Từ thời khắc mà "Đại tế ti" bước vào khuê phòng này, Thiên Vũ công chúa đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Chỉ là nàng chịu sự tra tấn của sức khỏe yếu ớt, vô lực, hơn nữa Hoàng Thái Phi xông vào làm rối, khiến Thiên Vũ công chúa cho rằng mình vì mệt mà sinh ra ảo giác, mọi thứ xảy ra trước mắt chỉ như đang triền miên trong cơn mộng mị cùng với Trần Tiểu Cửu.
Lúc này, khi "Đại tế ti" đi tới, dịu dàng đỡ lấy nàng, hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy mê luyến, rất có âm sắc từ tính, trong mắt còn phát ra nỗi nhớ nhung, đều khiến Thiên Vũ công chúa hưng phấn, vui mừng tới muốn nhào vào lòng của "Đại tế ti".
Bởi vì, theo những chi tiết này, Thiên Vũ công chúa đã kết luận được Đại Tế Ti chính là do Trần Tiểu Cửu đóng giả.
- Tiểu Cửu ca
Thiên Vũ công chúa vui mừng chảy nước mắt, giơ hai tay, ôm lấy cổ Tiểu Cửu rất thân thiết.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vừa thương lại vừa yêu, vừa đẩy Thiên Vũ công chúa ra, vừa liếc mắt nhìn Hoàng Thái Phi, ra hiệu cho Thiên Vũ công chúa nên biết kiềm chế bản thân.
Thiên Vũ công chúa lúc này mới ý thức được bản thân vui mừng mà quên mất kiềm chế mình.
- Thiên Vũ công chúa, công chúa mau uống thuốc vào đi! Tính mạng của Đại Tế Ti ta phụ thuộc vào công chúa.
Trần Tiểu Cửu vẫn đang khó thay đổi được bản tính vui cười.
Thiên Vũ công chúa nghe thấy rất hứng thú, không chịu nổi cười khanh khách, mở to cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh, chờ Tiểu Cửu cắn nàng.
Động tác thân mật quái dị này khiến Đại Tế Ti đổ mồ hôi, không khỏi giật mình: Tiểu Cửu thối này thế này là đang chữa bệnh cho Thiên Vũ công chúa, hay là biến đổi pháp thuật thành ôm công chúa đây?
Hoàng Thái Phi nhìn dáng vẻ thân thiết của Tiểu Cửu và Thiên Vũ công chúa, trong lòng cũng cảm thấy kì lạ: tại sao Thiên Vũ ngay cả thuốc còn chưa uống mà bệnh lại có vẻ tốt hơn rồi?
Đại Tế ti này, xem ra không dễ chọc vào.
Trần Tiểu Cửu nhìn Thiên Vũ công chúa nuốt viên thuốc vào, thân thiết vỗ lưng nàng, dịu dàng nói:
- Đỡ hơn nhiều chưa?
Thiên Vũ công chúa cười gật đầu, trên mặt tràn ngập sự ấm áp.
Viên thuốc này vừa vào tới miệng, thấy hiệu quả hết sức nhanh chóng, một lúc sau, gương mặt tái nhợt của Thiên Vũ công chúa đã trở nên đỏ ửng, có vẻ rất khỏe mạnh.
Trần Tiểu Cửu đứng dậy, cười nói:
- Mời Thiên Vũ công chúa xuống giường đi lại vài bước, để Hoàng Thái Phi thấy được thực lực siêu tuyệt của Đại Tế Ti dưới môn hạ thiên thần là ta.
Thiên Vũ công chúa chính là vốn rất nghe lời Tiểu Cửu, Tiểu Cửu bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm thế, tuyệt không phản đối.
Nàng uống thuốc xong, sức khỏe đã khôi phục lại như trước, xuống giường, nhảy nhót trước mặt Tư Đồ, cười tươi như hoa:
- Thiên Vũ đa tạ Tư Đồ cô nương quan tâm.
