- Trần đại nhân, chớ đi! Trần đại nhân, ngài trước tiên dừng bước!
Viên Hải vội vàng chạy thêm mấy bước, muốn ngăn cản Tiểu Cửu, lại bị Tiểu Cửu hùng hổ va vào, đánh bay ra xa khoảng một trượng, té trên mặt đất thống khổ tru lên:
- Ai da, đau quá! Đau chết ta… Trần đại nhân, ngài trước tiên đừng đi…
- Viên đại nhân, ngài làm gì vậy? Thế nào lại cố ý cản đường của ta?
Trần Tiểu Cửu mặt cười lạnh, mắt liếc nhìn Viên Hải, cũng không nâng y dậy, một bộ dạng việc không liên quan đến mình.
Viên Hải béo quá khổ, cái bụng phệ ra, giãy dụa nửa ngày mới từ trên mặt đất đứng lên, ngượng ngùng cười nói:
- Trần đại nhân, ngươi xuyên tạc ý tứ của ta, ý của ta muốn nói hai chúng ta ngài nên bớt nói, làm nhiều, tận lực vì Hoàng thượng, vì triều đình Đại Yến thúc đẩy việc này. Ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm.
- Ồ! Hòa ra Viên đại nhân là ý tứ như vậy!
Trần Tiểu Cửu vươn giơ ngón tay cái lên, thở dài nói:
- Viên đại nhân quả nhiên là vị quan lão thành mưu quốc, hạ quan vạn phần khâm phục. Vừa rồi hiểu lầm ý tứ của đại nhân, thật quá đắc tội rồi.
- Không sao! Không sao! Là kẻ bề tội, nên vì Đại Yến chia sẻ khó khăn.
Viên Hải cũng vội vàng theo Trần Tiểu Cửu tìm lối thoát đi xuống, trong lòng âm thầm căm tức: ngày ấy bị ngươi đá một cước, hôm nay lại bị ngươi đụng phải ngã nhào, hừ… Sớm muộn gì ta cũng trả lại hết!
Trần Tiểu Cửu hướng phía Viên Hải cùng nhau đi tới, thái độ vòng vo cười nói:
- Viên đại nhân, ngài làm quan ba mươi năm, vì nước cúc cung tận tụy, chết mới dừng. Phần trung tâm này nhật nguyệt có thể thấy được, hơn nữa năng lực của ngài lớn lao, trong triều đình Đại Yến, không ai bằng? Cho dù ngay cả Tiêu thừa tướng, trong mắt ta cũng không có được năng lực lớn như ngài. Nhưng, Tiểu Cửu không hiểu được, Viên đại nhân sao không tiến vào Nội các?
À?
- Việc này… việc này một lời khó nói hết được!
Viên Hải làm quan ba mươi năm, tầm thường không có chí tiến thủ, chính là dựa vào bản lĩnh nịnh nọt mới bò lên tới vị trí Lễ Bộ thượng thư này! Ba mươi năm nay, không ai nói mình có năng lực lớn lao, kiến thức phi phàm.
Ngày hôm nay Tiểu Cửu tuệ nhãn thức châu (tinh mắt biết nhìn người), một phát vỗ mông ngựa lên, lập tức khiến cho lòng Viên Hải vui mừng không thôi, ngược lại có vài phần cảm kích đem Tiểu Cửu coi như Bá Nhạc!
- Trần công tử, cũng là ngươi ánh mắt nhìn độc đáo, hiểu biết được ủy khuất trong nội tâm của ta.
Viên Hải buồn bã nói:
- Tuy ta tài học dồi dào, nhưng chiêu nhân đố kỵ, chẳng qua người ghen tị là kẻ tầm thường! Ta tuy rằng bởi vì bị xa lánh, chưa tiến vào Nội Các, nhưng cũng là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, thần tử có tiếng trong Đại Yến, cuộc đời ta, cũng tuyệt không có gì nuối tiếc.
- Tốt! Viên đại nhân tấm lòng son sắt, khiến Tiểu Cửu khâm phục!
