Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 755

Ánh mắt Trần Tiểu Cửu tản ra ánh hào quang trong gió lạnh, nhìn chằm chằm vào Ma Vương:

- Ngươi dám lừa ta, ta sẽ làm cho ngươi tan xương nát thịt.

- Ha ha.., cho dù ta nói với ngươi, thì có ý nghĩa gì chứ?

Ma Vương dùng eo đỡ lấy thân, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt đầy sự đùa cợt, đôi mắt lại nhìn hướng về bờ vực, lạnh lùng nói:

- Vừa rồi ta đã nói rồi, Tuyết Tử đã ngã xuống vách núi cùng ta rồi, chỉ là ta may mắn hơn ả, chỉ là không ngờ gặp được tên khốn nạn ngươi, khiến ta sống không bằng chết.

- Thật sự…thật sự đã ngã xuống vách núi rồi sao?

Trong nháy mắt, lửa giận trong ngực không thể kiềm chế được, không ngừng đưa ánh mắt phóng ra xa theo tiếng nói, điên cuồng đá đấm vào người Ma Vương.

Rầm…..

Giọng nói Tiểu Cửu khàn khàn, điên cuồng gào thét:

- Không…ngươi đang lừa ta, ngươi nói lại đi, ngươi nói cho ta biết, Tuyết Tử không ngã xuống núi, không lăn xuống dưới đi.

- Ha ha…đừng khờ nữa.

Ma Vương cười quái dị:

- Con tiện nhân này không chết, ta sao có thể nhắm mắt được chứ?

Tiểu Cửu tức giận, cuối cùng một chưởng đá cho Ma Vương hộc máu, hôn mê, mắt nhìn điên đảo, suy sụp ngồi trên tảng đá lạnh như băng, thở hổn hển.

Nhất thời, dường như cả người không có chút sức lực, đau lòng tới cực điểm.

Dường như thế giới này đã không còn ánh bình minh, mãi mãi chỉ là một bóng đen u ám, nụ cười tuyệt vời, dung mạo mê người của Tuyết Tử, sự u oán thảm thiết đều hiện ra trước mắt hắn.

Hận.

Ta thật hận.

Tiểu Cửu nắm chặt nắm tay, mắt nhìn về phía vách núi dày đặc, ánh mắt trở nên mê man, nước mắt trào ra, mang theo sự đau đớn, chảy xuống gương mặt.

Gió lạnh thổi qua, nước mắt rơi xuống vách núi.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Ô Nhã có thể cảm nhận được sâu sắc sự mất mát của Tiểu Cửu, chân sau giơ lên, một cước đá bay thân thể của Ma Vương sang một bên, gào rú lên một tiếng.

Nó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tiểu Cửu, liếm quần áo của hắn, muốn kéo hắn đứng lên.

Tiểu Cửu khẽ giãy ra, Ô Nhã không cam tâm, cái đầu ngựa to tiến lên, lè lưỡi, liếm nước mắt trên mặt Tiểu Cửu, trong mắt đầy tình cảm, dường như nó muốn an ủi.

Tiểu Cửu ôm lấy đầu Ô Nhã, thấy sự ưu thương trong mắt nó, cười khổ một cái:

- Ô Nhã, ngươi cũng hiểu được nỗi thống khổ của ta sao?

Ô nhã phì một tiếng, cuối cùng cắn tay áo Tiểu Cửu, kéo hắn lên.

- Ô Nhã, ngươi muốn ta tỉnh táo lại sao?

Tiểu Cửu thở phào một tiếng, nhìn xuống vách núi sâu thẳm không đáy, không cam tâm nói;

- Ô Nhã, ta không thể bỏ như vậy, Tuyết Tử cũng không thể biến mất không rõ ràng như vậy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù như vậy, ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Tuyết Tử, mới có thể cam lòng.

Trần Tiểu Cửu đã quyết việc gì, thì không thể nào thay đổi.

Hắn mặt lạnh lùng, không ngừng quấn dây quanh cây tùng trèo xuống, cũng không quản cánh tay, hai má mình bị cành thông cào chảy máu.

Một cây….

Hai cây…

Ba cây….

Cho dù Trần Tiểu Cửu đã vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ tới khuôn mặt dịu dàng ngượng ngùng của Tuyết Tử, cơ thể dường như lại tràn đây hưng phấn.

Tiểu Cửu lần lượt leo trái leo phải qua mười mấy cành cây , cây dài khoảng năm trượng, lại vất vả nối các cây với nhau, mặc cho tuyết to gió lớn, trán Tiểu Cửu vẫn lấm tấm mồ hôi.

Ô Nhã chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Cửu, dường như cũng có thể đoán ra hắn muốn làm gì.

Tiểu Cửu nối các sợi dây lại với nhau, kiểm tra các chỗ nối đã chắc chắn chưa, mới cầm một mặt sợi liễu, đưa cho Ô Nhã, vẻ mặt quyết tuyệt đó, không thể nào cự tuyệt.

Ô Nhã thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mồ hôi trên trán Trần Tiểu Cửu, há mồm cắn chặt sợi dây.