Thiên Vũ lại đi tới trước mặt Hoàng Thái Phi, không giận không cười, vẻ mặt không hề thay đổi nói:
- Đa tạ Hoàng Thái Phi mời Thái y giúp Thiên Vũ, quan tâm tới khó khăn của Thiên Vũ, trong lòng Thiên Vũ "cảm kích vô cùng".
Sắc mặt Hoàng Thái Phi trở nên xấu hổ lạ thường, hai má nóng lên, không ngờ thuốc của Đại Tế Ti này lại hiệu nghiệm như vậy.
Vừa rồi Thiên Vũ còn hấp hối, bộ dạng như người gần chết, không ngờ hồi phục lại bộ dạng vui vẻ, thật khiến người ta thất vọng.
Trong lòng Hoàng Thái Phi rất phẫn nộ, cố tình không dám chọc giận Tiểu Cửu, miễn cưỡng tươi cười với Thiên Vũ, khẩu phật tâm xà nói:
- Bệnh tình của Thiên Vũ chuyển biến tốt, Bổn cung cũng yên tâm rồi.
Dứt lời, lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Cửu, xoay người rời khỏi nơi này.
- Hoàng Thái Phi xin dừng bước.
Trần Tiểu Cửu vận công, thay hình đổi vị, chặn trước cửa, cười nói với Hoàng Thái Phi:
- Hoàng Thái Phi lẽ nào đã quên vụ đánh cược vừa rồi rồi sao? Bây giờ ta thắng rồi, xin Hoàng Thái Phi viết rõ ước định ra giấy, để thể hiện thành ý của Hoàng Thái Phi.
- Hoàng Thái Phi nếu cứ đi như vậy, chẳng may truyền ra ngoài, sẽ bị người đời cho rằng Hoàng Thái Phi là kẻ không giữ lời hứa, chẳng phải sẽ làm hổ thẹn cho Đại Yến sao?
Hoàng Thái Phi phất ống tay áo:
- Đó chỉ là Bổn cung nhất thời nói đùa, sao có thể coi là thật chứ?
Bà ta không muốn bỏ đi cái quyền khống chế các chi phí trong cung của Thiên Vũ công chúa, một khi làm như vậy, Thiên Vũ công chúa sẽ không chịu sự sắp xếp của bà ta.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Phàm phu tục tử như ta còn có thể nói đùa, Hoàng Thái Hâu, Thái Hậu, Hoàng Thái Phi đều là những người đứng đầu hậu cung, làm sao có thể nói đùa được chứ?
Hoàng Thái Phi tức tới xanh mét mặt mày, trong đôi mắt xà ánh lên vẻ âm u lạnh lẽo:
- Ngươi dám bức Bổn cung sao?
Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Đây không phải là ta đang ép Hoàng Thái Phi, mà là ta đang tìm cách để cứu Hoàng Thái Phi.
Hoàng Thái Phi tức giận nói:
- Bổn cung lại không nhìn thẩy lòng tốt của ngươi.
Trần Tiểu Cửu chắp tay lên trời nói:
- Ta là Đại Tế Ti của thiên thần, lời ta nói ra đương nhiên là chỉ ý của thiên thần, thuốc vừa rồi, đương nhiên cũng là thiên thần cho ta mượn, để hoàn thành vụ đánh cược với Hoàng Thái Phi, bây giờ Hoàng Thái Phi khư khư cố chấp, không chịu thực hiện vụ đánh cược này, như vậy thiên thân sẽ giận dữ, há chẳng phải là máu tươi năm bước sao?
- Việc này...
Hoàng Thái Phi rõ ràng có chút do dự, hai má hiện ra gân xanh.
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt chua ngoa không ngừng dao động của Hoàng Thái Phi, cười lạnh nói:
- Tại hạ nói tới đây thôi, nếu Hoàng Thái Phi cho rằng ta nói xằng nói bậy, chỉ cần phẩy tay áo bỏ đi, lúc khác nếu thiên thần nổi giận, giáng tai ương xuống, tại hạ cũng bất lực.
