Lưu Lam là Thượng thư bộ Lại, phụ trách công trạng, khảo hạch, điều động và cả dân sinh dân tộc của quan viên.
Tuy bên trên còn có Nội các áp chế bộ Lại, nhưng tên khốn khiếp Tiêu Tặc vốn coi như đã độc chiếm bộ Lại, sao có thể nói chuyện với Trần Tiểu Cửu.
Bộ Lại tuy không có quyền thực sự điều động thăng tiến, nhưng lâu đài gần nước, phong thổ chỗ đó thế nào? Bách tính dân sinh ra sao? Nghèo hay giàu? Dân sinh dũng mãnh hay không? Thu thuế hoàn thành ra sao? Đều có thể hiện rõ ở bộ Lại.
Hơn nữa, còn có một việc lợi hại nhất, đó chính là khuyết chức ở đâu, là thực khuyết hay là hư khuyết, bộ Lại đều nắm rõ.
Giả dụ không thể nắm bắt được bộ Lại, cho dù Trần Tiểu Cửu chọn một tài tử khác thì sao? Hoặc là không thể thiếu, liền ngồi trong kinh thành, hàng ngày cầm bổng lộc chút xíu, ngày ngày không có việc làm, sẽ trở thành du côn.
Cho dù là Trần Tiểu Cửu vận dụng quan hệ, trao quyền cho dòng chính của mình, nhưng cũng nhất định là sẽ đến một nơi hẻo lánh, cằn cỗi, không thể gây chuyện, còn có thể chết oan uổng.
Mà lúc này, Lưu Lam lại buộc lại cùng mình, hoàn toàn giải quyết được những phiền não của Trần Tiểu Cửu.
Ngày thứ hai, lão Hoàng đế đích thân triệu kiến những tài tử trong kỳ thi này, nói những lời cổ vũ động viên.
Sau đó, lại gọi ba vị tài tử đỗ Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa tới hỏi chuyện.
Thôi Châu Bình là Trạng Nguyên, đương nhiên là người đầu tiên được lão Hoàng đế đặt câu hỏi.
Thôi Châu Bình tuy diện mạo đáng khinh, giới tính có chút lệch lạc, nhưng tài học rất trâu bò, hơn nữa trải qua sự dậy dỗ của Trần Tiểu Cửu, nhân phẩm cũng có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ công tử phóng đãng trở thành một thanh niên đầy triển vọng.
Câu hỏi của Hoàng thượng tuy kỳ quái, nhưng Thôi Châu Bình trả lời lưu loát, thỉnh thoảng lại có những câu hay chảy ra, khiến lão Hoàng đế vui mừng.
- Thôi thị, đã xuất ra nhiều tuấn kiệt, Thôi lão tổ rất có ích cho Đại Yến ta, chỉ đáng tiếc đã mọc cánh thành tiên, thật đáng tiếc.
Lão Hoàng đế cảm khái một lát, mới nói với Tiêu thừa tướng, Diệp Ngâm Phong và Trần Tiểu Cửu:
- Nhân tài này, phải được trọng dụng.
Thôi Châu Bình nhận được lời bình này của lão Hoàng đế, trong lòng mừng tới cực độ, từ hôm nay trở đi, Thôi thị cuối cùng cũng có cơ hội đứng trong triều đình.
Trần Tiểu Cửu cũng là thế hòa này của Hoàng thượng, kể từ nay trở đi, có thể danh chính ngôn thuận "chiếu cố" Thôi Châu Bình, sắp xếp cho gã một chỗ trong bộ.
Lão Hoàng đế lại quay sang hỏi Bảng Nhãn Cố Chí Bình, người này cũng là kẻ có tài học thật sự, lão Hoàng đế cũng có lời khen ngợi.
Tiếp đó là tới Lưu Chí Sơn, điều này khiến Lưu Lam sợ hãi – Con trai của mình có năng lực bao nhiêu, y lòng dạ biết rõ, ngộ nhỡ đứa con phá gia này hỏi gì cũng không biết, chẳng phải đã trở thành lừa gạt Hoàng thượng sao? Làm không tốt còn có thể sẽ bị liên lụy tới cái chức vị phó chủ khảo trên người của mình.
Nhưng không ngờ lão Hoàng đế không hỏi vấn đề gì kỳ quái, Lưu Chí Sơn giống như là đánh tiết gà, đối đáp trôi chảy, thật là có chỗ người thường không thể theo kịp.
Mắt xích này khiến các đại thần có chút hoài nghi với Lưu Chí Sơn – Thằng nhãi này hóa ra là giả heo ăn thịt hổ, bỗng nhiên nổi tiếng.
Lưu Lam lại chẳng hay biết gì: con trai bảo bối của mình sao lại tự nhiên thông suốt như vậy?
Y suy nghĩ trăm lần không lời giải, giương mắt, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu đang nhướn mày với y, liền hiểu ngay là Trần Tiểu Cửu giúp mình xử lý việc này.
Đợi y hiểu rõ sự quan hệ này, trong đầu đột nhiên nổ vang: Đây chẳng phải là gương sáng trong lòng lão Hoàng đế, cam tâm "lừa gạt" cùng Tiểu Cửu?
Ý này là gì? Ý là quan hệ giữa Lão hoàng đế và Trần Tiểu Cửu rất vững chắc.
Lâm Tướng Quốc và Hoa tướng quân đã từng rất lợi hại, cũng chưa từng nhận đượcsự đãi ngộ vượt trội như vậy nữa?
Lưu Lam nghĩ thông tầng ý nghĩa này, trong đầu không chỉ mồ hôi đầm đìa, mắt liếc nhìn Tiêu thừa tướng, trong lòng hoảng sợ: May mà mình vận may không tệ, tác phong chính phái, được Trần Tiểu Cửu chọn trúng, bằng không, há chẳng phải là khó lòng thoát chết sao?
Giải tán triều, Trần Tiểu Cửu, Chung Bân, Lưu Lam liền mượn đại sảnh của Quốc Tử Giám, tiến hành "buổi tọa đàm với các sư sinh".
Buổi tọa đàm này, chủ yếu là muốn xác định một việc: Trần Tiểu Cửu, Chung Bân, Lưu Lam là ân sư của một trăm tài tử, cả đời này cũng không thay đổi.
Lúc các tài tử hành lễ, Lưu Lam tận hưởng sự tôn kính khó lòng có được này, cũng biết dụng tâm lương khổ của Trần Tiểu Cửu – chỉ cần lễ bái sư không ngoại trừ y, vậy có nghĩa là y thật sự trở thành một thành viên trong doanh trại của Trần Tiểu Cửu, và Diệp Ngâm Phong.
Sau buổi tọa đàm là yến tiệc, rượu ngon món ngon, còn có cả vũ nữ trợ hứng, trong Quốc Tử Giám tràn đầy âm thanh vui vẻ, rộn ràng.
Mười ngày sau, trong một trăm tài tử, dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Lưu Lam, có hơn năm mươi tài tử nhận được vị trí, số tài tử còn lại, chỉ có thể đợi cơ hội.
Thôi Châu Bình thân là trạng nguyên, lại nhận được sự chiếu cố đặc thù của Hoàng thượng, thăng quan rất nhanh, mà trở thành quan tứ phẩm phủ doãn phủ Ninh Đô.
Đây cũng là sự sắp xếp tỉ mỉ của Trần Tiểu Cửu.
Giao thông giữa Ninh Đô và Phúc Kiến khá phát triển,, đi qua đi lại, chỉ cần hai ngày đường.
Hơn nữa Ninh Đô dân phong thuần phác, đất đai phì nhiêu, một khi khai chiến, sẽ trở thành một vùng giao tranh, là nơi lập công.
Còn Trần Tiểu Cửu chỉ cần khống chế nơi này, thăm dò tất cả nơi đây, liền có thể có sự chuẩn bị trước khi đánh giặc.
Tuy Ninh Đô là nơi Tiêu thừa tướng khống chế, hơn nữa Thôi Châu Bình chỉ là phủ doãn Ninh Đô, là nhân vật số hai, nhưng điều này không phải là một việc không thể tiếp nhận.
Tri phủ Ninh Đô – Hạ Xuân, già nua vô cùng, tuy cũng là đệ tử của Tiêu thừa tướng, nhưng cũng không thể sống quá lâu – ít nhất dưới sự bày mưu tính kế của Trần Tiểu Cửu, lão nhất định sẽ không sống được lâu.
Tới lúc đó chỉ cần Thôi Châu Bình nắm giữ, nhất định có thể tái hiện nơi này thành nơi khởi nguyên huy hoàng của Thôi gia.
Điều duy nhất đáng lo chính là sự an toàn của Thôi Châu Bình, Diệp Ngâm Phong đã suy tính thận trọng, phái vài tâm phúc võ nghệ cao cường đi theo bảo vệ, đề phòng bất trắc. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Phương Văn Sơn, Phan Tường, Chung Bân cũng được Trần Tiểu Cửu cử đi, cùng với Thôi Châu Bình, chỉ cần chiến sự xảy ra, sẽ có công lao lớn đang chờ bọn họ.
Chỉ có Phan Tường không muốn làm quan, ở lại trợ giúp Trần Tiểu Cửu hoàn thiện việc buôn bán.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng đã vội vàng trôi qua.
Lão Hoàng đế triệu kiến Trần Tiểu Cửu tới thảo luận đại sự.
Trần Tiểu Cửu quẹo vào Thiên Vũ các trước, thân thiết với Thiên Vũ công chúa một lát, mới đỏ mặt tía tai đi tới gặp Hoàng thượng.
- Tiểu Cửu, những ngày này vất vả cho khanh rồi, dưới sự sắp xếp của khanh, giang sơn Đại yến cuối cùng cũng có chút sức sống, Trẫm rất vui mừng.
Trần Tiểu Cửu thấy lão Hoàng đế tuy là khen hắn, nhưng lại nhíu mày, cười nói:
- Hoàng thượng, ngài lại gặp phải vấn đề gì khó rồi? Nói ra nghe xem nào.
- Điều khó đối với Trẫm, nhưng đối với Tiểu Cửu không phải là phải lột một lớp da sao?
Lão Hoàng đế thở dài một hơi.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Việc gì?
Lão Hoàng đế nói:
- Mười ngày nữa, con trai của Định Nam Vương Ngô Đồng, mang theo ba nghìn binh mã, tới kinh đô, cưới Thiên Vũ.
- Hắn dám?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe thấy vậy liền biến sắc, bốp một tiếng, liền đập nát chén trà, đỏ mặt, nói với lão Hoàng đế:
- Đừng nói thần lật mặt, Thiên Vũ là vợ thần, ông dám gả nàng cho người khác, giang sơn Đại Yến này ông cũng đừng làm nữa, Ngô Đồng hắn là cái gì chứ? Ta thiến hắn, để hắn làm đồ đệ cho Nam công công.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi dám tạo phản?
Nam công công đôi mắt toát ra tinh quang.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào mũi Nam công công, khinh thường nói:
- Vợ mất rồi? Lẽ nào không tạo phản? ông dám uy hiếp ta, ta để hậu thế của ông cũng làm thái giám.
- Tốt lắm! không cần ầm ĩ.
Lão Hoàng đế ho khan vài tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Ta gọi khanh tới, không phải để thương lượng đối sách với khanh sao? Vì khanh, vì Thiên Vũ công chúa , Trẫm cũng sẽ không hứa gả Thiên Vũ cho Ngô Đồng đâu.
- Hừ! Câu này thần thích nghe.
Trần Tiểu Cửu được câu đồng ý của lão Hoàng đế, lại ngồi lên ghế, chỉ là có chút thở dốc, vẫn tức giận bất bình.
Lão Hoàng đế thở dài, cười bất đắc dĩ:
- Nhưng, có một vấn đề khó, còn cần khanh đích thân giải quyết.
- Chuyện gì? Tiểu Cửu ra ngựa, vạn sự không lo.
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
Lão Hoàng đế nói:
- Lần này Ngô Đồng tới, đã dự liệu được Trẫm có khả năng sẽ không đồng ý việc hôn sự, cho nên, hắn có chuẩn bị .
- Lần đón dâu này, hắn sẽ đi cùng với Tả hiền vương của Đột Quyết, đặc sứ Uy quốc, Thừa tướng nước An Nam đến, khí thế hung hăng, không thể khinh thường.
- Gì cơ? Không ngờ có cả việc này?
Trần Tiểu Cửu liền đứng lên, kinh ngạc nói:
- Đột Quyết ở phía bắc Đại Yến, Uy quốc lại cách một bờ biển, An Nam quốc thuộc phía Tây Nam, bọn họ vì quan hệ địa duyên, sao cũng liên hệ với Định Nam vương ở Đông Nam, sao có thể cùng tới được? Trong đó ắt có mưu mô.
- À? Tiểu Cửu không ngờ lại thần dũng như vậy?
Lão Hoàng đế đi tới gần, vỗ vai Tiểu Cửu, hưng phấn nói:
- Tiểu Cửu, đây không phải là trò đùa, nếu khanh xử lý không tốt, vợ của khanh, có thể sẽ trở thành vật trong tay người ta đấy.