Trần Tiểu Cửu đứng bật dậy, nhíu mi hỏi:
- Định Nam vương rút cuộc có tư cách gì, không ngờ có thể có tài năng như vậy?
- Đây là việc mà trước giờ ta chưa từng dám đề cập với người ngoài, cho dù Diệp Ngâm Phong, ta cũng chưa từng thổ lộ chân tướng, bởi vì, đây tuyệt đối không phải là dựa vào sự vũ dũng của bản thân, có thể thay đổi được cục diện. Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com
Lão Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, ho khan mấy tiếng, bước chân thong thả nói:
- Định Nam vương Ngô Diệt, đã từng là kẻ tiên phong dưới trướng của Hoa Vô Ý, đánh giặc vũ dũng, chiến công trác tuyệt, sau khi Trẫm không hiểu trời đưa đất đẩy thế nào mà kéo Hoa Vô Ý xuống ngựa, Ngô Diệt liền ngồi trên ngôi báu của đại tướng quân trinh nam.
- Năm đó, Trẫm rất nể trọng hắn, Thượng phương bảo kiếm cũng trao vào tay hắn, có thể tiền trảm hậu tấu, có đặc quyền nằm ngoài quân mệnh, hắn dựa vào Thượng phương bảo kiếm này, lấy không đủ vì người ngoại đạo cũng lí do, truy sát tuần phủ Phúc Kiến Ngưu lực, do đó, cát cứ một phương, trở thành Định Nam vương theo đúng nghĩa, cũng chính là từ khi đó trở đi, Trẫm mới bừng tỉnh, mình đã rơi vào một cái bẫy vô cùng lớn.
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ nói:
- Cho dù là vậy, Định Nam vương Ngô Diệt nhiều nhất chỉ là cát cứ một phương, nhưng sao có thể khiến Hoàng thượng e ngại như vậy.
Lão Hoàng đế thở dài giận dữ nói:
- Bên cạnh Ngô Diệt có cao nhân chỉ điểm, lại là dị họ Vương, toàn bộ thuế má hắn thu về mình, không nộp một tẹo nào vào quốc khố, không chỉ như vậy, Trẫm còn phải ban sự giúp đỡ cho hắn, bằng không, sẽ phá hoại quy củ của Đại yến.
- Định Nam Vương Ngô Diệt luôn yếu thế với Trẫm, đồng thời âm thầm tăng ý thuận theo Trẫm, hơn mười năm nay, sức mạnh quân lực của hắn đã vượt xa Đại Yến rồi, hơn nữa, hắn còn âm thầm tiêu phí số tiền lớn, thu mua rất nhiều quan viên của Đại Yến, bán mạng cho hắn.
- Từ địa phương tới ngay trước mắt Trẫm, đều có tai mắt và thân tín của Định Nam vương, cùng bọn với Tôn Khoa, chỉ là một quân cờ bé nhỏ mà Định Nam Vương thu mua mà thôi, cho dù là Tào công công bị ngươi giết chết, cũng là tai mắt Định Nam Vương cắm bên cạnh Trẫm.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Những điều này Hoàng thượng đều biết? Vậy tại sao ngài không diệt trừ bọn chúng?
- Diệt trừ, Trẫm diệt trừ được hết sao?
Lão Hoàng đế đột nhiên hung hăng vỗ bàn, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi biết Định Nam Vương ở Đại Yến rút cuộc đã mua chuộc được bao nhiêu quan viên không? Toàn quốc từ các địa hải, châu phủ, đều có người của hắn, nhỏ là quan thất phẩm, lớn là quan tam phẩm trong triều đình, vô số kể, Trẫm tuy biết thân phận của chúng, nhưng lại không dám động đến chúng, Nề hà! Nề hà.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Hoàng thượng, ngài là sợ rút dây động rừng sao?
- Không sai, vương gia tà ác, công chúa điêu ngoa.