Sau khi khảng khái xong, Tiểu Cửu cũng không chặn miệng nữa, đi tới bên cạnh Thiên Vũ công chúa ân cần hỏi han, bỏ mặc Hoàng Thái Phi ở đó.Sưu tầm by Jiuzhaigou
Trong khuê phòng, hoàn toàn yên tĩnh, không khí kỳ lạ mà áp lực.
Thiên Vũ công chúa, Tư Đồ, Tôn công công đều nghe ra, Đại Tế Ti này là rõ ràngđang uy hiếp Hoàng Thái Phi phải thực hiện lời hứa, nhưng lại nghi ngờ Hoàng Thái Phi không có chút cơ hội đánh trả nào.
Trong mắt Hoàng Thái Phi âm tình bất định, không biết nên làm thế nào, bà ta nhíu mi, khẽ lắc dáng người thùy mị nết na, đi tới cửa, một chân nâng lên, bước qua cánh cửa, sau đó, lại dừng chân giữa không trung, không có ý định buông xuống.
Bà ta ngoái đầu nhìn lại, thấy Đại Tế Ti kia dường như xa cách với bà, vẻ mặt rất điềm tĩnh khiến Hoàng Thái Phi sợ.
Cuối cùng, bà ta bất đắc dĩ thu chân lại.
Sắc mặt Hoàng Thái Phi xanh mét, dặn dò công công bên cạnh lấy giấy bút, viết ra cam kết sẽ không can thiệp vào mọi chi phí trong cung của Thiên Vũ, giao cho Trần Tiểu Cửu, không cam lòng hừ nói:
- Bổn cung làm như vậy coi như đủ thành ý rồi chứ?
Trần Tiểu Cửu rất siêu cường, ngoài một chút do dự mà các bà vợ của hắn gây ra cho hắn ra, thì không có gì khiến hắn tâm hoảng ý loạn cả.
Việc còn lại, nhưng phàm là có tâm lý gặp gỡ, ánh mắt của Tiểu Cửu có thể thâm thúy hơn nhiều so với đối thủ.
Hoàng Thái Phi ngực to mà không có đầu óc, ỷ vào thân phận mà chèn ép phụ nữ, xông lên phía trước, cũng bị Tiểu Cửu đoán ra được là loại người nào.
Trần Tiểu Cửu tiếp nhận chỉ dụ, vội vàng nhìn lướt qua, gật đầu, có thâm ý nói:
- Chỉ dụ của Hoàng Thái Phi rất rõ ràng, thiên thần hẳn sẽ rất hài lòng, nhưng chữ của Hoàng Thái Phi xiêu xiêu vẹo vẹo, vẫn nên luyện chữ nhiều.
Hoàng Thái Phi xấu hổ tới hai má đỏ ửng, hận không tìm thấy cái lỗ nào mà chui xuống, vội vàng dẫn theo người rời khỏi khuê phòng của Thiên Vũ công chúa.
Phỏng chừng Hoàng Thái Phi cả đời này sẽ không quên được cơn ác mộng ngày hôm nay. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Trong phòng chỉ còn lại Thiên Vũ công chúa, Tư Đồ, tiểu cung nữ, và Trần Tiểu Cửu, vừa rồi còn bầu không khí giương cung bạt kiếm, vì sự thua trận của Hoàng Thái Phi mà hồi phục lại sự yên ắng.
Chỉ có con chó ngao không an phận tên "Tiểu Cửu" kia là chạy tới chạy lui trước và sau Thiên Vũ công chúa, thỉnh thoảng rống lên một tiếng, để giải tỏa nỗi nhớ nhung với chủ nhân lâu ngày không gặp.
Trần Tiểu Cửu đưa tay quơ quơ trước mặt Thiên Vũ công chúa, cười nói:
- Sau này muội được tự do rồi, không phải chịu sự uy hiếp của lão yêu bà kia nữa.
Thiên Vũ công chúa vui mừng, cũng không để ý tới người khác, giơ bàn tay nhỏ nhắn, xoa xoa trên mặt Tiểu Cửu, cuối cùng động tới phần da thịt mềm, thuận thế mở ra, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ vô cùng.
