Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 811

Trần Tiểu Cửu chưa bao giờ cho mình là một kẻ rộng lượng, đối đãi kẻ thù, hơn nữa là kẻ thù tội ác tày trời, khốn kiếp phải trừng mắt đáp trả mới chính là bản chất của hắn.

Nhưng Triệu Văn Thái mặc dù là kẻ thù, nhưng không phải kẻ khốn kiếp tội ác tày trời, chỉ cần mình khéo léo một phen, lập tức có thể khiến anh ta trở về vị trí trung lập, thậm chí có thể để ta sử dụng.

Hơn nữa, Trần Tiểu Cửu đi vào Đại Yến, chính để làm quan, quyền mâu kiêm thu, ngay trước mặt nhiều văn nhân tài tử, đại nho như vậy, ngoại trừ lộ ra chút học thức của mình, ở thời điểm thích hợp lộ ra chút trí tuệ rộng lớn của mình, cũng là một sự tình may mắn.

Hắn cũng biết, cách làm của mình như thế, không chỉ có Diệp Ngâm Phong hài lòng, mà ngay cả lão Hoàng đế cũng nhất định hết sức tán đồng.

Quả nhiên, Diệp Ngâm Phong đứng dậy, cao giọng tán thán nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Triệu đại gia và Trần công tử đều là người đọc đủ thi thư, nếu hai người hàm đấu hồi lâu, bất phân thắng bại, ai cũng như pháo nổ hai lần thi đậu, chẳng phải đẹp quá hay chăng?

Các đại nho đều gật đầu tán thưởng!

Lão Hoàng đế trong lòng mừng rỡ, quăng cho Trần Tiểu Cửu ánh mắt tràn đầy ý khen ngợi, phất phất tay áo vàng, cất cao giọng:

- Triệu Văn Thái, Trần Tiểu Cửu đều là học giả uyên thâm của Đại Yến, tài học phi phàm, vả lại khiêm cung lễ nhượng, có phong phạm tiên hiền, lòng Trẫm rất được an ủi!

Lão Hoàng đế đứng dậy, tăng ngữ khí lên mười phần:

- Trẫm tuyên bố, Triệu Văn Thái, Trần Tiểu Cửu đều là môn sinh thiên tử, ngay trong ngày tiến vào Bác học hồng nho khoa, là khuôn mẫu muôn đời cho học trò Đại Yến.

- Ầm!

Mấy trăm đại nho vỗ tay như sấm.

- Ta … ta là môn sinh thiên tử ư?

Triệu Văn Thái không nghĩ tới lời của Trần Tiểu Cửu, thật sự chưa từng đem anh ta ra so đo hơn kém trong suốt thời gian rồi kéo lại.

Triệu Văn Thái kích động cả người run rẩy, nước mắt đầy mặt, run rẩy hướng lão Hoàng đế điên cuồng dập đầu, nức nở nói:

- Tạ ơn… tạ ơn long ân Hoàng thượng, tạ ơn long ân Hoàng thượng…

Rồi lại run run rẩy rẩy đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, thở dài nói:

- Trần công tử, Triệu mỗ đắc tội nhiều, mong người không để ý chê cười ta. Lần này Triệu mỗ đa tạ ngài xuất thủ tương trợ, đại ân đại đức của Trần công tử, Triệu mỗ suốt đời khó quên.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:

- Triệu đại gia, chúng ta không đánh thì không quen nha. Về sau, chúng ta cần phải thân cận nhiều hơn mới được đó.

Vừa nói chuyện, lại lén hướng cái nhìn sang Tiêu Thừa tướng, nhỏ giọng nói với Triệu Văn Thái:

- Ta biết ngươi bị Tiêu Thừa tướng đùa giỡn trong lòng bàn tay, coi ngươi làm vũ khí sử dụng.

- Lão già này, ý đồ lợi dụng Triệu đại gia kiềm chế ta, đường đường Tể tướng, lại muốn làm ra mưu kế bụng dạ hẹp hòi như vậy, cũng không xấu hổ sao?

Triệu Văn Thái hổ thẹn đầy mặt!

Trần Tiểu Cửu nhìn Tiêu Thừa tướng đang ném sang ánh mắt đầy căm giận, thấp giọng nói với Triệu Văn Thái:

- Triệu đại gia, Tiêu Thừa tướng đang chờ người tiến đến chúc mừng đó.

Triệu Văn Thái bất đắc dĩ, đành phải kiên trì đến cùng tiến lên phía trước, hướng Tiêu Thừa tướng cúi người chào nói:

- Triệu Văn Thái đa tạ … đa tạ Tiêu Thừa tướng toàn thành.

Tiêu Thừa tướng nghiến răng nuốt hận vào trong bụng, dù có bao nhiêu mật vàng cũng phải ngụy trang ra một bộ mặt tươi cười, hướng Triệu Văn Thái giả dối hàn huyên vài câu, nhưng trong lòng căm giận không ngừng. Ma quỷ, ta toàn thành cho ngươi chỗ nào, đây rõ ràng là tên nhãi Trần Tiểu Cửu toàn thành cho ngươi!

Cùng lúc lại ác độc nghĩ: Triệu Văn Thái và Trần Tiểu Cửu, chẳng phải bọn chúng âm thầm câu kết nhau đùa giỡn mình đi?

Lão Hoàng đế long tâm cực vui mừng, tuyên bố sắp đặt buổi tiệc tại Quốc Tử Giám, hôm nay mở tiệc chiêu đãi trình diện chư vị văn đàn đại nho, Giang Nam danh sĩ.

Chỉ có điều, ông ta bỗng nhiên ho khan mạnh mẽ vài tiếng, một tia máu đỏ sẩm xán lạn rơi lên chiếc khăn tay, sắc mặt vàng như nến, đặc biệt khó coi.

Trần Tiểu Cửu vội vàng vượt qua, vừa hỗ trợ lão Hoàng đế bên cạnh, vừa cười nói:

- Môn sinh thiên tử, nên vì thiên tử cống hiến chút sức lực.

Các đại nho vậy mới thoải mái!

Tiêu Thừa tướng nhìn sắc mặt lão Hoàng đế đặc biệt kém, trong lòng lướt qua một tia nghi ngờ.

Trần Tiểu Cửu giúp đỡ lão Hoàng đế, nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng vẫn tốt chứ? Bên cạnh thần có một vị rất tài ba, sau này ta để cho nàng tiến cung, vì người xem bệnh tình một chút.

Lão Hoàng đế buồn bã nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Vẫn là Tiểu Cửu trong lòng quan tâm tới Trẫm!

Dừng một chút, đợi thần sắc của lão Hoàng đế tốt hơn chút, mới nói với Diệp Ngâm Phong, Tiêu Thừa tướng:

- Hai vị ái khanh, Trẫm muốn đi thăm Thiên Vũ công chúa, nơi này giao lại cho các ngươi chiêu đãi các vị đại nho.

Bữa tiệc rượu này tiến hành vô cùng náo nhiệt, mấy trăm đại nho nâng ly cạn chén, nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, cùng lúc ngâm thơ làm phú, không có gì không sung sướng.

Chỉ có Tiêu Thừa tướng cực kỳ không vui, trong đôi mắt lóe ra tia sáng âm u, dường như suy nghĩ lão Hoàng đế nửa đường rời đi, rốt cuộc là đi thăm Thiên Vũ công chúa thật, hay bởi vì thân thể cực không ổn đây?

Suy nghĩ thật lâu, cũng không thể biết được ý đồ trong đó. Điều này khiến cho lão có chút nôn nóng.

Lễ Bộ Thượng thư Viên Hải vui vẻ tiêu sái bước đến bên cạnh Tiêu Thừa tướng, ngượng ngùng cười híp mắt hướng lão mời rượu.

Tiêu Thừa tướng một tay ngăn lại chén rượu, lại nhìn Viên Hải đó gương mặt sưng đỏ, hừ mạnh nói:

- Đại họa rơi xuống đầu, rõ ràng còn không tự biết, thật là đồ con lợn!

Nghe được những lời nói kinh người của Tiêu Thừa tướng, Viên Hải đang trầm mê tửu sắc thân hình run rẩy thật mạnh, trong đôi mắt lóe ra hào quang không yên, nhìn sang thấy ánh mắt căm giận của Tiêu Thừa tướng, lắp bắp nói:

- Tiêu Thừa tướng, ra …xảy ra đại sự gì rồi, ngài cũng, đừng làm ta sợ.

- Ta dọa ngươi làm gì?

Tiêu Thừa tướng nặng nề thở dài, lén mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, nói với Viên Hải đầy thâm ý:

- Bọn họ là ai?

Viên Hải không tim không phổi nói:

- Bọn họ là môn sinh thiên tử.

Tiêu Thừa tướng lại nói:

- Môn sinh thiên tử phải chăng muốn đem thủ kinh thành, thân chức vị cao, vì Hoàng đế chia sẻ ưu phiền?

Viên Hải thật mạnh gật đầu.

Tiêu Thừa tướng lại hướng dẫn từng bước nói:

- Trong lục bộ nội các, đều là sinh long hoạt hổ, hạng người trí tuệ siêu quần, chỉ có ngươi đần độn, thân là Lễ Bộ Thượng thư, lại không muốn phát triển, ngồi không ăn bám. Mấy năm nay nếu không phải ta bảo vệ ngươi, ngươi sớm đã bị Hoàng thượng gác lại, cho ngươi cáo lão hồi hương rồi…

Viên Hải chắp tay thở dài nói:

- Đại ân đại đức của Tiêu Thừa tướng, Viên Hải cảm kích không hết, vĩnh viễn không dám quên.

Tiêu Thừa tướng lại nói:

- Nhưng, lúc này chính ngươi nếu không cố gắng, ta mặc dù là Tể tướng, chỉ sợ cũng không giữ được chỗ ngồi kia cho ngươi. Trần Tiểu Cửu, Triệu Văn Thái đó trên danh nghĩa là môn sinh thiên tử, kỳ thật nói trăng ra chính là chờ tiếp chỗ ngồi của ngươi.

Viên Hải nghe vậy, bị dọa đến cảm giác say cũng không còn!

Một gương mặt già nua đỏ hồng tràn đầy vẻ xám xịt, lôi kéo cánh tay của Tiêu Thừa tướng, run rẩy nói:

- Tiêu Thừa tướng, vậy phải làm sao mới tốt? Ngài là ân nhân cứu mạng của ta, ta cái gì cũng nghe theo ngài, ngài nhất định phải giúp ta.

- Do dự, còn thể thống gì?

Tiêu Thừa tướng sa sầm mặt vung tay áo, khiến Viên Hải nháy mắt ý thức được mình thất lễ.

Thấy chỉ vài câu nói đã thức tỉnh được Viên Hải, trong lòng Tiêu Thừa tướng rất vừa ý. Nhắm mắt định thần nói:

- Buổi tối ngươi mặc đơn giản gọn nhẹ, đến phủ của ta, chúng ta bỉnh chúc dạ đàm (soi đuốc nói chuyện trong đêm).

Viên Hải lòng vui mừng, vội vàng khom người lui ra.

Y rốt cuộc không còn tâm tư uống rượu, vội vàng lủi ra kiệu, rời khỏi Quốc Tử Giám.

Vừa nhó đến Tiêu Thừa tướng thích bức tranh chữ có tiếng, trong nhà mình thư pháp trân quý rất nhiều, lần này nhịn đâu bỏ ra vài thứ yêu thích, hiến lên Tiêu Thừa tướng, phòng trừ hậu họa.

Trần Tiểu Cửu tiến vào Bác học hồng nho, đang lúc chưa bị bổ nhiệm chức vụ gì, cũng là lúc thân còn tự do, mỗi ngày đều đến Quốc Tử Giám điểm danh, sau đó liền có thể tiếp tục về nhà ngủ ngon.

Cái này nhưng lại là phá hủy tâm tư của Diệp Ngâm Phong. Mấy ngày nay gã đều trên nhảy dưới tránh, chính là muốn nghĩ cách cho Trần Tiểu Cửu tới Lễ bộ nhậm chức.

Kỳ thi mùa xuân sắp tới, học trò tựa như sóng thần tràn vào kinh thành, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chỉ vì khoa cử.

Mà chuyện quan trọng này chính là rơi trên đầu Lễ bộ.

Nếu Trần Tiểu Cửu có thể thuận lợi đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Lễ bộ, thì có thể tìm cơ hội ngồi vào chức giám thị trong kỳ thi mùa xuân – bất kể là chủ giám hay phó giám, trên danh nghĩa đều là thấy của đám học trò đó, trên lễ pháp, khảo thí lần này muốn đám tài tử đối với Trần Tiểu Cửu chấp sư lễ.

Nếu nguyện vọng này một khi đạt thành, leiefn có thể đi trước một bước, thoải mái từ các châu phủ đem đám môn sinh muốn chức vị nhét vào môn hạ của ta.

Ngày sau nếu chẳng may cùng Tiêu Thừa tướng có cuộc đấu nữa, cũng có tiền vốn nặng một chút.

Diệp Ngâm Phong vừa mới trở lại trong phủ, liền nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đang lấy danh nghĩa truyền đạt lý nhạc, cùng nàng….

- Mệnh khổ nha, đại ca mỗi ngày vì chuyện của ngươi chạy gãy chân, Nhị đệ ngươi lại trốn ở trong phòng cùng Nguyệt Nương tâm sự, điều này khiến tâm tình ta làm sao chịu nổi?

Trần Tiểu Cửu thì thầm bảo Nguyệt Nương đi ra ngoài, mới bình an ngồi xuống, giống như có thâm ý nói:

- Đại ca, ta sớm nói qua với ngươi, Hoàng thượng căn bản sẽ không gặp ngươi, ngươi cố tình phải chuốc lấy cực khổ.

Diệp Ngâm Phong kinh ngạc nói:

- Hoàng thượng tại sao không muốn gặp ta?

Trần Tiểu Cửu cười cực quỷ dị:

- Hoàng thượng không chỉ không gặp ngươi, cũng không gặp Tiêu Thừa tướng. Nếu ta đoán không sai, Tiêu Thừa tướng mấy ngày hôm nay cũng xin gặp Hoàng thượng mà không thể gặp được đó?

Diệp Ngâm Phong kinh ngạc há hốc mồm:

- Nhị đệ, làm sao ngươi biết? Ngươi cũng thật thần thông…

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:

- Đại ca, đây là lão Hoàng đế giữ cân bằng, lão Hoàng đế so với ta và ngươi đều thông minh hơn, cũng biết mục đích thật sự của ngươi và Tiêu Tặc Hoa. Mà lão Hoàng đế không thể đưa ra lựa chọn, đành phải trốn tránh mà không cách nào gặp, tùy cho các ngươi gây sức ép.

Diệp Ngâm Phong nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Nhị đệ là môn sinh thiên tử, chung quy không được cứ như vậy gạt ngươi đi chứ?

Trần Tiểu Cửu cười ha hả:

- Môn sinh thiên tử, danh như y, đương nhiên là nên vì thiên tử bày mưu tính kế, mà không phải chờ thiên tử bố thí cháo gạo. Ít nhất chút kiên nhẫn này phải có, cơ hội mới có thể chậm rãi tới gần.

Diệp Ngâm Phong trong đôi mắt bắn ra tinh mang lãnh hội, hơi nghiêng người về phía trước, cẩn thận dò hỏi:

- Như thế nào? Nhị đệ đã có biện pháp sao? Ngươi sẽ không phải để ta trực tiếp đi tìm Tiêu Tặc Hoa đi? Cái tên đó tuyệt đối sẽ không nhả ra đâu.

Trần Tiểu Cửu cười thần bí, cũng không trả lời Diệp Ngâm Phong… Cười hỏi ngược lại:

- Ta nghe nói một việc, mấy ngày nữa, có một thầy tu từ nước Anh ngàn xa sẽ đến Đại Yến thăm hỏi Hoàng thượng, và muốn làm một số việc kinh doanh quan trọng? Ngay cả Hoàng thượng cũng rất coi trọng việc này?

Diệp Ngâm Phong gật đầu:

- Thật có việc này, ta mấy ngày nay cũng đang vì chuyện này mà chuẩn bị. Đám mũi lõ này muốn dùng một lượng lớn vàng bạc, mua tơ lụa của chúng ta! Ha ha… Tơ lụa của Đại Yến chúng ta có nhiều, bán cho bọn chúng vừa vặn bổ sung một chút.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Việc này thuộc về giao bang hai nước, có phải hay không nhất định sẽ rơi xuống đầu Lễ bộ?

Diệp Ngâm Phong có chút hồ đồ, gãi đầu, mờ mịt khó hiểu:

- Nhị đệ, nhưng những …những việc này cùng việc ngươi tiến vào nhậm chức Lễ Bộ, có gì liên quan?

Trần Tiểu Cửu cười ha hả:

- Ta có thể thuận lợi tiến vào Lễ bộ hay không, là dựa vào mấy người nước ngoài này phát uy đó.

Bình Luận (0)
Comment