Lúc đầu Tạ Kim còn cho rằng gió xoáy làm bụi tung lên, nheo mắt lại, nhưng, cho tới khi trong mắt truyền ra từng đợt ê ẩm, trơn bóng, vô cùng đau đớn, mới ý thức một cách rõ ràng, đây căn bản không phải là bụi đất, mà là vôi.
Quỷ tha ma bắt, thật âm hiểm.
Tạ Kim vội truyền lệnh bảo thân binh che mắt, che miệng, che mũi, nhất định không được hít thở.
Nhưng, đã quá muộn.
Cùng thời điểm khi Tạ Kim còn đang bị cay mắt, gần như tất cả binh sĩ đều đã chết thảm.
Gió lốc tùy ý gào thét, thổi quét vôi tung bay đầy trời, trào vào miệng vào mũi họ, khiến họ không mở mắt được cũng không dám há mồm thở dốc.
Gần như tất cả những người có chút kiến thức phổ thông đều biết, một khi vôi vào mắt, thường chỉ có thể dùng dầu nành để rửa sạch, một khi dùng nước để rửa, vôi sẽ tăng nhiệt lượng trong nháy mắt, khiến mắt bị bỏng.
Nhưng vào thời khắc gian khổ này, kiếm đâu ra được dầu nành cơ chứ?
Hơn sáu ngàn binh sĩ loạn lên, vô số vôi còn đang tàn sát, những binh sĩ bị nhắm mắt quỳ rạp trên mặt đất, lăn lộn kêu đau.
Những người may mắn không bị vôi dính vào, vội vàng che mắt, cũng không dám mở hé.
Khi tất cả mọi người đang đợi vôi tan.
Sau đó, câu chuyện thê thảm lại tiếp tục trình diễn. Trong khe núi hiện đầy trời mưa tên.
Những bó cung tên dài chừng hai thước, bắn ra bốn phương tám hướng như ong vỡ tổ, nhằm hướng sáu ngàn phản quân sợ hãi vọt tới.
Đây là kiệt tác của năm trăm cự giác cung thủ.
Thủ đoạn cực kỳ bi thảm như vậy chính là sở trường mà Trần Tiểu Cửu nghĩ ra.
Khi Trần Tiểu Cửu nghĩ ra kế này, liền dặn dò Hắc Sơn lấy vôi, treo trên cổ của binh lính Hỗ gia trại, chỉ là binh lính không biết là vật gì mà thôi.
Vốn dĩ số vôi này chỉ có thể tính là thủ đoạn hạ lưu, cho dù khi lâm địch, cũng không thấy có thể có tác dụng cứng rắn mạnh mẽ tuyệt đối thế nào.
Nhưng con mắt của Trần Tiểu Cửu rất chuẩn, nhập gia tùy tục, mưu ma chước quỷ vô cùng.
Khi vừa đi tới khe núi, hắn liền nghĩ ra cách trả giá nhỏ nhất như vậy, kế tuyệt hậu bóp chết phản quân.
Còn về việc có âm hiểm hay không, cũng không quản được nhiều như vậy.
Trên chiến trường, chiến thắng kẻ địch là lựa chọn duy nhất, đâu quan tâm tới việc đê tiện hay không, hay hạ lưu hay không? Có thể bảo đảm được tính mạng của các huynh đệ, giết sạch quân địch, đây mới là kết quả lý tưởng nhất.
Lúc này, vôi mượn lực gió xoáy, tàn sát vào trong khe núi.
Từng mũi tên nhọn bắn ra từ rừng rậm, cho dù bắn loạn xạ, cũng có thể đâm trúng sáu ngàn quân địch.
Huống hồ, bọn họ đều là những cung thủ bắn bách phát bách trúng.
Mỗi một mũi tên bắn ra, tất sẽ bắn trúng.
Trong khe núi, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên, tiếng kêu cứu, tiếng cầu xin, hơn sáu nghìn phản quân giống như là ruồi không đầu, che mắt, chạy khắp nơi.
