Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 639

Buổi sáng ngày thứ hai, rốt cuộc cũng có được ngày huy hoàng đầu tiên của Trần Tiểu Cửu trong sự nghiệp thủy vận!

Trần Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không âm thầm yên lặng mà kinh doanh thủy vận, thân là yêu quái đã hai đời làm người, tất nhiên hiểu được sự cần thiết của công tác tuyên truyền, ngọn cờ lớn này nếu múa thật tốt, tất nhiên có thể có được danh tiếng tốt, danh tiếng lên cao rồi, thanh danh hiển hách của bản thân tự nhiên sẽ truyền khắp nơi, đây chính là sự tuần hoàn phát triển không ngừng.

Từ mấy ngày trước, hắn đã sắp xếp xong mấy chục kỹ nữ nổi danh của Túy Hương lầu để đàn hát, nổi trống trợ uy cho lễ mừng khai nghiệp.

Sáng sớm, Anh Mộc đã dặn dò hơn ba trăm thành viên quan trọng của quân đoàn Anh Mộc, còn có một đám chó săn tạp nham từ bên ngoài, đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ để tuyên truyền.

- Vị đại thúc này, quảng trường nơi bến tàu hôm nay rất náo nhiệt đó, có các cô nương của Túy Hương lầu biểu diễn đó, chậc chậc… Da thịt trắng nõn nà kia, nhìn vào thật là no cả mắt!

- Nếu mà còn nhận được cái liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ của các nàng thì thật là ngứa đến chết mất…

Phương pháp tuyên truyền của những tên chó săn này vô cùng độc đáo, các đại thúc nhàn rỗi không có việc gì, trong tay không tiền, trong lòng háo sắc, người người thèm thuồng đến chảy nước miếng, đều nhằm hướng quảng trường mà chạy tới.

Các công tử tuổi trẻ tài cao, cũng chạy về phía bến tàu, vẻ quyến rũ của các nàng nơi Túy Hương lầu thật không ai địch nổi mà!

Suốt dọc đường đi, đám người muôn màu muôn vẻ, trên mặt tươi cười, dạt dào kỳ vọng, cong thân người, cùng nhau chạy thẳng đến bến tàu, vai chạm vào nhau, đứng ở nơi cao nhìn qua, có đến vạn người, vô cùng hoành tráng.

Mà lúc này, Long Đại, Thạch Đầu Trù lại đứng trên lầu cao, nhìn qua cửa sổ, quan sát đám người đông đảo như kiến vàng.

Sắc mặt Long Đại âm tình bất định, siết chặt nắm tay tức giận nói:

- Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, thủ đoạn vẫn thật là cao minh, không ngờ lại có thể tạo ra thanh thế lớn thế này, đám kỹ nữ Túy Hương lầu ngàn người cưỡi, vạn người ôm kia, chẳng lẽ thật sự có sức hấp dẫn mạnh như vậy sao? Một lát ta sẽ dẫn người đi quấy rối bọn chúng.

Thạch Đầu Trù cũng kinh ngạc trước thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này tự mở ra một con đường tuyên truyền, chỉ tiêu hao một khoản nho nhỏ mà đã làm ra trận thế lớn đến thế này, thật là lợi hại.

Nhưng khóe miệng y khẽ nhếch lên, lại cũng lộ ra nụ cười đầy tự tin.

Vỗ lên vai Long Đại một cái:

- Long dẫn đầu, không cần làm khó, đệ chỉ cần thi triển kế nhỏ, nhất định có thể khiến hắn mất hết uy phong.

- Mưu kế gì, Thạch công tử, đệ mau mau nói đi.

Long Đại nóng vội như kiến bò trong lòng chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng.

- Tương kế tựu kế!

Thạch Đầu Trù coi thường nói:

- Trần Tiểu Cửu không phải là có các kỹ nữ Túy Hương lầu làm chỗ dựa sao? Hừ… nhưng huynh đừng quên, trong tay đệ có một tòa Hà Hoa lầu, hơn nữa đa phần đều là nữ tử Uy quốc, nói về phong tình, xinh đẹp, so với đám kỹ nữ của Túy Hương lầu không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, hơn nữa, trong tay đệ còn có Y Đằng tiểu thư nổi danh nhất Hàng Châu, còn có hai thị nữ của nàng là Không Không, Lan Lan!