- Tiểu Cửu ca..., muội rất nhớ huynh.
Thiên Vũ công chúa lại không kiềm chế được nỗi nhớ nồng nàn của mình, cũng không để ý tới người khác, ôm chặt lấy cổ của Tiểu Cửu, vai rung rung, nước mắt chảy xuống.
Điều này khiến Tư Đồ và cung nữ đều ngây người đứng một chỗ, liếc mắt, gần như không dám tin đây là thật.
Lúc này Tư Đồ mới biết, tại sao Thiên Vũ công chúa lại đặt tên cho con chó ngao kia là "Tiểu Cửu", hóa ra Tiểu Cửu lại có quan hệ với công chúa, lợi hại! lợi hại.
Trần Tiểu Cửu thấy Tư Đồ đứng ngây người ở đó làm bóng đèn, tức giận quăng mặt nạ cho nàng, u oán nói:
- Cô muốn xem bổn Đại Tế Ti hôn sao?
Tư Đồ giấu kỹ cái mặt nạ kia, vội ra khỏi khuê phòng cùng với cung nữ kia.
- Từng là Tiểu Thư Đồng! Bây giờ là Thiên Vũ công chúa.
Trần Tiểu Cửu chân thành nhìn vào gương mặt mê người kia của Thiên Vũ công chúa, ánh mắt tràn đầy sự chờ mong, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của Thiên Vũ công chúa đang đè sát vào người mình, không khỏi tâm động, liền nhẹ nhàng hôn môi Thiên Vũ công chúa.
Cũng không dám khinh nhờn, liền lập tức tách khỏi.
Thiên Vũ công chúa nổi lên một vẻ ngượng ngùng đầy xuân ý trên mặt, ôm lấy vòng eo của Tiểu Cửu, hít một hơi sâu, nhắm đôi mắt còn đang run rẩy lại, giơ khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc lên, hướng về phía Tiểu Cửu, một dáng vẻ như ngắt của Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Tiểu Cửu ca, muội đã mười tám tuổi rồi.
Trần Tiểu Cửu cảm xúc mênh mông, bị giọng nói ngượng ngùng của Thiên Vũ công chúa làm ngứa ngáy tới tận đáy lòng, một sự hấp dẫn không gì ngăn cản được khiến Tiểu Cửu đê mê.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy Thiên Vũ công chúa, đặt nàng lên giường, xoa nhẹ vòng eo mềm mại của nàng, khiến Thiên Vũ công chúa vui thích hôn môi triền miên.
Thiên Vũ công chúa bị tình lang dịu dàng hôn môi, không khỏi ngượng ngùng, cái miệng khẽ nhếch lên, phát ra tiếng rên rỉ rung động tâm hồn.
Điều này khiến Tiểu Cửu hứng trí tăng vọt, bàn tay làm càn, xốc quần áo lên, trượt trên cơ thể mềm mại của Thiên Vũ công chúa, chạy trên làn da nhẵn nhụi.
Thiên Vũ công chúa không chịu nổi sự khiêu khích, tiếng "ưm" mê người, thỉnh thoảng lại vang lên trong khuê phòng.
Cho tới khi bàn tay của Tiểu Cửu chạy xung quanh, men tới cái bụng bóng loáng của Thiên Vũ công chúa, khi tìm kiếm xuống chút nữa, Thiên Vũ công chúa cuối cùng cũng ngượng ngùng, nhìn vào đôi mắt đang mong đợi của Tiểu Cửu, khẽ lắc đầu.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu tuy khát khao, nhưng tuyệt sẽ không dùng sức để cưỡng ép tiểu công chúa.
Hắn đứng dậy tìm một chậu nước lạnh, té lên mặt, mới làm trôi đi sự tê dại trong lòng, lại ngồi bên cạnh Thiên Vũ công chúa, đùa nghịch trên gương mặt tròn xinh đẹp kia, nói:
- Muội nói ta nên gọi muội là Thiên Vũ công chúa hay là Tiểu Thư Đồng đây?