Hoa Như Ngọc suy nghĩ tới sự an nguy của tình lang Tiểu Cửu, cho nên nói trong bức thư nàng nhấn mạnh muốn Định Nam Vương không truy đuổi hai người Độc Hoàng và Tiểu Cửu.
Nhưng, tài năng của nàng chủ yếu là chỉ huy trên lĩnh vực quân sự, cách nghĩ nghiền ngẫm lòng người, tương đối là rất đơn bạc.
Mà hành động vẽ rắn thêm chân lần này, không thể nghi ngờ đã khiến lão già Định Nam Vương đa mưu túc trí ngửi thấy mùi vị khác thường, từ điều này lão phán đoán được, hai người chạy về hướng nam ở trong mắt Hoa Như Ngọc, cực không tầm thường, thậm chí so với Ngô Đồng còn được nàng kính trọng hơn.
Cho nên, Định Nam vương đương nhiên phải dùng biện pháp ngược lại, lệnh cho đại đội nhân mã bắt hai người này, dùng bọn họ để trao đổi Ngô Đồng. Chỉ là trước khi chưa bắt được hai người này, con trai bảo bối của mình, lại phải chịu chút khổ cực rồi…
Tất cả điều này, đều nằm ngoài dự tính của Trần Tiểu Cửu.
Theo phỏng đoán của hắn, đám người Nguyệt Thần và Hỗ Tam Nương hẳn đã bắt Ngô Đồng, trở về Ninh Đô, hơn nữa, Hoa muội muội cũng sẽ nhanh chóng loan tin bắt được Ngô Đồng đi rồi.
Mà Định Nam Vương chỉ có một đứa con này, nghe nói Ngô Đồng đã bị bắt, hẳn sẽ tận lực cứu Ngô Đồng ra, chứ không chọn cách điên cuồng chạy tới truy giết mình.
Nguyên nhân lúc đầu họ truy sát, chính bởi mình đã mang theo Ngô Đồng, bây giờ Ngô Đồng đã xuất hiện ở Ninh Đô, truy sát mình có tác dụng gì chứ?
Nhưng, hiện thực lại vô cùng kỳ quái.
Đang lúc Tiểu Cửu ảo tưởng là có thể thư giãn mấy ngày, cùng Độc Hoàng du sơn ngoạn thủy, tận hưởng thế giới hai người, những con chim ưng trên đỉnh đầu lại càng lúc càng nhiều, kỵ binh truy đuổi mình lại từ năm sáu đội tăng lên thành ba mươi mấy đội.
Cho dù mỗi đội kỵ binh chỉ có một ngàn người, hơn ba mươi đội cũng phải tới ba mươi ngàn nhân mã.
Điều này khiến Tiểu Cửu càng không hiểu: Định Nam Vương không phải điên rồi chứ? Lúc này ba mươi ngàn người ngựa phải đánh tới Ninh Đô chứ, bao vây chặn đánh mình, có tác dụng gì đây?
Trần Tiểu Cửu không nghĩ thông mọi việc, trên thực tế, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chim ưng trên đầu đã khiến hắn rối như tơ vò, còn ba mươi đội kỵ binh kia thành một đại đội vó ngựa không ngừng, dường như mệt chết, cũng phải đuổi kịp được mình.
Cùng may Trần Tiểu Cửu cưỡi Ô Nhã, thần tuấn phi phàm, đổi lại là sức của đôi chân bình thường, lúc này sớm đã bị bắt làm tù binh rồi.
Ưu thế khác chính là trong tay Tiểu Cửu có bản đồ. Các con đường quanh co, hết sức quen thuộc, vô cùng linh động, càng tăng thêm độ khó lục soát cho kỵ binh.
Hai người Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng lần lượt giao thủ với ba đội kỵ binh, tuy giết không đến trăm người, nhưng bị hàng thuật bao vây, cuối cùng ít không đánh lại đông, đành dựa vào sức của Ô Nhã, cướp đường chạy trốn.
Trò chơi trốn tìm như vậy, chỉ diễn ra hai ngày hai đêm, quân địch không hề nghỉ ngơi, điên cuồng bao vây chặn đánh.
Tiểu Cửu Độc Hoàng cũng mệt mỏi, đôi mắt đen sẫm giống như mắt gấu mèo, đôi mắt Ô Nhã cũng đỏ thẫm. Dù là thần tuấn hơn nữa, cũng không có cách nào ngày đêm kiêm trình, mãi không đồng.
- Giết….
Lúc nửa đêm, hai đội kỵ binh đuổi giết hai bên sườn, bao vây hai người.
