Thời tiết cuối thu tuy mát mẻ, nhưng lại mang theo có vẻ xơ xác tiêu điều, ở thành Hàng Châu những chuyện suy diễn càng ngày càng nhiều.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủ, bốn vị Vạn Xuân Đường đã thay tới bốn vị chưởng quỹ, hơn nữa mỗi mội vị chưởng quầy đều khá nổi tiếng, tuy không giống với lối suy nghĩ của Vương Khải Niên, nhưng sự lành nghề cũng có dư nhưng
Thế nhưng, dưới cục diện mạnh mẽ thế như chẻ tre của Huệ Dân Đường không có một đại chưởng quỹ nào có thể chịu đựng được sự đả kích hủy diệt như vậy.
Đây đâu phải là làm chưởng quỹ, rõ ràng là chịu tội, là mất mặt.
Trơ mắt đứng nhìn sự tấp nập người qua kẻ lại của Huệ Dân Đường, còn Vạn Xuân Đường lại mở cửa giăng lưới bắt chim, hai mươi mấy tiểu nhị và mấy vị lang trung mà cầm đầu là Vạn Thọ Sơn ra sức chống đỡ.
Đổi lại ai tới làm chức chưởng quỹ này, mà có thể thư thái chứ? Ai có thể nhìn mà như không thấy để chống đỡ chứ? Cho dù Lý lão gia không đi truy cứu, những chưởng quỹ lão thành này cũng không chịu nổi.
Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng có cái nhỏ nhen của mình, sự thay đàn đổi dây đó, Vương Khải Niên làm việc cho Trần Tiểu Cửu, Lý Chưởng quỹ cũng mở ra một con đường sáng lạng cho bọn họ.
Những chưởng quỹ lão thành này đương nhiên có thể nhìn rõ tình hình thị trường.
Thế mạnh như chẻ tre của Trần Tiểu Cửu khiến bọn họ càng nhận thức sâu sắc rằng tương lai dược đường của thành Hàng Châu sẽ là thiên hạ mới của Trần TIểu Cửu.
Cho dù hiện giờ Lý gia có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cứ theo đà phát triển này, không đến ba năm, uy vọng trong dược đường của Lý gia sẽ không còn sót lại chút nào.
Nhưng, Lý gia chỉ cần một năm, có thể ổn định được nền móng về mặt đồ gốm sứ tơ lụa, muốn thu lại Lý gia, thì khó khăn rất lớn.
Trần Tiểu Cửu không chờ đợi được, theo cách nghĩ của hắn, trong hai tháng, Lý gia nhất định phải biến khỏi ngành thảo dược, cho nên, hắn có ý định phải thu phục hết các chưởng quỹ của Lý gia.
Hơn nữa, bản thân tuy chỉ có một dược đường, nhưng diện tích khu đất này đủ để có được hơn hai mươi dược đường của Lý gia, quy mô rất lớn, một lão đầu như Vương Khải Niên sao có thể đảm nhiệm hết chứ?
Cho nên, nhị chưởng quỹ, tam chưởng quỹ, tứ chưởng quỹ, ngũ chưởng quỹ, đều rất cần, hơn nữa càng nhiều càng tốt, cho dù có ba mươi mấy chưởng quỹ, cũng không phải là nhiều.
Trần TIểu Cửu hiện giờ cũng không thiếu chút bạc mọn đó, cùng lắm là dự trữ nhân tài, chỉ cần xử lý xong Lý gia, những chưởng quỹ này sớm muộn gì cũng có cơ hội phát huy nhiệt lượng.
Chính vì sự sâu xa của Trần Tiểu Cửu, mới không đóng cửa con đường cũ của Lý gia.
Vương Khải Niên hiểu sâu sắc là Trần Tiểu Cửu giải quyết tận gốc âm mưu ẩm hiểm này, trải qua mười mấy ngày tu dưỡng, điều trị, vợ của y đã có thể chống gậy run rẩy đi lại, đây là một việc khiến người ta kích động vô cùng.
