Trần Tiểu Cửu thấy thái độ của Diệp Ngâm Phong có chút kỳ lạ, nhưng ở đây đông người, cũng không tiện truy hỏi.
Diệp Ngâm Phong dẫn Trần Tiểu Cửu đi xem qua về cấu tạo của ngôi nhà, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng, buồn bã nói với Tiểu Cửu:
- Nhị đệ, đệ nghỉ ngơi trước, tối ta cho người tới đón đệ, tẩy trần cho đệ, trước mắt còn có một vài việc đáng lo, ta nhất định phải đi xử lý, không tiếp nhị đệ được.
- Đại ca có khó khăn gì, cần đệ giúp không?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói.
- Ừ…việc này..để tối nói tiếp đi.
Diệp Ngâm Phong do dự một lát, thở dài, rồi cáo từ.
Trần Tiểu Cửu tiễn đoàn người Diệp Ngâm Phong, thấy Đan Nhi, Song Nhi đang bận rộn, lại không có thời gian để ý tới mình.
Hắn không có việc gì, liền ở đó nói chuyện với Ô Nhã.
Ô Nhã lần đầu tới đây, tâm trạng rất tốt, liền cắn áo Tiểu Cửu, để hắn lên ngựa đi dạo.
Tiểu Cửu nhảy lên ngựa, đi dạo một vòng quanh sân, đi tới phía bức tường cao ở mép phải, vì Ô Nhã rất cao, Tiểu Cửu liền thẳng người, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong sân.
Vừa nhìn vào, chỉ thấy cái sân này rất lớn, tuy hơi đơn sơ, nhưng bố cục rộng lớn, vừa nhìn đã cảm thấy người sống ở đây rất có chiều sâu.
Tiểu Cửu nhìn rất hăng say, đột nhiên, năm con vật cao lớn, hung mãnh, tai rủ xuống, lông ngắn xuất hiện trong mắt Tiểu Cửu.
Năm con vật toàn thân màu đỏ này, trước ngực có sao trắng, tai duyên, miệng có một chòm màu đen nhạt, đuôi cũng một màu đen, đôi mắt đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu.
- Đây là…
Trần Tiểu Cửu ngây người, liền thấy năm con vật này kêu "ô ô" lên, liền vồ về phía Tiểu Cửu.
- Mẹ ơi, là Chó tây tạng! Là chó Tây Tạng.
Trần Tiểu Cửu sợ run người, liền ngã xuống từ trên lưng ngựa, bóng dáng của chó Tây Tạng biến mất trước mắt mình, cho dù nội công của Tiểu Cửu rất tinh sâu, cũng trở nên đau nhức.
Ô Nhã hí lên một tiếng, quay lại nhìn Tiểu Cửu, trong đôi mắt không ngờ có vẻ rất khinh thường – Chẳng phải chỉ là có mấy con chó thôi sao? Tại sao chứ?
Không xong rồi, mất mặt quá.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng gãi đầu, dường như cũng cảm thấy thẹn vì sự bối rối của mình vừa rồi – Cửu ca ta là người mà ngay cả hổ cũng không sợ, sao lại sợ mấy con chó Tây Tạng chứ?
Ôi…ai bảo từ nhỏ mình bị chó Tây Tạng cắn chứ?
Tiểu Cửu ôm mông, thầm nghĩ, trong cái sân này nuôi năm con chó Tây Tạng làm gì? Nhà này rút cuộc là người nào? Thế này cũng thật là tàn ác.
Đang lúc nghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng cánh cửa kia mở ra, một giọng nói giòn vang:
- Tiểu Cửu, ngươi kêu gì mà kêu? Dẫn tiểu huynh đệ của ngươi đi ngủ đi, cả ngày chỉ đi lo chuyện thiên hạ? Hẳn là ngươi không nhớ tới cái con chó cái kia rồi? kha kha.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe liền kinh ngạc: Người phụ nữ này là ai? Không ngờ lại biết ta?
Khi đang suy nghĩ nát óc, lại nghe thấy có hai tiếng kêu dịu dàng của một con chó Tây Tạng, rồi không thấy thanh âm gì nữa.
Mẹ nó.
Con chó này không ngờ lại tên là Tiểu Cửu?
Bà nó.
Trần Tiểu Cửu khóc dở cười dở, nghiến răng nghiến lợi.
Thầm nghĩ chủ nhà này là ai, tối này rảnh rỗi sẽ đi làm thịt con chó có tên là "Tiểu Cửu" này, ai khiến tên của tên súc sinh ngươi quá nổi chứ.
Lúc trời chạng vạng, Diệp Ngâm Phong phái người tới mời mình qua phủ, Đan Nhi, Song Nhi, Độc Hoàng đang bận, nên không đi cùng.
Trần Tiểu Cửu cân nhắc, liền dẫn Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần cùng đi.
Đan Nhi lạnh mặt nói với Tiểu Cửu:
- Đừng tưởng ta không đi cùng chàng tới Diệp phủ, chàng có thể coi trời bằng vung, đừng có việc gì cũng gạt ta, tin tức của ta rất nhanh nhạy đấy.
