Tên Phiên tăng kia tuy rằng tỉnh lại, nhưng cũng rất kiên cường, liền hướng tường đá khí thế trùng trùng đánh tới, dường như có chết khí phách cũng không sờn.
Trần Tiểu Cửu một cước đá y ngã xuống đất:
- Muốn chết? Đã rơi vào tay ta thì cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Đám người Xuân Tuyết căm hận vì bị Phiên tăng giết không ít tỷ muội, trong lòng bi phẫn liền vây Phiên tăng lại sắc bén mà đánh.
Phiên tăng tuy rằng tự sát không thành, nhưng quả thật rất kiên cường, bị đám người Xuân Tuyết bẻ gãy ngón tay đánh cho máu me đầy mồm cũng vẫn không chịu cung khai.
- Đồ con lừa chết dẫm, ngươi có chịu nói hay không? Có nói hay không?
Xuân Tuyết lại đánh thêm mấy cái khiến tên Phiên tăng kia ngất đi, nhưng y thủy chung vẫn không nói được nửa chữ.
- Tiểu Cửu vậy phải làm sao bây giờ?
Xuân Tuyết có chút ủ rũ hỏi.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Chuyện này hỏi ta cũng vô dụng, giờ chỉ có Độc Hoàng tỷ tỷ là có thể khống chế y.
- Tên Phiên tăng này cũng có chút kiên cường, để ta thử xem sao.
Độc Hoàng cười quyến rũ đi tới cứu tỉnh Phiên tăng.
Sau đó, liền cưỡng ép tên Phiên tăng nuốt viên thuốc trên tay.
Phiên tăng cười điên dại:
- Các ngươi dù có hành hạ ta thế nào cũng vô dụng thôi, ta dù chết cũng không khai, ai…. Sao vậy? Thật… thật là khó chịu!
Phiên tăng đang kiêu ngạo cười hố hố bỗng cảm giác mỗi nơi độc dược đi qua có chút ngứa đau.
Sau một lát, dược tố trong bụng bắt đầu ngấm, từng đợt cảm giác vừa đau vừa ngứa, từ trong ngũ quan lục mạch bắt đầu phát ra nhanh chóng chạy khắp toàn thân.
Đó là một loại đau đớn từ trong phát ra ngoài, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắt nuốt lục phủ ngũ tạng, cảm giác sợ hãi trốn sâu phía trong linh hồn cũng tự nhiên mà sinh ra.
Tên Phiên tăng đau khổ đến phát điên, trong khi lăn lộn trên mặt đất, vẫn không ngừng cười điên cuồng, hai tay gãi lung tung trước ngực và sau eo. Liên tục như vậy khiến cho bụng, thắt lưng, và phía sau lưng y máu thịt bầy nhầy, nhưng vẫn không thoát được cái cảm giác ngứa ngáy vô cùng kỳ dị.
Phiên tăng không thêm chịu thêm được cái loại hành hạ này nữa, lớn tiếng xin tha:
- Ta phục rồi, nhanh…. Nhanh giúp ta hết ngứa, ta sắp ngứa chết rồi…
Độc Hoàng lại để y ngứa thêm một chút, chịu khổ thêm một lúc mới điểm vào mấy huyệt đạo trên người Phiên tăng, cười lạnh nói:
- Ngươi mau chóng thành thực khai ra, rốt cục là ai sai người đến tập kích Tà Nguyệt giáo? Dám có nửa câu nói dối ta liền giày vò ngươi cho đến chết.
Tên Phiên tăng rốt cục cũng biết sợ hãi. Sau khi Độc Hoàng điểm vào vài huyệt đạo, nỗi thống khổ cũng giảm đi phân nửa, nhưng ngứa ngáy vẫn còn lại một chút.
Y quỳ rạp trên mặt đất thở phào một cái nói:
- Vâng…. Là Định Nam Vương phái bọn ta đến.
- Quả nhiên là cái lão già đó.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, truy vấn:
- Nói, Định Nam Vương phái bọn người đến là có mục đích gì?
Phiên tăng nói:
- Ta nghe sư phụ nói, Định Nam Vương vốn đã biết rõ Nguyệt Thần đang cùng đường liều mạng khi biết được tin Yên Nhiên bị bắt cóc, cho nên nhân lúc Nguyệt Thần không có mặt muốn sự phụ của ta hoàn toàn tiêu diệt sinh lực của Tà Nguyệt giáo, nhất cử dẹp tan giáo chúng ở Quân Sơn.