- Một lát, đệ phái họ đến giúp huynh trấn thủ, cũng tới bến tàu của huynh biểu diễn! Đám háo sắc kia tất nhiên phân biệt rõ ràng đẹp xấu, đến lúc đó, đám người đông đảo kia, không phải là sẽ đều bị hấp dẫn về bến tàu của huynh sao? Như vậy thì lễ mừng khai nghiệp của Trần Tiểu Cửu cũng liền thất bại, huynh còn có gì phải sợ chứ?

Long Đại nghe vậy, không khỏi mặt mày mừng rỡ, siết chặt cánh tay của Thạch Đầu Trù, kích động nói:

- Thạch công tử, đệ đúng là người nhiều mưu trí, so với thằng nhãi Trần Tiểu Cửu kia, cao minh hơn mười lần đấy!

Thạch Đầu Trù thích nghe nhất chính là câu nói này, y chính là muốn chứng minh cho tất cả mọi người xem, Trần Tiểu Cửu và y, ai hơn ai kém?

Y mỉm cười một cái, lại nói:

- Như vậy đủ để đảm bảo phá hủy bầu không khí khai nghiệp của Trần Tiểu Cửu, đệ lại cầu nghĩa phụ của đệ và Tôn Khoa đại nhân, tiến đến trợ trận, nhất định có thể khiến đám bá tánh kia, kinh ngạc đến tròng mắt đều bay ra ngoài, vĩnh viễn cũng không dám coi thường khả năng của thủy vận Long dẫn đầu.

Long Đại lắp bắp đỏ mặt:

- Huynh với Tào công công từng có tranh chấp, sợ là Tào công công sẽ không nể mặt huynh đâu!

Thạch Đầu Trù oán hận hừ một tiếng nói:

- Đó là huynh và nghĩa phụ trúng phải gian kế của Trần Tiểu Cửu thôi! Hai người càng xa lạ, Trần Tiểu Cửu sẽ càng ngư ông đắc lợi, càng cao hứng, đệ nhờ nghĩa phụ đến cổ động cho huynh, nghĩa phụ nhất định sẽ nể mặt đệ, đến lúc đó, huynh nhất định phải nhân cơ hội này, cùng nghĩa phụ cẩn thận mà nắm bắt lại quan hệ một chút!

Y dừng lại một chút, dùng quạt vỗ vào bả vai Long Đại một cái, chậm rãi kéo dài âm cuối nói:

- Tầm mắt phải nhìn ra xa một chút, chuẩn bị sẵn mười vạn lượng bạc, đừng đau lòng, đánh bại Trần Tiểu Cửu rồi, bến tàu này vẫn là của huynh, sớm muộn gì cũng có thể kiếm trở về.

Mười vạn lượng bạc? Long Đại đau lòng một trận, thở dài một hơi, liên tục gật đầu đáp ứng, vỗ ngực nói:

- Thạch công tử đúng là quý nhân của huynh mà! Sau này công tử hễ có gì cần, huynh nhất định sẽ hết sức giúp đỡ!

Thạch Đầu Trù vừa cười vừa gật đầu nói:

- Thủ hạ bảo vệ sòng bạc của đệ không đủ, đúng lúc huynh vì đệ mà ra chút nhân lực…

Trần Tiểu Cửu đứng trên bến tàu, hăng hái vô cùng, Anh Mộc đứng sau lưng hắn, tóc đỏ đón gió tung bay phấp phới, rất có hào khí oai hùng.

Nhưng Lô Sài Bổng vẻ mặt lo âu, suy nghĩ một lúc mới nói với Trần Tiểu Cửu:

- Cửu ca, đừng trách ta nhiều lời, ta cứ cảm thấy bên Long Đại hôm nay khác thường thế này? Chúng ta tạo ra động tĩnh lớn như vậy, bọn chúng sao lại không có phản ứng chứ? Tốt xấu gì cũng phải giương nanh múa vuốt tới đây làm loạn một phen, sao lại yên tĩnh thế này?

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Lô Sài Bổng, huynh cảm thấy Long Đại sẽ yên lòng để chúng ta cử hành đại lễ sao?