Lão Hoàng đế nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, gật đầu nói:
- Nếu Trẫm tự tiện động tới một người trong đó, hẳn sẽ dẫn tới sự hoài nghi của Định Nam vương, tiến tới là nhất định có khả năng sẽ gây chiến, cá chết lưới rách.
- Trẫm tính sơ qua một chút, Định Nam vương tuy rằng như vậy, nhưng binh hùng tướng mạnh, sĩ khí chính vượng, quân đội của Trẫm tuy nhiều, nhưng có chút không điều khiển được mình, một khi tác chiến với Định Nam vương, nhất định sẽ xảy ra cục diện đáng lo ngại, nhưng như vậy không phải là điều Trẫm sợ nhất.
Trần Tiểu Cửu híp mắt, gật đầu nói:
- Điều Hoàng thượng sợ nhất chính là họa từ trong nhà sao?
- Đúng thế.
Lão Hoàng đế gật đầu rất mạnh:
- Binh pháp có câu: đại quân chưa động, lương thảo đi trước! Chiến thần Hoa Vô Ý sở dĩ có thể lập được chiến công lớn, không phải bởi vì khi đó Lâm Tướng Quốc cung ứng lương thực đúng lúc và đầy đủ sao? Đây mới là tiền đề kiên quyết để thắng trận.
Trần Tiểu Cửu gật đầu:
- Hoàng thượng hiểu biết sâu xa, Tiểu Cửu rất đồng tình.
- Lúc này, ngươi không cần nịnh nọt ta.
Hoàng thượng hừ một tiếng, lại nói:
- Còn cục diện bây giờ có phần không lạc quan! Trước tiên không nói đại quân của Trẫm không có sự chỉ huy của chiến thần Hoa Vô Ý, sớm đã không còn dũng khí nữa! Nhưng cho dù là oai hùng nữa, hậu cần không đáp ứng đầy đủ, thì nhất định không đánh thắng được trận này.
- Một khi đánh giặc, trong triều đình có rất nhiều nội ứng âm thầm trợ giúp cho Định Nam vương, quân lương, lương bổng, thảo liệu đều làm tay chân, đây sẽ là một đả kích rất lớn cho Trẫm, một khi giao chiến thất bại, chiến cuộc sẽ nhanh chóng sụp đổ, Trẫm mất nhiều hơn được.
Trần Tiểu Cửu trầm tư một lát, nhìn gương mặt già nua mà uy nghiêm của lão Hoàng đế, có thâm ý nói:
- Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, ngài vừa nói những khó khăn đó, tuy là trọng tâm, cũng quả thật là có tồn tại.
- Nhưng thần tin, trong tiểu triều đình của Định Nam vương, cũng có nội ứng của ngài, cũng có nhiều bất định, cho nên khó khăn mà Định Nam vương và ngài gặp phải không cách xa nhau là mấy, cho nên, Hoàng thượng việc ngài thật sự lo lắng, không nói rõ với thần, ngài để lại mà tưởng tượng đi.
Lão Hoàng đế nghe vậy, bỗng đứng lên, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy cơ trí của Trần Tiểu Cửu, từng chữ một nói:
- Tiểu Cửu, ngươi quả thật là quốc sĩ bất thế, không ngờ Trẫm tới lúc tuổi già, còn có thể gặp được một nhân tài như Lâm Tướng Quốc, tốt! tốt lắm! Đại yến có hy vọng, có hy vọng rồi.
Lúc nói chuyện Hoàng thượng không khỏi bị xúc động mà nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào thành tiếng.
Trần Tiểu Cửu chưa từng nghĩ một câu nói bình thường của mình, lại có thể khiến lão Hoàng đế kích động rơi nước mắt, tâm tà ác nghĩ:
- Lão Hoàng đế có lẽ đã bị áp lực quá lâu, nên tinh thần mới thất thường.