Tiểu Cửu vỗ trán Ô Nhã, khóe miệng mang theo nụ cười, cầm lấy sợi dây vừa làm, thả người, nhảy xuống vực thẳm.

Gió trong vách núi thổi lạnh thấu xương.

Tiếng gió rít gào như thể phẫn nộ, sắc bén như đao, cào cấu trên mặt Tiểu Cửu, vô cùng khó chịu.

Cũng may thị lực của hắn có thể nhìn xa, trong vách núi hoang vu u ám cũng bị giảm xuống nhiều, lo lắng tìm kiếm lấy tung tích cua Tuyết Tử, nhưng cỏ dại trên vách đá, lại cản trở tầm mắt của Tiểu Cửu, khiến hắn không thể nhìn xa.

Tiểu Cửu chỉ có thể tìm kiếm trong bóng tối.

Bất tri bất giác, hắn đã xuống tới độ sâu bốn mươi mấy trượng, phỏng chừng xuống thêm ba mươi trượng nữa, sợi dây đã hết, nhưng vách núi này dường như không đáy, không thể nào thăm dò được điểm cuối cùng.

Tiểu Cửu lại xuống thêm mười trượng, sự nhiệt huyết dần tan thành bong bóng.

- Không tìm thấy rồi, thật sự không tìm được rồi.

Tiểu Cửu nhìn bốn phía thấy mờ mịt vô cùng, trái tim lại trở nên lạnh như băng.

Đang trong lúc thương tâm…

Hắn loáng thoang nghe thấy tiếng gọi mềm mại, chỉ là hòa lẫn trong gió, khiến người ta nghe cảm thấy rất mơ hồ.

Hả?

Tiểu Cửu lập tức tập trung suy nghĩ, nghiêng tai lắng nghe.

Nhưng âm thanh lại biến mất.

Tiểu Cửu hô to:

- Tuyết Tử, là nàng sao? Ta là Tiểu Cửu, ta tới cứu nàng đây.

Tiểu Cửu không cam tâm hô lên nhiều lần, không nề hà tiếng gió lớn, giọng nói của Tiểu Cửu so với tiếng gió thét gào, không đáng kể.

Hắn cũng hiểu Tuyết Tử không có thính giác nhạy bén như mình, cho dù mình hét khản cả yết hầu, thì nàng cũng không nghe thấy được tiêng kêu thâm tình của mình?

Trần Tiểu Cửu là người không dễ dàng buông tay, hắn cứng cỏi, hiếm người có thể sánh kịp.

Hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó, tập trung khí lực, một lúc lâu sau, đột nhiên nội công tăng lên cực hạn.

Lúc này, thính giác của hắn tăng lên vô số lần.

Tiếng gió thét gào, tiếng đã rơi, tiếng sột soạt trên cỏ, đều hiển hiện rõ ràng bên tai hắn.

Từng giây từng phút trôi qua, Trần Tiểu Cửu không thu hoạch được gì, tiếng gọi mơ hồ vừa rồi, cũng không còn xuất hiện nữa.

Lẽ nào là ảo giác?

Đang trong lúc Trần Tiểu Cửu rơi vào trạng thái mất mát chưa từng có

Một tiếng kêu tuy suy yếu nhưng lại vô cùng rõ ràng, truyền tới bên tai Tiểu Cửu:

- Tiểu…. Tiểu Cửu cứu ta, ngươi có thể tới cứu ta không? Ta ở đây…

Tuyết Tử…

Là giọng nói của Tuyết Tử.

Tuyết Tử chưa chết.

Trần Tiểu Cửu dường như đang trong tuyệt vọng gặp được ánh rạng đông, lúc này, toàn thân tràn đầy năng lượng.

Hắn có thể dễ dàng đoán được, bóng dáng của Tuyết Tử, đang ở bên dưới phía trái của mình, ở vị trí khoảng mười lăm trượng nữa, liền thả người đi xuống.

Bóng dáng của Tiểu Cửu thuận theo sợi dây tụt xuống, linh hoạt như một chú khỉ.

- Tuyết Tử, nàng ở đó, Tiểu Cửu tới cứu nàng đây.

Trần Tiểu Cửu thả người xuống vị trí hắn đã ước định, vẻ mặt hưng phấn hô lên:

- Tuyết Tử? Ta là Tiểu Cửu…, nàng mau lên tiếng đi.

Hắn dựng thẳng lỗ tai, trong lòng vô cùng chờ đợi, lại có chút không yên.

Thời gian…dường như ngưng đọng lại.

Trong sự thấp thỏm lo âu, trong sự chờ đợi.

Cuối cùng Tiểu Cửu ớtcủa Tuyết Tử nói:

- Tiểu Cửu, thật là ngươi sao? Ta…ta ở trong này, ta đang cố gắng, cố gắng không nổi rồi.

Khoảng cách gần như vậy, Tiểu Cửu có thể dễ dàng đoán được vị trí của nàng.

