Diệp Ngâm Phong mỉm cười và bắt đầu lâm trận với bốn vị hoa đán, cho dù bị thiếu hai quân cờ lớn nhưng Diệp Ngâm Phong vẫn không hề lộ chút sợ sệt gì.
Những nước đi của hắn khác hẳn hoàn toàn so với Trần Băng, những nước đi của tốt hoàn toàn không thích hợp với phong cách phóng khoáng nhẹ nhàng của hắn.
Tính cách của mỗi người đều không giống nhau, dẫn tới những lý giải về những nước đi cũng không giống nhau, miễn sao tiến được tới vinh quanh là được, chỉ cần phát huy tốt nhất những phong cách đặc thù của mình, thì đó chính là những nước đi hay nhất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Những quân tốt của Trần Băng vây lấy thành, mỗi quân tốt khi qua sông nắm những vai trò hoàn toàn khác và mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, đó cũng là phong cách chơi cờ đặc thù của Trần Băng, người khác muốn học cũng không học được.
Thử hỏi trên cõi đời này có mấy ai có trí nhớ siêu phàm như Trần Băng chứ?
Tuy Diệp Ngâm Phong xuất thân cao quý, bác học đa tài, tuy trí nhớ của hắn cũng rất siêu việt, nhưng cũng chưa thể đạt tới mức siêu quần như Trần Băng được.
Nhưng hắn cũng có nhưng phương pháp và tính toán riêng của hắn.
Quan sát kỹ càng thì có thể phát hiện, mỗi một nước đi của Diệp Ngâm Phong như đang khai trận vậy, đây hoàn toàn phù hợp với những người theo phong cách công thủ toàn diện.
Những lý giải của Trần Băng đối với cờ tướng chính là dựa vào ngộ tính và trí nhớ siêu quần của hắn, còn nói về kỹ xảo thì, dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ chuyên nghiệp, nên không thể có những chiêu bài uyển chuyển nhuần nhuyễn được.
Còn nhất cử nhất động của Diệp Ngâm Phong thì đều được suy nghĩ rất kỹ càng, không hề bộc lộ những kỹ xảo tuyệt vời của hắn.
Trần Băng đứng bên cạnh quan sát rất kỹ những nước đi của Diệp Ngâm Phong, chăm chú nhìn rất lâu, cuối cùng cũng đúc kết ra một kết quả tương đối hài lòng, tên nhãi này đúng là không hổ danh là cao thủ có cái đầu chính trị.
Tuy cờ tướng chỉ là một trò chơi, nhưng thông qua nó có thể phát hiện ra những phẩm tính và ngộ tính rất trực quan của mỗi người.
Những nước đi của Diệp Ngâm Phong thuộc loại sóng yên biển lặng, không hề nóng vội, tuy những thế cờ này phòng thủ tương đối mạnh, nhưng sức tấn công cũng không hề yếu đuối, nhất định phải đạt được một trình độ nhất định thì mới át chế được đối phương.
Nhưng cương không được lâu, nhu không thể thủ, nếu cứ giữ thế thủ mãi thì cuối cùng cũng gặp họa mà thôi, do vậy phải biết cân đối giữa công và thủ để tìm cơ hội toàn lực tấn công.
Làm như vậy mới không để mình vào thế bị động và lợi dụng sự sơ hở của đối phương để phản công.
Những người bình thường thì muốn mô phỏng hình thức phi tướng, không hiểu được sự tinh túy của thế phi tướng thì khi đi những nước cờ rất buồn tẻ nhàm chán không khác gì đầu voi đuôi chuột.
Nếu muốn ứng dụng sự tinh túy của thế phi tướng thì nhất định phải có những cái đầu của chính trị.
Tất cả điều đó có một nguyên nhân đó là, những thế cờ phi tướng cũng như quan niệm của những người làm chính trị, hàm ý trong thế đó là phòng thủ, thám hiểm rồi dốc toàn lực tấn công, giống như sự dối trá, khéo léo đưa đẩy, vu cáo, tuy có sự khác nhau về bản chất nhưng lại giống nhau về kết quả, đó là đại công cáo thành.
Ếch ngồi đáy giếng thì chỉ có thể nhìn được một đốm sáng, Trần Băng vốn là chuyên gia mật thám là một cao thủ về gián điệp, những kiểu phân tích tỉ mỉ này giống như ngày ngày ăn cơm vậy thôi, tuy nói có vẻ gượng ép nhưng đa số ít ai có thể thoát khỏi phạm trù lý luận đó được.
Cho nên, những người thích những thế phi tướng, không còn nghi ngờ gì nữa đều là những cao thủ nghiên cứu chính trị, thế phi tướng càng thâm sâu thì ngộ tính với chính trị càng cao, thế phi tướng càng nông thì ngộ tính chính trị càng thấp.
Thế phi tướng của Diệp Ngâm Phong không có chút nghi ngờ sẽ giành thắng lợi thôi, hắn lợi dụng những kỹ xảo tuyệt đỉnh để lừa đối phương, ngay cả khi tới trung cuộc, hắn sẽ đưa thế cờ tới mức cân tài cân sức.
Cần phải biết rằng, đó chính là do thiếu hai quân cờ lớn, lúc bất lợi sẽ theo tình thế mà xoay chuyển càn khôn, đến khi nào quân bài cân tài cân sức thì thôi.