- Đan Nhi, nàng lại sao rồi? Sao ta lại coi trời bằng vung chứ? Lời nàng nói, ta thật không hiểu nổi.
Trần Tiểu Cửu nhún vai, mờ mịt khó hiểu.
- Giả bộ trong sạch gì chứ? Con hồ ly tinh Lý Nhạc Thanh kia đang ở Diệp phủ, ta có thể không biết sao?
Đan Nhi lạnh mặt, lay bảo kiếm uy hiếp nói:
- Tiểu Cửu, ta nói cho chàng biết, nửa đêm, chàng nhất định phải về, bằng không, ngày mai ta sẽ đi tìm Lý Nhạc Thanh, đâm mấy lỗ thủng trên người ả đấy.
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ: Đan Nhi làm việc cơ bắp, việc này vẫn có thể làm ra. Nguồn truyện: TruyenGGG.Com
Hắn vốn định sau khi thương lượng xong việc lớn với Diệp Ngâm Phong, sẽ tìm Lý Nhạc Thanh tâm sự, bây giờ lại bị Đan Nhi uy hiếp như vậy liền vội xóa bỏ ngay ý định đó.
Tiểu Cửu, Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần ba người cùng lên xe ngựa, từ từ chạy tới Diệp phủ.
Đợi báo danh xong, người hầu trẻ kia liền mời vào, khom người chạy chậm, hô lớn vào bên trong:
- Quý khách lâm môn, quý khách lâm môn.
Một lát sau, liền thấy một đám người từ trong phủ đi ra, người dẫn đầu chính là Diệp Ngâm Phong.
Còn những người phía sau y, dựa vào xiêm y của họ, cũng biết là ngoài quan to ra, thì đều là môn khách tâm phúc của Diệp Ngâm Phong.
- Nhị đệ, cuối cùng đệ cũng tới rồi.
Diệp Ngâm Phong thân thiết kéo cánh tay Tiểu Cửu, nói với mấy người phía sau:
- Thưa các vị, các bằng hữu, đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, Trần Tiểu Cửu, có trí tuệ tuyệt luân, phong tư tuyệt nhiên, trọng nghĩa khinh tài, có tư vị của cao nhân, chính là Văn Khúc tinh lâm phàm, mọi người đến gần đây một chút.
Các vị quan đương nhiên cùng nhìn ra quan hệ của Diệp Ngâm Phong và Tiểu Cửu rât phi phàm, một đám thở dài với Tiểu Cửu, cung lễ.
Điều này khiến Tiểu Cửu đỏ mặt – trong đây rõ ràng còn có một thầy đồ 50, 60 tuổi, để ông ta hành lễ, chẳng phải là mình sẽ tổn thọ sao?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên không thể để lại thanh danh ngạo mạn với mọi người, đám mệnh quan triều đình này, không phải là có thể tùy ý đắc tội được.
Cho nên, Trần Tiểu Cửu cũng khom người, chào hỏi những quan viên này.
Bên tai, còn nghe thấy Diệp Ngâm Phong không ngừng giới thiệu:
- Đây là Hoàng ngự sử, đây là Lưu thượng thư, đây là Cổ tư mã.
Vây xung quanh Trần Tiểu Cửu có chừng tới hơn hai mươi quan lớn.
Tuy người đông phức tạp, rất dễ loạn, nhưng Trần Tiểu Cửu trí nhớ rất tốt, vẫn chỉ cần nghe một lần, liền nhớ hết được tên của các quan viên.
Trần Tiểu Cửu biết sự lợi hại trong đó – những quan viên này, nhất định đều vây ở Diệp gia, đấu lại với Tiêu thừa tướng.
Không thể khinh nhẹ ai được.
Chỉ là, Tiểu Cửu tìm một vòng, không ngờ không nhìn thấy bóng dáng của Chung Bân đâu – ông ta là tâm phục Diệp Ngâm Phong ủy thác trọng trách, lại là bằng hữu thân thiết của mình.
Chung Bân không tới dự tiệc…ắt có mưu mô gì.
Khổng Nghi Tần, Thôi Viễn Sơn cũng lên trước chào hỏi, chào hỏi một vòng, không ngờ thấy có mấy người quen cũ, từng cùng thi khoa cử với mình, không khỏi vui mừng như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ chuyến đi này không tệ.
Sau khi mọi người hàn huyên, rồi lại đi vào sảnh.
Bên trong Diệp phủ rất sâu, kiến trúc tinh xảo mà không xa hoa, cây cầu nhỏ, đất đen một màu, có vài phần phong cách cổ xưa.
Trần Tiểu Cửu đi vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy có một người râu dài đang đứng trước bàn múa bút.
Diệp Ngâm Phong đang định giới thiệu người này, Trần Tiểu Cửu vội tiến lên khom mình thi lễ:
- Tiểu tử Trần Tiểu Cửu, bái kiến Diệp bá phụ.
- Ồ ? Ngươi là tiểu Cửu ?
Người râu bạc này dừng bút, trong ánh mắt hàm chứa sự tinh mang, cười nhìn Tiểu Cửu nói:
- Sao ngươi biết ta là Diệp lão đầu?