Yên Nhiên trong lời y nói chính là tục danh của mẫu thân Hồng Hạnh, cũng là tình nhân mà Khổng Nghi Tần nhiều ngày đêm mong nhớ.
Phiên tăng lại lắp bắp nói:
- Mà kế hoạch của Nguyệt Thần cũng bị nội gián thông báo hết cho Định Nam Vương. Định Nam Vương đã có bố trí chu toàn, chỉ đợi Nguyệt Thần lao vào bẫy rồi nhất cử tiêu diệt Nguyệt Thần tránh lo nghĩ về sau.
Thật là mưu kế cay độc!
Trần Tiểu Cửu lại truy vấn:
- Vậy nội gián rốt cuộc là ai?
Phiên tăng nói:
- Ta cũng không biết nội gián cụ thể là ai, nhưng nội gián chính ngay tại bên cạnh Nguyệt Thần, lại là nam nhân.
- Nam nhân? Hóa ra là gã chính là nội ứng?
Xuân Tuyết lửa giận bùng lên.
- Xuân Tuyết nàng biết người đó là ai?
Trần Tiểu Cửu nghe nói bên cạnh Nguyệt Thần còn có nam nhân, trong lòng có chút khó chịu.
Xuân Tuyết nói:
- Sau vài lần thực hành lễ rửa tội, trong giáo chỉ còn lại một vị nam nhân, chính là phó giáo chủ Hồng Sơn, nguyên tưởng gã đối với Tà Nguyệt giáo một dạ trung thành, không ngờ lại là kẻ tiểu nhân hám lợi, hừ! Chắc chắn là Định Nam Vương hẹn cho gã thăng quan tiến chức, gã liền không tiếc bán chủ cầu vinh, rước rắn về nhà, cái loại tiểu nhân này ta quyết giết.
Trần Tiểu Cửu lại tỉ mỉ hỏi tên Phiên tăng thêm mấy vấn đề, đến lúc không khai thác thêm được gì nữa liền một kiếm chém đứt cổ giải thoát cho y.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhất định phải lập tức xuất phát, nếu không Nguyệt Thần sẽ gặp nạn lớn.
Trần Tiểu Cửu hướng Xuân Tuyết nói:
- Bốn tỷ muội các ngươi có thể liên lạc được với Nguyệt Thần không?
Xuân Tuyết gật gật đầu:
- Chúng ta và Nguyệt Thần giáo chủ có cách liên lạc bí mật, chỉ cần có bọn ta thì chắc chắn có thể tìm được giáo chủ.
- Chỉ là phía trước là Nham Đô, có đường đi tắt nhưng ngựa không đi được đành phải bỏ ngựa lại Quân Sơn, chúng ta đi bộ. Đi qua đoạn đường nhỏ đến thẳng Nhâm Đô ước chừng hai trăm dặm, phải mất hai ngày.
Trần Tiểu Cửu quyết định thật nhanh:
- Đi đường nhỏ nhất định phải nhanh, phải chuẩn bị tốt lương khô, chúng ta liền lập tức xuất phát.
Xuân Tuyết bốn vị tỷ muội đơn giản bố trí mọi việc trong giáo rồi liền dẫn Trần Tiểu Cửu, Tuyết Tử, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương bốn người thẳng theo đường nhỏ đuổi theo Nguyệt Thần.
Trần Tiểu Cửu bốn người công lực tương đối cao, nên hành trình rất nhanh.
Xuân Tuyết bốn vị tỷ muội theo không kịp bốn người, bốn vị cao thủ Trần Tiểu Cửu liền phải dắt theo bốn vị tỷ muội Xuân Tuyết một đường cùng đi.
Xuân Tuyết tự nhiên rất hạnh phúc vì được Trần Tiểu Cửu cầm tay dắt đi, trong lòng rất vui thích, cảm giác thật hưng phấn.
Ngẫu nhiên nàng nhìn qua khuôn mặt tuấn lãng của Trần Tiểu Xuân lòng càng cảm thấy kinh ngạc, Trần công tử trở lên lợi hại từ khi nào vậy?
Nhớ ngày cùng bốn vị tỷ muội chúng ta triền miên thì vẫn là một thư sinh yếu nhược.
Cứ nghĩ tới cái lần điên cuồng triền miên đó thì trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Một hàng tám người đã đi một ngày rưỡi, rốt cục sang buổi chiều ngày thứ hai thì mệt mỏi phong trần tiến vào Nhâm Đô thành.