Hắn linh hoạt như khỉ, đu lấy sợi dây, nhìn về phía phát ra âm thanh của Tuyết Tử, dần dần, quần áo phủ đầy tuyết trắng của Tuyết Tử, ánh vào trước mặt hắn.

Hai tay Tuyết Tử nắm lấy cỏ dại, đang trong lúc thất vọng không nơi nương tựa, trong đôi mắt quyến rũ mơ hồ có thể nhìn thấy sự chờ mong, sự bất ngờ, theo nước mắt từ từ nhỏ xuống.

Sự mềm mại trong gió tuyết, khiến Trần Tiểu Cửu có nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

- Tiểu Cửu ta… ta tưởng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa…

Tuyết Tử cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Tiểu Cửu trong địa ngục dày đặc, lúc này, một tiếng kêu của Tuyết Tử ngọn cỏ dại cường tráng bị nàng túm bật gốc.

Cơ thể mềm mại của Tuyết Tử ngã xuống trong nháy mắt.

Lúc này, Tiểu Cửu không thể có chút sơ suất, thả người tiến lên, ôm lấy vòng eo mềm mại lạnh như băng của Tuyết Tử, dùng ngực của mình mang tới sự ấm áp cho trái tim đang hoảng loạn của nàng.

- Tuyết Tử, có ta ở đây, nhất định sẽ không sao đâu.

Tiểu Cửu yêu thương hôn lên trán nàng, mặc cho sợi dây trôi nổi trong gió tuyết, sự lo lắng kia sau khi nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Tuyết Tử cuối cũng cũng biến mất.

Thay vào đó, là niềm vui thoát nạn.

Tuyết Tử ôm chặt cổ Tiểu Cửu, cơ thể mềm mại lạnh như băng dán chặt lấy ngực Tiểu Cửu, tìm kiếm sự yên ổn chân thành.

Nàng đã bị gió tuyết tra tấn tới mức không còn sức để nói chuyện, con mắt sáng lên, lén lút liếc nhìn Tiểu Cửu, trong mắt nổi lên sự cảm động, bốn mắt nhìn nhau, tuy không nói gì, nhưng lại hơn hẳn vạn lời nói.

Đôi môi Tuyết Tử bị đông lạnh hơi tím lên, chỉ là thoáng nở ra nụ cười, rồi vùi đầu vào ngực hắn.

Lúc này, thật sự không nên sầu triền miên như vậy.

Trần Tiểu Cửu ôm chặt cơ thể Tuyết Tử, linh hoạt như khỉ, sau đó leo lên trên.

Ô Nhã cắn sợi dây, dáng người sừng sững đứng trên tảng đá, trong đôi mắt đỏ ngầu có hơi thở nóng bỏng.

Mỗi cử động của Tiểu Cửu, nó đều có thể cảm nhận rõ ràng theo sự lay động của sợi dây.

Lúc này, trong mắt Ô Nhã tràn đày hưng phấn.

Bởi vì, Ô Nhã đã cảm nhận được rõ ràng chủ nhân của nó, đang từ từ leo lên, sức nặng của sợi dây tăng lên nhiều so với lúc trước, điều này…chứng tỏ cái gì?

Ô Nhã là một con ngựa vô cùng thông minh, chỉ số thông minh và chỉ số tình cảm của nó không thể dùng từ "ngựa" để so sánh.

Nó…tuyệt đối là một con quái vật thông minh vô cùng.

Ô Nhã có thể đoán được, Trần Tiểu Cửu không chỉ tìm được Tuyết Tử, leo lên trên, mà có thể đoán được còn khoảng ba mươi trượng nữa, Tiểu Cửu sẽ lộ ra gương mắt tươi cười trong vách núi dày đặc.

Nếu không phải trong miệng ngậm sợi dây, Ô Nhã thật muốn hí dài một tiếng, để biểu đạt sự hưng phấn trong lòng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Không cần nghĩ, tuyết to gió lạnh, vui cũng hóa buồn.

Khi Ô Nhã đang hưng phấn bốn vó bay nhảy, bóng dáng ngất đi của Ma Vương, đột nhiên nhanh như chớp bay tới bên cạnh sợi dây, mở ra cái miệng đầy máu tươi, bộ mặt dữ tợn cắn lấy sợi dây.

Ô Nhã sợ ngây người.

Khuôn mặt dữ tợn của Ma Vương giống như một con ác quỷ, xuất ra sức lực toàn thân, cắn xé sợi dây.

Ô Nhã còn chưa kịp phản ứng, sợi dây cũng đã bị Ma Vương cắn đứt một cách tàn nhẫn.

Ô Nhã chỉ cảm thấy sợi dây trong miệng, không còn sức nặng gì nữa, lực đánh ngược khá lớn khiến nó bị lảo đảo mấy bước, lùi về phía sau mới đứng vững lại được.

Sau đó, Ô Nhã liền nghe tháy tiếng gào thét phá thiên của Tiểu Cửu.

Ô Nhã lao tới bên vực, mắt nhìn một mảnh hắc ám dày đặc, trong đôi mắt đỏ ngầu, rơi xuống giọt nước mắt đau lòng.

Bình Luận (0)
Comment