Nhưng bên trong những tảng đá lởm chởm, phản quân có vô số, che mắt chạy tứ tung, rồi lại đụng vào nhau.
Sau khi ngã sấp xuống, phía sau lại có vô số các binh sĩ giẫm lên, làm gẫy hết xương cốt.
Vô số binh lính không phải bị giẫm lên như vậy mà chết, thì là bị bắn chết, trong cuộc chạy trốn điên cuồng và sợ hãi, sinh mạng của phản quân ai ai cũng không cam lòng lăn lộn trong vũng máu.
Cửa khe núi vốn âm trầm, u ám, vì có thêm vô số oan hồn, mà lại càng tăng thêm mùi vị của máu tanh.
Lúc này, Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Bạch công tử, đang đứng trên cao nhìn xuống khe núi, từ trong nội tâm, cũng cảm thấy khiếp sợ sức sát thương khủng khiếp của cự giác cung thủ.
Những cự giác cung thủ lúc này chính là những quái thủ muốn cướp đoạt sinh mạng.
Tên của họ không phát nào hụt, bọn họ giết người không chớp mắt, mỗi người mười cây tên, tổng cộng là năm ngàn cây tên.
Chỉ cần toàn bộ bắn ra, đi qua phản quân, thì sẽ có khoảng bốn ngàn phản quân chết dưới mũi tên của họ.
Giết bốn ngàn quân địch, còn các huynh đệ không chết, đây là chiến thuật lợi hại biết bao?
Cùng với nụ cười lạnh tái nhợt của Bạch công tử, tên trong tay năm trăm cự giác cung thủ vẫn bắn ra như cũ, trong khe núi một biển máu, trên tảng đá là một đống thi thể.
Chỉ còn sót lại một số ít người gặp may, lại dùng thi thể của đồng chí làm tấm chắn, tránh được tên bắn.
Nhưng, bọn họ không thể sống, chỉ cần xông vào khe núi, tính mạng của bọn họ chỉ chờ có một con đường chết.
Đợi nhiệm vụ săn giết của cự giác cung thủ xong xuôi, Hoa Như Ngọc lạnh mặt, ra hiệu cho đội canh gác.
Lúc này, tiếng hét nổi lên khắp rừng rậm, chấn động trời cao, hai ngàn binh sĩ của Thiết Giáp doanh năm trăm quân đạo tặc, giống như là hổ xuống núi, xông vào khu rừng rậm, trong tay cầm đao thương kiếm kích, đánh vào khe núi.
Trong mắt Hoa Như Ngọc tràn đầy sự hưng phấn, khóe miệng liếm láp, cầm đao, cười lạnh một tiếng, cũng giống như một con báo hung hãn xông lên.
Trần Tiểu Cửu đứng trên cao, nhìn bóng hình mau lẹ của Hoa Như Ngọc, thầm nghĩ Hoa muội muội khát máu, thật là một nữ trung hào khiệt trời sinh ra vì chiến tranh.
Bạch công tử lắc đầu, nói với Tiểu Cửu;
- Đây chính là con gái của Hoa Vô Ý, Hoa lão nguyên soái đây sao? Sao huynh lại lấy nàng ta? Hừ…, ta thật nghi ngờ huynh có bị ham mê chà đạp không?
Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự khiêu khích của Bạch công tử, chỉ chú ý tới thế cục trong trận chiến.
Phản quân sớm đã bị mưa tên bắn ra làm kinh hãi, đâu còn dũng khí mà đối chiến nữa? Chiến đấu, gần như chỉ là nghiêng về một bên.
Hoa Như Ngọc đi đầu, mang theo người xông vào, đụng tới ai còn sống là vung lên chém, đầu quân địch ùng ục rơi xuống.
Đụng phải những ai bị trọng thương, cũng thêm một đao, đưa họ về thế giới cực lạc.
Hơn hai ngàn năm trăm kẻ diễu võ dương oai liều chết xông lên, không bằng thời gian uống một chén trà, quân địch gần như đã bị giết sạch.
Tên Tạ Kim vẫn may mắn, không ngờ còn len lỏi trong số ba trăm phản quân còn lại.
Y biết mình đã hoàn toàn bị thua, lau sạch vôi trên mắt, vừa buông binh khí, buồn bã cầu xin tha mạng:
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, đừng giết ta, ta đầu hàng…
Hoa Như Ngọc vô cùng hung dữ, nghiến răng nói:
- Xông lên, giết không tha.
Các huynh đệ giơ đao chém xuống không còn mảnh giáp, Trần Tiểu Cửu lại cùng Bạch công tử từ trên núi chạy xuống, ngăn cản sự tàn sát của Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc hừ lạnh nói:
- Làm sao? Các người muốn can thiệp vào quân lệnh của ta? Ta vẫn còn hổ phù trong tay.
Trần Tiểu Cửu cười, ghé vào tai Hoa Như Ngọc nói thầm.
Hoa Như Ngọc lóe sáng đôi mắt, cuối cùng gật đầu, phất tay hô lớn với hơn ba trăm quân địch nói: Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com
- Bỏ đao xuống, giơ tay đầu hàng, tha cho các ngươi không chết.
Ba trăm người này sớm đã sợ hãi vô cùng, đâu còn có tâm tư dám chống lại chứ?
Nghe mệnh lệnh của Hoa Như Ngọc, ai cũng vội vàng buông binh khí, giơ tay lên đầu hàng, tỏ thành ý.
Hoa Như Ngọc nháy mắt, các huynh đệ xông lên như ong vỡ tổ, trói hết số địch đầu hàng lại thành một vòng lớn, ném xuống đất, chờ xử lý.
Hoa Như Ngọc sai Hắc Sơn đưa Tạ Kim đang run rẩy kia ra, chỉ vào mũi y, cười lạnh nói:
- Ngươi biết ta là ai không ?
Tạ Kim lắc đầu, vẻ mặt mê man.
Hoa Như Ngọc rút đao ra, một đao chém xuống tai Tạ Kim, nghiến răng nói:
- Lão tặc, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, ta chính là con gái của Hoa Vô Ý – Hoa Như Ngọc.
Cái gì?
Ngươi là con gái của Hoa…Hoa nguyên soái?
Tạ Kim sợ tới mức ngồi phệt xuống đất, nước tiểu rút cuộc đã không kìm nổi mà chảy ra, một cỗ tanh tưởi lan tràn.
- Quả nhiên….quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, Tạ Kim ta thua một cách tâm phục khẩu phục, muốn giết thì giết, muốn chém thì chém, rơi vào tay ngươi, ta không còn cơ hội sống sót rồi…
- Vậy cũng chưa chắc…
Hoa Như Ngọc một chưởng đá Tạ Kim ngã xoài ra mặt đất, lạnh lùng nói:
- Lão tặc, đừng có vội muốn chết, chỉ cần ngươi có thể lập công chuộc tội, ta sẽ không tính toán thù riêng, tha cho ngươi một mạng.
Quay đầu lại nói với Hắc Sơn:
- Đè y xuống cho ta, canh giữ cẩn thận.
Một cuộc đại chiến hoàn mỹ đã kết thúc.
Tất cả phản quân phải chết đã chết, cũng không còn bất cứ hậu họa nào.
Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, Bạch công tử mang theo đại quân áp giải ba trăm tù binh, chạy về Mộ Bình thành.
Khi tới mảnh rừng rậm, Trần Tiểu Cửu cười nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa nhi cứ đi trước, ta đi đón Tuyết Tử, rồi đuổi theo sau.
Hoa Như Ngọc do dự một lát, mới cắn môi, khó xử nói:
- Tiểu Cửu, ta vẫn chưa nói với chàng, tối qua Tuyết Tử đã…đã không từ mà biệt, sáng sớm nay ta cho người đi hỏi thăm tin tức của nàng ấy rồi, ta sợ chàng buồn, nhiễu loạn quân tâm.
- Nàng nói gì cơ? Tuyết Tử không từ mà biệt? sao….sao có thể chứ? Bọn ta đã …việc đó….
Trần Tiểu Cửu trong đầu như vang lên tiếng sấm, hỗn loạn vô cùng.
Hoa Như Ngọc lấy ra một bức thư mật từ trong túi áo, giao cho Tiểu Cửu nói:
- Đây là bức thư mà Tuyết Tử gửi lại cho chàng, chàng tự xem đi, xem rồi sẽ rõ.
Tiểu Cửu vội vàng mở thư ra, thấy trên đó viết:
- Một đêm phong lưu, khắc cốt ghi tâm, nếu còn có duyên, ắt sẽ gặp lại.
Đi như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn xa xăm, nghĩ về những nhu tình mật ý đêm hôm trước cùng với Tuyết Tử, trong mắt lại tràn ra hàng lệ.
Nếu còn có duyên, ắt sẽ gặp lại, cái duyên phận đáng chết này, ai biết có thể tới hay không.
Tiểu Cửu gào lên ba tiếng với thanh thiên bao hàm cả đau thương và thù hận, dường như có một sự mất mát và phiền muộn chưa từng có.
Hoa Như Ngọc ngậm miệng, cũng không biết nên nói gì.
Nàng biết Tiểu Cửu cần tĩnh tâm, để Hỗ Tam Nương an ủi Tiểu Cửu, liền dẫn dắt đại quân, hành quân về phía Mộ Bình thành.
Trong rừng rậm, chỉ còn lại Hỗ Tam Nương, và Tiểu Cửu.
Hỗ Tam Nương sửa sang lại vài sợi tóc hỗn độn cho Tiểu Cửu, xoa trán hắn, cười nói:
- Ngươi à, chưa bao giờ thấy ngươi trẻ con như vậy?
Trần Tiểu Cửu tâm trạng vô cùng trống rỗng, một tay ôm Hỗ Tam Nương vào trong lòng, nói:
- Mẹ nuôi, người có giống như Tuyết Tử không, âm thầm rời khỏi ta?
Hỗ Tam Nương ngẩn người, dịu dàng nói:
- Cho dù ta nỡ bỏ ngươi, ta cũng không nỡ bỏ Mị nhi…
Trần Tiểu Cửu ôm cơ thể mềm mại của Hỗ tam nương, sợi dây yếu ớt nhất trong lòng, cuối cùng cũng được thoải mái, nói:
- Mẹ nuôi, người nói lời phải giữ lời, không được lừa ta.
- Mẹ nuôi không lừa ngươi.
Hỗ Tam Nương bị Tiểu Cửu ôm tới cả người rã rời, lấy chút sức lực, cuối cùng giãy ra khỏi lòng Tiểu Cửu, vuốt mấy sợi tóc hỗn độn, cười nói:
- Ngươi à, lòng tham vô đáy, phụ nữ bên cạnh ngươi nhiều như vậy, tại sao còn không biết đủ chứ?
Trần Tiểu Cửu tùy hứng, cuối cùng lại khôi phục thần trí.
Cười với Hỗ Tam Nương, khua bức thư trong tay, thề son sắt nói:
- Ông trời nếu an bài duyên phận khắc cốt ghi tâm này, nhất định sẽ có an bài tuyệt diệu, được mất nhất thời thì tính làm gì chứ? Ta tin chắc rằng, sớm muộn có một ngày, Tuyết Tử sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta.
Tiểu Cửu vươn tay, nâng chiếc cằm mượt mà của Hỗ Tam Nương lên, thân tình nhìn khuôn mặt quyến rũ đó, từng chữ một nói:
- Mẹ nuôi cũng vậy.