Nếu không có Trần Tiểu Cửu giúp đỡ, Vương Khải Niên còn có thể nhìn thấy ngày hạnh phúc sao?
Đồng thời khi Vương Khải Niên thấy cảm động với Trần Tiểu Cửu thì cũng là lúc càng tăng thêm nỗi thù hận với Lý gia, trong lòng y hung tợn thề độc, mình một tay giúp Lý gia có được địa vị vững chắc làm bá chủ dược đường rồi cũng lại tự tay kéo thần đàn của Lý gia xuống đáy, khiến Lý lão đầu phải hiện nguyên hình.
Sự thù hận trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, thủ đoạn với Lý gia cũng độc hơn.
Đại chưởng quỹ của Lý gia, đâu có người nào mà Vương Khải Niên không quen? Ai giỏi về lĩnh vực nào, ai hai mặt, ai háo sắc thành tính, ai chính trực, Vương Khải Niên đều biết rõ.
Dưới tình thế Trần Tiểu Cửu lợi dụng Huệ Dân Đường, giơ cao đao với dược đường của Lý gia, Vương Khải Niên liềntriển khai kế xa thân gần đánh, hợp tung liên hoành với các chưởng quỹ.
TIếp đó, trong nửa tháng, mười đại chưởng quỹ không chịu nổi chính sách cao áp của Lý lão gia, đều giơ tay đầu hàng Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lại nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, đối xử bình đẳng với họ.
Nhưng, Trần Tiểu Cứu có một yêu cầu khó hiểu với họ, mỗi chưởng quỹ phải thể hiện thành ý, phải mang đến năm tiểu nhị và năm lang trung ở mỗi dược đường mà mình quản lý.
Yêu cầu này đối với các chưởng quỹ mà nói, không có chút khó khăn nào, quản lý dược đường bao nhiêu năm như vậy, ai mà không có mấy kẻ gọi là thân tín chứ.
Chỉ là bọn họ không hiểu lắm, Trần Tiểu Cửu sao lại yêu cầu họ như vậy? Theo họ thấy, Huệ Dân Đường đều là những y tá mỹ nữ, đâu cần dùng tới các tiểu nhị thô lỗ đó.
Nhưng Vương Khải Niên hiểu, Trần Tiểu Cửu đang từ từ tách rời dược đường của Lý gia, cho dù bỏ tiền rèn luyện những người này, cũng phải tiến hành tới cùng các kế hoạch đầy trách nhiệm mà nặng nề này.
Lý lão gia suy sụp ngồi trong đình, nhìn cái cây mà bị chính mình chặt đi, dưới gốc cây, không ngờ lại vẫn đâm chồi.
Lão thở dài, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với tình hình trước mắt, liền rơi vào sự trầm tư, ngay cả khi Chu Bình, Lý Phách Thiên từ ngoài cửa đi vào, lão cũng không hề biết.
Lý lão gia cảm thấy mình đã rơi vào một vòng luẩn quẩn mà không thể nào thoát ra được.
Dược đường kinh doanh đình trệ, làm sự nhiệt tình của các chưởng quầy, tiểu nhị, lang trung đều giảm xuống, vô cùng mơ hồ với tương lai, khiến cho họ không thể chuyên mà có tâm tư khác.
Chưởng quầy, tiểu nhị, lang trung vừa nhảy đi liền khiến cho dược đường suy sụp, sự lạnh lẽo trong dược đường chỉ còn sót lại một phòng thuốc còn có mấy tên lười nhác, không còn các tiểu nhị và lang trung có chí tiến thủ nữa.
Như vậy càng khiến cho dược đường càng suy sụp thêm một bước.
Cùng lúc đó, thảo dược không bán được, thì không thể nhập hàng nữa, còn con đường nhập hàng của những nhà hợp tác thường niên kia vì Lý gia nhập hàng ít, mà thay đổi phương thức cung hàng.
Tất cả đều hướng về thế nghịch chuyển rơi xuống vực sâu.
Lý lão gia vốn định cố gắng một thời gian, cho rằng Trần Tiểu Cửu là phô trương thanh thế, trải qua một cuộc chiến lâu đài, tiền bạc của hắn sẽ cạn kiệt, đến lúc đó sẽ tự sụp đổ.
Đặc biệt là cái kế hoạch " Huệ dân trạch phúc" kia, rõ ràng là đốt tiền.
Nhưng, điều lão không ngờ tới là, tình hình bên trong của Trần Tiểu Cửu không ngờ sâu sắc như vậy, tuy lão cũng từng đoán Phan gia sẽ giúp Trần Tiểu Cửu một ít bạc.
Nhưng, điều lão không ngờ hơn nữa là, ngảy cả Phương gia Tô Châu, Kỷ gia Dương Châu cũng góp vốn cho Trần Tiểu Cửu.
Con gái của Kỷ gia, Kỷ Tiểu Đường cam tâm tình nguyện làm thiếp của Trần Tiểu Cửu, lão hồ ly Kỷ Đức tuy keo kiệt, nhưng cũng từng nói sẽ giúp đỡ Trần Tiểu Cửu, còn Phương gia Tô Châu sao lại cũng có thể góp một khoản vốn lớn như vậy cho Trần Tiểu Cửu chứ?
Ăn no rồi lại lo chống đỡ, không có việc gì làm?
Nhưng bây giờ tất cả đều là phí công, binh bại như núi đổ, nói vuốt đuôi cũngđều vô dụng, chỉ là thấy cơ nghiệp vất vả mấy chục năm của mình dần dần sụp đổ trong tay Trần Tiểu Cửu. Lão thấy như thể là bị xé nát mất tâm can.
May mắn...may mà mình còn có ngân hàng đang vận hành, cũng may tiến vào ngành gốm sứ tơ lụa, thế tiến công cũng mạnh như Trần Tiểu Cửu, bằng không, mình thật là quét sạch ruột gan rồi.
- Cha, chúng con tới rồi.
Lý Phách Thiên đợi một lúc, thấy Lý lão gia vẫn không mở to mắt, liền lớn tiếng nói.
Lý Lão gia mở to mắt, liền thấy Lý Phách Thiên, Chu Bình đang đứng ở cửa, trên mặt còn lộ ra nụ cười " mê người" .
Lý lão gia bây giờ rất coi trọng Chu Bình, còn có vài phần kính trọng, về phương diện gốm sứ tơ lụa, Chu Bình là người lành nghề, là kẻ mưu mô đa mưu túc trí, là một đại chưởng quầy số một.
Chính vì có Chu Bình cầm lái, mới giúp Lý gia tiến công vào trận chiến với Chu gia đánh đâu thắng đó như vậy.
Thấy Chu Bình kính cẩn đứng một bên, Lý lão gia vội vàng nhiệt tình chào hỏi Chu Bình, mời y ngồi, Chu Bình cũng quen thuộc ngồi xuống, không đợi Lý lão gia hỏi, liền thuật lại những chiến tích huy hoàng trong những ngày này một lần.
- Lý lão gia, hiện giờ chúng ta làm rất tốt, những người được mời tới từ Kinh thành đều có tay nghề cao, chất lượng vải tốt, rất được ưu chuộng, so sánh giữa ta và Chu gia, thì Chu Gia còn kém xa, hơn nữa giá của ta còn thấp hơn họ, hiện giờ bách tính còn đồn đại khen ngợi công nghệ dệt vài của chúng ta! Về phương diện đồ sứ ta cũng lôi kéo Mai Văn Hoa cầm lái cho chúng ta, hắn kinh nghiệm phong phú, tạo ra cho chúng ta rất nhiều thanh thế, tổng thể mà nói, tình hình rất tốt.
Nghe những lời êm tai của Chu Bình, trên mặt Lý lão gia cuối cùng cũng có nở một nụ cười, lại nghe Chu Bình lo lắng nói:
- Lý lão gia, tôi chỉ lo hệ thống cửa hàng của chúng ta quá nhanh và, quá lớn, vì để nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, giá cả bán ra lại thấp, căn bản không thu hồi được vốn, về lâu về dài, tôi e là không chịu nổi...
- Ông lo Lý gia ta không chịu nổi?
Lý lão gia không vui hừ một tiếng:
- Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu có thể chống đỡ được, ta sao có thể không chống đỡ được chứ?
Trong lòng Chu Bình cười thầm, vội vàng đứng lên, khom người nói:
- Lý lão gia dạy rất phải, tôi hiểu rồi.
Lý lão gia hài lòng gật đầu, lại nói:
- Hơn nữa, chúng ta có ưu thế hơn Trần Tiểu Cửu, chúng ta còn có ngân hàng mà, Trân TIểu Cửu hắn có không? Khi cần thiết, chúng ta có thể huy động vốn của ngân hàng, chúng ta luôn đứng ở thế bất bại...
Chu Bình cao hứng vỗ tay nói:
- Lão gia, ông thật la biết nhìn xa trông rộng.
Dừng một lát, lại nói:
- Nhưng lão gia, tôi cảm thấy bây giờ đã tới lúc cần thiết, huy động tiền của ngân hàng, lửa đã sém lông mày rồi.
- Lão gia, thứ mà ông và Trần Tiểu Cửu hiện đang cần là tốc độ, ai ổn định thị trường trước, xác định địa vị, công hãm đại bản doanh, người đó sẽ thành công, tôi lấy một ví dụ rõ ràng cho lão gia nghe.
- Giả sử Trần Tiểu Cửu đứng vững trong thị trường dược đường trước, vậy thì hắn sẽ phải ra tay, liên hợp Lý gia, Kỷ gia, Phương gia làm một, giúp Chu gia phục hồi cục diện, như vậy là vô cùng bất lợi với chúng ta.
- Nếu chúng ta đứng vững trong ngành tơ lụa đồ sứ trước, Chu gia sẽ bị cô lập, chúng ta có thể chỉnh hợp ngân hàng, sắp xếp nguồn vốn kinh doanh, chuyên tâm tranh đấu với Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Nghe kiến giải tuyệt diệu của Chu Bình, Lý lão gia tán thưởng xua tay:
- Chu Bình à, ông quả thật là một ngôi sao đa trí, may mà có ông giúp đỡ bên cạnh ta, bằng không, ta thật không nhận ra lư sơn thật có mắt.
Chu Bình lại cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn phẫn hận nói:
- Lão gia, tôi bình sinh hận nhất Trần Tiểu Cửu, chỉ cần có thể đánh đổ hắn, tôi sẽ tận tâm tận lực, xông lên phía trước, liều mạng vì lão gia. Nguồn: http://truyenggg.com
- Được, nói rất hay.
Lý lão ra hưng phấn đầy mặt, nghe lời của Chu Bình, lão dường như tìm thấy một con đường sáng lạng cho mình.
Lão đứng dậy, thong thả bước, nghĩ một lát, lại nói với Lý Phách Thiên:
- Từ bây giờ trở đi, lấy tiền ở ngân hàng ra, toàn bộ đầu tư vào vải vóc, giành lấy tất cả chưởng quỹ của Chu gia , tiểu nhị của Chu gia, định mức của Chu gia, địa bàn của Chu gia, và cả số lượng cửa hàng của Chu gia cho ta, bất kể thua lỗ, không màng hậu quả cứ xông ra, càng nhiều càng tốt.
Chu Bình liên tục gật đầu, ưỡn ngực nói:
- Lý lão gia quyết đoán như vậy, nhất định sẽ có thu hoạch lớn.
Lý lão gia híp mắt, lộ ra chút nghi ngờ, nói với Chu Bình:
- Nhưng, ông phải nhớ, việc tham ô vốn ngân hàng, một chữ cũng không được để lộ ra ngoài, nếu không, ta làm ma cũng không tha cho ông.