Thân hình còm nhom của Lô Sài Bổng động một cái, vuốt bộ râu xanh đen, lắc đầu nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Tuyệt đối không, thằng nhãi này nhất định có kỹ xảo khác mà không thể nói với ai.

Trần Tiểu Cửu nhìn đám người ngày càng tập trung đông đảo, cười ha hả nói:

- Sự tình khác thường tất có yêu, nếu ta không đoán sai, sau lưng Long Đại nhất định có cao nhân chỉ điểm, bằng không với tính khí của y, chỉ sợ đã giết qua đây rồi.

- Cao nhân này lại là ai?

Lô Sài Bổng nói.

Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, nhẹ nhàng đáp:

- Trong đám bạn bè hư hỏng của Long Đại, lại có mấy người đáng được gọi là quân sư quạt mo chứ?

Lo Sài Bổng mở to hai mắt, thất thần nói:

- Chẳng lẽ là thằng nhãi Thạch Đầu Trù kia?

- Phần nhiều là như thế!

Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, xuất thần tự lẩm bẩm:

- Nếu thật sự là thằng nhãi này, vậy y sẽ nghĩ ra chủ ý bẩn thỉu gì chứ…

Hắn nhíu mày lại, chìm vào trầm tư.

Đám bá tánh tràn về bến tàu của Trần Tiểu Cửu càng ngày càng nhiều, có đến vạn người, từng người đứng dưới cây, vươn dài cổ, đau khổ chờ đợi các kỹ nữ của Túy Hương lầu hiện thân, họ đều muốn xem thử, đám tiểu cô nương kiều mỵ này, thân hình mềm mại đến mức nào, trắng trẻo đến mức nào.

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lúc, trong lòng tất nhiên thông suốt, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, cảm thấy sắp đến lúc rồi mới gọi huynh đệ Phan gia, để họ mời các tỷ muội Túy Hương lầu đến đây.

Một lát sau, mười mấy chiếc xe ngựa chở các mỹ nữ hương thơm ngào ngạt, đến trước bến tàu, tiếng oanh lời yến, lắc lư thân hình như rắn nước, vui vẻ xuống xe.

Các nàng ai ai cũng là kỹ nữa có năng lực, thấy hơn vạn người mở to mắt vây quanh mình mà bình phẩm từ đầu đến chân, càng khoe khoang phong tình, cùng nhau liếc đôi mắt quyến rũ về phía mọi người, cùng lúc cúi người ỏn ẻo kêu lên:

- Chào ông chủ! Ông chủ vất vả rồi…

Lúc cúi người, váy đầm cổ to màu trắng mở rộng cái miệng lớn của nó, loáng thoáng nhìn thấy hai quả bóng thịt trắng trẻo mịn màng ở bên trong, liền khiến đám đàn ông thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.

Một tiếng nũng nịu kêu "ông chủ" này khiến đám người Anh Mộc vội kéo bả vai Phan An truy vấn nói:

- Đây rốt cuộc là học theo ai vậy?

Phan An cũng tỏ vẻ mặt cười khổ, đưa tay len lén chỉ Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:

- Còn có thể là ai?

- A? Là Cửu ca?

Anh Mộc kinh ngạc đến há to miệng.

Trần Tiểu Cửu lại nghe ra vinh quang của kiếp trước, vẻ mặt say mê hướng về phía Anh Mộc, nhướng mày nháy mắt nói:

- Đây gọi là tiến lên đúng lúc.

Các cô nương của Túy Hương lầu tuy rằng chưa xứng được gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có thể xem là xinh đẹp như hoa, ngực to mông phình, làn da trắng mịn, thừa sức mê hoặc đám nam nhân không biết vị thịt này!

Tiếng sáo từng đợt, múa may phiêu diêu, mấy chục cô nương mặt mày quyến rũ bắt đầu biểu diễn, người người học hỏi phi phàm, đem toàn thân thể hiện ra ngoài, khiến đám đàn ông bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, quên mất cả vỗ tay.

Đám người Trần Tiểu Cửu nhìn quen thế diện lớn, tất nhiên không cảm thấy quá kinh diễm, kéo theo đám Phan An đi ra khỏi đám người, thẳng hướng theo đường trước mà đi.

Lô Sài Bổng đi theo phía sau, vẫn còn nghi vấn hỏi:

- Cửu ca, sao Long Đại vẫn chưa có phản ứng? Chắc không phải đã thật sự trở thành con rùa rụt cổ rồi chứ?