Diệp các lão này rất hiền hòa, không ngờ lại tự xưng là Diệp lão đầu.
Trần Tiểu Cửu vội khen tặng nói:
- Diệp các lão tinh thần khỏe mạnh, khí độ vô cùng, lông mày rậm rạp, cả người đầy chính khí, tướng mạo và khí tràng như vậy, ở Đại Yến mênh mông này, ngoại trừ Các lão, còn có người thứ hai sao?
Diệp các lão cười ha ha,
- Tiểu Cửu, thật là nhanh mồm nhanh miệng, cả ngày ta chỉ nghe ngâm thơ làm phú, thực sự rất nhàm chán, ngươi không thể nói lời thật lòng sao?
- Nói thật là, Diệp các lão, ngài và đại ca đều rất đẹp trai, phong độ, vừa nhìn là biết hai cha con.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói, nhìn Các lão đầy mặt mỉm cười, lại tiếp cận nói:
- Đám người đứng ngoài đều cung kính với quan lớn, xuất môn viễn nghênh, chỉ có ngài bất động như núi, thử hỏi ngoại trừ các lão, còn có ai có thể có phong độ này chứ?
- Ha ha, nói rất hay! Nói rất hay.
Diệp các lão vuốt râu cười ha ha:
- Tiểu Cửu, ngươi quả nhiên là rất thú vị, ngay cả nịnh hót cũng không giống người bình thường.
Mọi người cùng cười lớn, trong lòng không hiểu Tiểu Cửu rút cuộc là nịnh hót thế nào.
Nhưng Diệp các lão cười ba tiếng, lại đột nhiên thu lại nụ cười, hừ nói với Tiểu Cửu:
- Nhưng ngươi vuốt đuôi ngựa coi như là vuốt phải chân rồi, nay ta đã từ quan quy ẩn rồi, là một người chân chính không quan chức.
Từ quan?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu khẽ động, đột nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Diệp Ngâm Phong.
Diệp các lão cười nói:
- Từ quan thì sao? lão đầu ta không phải là người mê làm quan! Nhưng Tiểu Cửu ngươi, lần đầu gặp ta, có chuẩn bị lễ vật gì cho ta không? Có phải thấy ta từ quan rồi, thì không định tặng lễ vật nữa?
Hai tay Trần Tiểu Cửu trống không, trên mặt đỏ bừng, vội vàng bình tĩnh lại, đảo đôi mắt, nhìn tứ bảo trên bàn, cười nói:
- Diệp bá phụ, tặng ngài đồ trang sức quý, chẳng phải làm bẩn thanh danh của ngài sao.
Hắn dừng lại một chút, vươn hai tay, cười nói:
- Lễ vật của ngài, dang ở trong tay này.
- Hả ? Tiểu Cửu, đây là ý gì ?
Diệp Các lão chợt thấy hứng thú, híp mắt truy hỏi.
Trần Tiểu Cửu tự tin nói:
- Mang bút tới! ồ,phải hai cái.
Diệp các lão đôi mắt sáng ngời, cười nói:
- Lão đầu ta đích thân mài mực cho ngươi.
Trần Tiểu Cửu nhận lấy mực Diệp các lão mài xong, giơ bút lông lên, vẩy mực trên giấy Tuyên thành, chúng quan cũng vây thành một vòng, thò đầu vào xem.
Trong mắt, không khỏi kinh ngạc, kinh hô liên tục.
Tay trái viết: lo cho nỗi lo của thiên hạ trước.
Tay phải viết: Sau mới vui niềm vui của thiên hạ
Tiểu Cửu tay trái tay phải cùng viết, bút lực hùng hồn và phóng khoáng, lưu loát, trôi chảy, thoăn thoắt, như mãnh hổ về núi, hữu phượng lai nghi.
Câu thơ thâm thúy mà đầy tuyệt ý, cảnh cao như núi.
Câu đối này, chúng quan vây quanh khen ngợi hết lời, còn như lão tăng nhập định.
Chúng quan vốn khách sao với Tiểu Cửu, chỉ là vì tôn trọng Diệp Ngâm Phong, chứ rất chán ngán với cái gọi là" văn khúc tinh lâm phàm" Trần Tiểu Cửu này.
Tự cổ văn vô đệ nhất, Trần Tiểu Cửu ngươi tuổi còn trẻ, dựa vào cái gì mà tự xưng đệ nhất? học thức của ta lẽ nào còn kém hơn ngươi?
Nhưng, nhìn thấy hai tay hắn cùng viết một lúc như vậy, bút lực thoăn thoắt, trình độ phi phàm như thế, đã nhập vào giới cảnh tông sư, trong lòng kinh ngạc, trong đầu cuồng ngạo mà không cam lòng, tất cả đều để sau đầu.
Cho tới lúc này, bọn họ mới hiểu, với trí tuệ siêu phàm của Diệp Ngâm Phong, tại sao lại phải cầu hiền nhược khát như vậy với Trần Tiểu Cửu?
Văn khúc tinh lâm phàm này xem ra thật có kỳ sự?