Nham Đô chính là hang ổ lâu nay của Định Nam Vương, nhân khẩu rất đông, tài lực phi phàm, nơi nơi đều là một cảnh phồn hoa đông đúc.
Trần Tiểu Cửu nhìn ngựa xe đi như nước trên đường cái, trong lòng không khỏi khen ngợi Phòng Linh, hắn biết tất cả đều là công lao của Phòng Linh.
Từ xưa khi nghi ngờ thì không dùng người, mà đã dùng người thì không nghi ngờ.
Định Nam Vương trúng kế ly gián của mình, trục xuất Phòng Linh, nổi sát cơ, gần như chính là tự chặt bỏ cánh tay đắc lực của mình, rất nhanh sẽ khiến Định Nam Vương đi đến bại cục.
Trần Tiểu Cửu không lòng dạ nào suy nghĩ tiếp mấy chuyện này, liền đi tìm mấy gian phòng khách bình thường để ở lại.
Xuân Hạ Thu Đông mấy vị tỷ muội thì đi ra ngoài tìm hiểu hành tung của đám người Nguyệt Thần.
Hai canh giờ sau, bốn vị tỷ muội Xuân Tuyết trở về vẻ mặt uể oải vểnh đôi môi đỏ nói:
- Trần công tử, thật kỳ quái, Nguyệt Thần giáo chủ không để lại bất cứ ký hiệu nào, điều này căn bản không phải là thói quen của giáo chủ.
- Không lưu lại ký hiệu?
Trần Tiểu Cửu nhăn mày, chợt tỉnh ngộ:
- Nhất định là tên phản đồ Hồng Sơn kia đã phá hủy ký hiệu Nguyệt Thần đã lưu lại.
Đám người Xuân Tuyết liền hiểu, dậm chân lo lắng nói:
- Vậy thì làm sao bây giờ? Không liên lạc được với Nguyệt Thần giáo chủ thì làm sao báo cho họ biết để tránh nguy hiểm.
Trần Tiểu Cửu cũng hết cách, đến đại sảnh uống rượu thưởng cho tiểu nhị mấy lạng bạc rồi hỏi:
- Tiểu ca, mấy ngày nay trong Nham Đô có sự tình gì mới mẻ không? Nói ta nghe một chút, ta thích nhất là nghe mấy cái chuyện phấn khích như vậy.
Tiểu nhị nhận bạc cất đi, lắc lắc đầu nói:
- Nhâm Đô đều vẫn rất thái bình, của rơi trên đường cũng không nhặt đêm ngủ không cần đóng cửa, nào có cái gì mới mẻ?
Trần Tiểu Cửu yên lòng, làm bộ uống rượu dùng bữa, vội vàng ăn no rồi chạy về phòng đem tình hình vừa tìm hiểu được nói cho mọi người biết mới an tâm nói:
- Ít nhất cho đến hiện tại, Nguyệt Thần và giáo chúng vẫn an toàn, như vậy chúng ta cũng có chút cơ hội để nghĩ phương pháp đối phó.
Trần Tiểu Cửu nhíu mày, thong thả lấy ra bản đồ Phòng Linh đưa cho mình, hỏi Xuân Tuyết: Text được lấy tại http://truyenggg.com
- Yên Nhiên bị nhốt ở đâu?
Xuân Tuyết nói:
- Yên Nhiên bị nhốt ở Ngô Đồng các! Nằm ở đường Bắc Hồ cũng là một nơi danh lam thắng cảnh.
- Ngô Đồng các?
Trần Tiểu Cửu tìm trên bản đồ rất nhanh đã tìm ra vị trí chuẩn xác của Ngô Đồng các.
Hắn cẩn thận quan sát, khi phát hiện ra trên bản đồ Ngô Đồng các lại không ngờ bị Phòng Linh đánh dấu thành một tòa nhà chứa thóc thì bỗng bật cười ha hả:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ được cứu rồi! Phòng Linh à Phòng Linh, thật là may mắn khi có tấm bản đồ này của ngươi.
Xuân Tuyết bốn vị tỷ muội vội vàng lạo gần quan tâm hỏi:
- Công tử mau nói có diệu kế gì?
Trần Tiểu Cửu chỉ vào bản đồ, nói:
- Định Nam Vương và Đại Yến muốn đánh trận, lương thảo tự nhiên là rất trọng yếu, thật là rất may mắn khi kho lúa nằm ở đây, kho lương quan trọng hơn hết thảy.
Cho nên, tuy rằng Nguyệt Thần cùng giáo chúng có lâm vào hoàn cảnh bị đại binh vây khốn, nhưng chỉ cần chúng ta có cơ hội tại Ngô Đồng Các phóng hỏa, đốt cháy kho lương, lúc đó đại quân mai phục tất nhiên sẽ luống cuống hoảng loạn, đến lúc đó chỉ cần chúng ta và Nguyệt Thần ở cùng một chỗ cũng đánh giết ra khỏi thành.
Đám người Xuân Tuyết vô cùng vui sướng vỗ tay nói:
- Tốt quá rồi, nếu như vậy thì Yên Nhiên cũng có thể được cứu ra đúng theo tâm nguyện của Hồng Hạnh thánh cô.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, buồn bã nói:
- Ngươi vẫn quá ngây thơ, nếu đó là một nơi mai phục làm sao Yên Nhiên có thể có trong Ngô Đồng Các được. Đây chẳng qua là chỉ là một nơi ngụy trang thôi, Định Nam Vương là muốn âm thầm mai phục đại quân ở kho lương nhằm vây khốn Nguyệt Thần giáo chủ, như vậy không cần dùng đến binh lực bên ngoài, thần không biết quỉ không hay, thật là vô cùng kín kẽ, Nguyệt Thần giáo chủ sợ rằng dù có tài trí xuất chúng cũng không ngờ được.
Sau đó lập tức tám người òm sòm nghị luận một phen, rồi xuống lầu chia nhau liệu việc, đến các cửa hàng khác nhau mua dầu hỏa, than, lưu huỳnh……
Đêm đó tám nguời che mặt, đi tới Ngô Đồng Các trên đường Bắc Hồ ẩn núp, chỉ đợi hơn trăm người của Nguyệt Thần đến hành thích.
Nhưng đêm nay, gian khổ chờ đợi mà không có chút động tĩnh gì.
Ban ngày, mấy người trốn trong phòng nghỉ ngơi, Xuân Tuyết nói:
- Nguyệt Thần giáo chủ nếu đã đến Nham Đô, sao vẫn chưa hành động vậy?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nguyệt Thần giáo chủ còn cận thẩn hơn so với tưởng tượng, muốn quan sát một chút xem Định Nam Vương có hành động điều binh khiển tướng gì không. Cho đến lúc xác định tình thế không có gì quỉ dị mới động thủ, chỉ có điều… Nguyệt Thần giáo chủ thật không ngờ trong Ngô Đồng Các vốn dĩ có một chi binh mã mai phục.
Đêm xuống, tám người cầm dầu hỏa lại ẩn phục gần Ngô Đồng các, kết quả cả đêm cũng không hề có chút động tĩnh nào.
Thời khắc này đến Trần Tiểu Cửu cũng có chút khâm phục sự cẩn thận của Nguyệt Thần tỷ tỷ.
Đêm thứ ba, đám người Trần Tiểu Cửu cũng vẫn như cũ tiềm phục tại xung quanh Ngô Đồng các.
Thấy tối nay sương mù mênh mông, ánh trăng bị che lại, xung quanh một mảng tối đen, trong lòng của hắn mơ hồ dự cảm Nguyệt Thần sẽ đến.
Quả nhiên, vào giờ tý, bỗng nhiên xung quanh tả hữu tường viện chợt thấy vô số bóng đen xông tới, nhảy vào Ngô Đồng Các.
Trần Tiểu Cửu vốn dĩ muốn ngăn cản một chút, tránh thương vong, nhưng số giáo đồ của Tà Nguyệt giáo này tốc độ rất nhanh, hơn nữa bố cục lại phân tán, căn bản không có cách nào ngăn trở.
Ai! Xem ra thương vong là không có cách nào tránh khỏi rồi…….
Bóng áo đen rất đông, lổn nhổn một mảng lớn, Trần Tiểu Cửu cho dù trong đêm có thể nhìn vật cũng nhìn không ra Nguyệt Thần, Hồng Hạnh rốt cục ở chỗ nào.
Sau một lát, nhóm người Tà Nguyệt giáo toàn bộ đều tràn vào trong sân, tiếp theo là từng đợt từng đợt tiếng xung phong liều chết.
"Giết a! Giết a!"
Đinh tai nhức óc, vang tận trời cao.
Trong sân vang lên tiếng binh khí giao nhau…
Cái gì cần đến cũng đến, Trần Tiểu Cửu liền khoát tay dẫn đám người Xuân Tuyết đi vòng qua thẳng đến hậu viện.
Sưu sưu sưu...
Tám người lặng yên không một tiếng động nhảy vào tường viện.