Anh Mộc bĩu môi, vẻ mặt xem thường nói:

- Văn có Cửu ca, võ có quân đoàn Anh Mộc, sợ y làm cái quái gì?

Trần Tiểu Cửu lắc đầu mỉm cười, dẫn theo đám người Phan Tường, Thôi Châu Bình, đến trường đình ở năm trăm mét phía trước.

Đây là nơi chia làm ba ngã đường, một đường rải đá xanh, từ xa đến gần, kéo dài ra hai con đường, một đường hướng về bên trái, đi thẳng đến bến tàu của Long Đại, một đường hướng về bên phải, thông đến bến tàu của Trần Tiểu Cửu.

Lúc họ vừa đến nơi này, liền nhìn thấy Long Đại, Thạch Đầu Trù đang đứng thẳng nơi hành lang dài, vươn dài cổ, lo lắng chờ đợi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!

Trần Tiểu Cửu che giấu phẫn nộ trong lòng, vẻ mặt vui cười, đĩnh đạc ngồi lên ghế dài, cũng không nói chuyện, chỉ vừa cười vừa nhìn Thạch Đầu Trù, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra trong nụ cười của hắn, mang theo chút âm hiểm, quỷ dị.

Mấy lần giao chiến, Thạch Đầu Trù đều chiếm thế hạ phong, trong lòng mơ hồ nảy sinh ý sợ hãi đối với Trần Tiểu Cửu, nhưng nhưng lần này y lại hy vọng có thể mượn quyền thế của cha nuôi để áp chế Trần Tiểu Cửu.

Vì sao?

Hừ… chỉ cần cha nuôi mà đến, toàn bộ Hàng Châu thành, ngoại trừ thứ mắt đui như Chung Bân, còn có ai dám trở thành địch với Tào công công? Còn không ngoan ngoãn tiến vào bên trong trận doanh của Tào công công?

Hơn nữa, trong tay mình còn có lá bài vàng là Y Đằng Tuyết Tử!

Không biết vì sao, Tuyết Tử tiểu thư gần đây khiêm tốn đi nhiều, cũng càng phối hợp với hành động của y, lần này cầu nàng ta đến, không ngờ lại không có chút chần chừ, dứt khoát đồng ý ngay, đây quả thật là một tin tức cực tốt.

Có Y Đằng Tuyết Tử và hai thị nữ Không Không, Lan Lan, còn không nhanh chóng lật đổ đám hương phấn dung tục của Túy Hương lầu sao? Đám đàn ông chưa từng thấy thế diện kia, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn chạy đến bên của y để thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp sao?

Nghĩ đến chỗ đắc ý, y không kìm được mà cười thành tiếng.

- Thạch Đầu thối, ngươi cười cái gì?

Cao Cung rống rống cười to vài tiếng:

- Ngươi có cười được hay như gia gia ta đây không?

- Ngươi là cái thứ gì? Là một quả bầu biết nói chuyện sao?

Thạch Đầu Trù mỉa mai trả lời, y chính là người dựa vào mồm mép mà sống qua ngày, sao lại sợ Cao Cung về khoản mồm mép chứ.

Lại quay đầu nói với Trần Tiểu Cửu:

- Thượng bất chính hạ tắc loạn, Trần công tử, huynh quản lý không nghiêm đó!

Cao Cung còn muốn phản bác tiếp, Trần Tiểu Cửu ngăn gã lại, vẻ mặt sa sầm tức giận nói:

- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn nghịch ngợm thế này? Một người sống tốt đẹp thế này? Sao có thể chấp nhặt như một con chó chứ?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một trận ngạc nhiên!

Trần Tiểu Cửu lại vừa cười vừa nói với Thạch Đầu Trù:

- Thạch công tử, thật là ái ngại quá, khiến huynh chê cười rồi, Cao Cung trước đây từng bị chó điên cắn, có chút trở ngại tâm lý, ngửi thấy mùi trên người huynh, không kìm nổi tức giận trong lòng nên mới nóng nảy thế này, vẫn xin huynh chớ trách, chớ trách!

Mọi người nghe vậy, không khỏi cười vang, đến đám người bên Long Đại, cũng che miệng lại, nhịn không được mà cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment