Mười ngày sau, tuy đã cuối thu, thời tiết lại khó ấm áp được, nhưng, ai cũng biết đây chỉ là biểu tưởng phản chiếu hồi quang, cái lạnh thật sự, sẽ quét qua Giang Nam.
Lý gia tốn một khoản tiền vàng lớn, làm kinh doanh, gần như đã biến ngân hàng tư nhân trở nên trống rỗng, dưới sự ủng hộ một lượng tiền lớn của ngân hàng tư nhân, Lý gia mới tấn công được.
Mà thanh danh dược đường của Lý gia đã lan xa, cuối cùng khó có thể ngăn cản được thế tiến công vững chắc của Huệ Dân Đường.
Có tám vị thần y tọa trận, có chưởng quầy đầy thực lực Vương Khải Niên cầm lái, có tiếng cười thản nhiên của các y tá mỹ nữ, có cả con đường thảo dược có ưu đãi về giá cả.
Huệ Dân Đường có thế vạn quân lôi đình, bình định hết thảy mọi ngưu quỷ xà thần.
Dược đường của Lý gia đứng trước dược Huệ Dân Đường khổng lồ mạnh bạo, bị đánh thành năm bè bảy mảng, bay đi theo gió.
Tiểu nhị chưởng quầy trong cửa hàng gần như đi sạch, thảo dược chồng chất trong cửa hàng cũng không bán được đi, chỉ còn sót lại một căn phòng trống đứng sừng sững có thể giăng lưới bắt chim đứng một mình ở đó, dấu hiệu của sự kết thúc một thế hệ lịch sử huy hoàng.
Nhưng, Lý lão gia không sầu khổ nhiều như vậy, cảm thấy bỏ đi dược đường, chuyển sang vải vóc là một sự lựa chọn sáng suốt.
Theo như Lý lão gia thấy, ngân hàng tư nhân mới là căn cơ của mình, chỉ cần ngân hàng tư nhân không đổ, mình muốn làm kinh doanh gì, thì làm cái đó, ai dám địch lại?
Ngày hôm nay, Trần Tiểu Cửu lại lần nữa tới Cẩm Tú đình, đám người Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương đang tập trung tiếp thu ý kiến dân chúng, lấy thân thử nghiệm, cuối cùng cũng nghiên cứu ra mấy kiểu quần chữ T và áo ngực vừa quyến rũ mà phù hợp.
Trần Tiểu Cửu thấy các kiểu dáng bày ra trên bàn, không khỏi muốn chảy nước mũi.
Hắn dõng dạc, ngượng ngùng nói:
- Mỵ Nhi, như vậy không nhìn ra hiệu quả…bằng không…
Chu Mỵ Nhi tò mò nói:
- Bằng không làm sao?
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, ghé vào tai Chu Mỵ Nhi nói:
- Mỵ Nhi mặc lên cho Cửu ca xem, Cửu ca liền biết là có phải thật sự đẹp không.
- Ôi Chao! Ngươi xấu chết...
Chu Mỵ Nhi giận dữ phát Trân Tiểu Cửu vài cái, sự mê hoặc kiều diễm đó, thật là lấy đi hồn phách của hắn.
Hành động này đã khiến những cô nàng ở đó đều đoán ra Trần Tiểu Cửu nói những lời xấu hổ gì với Chu Mỵ Nhi.
Tuệ Nương, Song Nhi, Đan Nhi, Kỷ Tiểu Đường đều sợ Trần Tiểu Cửu đưa ra những yêu cầu xấu hổ với mình, líu ríu, làm mặt quỷ với Trần Tiểu Cửu, tay kéo tay, chạy xa.
Chỉ có Y Đằng Tuyết Tử im lặng ngồi bên cạnh bàn, hai mắt vẫn gợn lên như nước, dịu dàng nhìn hắn.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu kinh hoàng chút, hắn gần như có thể cảm nhận được trong mắt Y Đằng Tuyết Tử muốn nói gì với hắn, cũng đi tới cạnh bàn, từ trong quần chữ T và áo ngực rút ra một kiểu dáng màu hồng nhạt, nhẹ nhàng đặt trước mặt Y Đằng Tuyết Tử.
- Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Y Đằng Tuyết Tử dừng lại trên chiếc quần chữ T, hai vai mềm mai thoáng run rẩy.
Trần Tiểu Cửu cầm chiếc quần chữ T, nhét vào tay Y Đằng Tuyết Tử, khích lệ cười:
- Tuyết Tử tiểu thư là hiểu ta nhất, cũng biết ta muốn làm gì nhất.
Y Đằng Tuyết Tử cầm lấy chiếc quần chữ T, cảm nhận được sự mềm mại, cúi đầu suy nghĩ, nỉ non nói:
- Được! Ta đồng ý, nhưng, ngươi không được nói với những cô gái kia, cũng chỉ có ngươi, người khác ta sẽ không thể làm những việc xấu hổ này giúp y được.
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng đồng ý rồi? ha ha..Thật là tốt.
Trần Tiểu Cửu kéo tay Y Đằng Tuyết Tử, kéo nàng vào trong phòng.
Trần Tiểu Cửu đứng ngoài chờ, tai hắn rất linh hoạt, có thể nghe thấy tiếng Tuyết Tử cởi quần áo.
Khi hắn đột nhiên nghe thấy những tiếng sột soạt nhẹ nhàng phát ra từ trong phòng đột nhiên dừng lại, liền biết sự quyến rũ của Tuyết Tử tiểu thư khi mặc chiếc quần chữ T này lên, ngượng ngùng xuất hiện trước mặt mình.
Từng giây từng phút trôi đi, trái tim Trần Tiểu Cửu đập loạn lên, Tuyết Tử tiểu thư trước sau vẫn chưa ra.
- Tuyết Tử tiểu thư…
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn mà gọi lên.
…
Cửa trong phòng nhẹ nhàng mở ra..
Tiếp đó Trần Tiểu Cửu nhìn thấy một cơ thể mềm mãi đẫy đà trắng nõn tới mê người, Tuyết Tử ngượng ngùng, yên lặng đứng ở cửa, chỉ lưu lại cho mình Trần Tiểu Cửu một bóng dáng mê hoặc tới tột cùng.
Thật có chút không chịu nổi nữa rồi, mặc quần chữ T này lên người có sức quyến rũ tới cực đỉnh.
Dưới sự phối hợp ăn ý giữa kích thước lưng áo và cái mông đẫy đà, chiếc quần chữ T mê hoặc tới cực hạn liền bao vây bởi sự ngượng ngùng, chỗ xấu hổ nhất cũng đều được che đi, tuy sợi tơ phía sau quần chữ T đè nén rất nhanh, nhưng cũng thu hút sự sôi trào trong lòng Trần Tiểu Cửu.
Đôi mắt Trần Tiểu Cửu đăm đăm, gian nan nuốt nước bọt lại nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng quay người đi.
Hai bờ vai của Tuyết Tử khẽ run lên dịu dàng nói:
- Phải..phải quay người sao?
Nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực của Trần Tiểu Cửu, Tuyết Tử hơi do dự, cắn môi, tao nhã xoay người lại.
Kín đáo, do dự quay người, bao hàm sự oán hận và ngượng ngùng vô tận.
Khi hắn nhìn thấy thân thể mềm mại đầy đặn của Tuyết Tử, trong đầu oanh lên, trở nên mê muội, hắn thật không ngờ cơ thể mềm mại của Tuyết Tử tiểu thư lại có một ma lực mê người như vậy, khiến người ta luyến tiếc ánh mắt không rời.
Kiểu áo bó sát vào hai đầu v* đỏ sẫm khiến trước ngực và ở giữa ngực Tuyết Tử lộ ra môt khe rất rõ ràng, trở nên càng thêm thăm thẳm, còn cặp vú đầy đặn kia dưới lớp tơ thấp thoáng, vừa kín đáo vừa gợi tình.
Tuyết Tử biết tuy Trần Tiểu Cửu ý thức được sự dịu dàng của rất nhiều phụ nữ, nhưng nàng nắm rất chắc, khi mình mặc bộ quần áo này có thể khiến hắn phát cuồng lên.
Mà trước mắt, sự kinh ngạc của Trần Tiểu Cửu hoàn toàn chứng thực ý nghĩ của mình.
Tuyết Tử cúi đầu nhìn chiếc áo đầy màu sắc trước ngực mình, hai má lại lần nữa đỏ ửng lên, nàng không dám quay lại nhìn bờ mông của mình nữa.
Nàng thậm chí lo lắng mình không chịu được sự hấp dẫn cực hạn này, còn lao vào trong ngực hắn, cũng lo lắng Trần Tiểu Cửu không thừa nhận sự đói khát trong lòng, mà hóa thành một con sói tham lam, muốn bổ nhào vào mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com
- Tiểu Cửu! ngươi… ngươi thấy đẹp không?
Y Đằng Tuyết Tử thấy con ngươi đỏ ửng lên của Trần Tiểu Cửu, đoán được hắn có lẽ đã rơi vào mộng tưởng kiều diễm, cho nên mới muốn làm hắn tỉnh táo lại, không nên làm những việc ngốc nghếch không sáng suốt gì.
Trần Tiểu Cửu tham lam nhìn cơ thể Tuyết Tử, rơi vào trong một sự mê muội vẩn vơ, Tuyết Tử tiểu thư gọi rất nhu tình, kéo hắn lại về với thực tế.
Hắn khom người, giấu đi sự xấu hổ dưới thân, nhìn đôi mắt như nước của Tuyết Tử, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Đột nhiên, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, một đám mỹ nhân vừa chạy đi, lại không biết tại sao lại vòng trở lại.
Trần Tiểu Cửu đưa tay ra hiệu với Y Đằng Tuyết Tử, trong nháy mắt Tuyết Tử đóng cửa nội đường, Chu Mỵ Nhi lại dẫn đám người che mặt đi tới.
Thấy Trần Tiểu Cửu khom người, đứng đơ ở đó, cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Y Đằng Tuyết Tử dùng thời gian nhanh nhất để mặc quần áo, tao nhã mở cửa nội đường, phất ống tay đi ra.
Đám mỹ nữ Chu Mỵ Nhi thấy ánh mắt của Trần Tiểu Cửu đở lên, dường như lóe ra sự tham lam, vẻ mặt không cam, mơ màng khó hiểu: Lẽ nào vừa xảy ra chuyện gì?
Lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ của Y Đằng Tuyết Tử, cũng không có dấu hiệu hỗn độn nào, nhưng con ngươi cũng như ngập nước, lộ ra một sự ngượng ngùng, kiều oán.
Vậy rút cuộc là có chuyện gì?
Chu Mỵ Nhi nghĩ trăm lần cũng không thông, khi nàng cúi đầu, nhìn lên bàn không ngờ thấy thiếu mất một chiếc quần màu hồng phấn và chiếc áo ngực, liền hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Chu Mỵ Nhi không vạch trần chuyện này, trong ánh mắt nhìn Y Đằng Tuyết Tử ngoài sự ghen tị, oán hận còn có vài phần bái phục: Cô gái tới từ Uy quốc này thật to gan, hấp dẫn đàn ông của ta, thật là không cam lòng.
Trần Tiểu Cửu kiểm tra sự hấp dẫn của chiếc quần chữ T, cũng yên lòng.
Để giữ bí mật, Trần Tiểu Cửu bảo những thợ may được Trư Ngộ Năng bồi dưỡng kia, ai cũng phải ở lại trong Cẩm Tú đình, rồi cử các huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc trông coi cửa chính, phòng tránh các nàng chạy ra ngoài để lộ bí mật.
Có mẫu tiêu chuẩn, chế tác thực sự rất dễ.
Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, hơn năm mươi thợ may nổi tiếng trong vùng đều gấp rút chế tạo ra được một nghìn chiếc quần chữ T và áo ngực.
Khi Lý gia đang mạnh mẽ đốc thúc tăng cường về vốn, thì áo ngực và quần chữ T đã lặng lẽ tiến vào cửa hàng của Chu gia, bên trong cửa hàng ở Thành tây.
Mà đại chưởng quỹ của cửa hàng Thành tây Mai Văn Hoa lại đầu phục Lý lão gia, đại chưởng quỹ bây giờ chính là cầm lái thân tín của Trư Ngộ Năng.
Vì công việc bảo mật của quần chữ T, làm rất tốt, nên bất cứ ai cũng không phát hiện Chu gia đang giơ một giáo tạo cỏ lay trước gió.
Cũng chỉ có một đám cô gái của Tửu Hương lầu, không hiểu gì đi tới cửa hàng thành tây, tạo thành một cảnh tượng vô cùng mỹ lệ, thu hút sự hứng thú của không ít người.
Dân chúng vừa thưởng thức phong cảnh động lòng người, vừa cân nhắc sự kỳ lạ trong đó, trong sự phản chiếu của ánh sáng, trong cái thời tiết ấm áp này, cũng không đoán được tình thế hèn mọn của Chu gia, rút cuộc cũng làm hoạt động gì.
Lúc dân chúng vẫn còn đang mơ hồ, lại thấy các cô gái từng người từng người bước vào cửa hành thành Tây, trong chốc lát, cửa hàng mở ra, mười mấy cơ thể mềm mại như hoa, lắc mông, vô cùng mê hoặc đi ra.
Một đám người già, ầm ầm phát ra tiếng cười vui sướng.
Dưới cái nhìn thô kệch, tưởng những cô gái này không mặc quần áo, nhưng quan sát tỉ mỉ một lát, mới phát hiện nơi xấu hổ gì đó cũng không lô ra gì cả, chỉ bị ba đường cong đáng chết kia che đi nơi đẹp nhất rồi.
Lại nữa, dưới sự che khuất của ba đường cong này, khiến cơ thể nữ tính trở nên mê người.
Xôn xao…
Hư….
Trong đám người phát ra những chi âm từ tận đáy lòng, đều cẩn thận cân nhắc những sợi dây này rút cuộc mua ở đâu.
Công tác tuyên truyền của quân đoàn Anh Mộc làm vô cùng đúng chỗ, đi tuyên truyền trên đường phố: cửa hàng chi nhánh Thành Tây có những màn trình diễn nóng bỏng, kích thích ánh mắt mọi người, mời gọi mau chóng tới xem!
Trong một thời gian ngắn ngủi, một đám lão gia đã vây quanh cửa hàng ở Thành Tây, ai cũng phiêu du đôi mắt vào ba sợi dây đẹp mê người kia, trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa thích thú.
Đồng thời cũng tăng thêm sự hiếu kỳ: Chiếc túi này là thứ gì vậy, rút cuộc là từ đâu tới?
Trư Ngộ Năng có thể thấy quần chữ T đã thu hút ánh nhìn của đàn ông, trong mặt lộ ra một tia lục quang, cười xấu xa, phất tay, triệu tập tất cả các cô gái đi vào trong cửa hàng, đóng cửa chính lại.
Đang lúc dân chúng buồn bã, cửa phòng lại lần nữa mở ra, các cô gái ăn mặc chỉnh tề, bưng khay, mâm, lượn lờ đi xung quanh đám người.
Trong khay thả ra, chính là chiêc quần chữ T đầy ma lực
Mọi người không khỏi nhìn đi nhìn lại, thưởng thức sự thần kỳ của chiếc quần chữ T, nhưng bọn họ lại thấy trên chiếc khay đựng chiếc quần chữ T có viết một trăm lượng bạc một bộ, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.