Những kỳ tích như vậy, nếu không phải người có công lực thâm hậu thì không thể tạo ra được.
Còn bốn vị hoa đán thì lo lắng hơn hắn rất nhiều, trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên những vẻ mặt nôn nóng, nhất là Đông Mai, trên cánh mũi và trán có những giọt mồ hôi chứng tỏ nàng cũng đã xuất toàn lực để ứng chiến rồi.
Trong lòng nàng cảm thấy rất mệt mỏi, không biết hôm nay làm sao nữa, chẳng lẽ bởi vì má mì tới mà mang vận đen đến sao? Hay là do mấy vị công tử ca này quá lợi hại?dựa vào kỳ nghệ tuyệt đỉnh và tiếng tăm của các nàng, không ngờ lại không thể hạ được một quý công tử đến từ kinh thành.
Bọn họ không muốn phải chịu thua, cố gắng hết sức, nhưng không thể phủ nhận được rằng, hôm nay đối với bốn vị hoa đán như một ngày quyệt quệ vậy, là ngày có một sự kiện quan trọng nhất, qua ngày hôm nay, thì những điều truyền kỳ về bốn vị hoa đán này sẽ khác hẳn rồi.
Trên trán Diệp Ngâm Phong cũng toát ra không ít mồ hôi, để đi những nước cờ này khiến hắn tiêu hao tinh lực rất lớn, lúc này hắn có thể hoàn toàn thả lỏng chút rồi, trận chiến trước mắt có thể nói là ngang tài ngang sức rồi, thì phần còn lại từ thế thủ biến thành thế công để giành lợi thế.
Tuy hắn dùng trí nhớ quá độ, tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng sự vui mừng đã hiển hiện trong đầu hắn rồi, hắn nở nụ cười rất tươi nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần huynh đúng là có tinh thần tốt, còn có tâm trạng tới xem ta chiến đấu, lẽ nào có gì chỉ giáo sao?
- Chỉ giáo thì không dám, tuy ta có chút mệt mỏi, chỉ có điều tài nghệ cờ tướng của Diệp công tử quá hay nên không thể không tới xem được, nếu mà chậm chân chẳng phải đáng tiếc đó sao?
Phản ứng của Trần Tiểu Cửu này cũng rất nhanh nhậy, cũng kịp thời nịnh hắn vài câu.
Diệp Ngâm Phong nghe thấy những lời biểu dương của Trần Tiểu Cửu, tuy không thấy thực lòng lắm nhưng nếu bốn ván cờ này muốn giành chiến thắng, thì cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Hắn đang trong tâm trạng hưởng thụ thì nghe Trần Tiểu Cửu hỏi một câu khiến hắn run rẩy hết cả người.
- Ngươi có biết một vị công tử mặc áo trắng có tài kỳ nghệ rất tuyệt, hành sự lúc chính lúc tà không?
Chỉ một câu này, mà toàn thân của Diệp Ngâm Phong rung động.
Một lúc lâu sau, Diệp Ngâm Phong mới cười ha ha nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Ngươi đang nói đến ai vậy? Sao ta lại chưa nghe tên tuổi người này bao giờ nhỉ? Mong Trần huynh giới thiệu để có dịp giao lưu.
Trần Băng là người rất không bình thường, và cũng là một người rất biết quan sát những sắc mặt và lời nói của đối phương, Diệp Ngâm Phong cố tỏ ra vẻ thoái mái và cười nói miễn cưỡng cũng đã bộc lộ nội tâm thực sự của hắn rồi.
Hơn nữa Trần Băng dựa vào những biểu cảm của Diệp Ngâm Phong mà đưa ra một sự dự đoán càng động trời hơn.
Trước kia hắn cứ nghĩ địa vị của bạch y công tử rất cao, nhưng, bây giờ lại thấy, ngay cả một người lão luyện trong vấn đề chính trị như Diệp Ngâm Phong khi nghe thấy người này cũng phải biến sắc.
Cái vị bạch y công tử kia không biết là nhân vật nào đây?
Hiện tại trong lòng Trần Băng hiểu rõ, nhìn cục diện của Diệp Ngâm Phong, cảm thấy chỉ còn lại có Diệp Ngâm Phong đơn phương đang trong thế thượng phong với bốn vị hoa đán kia, cảm thấy vô vị nên hắn đã về chỗ ngồi nhắm mắt định thần.
Diệp Ngâm Phong thấy Trần Băng về chỗ ngồi của mình, trong lòng tuy cũng bình tĩnh lại chút, nhưng lời nói vừa nãy của Trần Băng vẫn hiển hiện trong đầu hắn.
Hắn mỉm cười bất đắc dĩ, trong kinh thành, những tài tử giỏi cờ quạt thì rất nhiều, những người có tính tình lạnh lùng, còn những người mặc quần áo trắng thì lại còn nhiều hơn, những người có chức quyền cao thì hành sự luôn lúc chính lúc tà, không biết những người như Trần Băng tả nhiều tới mức nào nữa.
Nhưng, nếu để tất cả những đặc điểm đó gộp lại, vậy thì toàn kinh thành thì chỉ có một người có thể thoả mãn những miêu tả mà Trần Băng nói, nói về nhân vật này thì hắn cũng đã từng giao đấu qua vài lần, tuy tung tích của hắn vô cùng thần bí.
Lẽ nào Trần Băng cũng quen biết hắn sao? Diệp Ngâm Phong ngẫm nghĩ.