Trần Tiểu Cửu trong lòng nôn mửa: ngươi còn bộ dạng này, còn nói học phú ngũ xa nữa? Không nói ngươi một bụng bao cỏ, cũng là tiện nghi cho ngươi rồi.
- Viên đại nhân, ngài tốt vậy ắt có được hồi báo tốt, chỉ cần lần này ngài đem việc giao dịch với người nước ngoài làm thật gọn gàng, nhất định có cơ hội tiến vào Nội các. Ha ha… Như vậy chẳng phải càng thêm làm rạng rỡ tổ tong sao?
Trần Tiểu Cửu từng bước hướng dẫn.
- À? Ai… Đáng tiếc ta không biết tiếng nước ngoài, gánh nặng này lại phải rơi lên đầu Trần đại nhân.
Viên Hải nét mặt bày ra cô đơn vô tận.
Trần Tiểu Cửu cố ý sa sầm nét mặt, sẵng giọng:
- Viên đại nhân, ngài vẫn còn khách khí nữa. Ta mới tới Lễ Bộ, vẫn trông cậy ngài chỉ điểm nhiều hơn! Chuyện giao dịch với người nước ngoài, ta tuyệt đối không cướp đoạt nửa phần công lao, tất cả tính vào cho Viên đại nhân. Ngài thấy thế nào?
- Hả? Trần đại nhân, ngươi nói thật sao?
Viên Hải vừa nghe, kích động hai mắt tỏa sáng, trong mắt lại hiện lên vẻ do dự, hỏi:
- Nhưng Trần đại nhân, ngươi sao muốn giúp ta?
Trần Tiểu Cửu buồn bã nói:
- Viên đại nhân, ta chưa từng làm quan, kinh nghiệm còn nông cạn, không có ai chỉ bảo che chở cho ta. Chỉ cần ngài vào Nội các, ta dựa vào cây đại thụ ngài đây, chẳng phải được hưởng cơn gió mát sao?
Viên Hải bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói:
- Tốt! Không thành vấn đề, Trần đại nhân liền theo ta lăn lộn được rồi. Chỉ cần Trần đại nhân giúp ta vào Nội các, về sau ta nhất định bảo vệ cho ngươi, ngươi làm chuyện xấu, ta cũng thay ngươi ngăn cản. Ha ha…
- Ai da, đó còn phải cảm tạ Viên đại nhân dìu dắt.
Trần Tiểu Cửu vội vàng nhiệt tình cảm tạ, thân tình trò chuyện trong chốc lát, Tiểu Cửu lại nói:
- Viên đại nhân, trước tiên ngài nên học vài câu kết nối. Ngài nên để cho đám người Tây này được cao hứng! Bọn họ vui vẻ, việc giao thương này cũng thành công một nửa rồi.
- Cái này đơn giản, ta giao lại cho đại nhân được rồi.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Thấy người nước ngoài, ngài chỉ cần nói "You"*, người nước ngoài nhất định sẽ vui vẻ lắm!
* Chữ由 phiên âm tiếng trung đọc là "you" nghĩa là tùy, bởi.
- Chỉ một chữ này thôi sao?
Viên Hải kinh ngạc nói:
- Đơn giản như vậy?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chính là đơn giản như vậy, tuy nhiên, trước hết phải biết tên bọn họ. Người đứng đầu đó tên là gì?
Viên Hải phất phất tay nói:
- Người đầu lĩnh tên là Fack, ta lúc đó nói hai chữ này là được rồi.
- Viên đại nhân, ngài quả thật thông minh tuyệt đỉnh, vô sự tự thông! Thật chính là quảng đại vô cùng, ngôn ngữ của ngài trời sinh, so với ta còn muốn cao hơn một bậc.
Trần Tiểu Cửu giơ cao ngón tay cái lên, khiến Viên Hải cao hứng lên tới trời.
Hai người dẫn theo hơn mười thị vệ, đi vào dịch quán!
Trần Tiểu Cửu nói với Viên Hải:
- Đại nhân đi vào trước, để cho đám người nước ngoài này mở mang chút kiến thức. Ngài mới là người chủ trì cuộc giao dịch lần này, bao nhiêu công lao đều tính trên đầu ngài, ta lấy cớ ra ngoài, cũng không sợ sau này đám thị vệ nói xấu.
- Trần đại nhân, ngài thực thông cảm với ta, chỉ cần lần này lập được công, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngài.
Viên Hải chắp tay, vẻ mặt tràn đầy cảm kích.
Trần Tiểu Cửu khoát tay, cười nói:
- Viên đại nhân, ngàn vạn lần đừng quên nói chữ "you" trước tên của bọn họ.
Hắn đưa Viên Hải vào dịch quán, rồi vờ vịt đi ra ngoài cùng đám thị vệ.
Viên Hải vừa đi vào, tên Adrian liền chạy tới nghênh đón, trên mặt tươi cười, còn không ngừng nói gì đó.
Viên Hải nghe không hiểu, nhưng y vẫn nhớ Tiểu Cửu đã dặn dò những gì, liền cười nói:
- Adrian, you.
Adrian ty rằng nghe không hiểu, nhưng mấy tiếng đầu tiên gã cũng nghe hiểu được, trong lòng đối với việc Viên Hải gọi thẳng tên mình, cảm thấy rất không hài lòng. Bộ mặt tươi cười lập tức bị kéo xuống.
Gã hừ lạnh một tiếng, liền đi trước dẫn đường. Vừa rảo bước tiến vào cửa chính của dịch quán, Fack liền dẫn cả đoàn người nước ngoài cười vui vẻ tiến tới nghênh đón.
Fack cười hì hì chào Viên Hải:
- Hi, hello Viên!
Tuy rằng những lời này cảu Fack khá cứng nhắc, nhưng gã cuối cùng vẫn có thể làm cho Viên Hải nghe hiểu được.
Viên Hải mừng đến mở cờ trong bụng, vội vàng hưng phấn mà đáp lại:
- Fack, you!
Viên Hải vừa nói ra khỏi miệng, Fack lập tức ngẩn người, khuôn mặt tươi cười lập tức âm trầm đáng sợ, tựa như mưa rào xối nước – những lời này trong tiếng nước ngoài ý tứ chính là muốn mắng nước bọn họ.
Fack cho là mình nghe lầm, khuôn mặt vừa sầm xuống lập tức giãn ra, bàn tay to đặt ở lỗ tai khoa tay múa chân, ra hiệu mình chưa nghe rõ lời nói của Viên Hải.
Viên Hải lại cười hì hì, lớn tiếng nhắc lại:
- Fack, you!
Thanh âm kia quá lớn, vang lên như sấm dội.
Fack lúc này rốt cuộc đã nghe vô cùng rõ ràng, không kìm nổi rất nhanh nắm tay, rít gào nói:
- Fack you! Fack you…
Viên Hải vừa nghe, đây là Fack chào hỏi lại mình, liền vội vàng tiến tới bắt tay của gã, càng cười híp mắt nói:
- Fack you!
- Ầm!
Fack không kiềm chế được, giơ quả đấm lên nhằm mặt Viễn Hải đánh tới.
Thân thể của gã cao lớn, một quyền đã đánh Viên Hải béo mập ngã nhào trên mặt đất, da rách máu tuôn.
- Ngươi vì sao đánh ta? Như thế nào lại không hữu hảo như vậy?
Viên Hải nhìn Fack kia uy thế kinh người, sợ tới kinh hãi đảm chiến, sớm đã vứt bỏ uy phong quan viên, vẫn không ngừng lấy lòng:
- Fack you! Fack you… you…
Fack tức giận rống lớn:
- Fack you!
Liền đó Adrian cùng đám người còn lại cùng xông vào Viên Hải người đấm kẻ đá không thôi.
Thị vệ phía sau Viên Hải tiến lên ngăn cản, nhưng không kịp rồi. Cuối cùng Viên Hải cũng bị đám người nước ngoài đánh cho máu huyết tràn lan, mặt xưng phù giống đầu heo.
Bọn thị vệ thật vất vả mới đưa Viên Hải từ mặt đất kéo lên, kéo được y chạy ra ngoài, đám người nước ngoài vẫn đuổi tới cửa lớn đánh tiếp. Nhìn thấy đám binh lính được trang bị đao kiếm, lúc này bọn họ mới dừng lại, tức giận không đuổi theo nữa. Đọc Truyện Online Tại TruyenGGG.Com
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy Viên Hải giống như chó chết, từ cửa lớn đẩy ra ngoài, trong lòng cười lạnh, vội vàng chạy tới, giả nhân nghĩa hỏi:
- Ai da, Viên đại nhân, ngài sao vậy? Ta đi ra ngoài một chút, ngài sao bị đánh tới bộ dạng này rồi?
Viên Hải đầy mặt là máu, bảo những binh lính kia xoa xoa khuôn mặt sưng như đầu heo, nhịn đau nức nở kêu lên:
- Ai biết đám người đó trúng tà ma gì, đi vào liền bị bọn họ đánh cho một trận.
Trần Tiểu Cửu căm giận nói:
- Đám người nước ngoài này, thật ngông cuồng, đợi ta vào đòi lại công đạo cho Viên đại nhân.
Nói xong liền dẫn hai gã thị vệ đi vào.
Viên Hải còn có thiện ý nhắc nhở:
- Trần đại nhân, phải cẩn thận một chút, bọn họ thật rất hung hãn.
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu liếc nhìn Viên Hải một cái, trong lòng có chút mềm mại: vốn tính toán cho làm cho y vào tù, nhưng một câu nói quan tâm mình như vậy…, để cho y cáo lão hồi hương thôi vậy…
Viên Hải bị thương không nặng, chính là đổ máu quá nhiều, hơn nữa toàn bộ chỉ đánh vào mặt, thoạt nhìn hết sức thương tâm.
Y lấy hết khả năng lau sạch máu tươi, liền thấy Trần Tiểu Cửu và đám người nước ngoài đang cười đùa từ bên trong đi ra, sắp chia tay còn thân thiết vẫy chào!
Viên Hải kinh ngạc không thôi, vội hỏi Trần Tiểu Cửu:
- Trần đại nhân, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu mặt âm trầm, mắt nhìn chằm chằm Viên Hải, hừ mạnh một tiếng:
- Viên đại nhân, ngươi làm đại sự tốt nha, vô duyên vô cớ ngươi tại sao nhục mạ người ta? Hiện tại người ta không cùng chúng ta làm giao dịch, trách nhiệm đều tại ngươi. Đi! Chúng ta cùng tới gặp Hoàng thượng nói rõ việc này.
Hắn không nể mặt, níu lấy cổ Viên hải, như mang theo một con heo mập, hướng điện Hồng Đức mà tới!
Đi vào điện Hồng Đức vừa vặn phát hiện Diệp Ngâm Phong, Tiêu thừa tướng, Đại tướng quân Viên Trác Kiến, Tả Đô ngự sử Dương Mạc Phong đều đang cùng lão Hoàng đế nghị sự!
Trần Tiểu Cửu níu Viên Hải giống như đầu heo xông tới ném xuống mặt đất, mặt lạnh nói với lão Hoàng đế:
- Khởi tấu Hoàng thượng, việc giao dịch tốt đẹp cùng người nước ngoài, hiện giờ tất cả đều bị Viên đại nhân làm hỏng, cầu Hoàng thượng đem Viên đại nhân trị tội thật nặng.
- Hả? Lại có việc này?
Lão Hoàng đế nghe vậy sắc mặt chuyển lạnh, nháy mắt cũng không nhìn Viên hải đang phủ phục trên mặt đất, tức giận sắp bùng phát.
Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến nhìn Trần Tiểu Cửu, Viên Hải liếc mắt một cái, lại đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lo lắng thật sâu – chẳng lẽ … Trần Tiểu Cửu lại muốn ra chiêu rồi?