Lão Hoàng đế khóc đủ rồi, mới từ từ ngồi xuống, thở dài nói:
- Trẫm vừa rồi còn suy nghĩ, Tiểu Cửu ngươi nếu toàn tâm tin vào những chỗ khó mà Trẫm vừa nói kia, thì chứng tỏ ngươi cũng chỉ là một nhân vật phàm phu tục tử khá nổi tiếng, cũng không khác biệt mấy so với Diệp Ngâm Phong, không thể khiến Trẫm hoàn toàn ủy thác trọng trách, lấy quốc sự làm trọng.
Trần Tiểu Cửu trêu ghẹo nói:
- Không ngờ một câu nói thần tùy ý nói ra, lại khiến Hoàng thượng coi trọng, trở thành Quốc sĩ điều này thật may mắn biết bao?
Lão Hoàng đế xua tay, cười nói:
- Đừng xem thường câu nói đó, tuy Diệp Ngâm Phong cũng là một nhân vật trác tuyệt trí tuệ, nhưng chính là vì hắn không nhìn thấu tầng thâm ý này, tới nay ta không hề nói cho hắn biết chân tướng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vậy bây giờ Hoàng thượng dám nói chân tướng chỗ khó xử cho thần nghe được không?
Lão Hoàng đế bỗng ho khan rất nhiều, vội dùng khăn tay che miệng, sau đó, đưa cho Tiểu Cửu nhìn, cười khổ nói:
- Ngươi nhìn xem, đây chính là chỗ khó xử của Trẫm.
Trần Tiểu Cửu vừa nhìn, liền thấy trên khăn tay có vết máu đỏ sẫm, trong nháy mắt hắn liền hiểu ra chỗ khó xử của lão Hoàng đế.
- Hoàng thượng…ngài…
Lão Hoàng đế bất đắc dĩ cười:
- Những việc ta vừa nói đều là thật, không có một câu nào là giả, nhưng chỉ cần Trẫm còn khỏe mạnh, Trẫm tin bản thân Trẫm có thể chống đỡ tất cả, nhưng, ngươi nhìn vết máu này, Trẫm căn bản không gắng gượngđược bao lâu nữa.
- Giả dụ Trẫm không kiên trì được nữa, trước khi Định Nam vương chưa quang minh chính đại tạo phản, thì tùy tiện động thủ, chính là mất đi đạo nghĩa, khi giao chiến, sức khỏe của Trẫm nhất định sẽ không chịu nổi sự uy áp lớn như vậy, nói không chừng trong mấy ngày sẽ phải rời khỏi sự việc kỳ quái này, vậy Tiểu Cửu ngươi có thể tưởng tượng, vương triều Đại Yến sau khi Trẫm chết sẽ sụp đổ thành ra thếnaof†?
Trần Tiểu Cửu mê muội rất lâu, mới tưởng tượng nói:
- Đại Yến rắn mất đầu, đại thần mỗi người đều làm theo ý mình, rắp tâm hại đại thân và hoàng tử, lấy hiệu lệnh quần thần ý đồ khống chế Đại YẾn, lúc đó đại quân của Định Nam vương tiếp cận, nội ứng phối hợp, sẽ cướp Đại Yến, xây dựng trật tự vương triều mới, thần nói như vậy có đúng không?
Lão Hoàng đế cười ha ha nói:
- Tiểu Cửu, ta quả nhiên không nhìn nhầm người, ngươi chính là một quốc sĩ sẽ cứu vớt Đại Yến của ta.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Vậy tại sao không sắc phong Thái Tử? Nếu sau khi ngài quy thiên, cũng có người kế thừa ngôi báu, chỉ cần Thái Tử quyết chí tự cường, một lòng không phải có thể quét sạch Định Nam vương, bảo vệ cơ nghiệp Đại Yến sao?
Lão Hoàng đế thất vọng lắc đầu:
- Hoàng Tử của Trẫm tuy nhiều, nhưng không có ai xứng với ngôi vị Thái Tử.
- Trẫm có ba Hoàng tử đã trưởng thành, trong đó Đại hoàng tử trí tuệ bình thường, không có tài an bang trị quốc, không đảm nhận nổi trách nhiệm lớn.
- Ngoài ra, trong hai vị hoàng tử còn lại, trong đó Nhị hoàng tửlà do Hoàng hậu sinh ra, vốn được lập làm Thái tử, nhưng sau khi sinh ra lại bị người ta bắt đi, đến nay tung tích không rõ! Càng tức giận hơn là, đứa con trai này của Trẫm không ngờ lại đào mộ của Hoàng hậu ra, đánh cắp quan tài của mẫu hậu nó, đến nay vẫn khiến ta canh cánh trong lòng.
- Còn Tam hoàng tử! chính là bất hòa với Trẫm, bất hòa với Diệp Ngâm Phong, tính tình nóng nảy, chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã với người, Bạch công tử.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi cười khổ, Tiểu Bạch công tử này tính nết quái dị, không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng thượng.
Nhưng, Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất lâu tới việc của Nhị hoàng tử, trong lòng không khỏi sinh nghi, cảm giác việc này có liên quan chặt chẽ tới mình.
Hắn không kịp suy xét, lại nghe lão Hoàng đế bất đắc dĩ nói:
- Ngoài ba Hoàng tử này của Trẫm ra, các Hoàng tử khác đều dưới tám tuổi, bọn chúng nếu làm Hoàng thượng, nếu không có các quốc sĩ phụ tá, thành tâm thành chí giúp đỡ, thì kết cục đương nhiên sẽ trở thành con rối của các đại thần, kết cục cuối cùng, chẳng phải vẫn sẽ bị Định Nam vương công phá vương triều Đại Yến sao?
Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, nghĩ lão Hoàng đế cũng thật đủ đau buồn, không ngờ lâm vào một hoàn cảnh không thể tưởng tượng được.
Lão Hoàng đế lại cầm lấy cái chữ "nhẫn" kia, lăn qua lộn lại nhìn rất lâu, mới u oán nói:
- Đang vì trước mắt quẫn cảnh mà ta gặp phải, cho nên, Trẫm mới không thể không kiên nhẫn, Trẫm chỉ có nhẫn, mới có thể có cơ hội nghĩ ra biện pháp, Trẫm chỉ có nhẫn mới có thể khiến chiến hỏa chậm bốc cháy thêm chút nữa.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên cười bất đắc dĩ:
- Cho nên, ngài mới muốn đemThiên Vũ công chúa tặng không cho con trai của Định Nam vương Ngô Đồng, làm một cuộc giao dịch chính trị?
- Tiểu Cửu cảm thấy vị hoàng đế ta đây còn có cách khác sao?
Lão Hoàng đế nói xong, nước mắt không ngừng chảy xuống, đau thương nói:
- Thiên Vũ công chúa thông minh nhu thuận, rất hiểu chuyện, là người Trẫm thương nhất, tuy rằng trời sinh tuyệt mạch, nhưng Trẫm và Tiểu Bạch công tử mà ngươi nói luôn tìm cách đi khắp bốn phương, lan tràn danh sơn, tìm linh đan diệu dược cho Thiên Vũ công chúa, để kéo dài tính mạng cho nó.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Một khi đã như vậy, vậy tại sao Hoàng thượng vẫn gả Thiên Vũ công chúa cho con trai của Định Nam vương Ngô Đồng?
Lão Hoàng đế lắc đầu nói:
- Đó là vì lúc Thiên Vũ mới sinh, Trẫm đã từng vì Định Nam Vương trung dũng giết địch, đã chót nói ra lời ước hẹn gả Thiên Vũ công chúa cho Ngô Đồng, bây giờ nghĩ lại lại thấy hối hận.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, giận tím mặt, một cước, đá nát cái bàn.
Chỉ vào mũi của Lão hoàng đế, ngơ ngác nói:
- Lão khốn khiếp ông, có quyền gì tặng vợ của ta cho người khác chứ?
Lão Hoàng đế bị Trần TIểu Cửu nổi giận làm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Tiểu Cửu, trong mắt lần đầu tiên lộ ra sự sợ hãi.