Hai người Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng lại bị ngăn ở trong khe núi, phương hướng thông qua khe núi chính là bậc thang, cũng vào tới cảnh nội của nước An Nam, lúc đó, cũng an toàn rồi.
Trần Tiểu Cửu cũng biết, mình lúc này gặp phải mai phục của Định Nam Vương. Lão đã tính ra được mình sẽ chạy trốn tới nước An Nam, thuộc hạ của lão hóa ra cũng có người tài ba.
- Giết…
Trần Tiểu Cửu rút Hiên Viên kiếm ra, dưới ánh trăng thanh u, mũi kiếm lóng lánh, vô số đầu người rơi xuống, tiếng khóc thành một mảng.
Nhưng, quân địch lại hung hãn không sợ chết, càng thêm mạnh mẽ. Dường như chúng được uống thêm dương dược, truy sát không hề chùn bước.
Hai ngàn kỵ binh trước sau kẹp lấy, khiến Trần Tiểu Cửu vô cùng lo lắng, cho dù là hai ngàn kỵ binh này nằm yên trên mặt đất để Tiểu Cửu giết, cũng phải mệt bở hơi tai.
Lúc này Trần Tiểu Cửu mơ hồ có xu thế đại thành, cây nhỏ trong cơ thể điên cuồng lay động, kình lực luân chuyển không ngừng, thậm chí chỉ còn thiếu một chút nội lực nữa, có thể đột phá bình cảnh, đạt được cảnh giới mà chỉ cần đến được cảnh giới đó, tai thính mắt tinh, lực vô cùng lớn, cho dù so với Tiểu đạo đồng, cũng không kịp?
Tiểu Cửu tuy cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn có thể chống đỡ, Độc Hoàng thì không chịu nổi nữa.
Võ công của Độc Hoàng tuy cao, nhưng thắng ở khinh công, còn đánh nhau với địch, lại không cứng cỏi bằng Tiểu Cửu, đấu trường kỳ, cơ thể mỏi mệt, sớm đã không chịu nổi rồi.
Lúc này, nếu để nàng vận khinh công, một mình chạy trốn, Độc Hoàng đương nhiên làm rất dễ dàng, nhưng…nàng đâu nỡ bỏ lại Tiểu Cửu một mình không quan tâm?
Thật ra cả đường bỏ mạng chạy trốn, Tiểu Cửu không biết đã khuyên Độc Hoàng bao nhiêu lần, để nàng một mình trốn trước, nhưng Độc Hoàng đâu thể nghe theo sự xui khiến của hắn?
Trong lòng nàng, có lẽ cảm thấy tính mạng của Tiểu Cửu càng quan trọng hơn bản thân nàng.
- Giết.
Trần Tiểu Cửu bay ra khỏi thân ngựa, giết sạch binh lính trong vòng ba trượng xung quanh, nhìn Độc Hoàng sắc mặt tiều tụy, vội vàng bay lên thân ngựa, cũng không để ý tới vết máu đang lăn tăn chảy trên người thấm vào áo, quay đầu ngựa lại, thả người nhảy về bên sườn trái.
Khe đó tuy có một khoảng cách khá xa, nhưng đối với Ô Nhã mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng.
Ô Nhã hí dài một tiếng, ra sức nhảy, bình an vượt qua khe rãnh một trượng, đáp xuống đất phi người chạy trốn.
- Ài! Lại để hắn chạy rồi..
Mấy vị hòa thượng, mấy vị tướng quân bị ngăn cách bởi khe sâu, nhìn hai người Tiểu Cửu chạy xa, trong lòng vô cùng căm tức, trong ánh mắt phát ra ánh lửa.
Ban Cát đại sư vuốt cái đầu trọc lốc, cười gằn nói:
- Vô phương, giờ phút này ba mươi ngàn đại quân đã phá hỏng toàn bộ các con đường dọc ngang, bọn chúng muốn chạy trốn, có chạy đằng trời.
Mấy vị tướng quân Phiên tăng cười ha ha, lập tức ruổi ngựa, vượt qua khe sâu, tiếp tục ra sức đuổi giết.
Đường tới An Nam tổng cộng có ba đường, đường bậc thang chỉ là một trong các đường đó, hai con đường khác đều là bí ẩn…
Trần Tiểu Cửu bây giờ bình tĩnh tiên đoán kỵ binh của Định Nam Vương cũng không thể biết được hai con đường này.
Nhưng, hắn lại sai rồi…
Khi hắn thúc ngựa chạy được nửa canh giờ, khi chạy tới đường Thanh Phong, liền phát hiện phía trước phía sau đều có truy binh xông tới, liếc nhìn lại, trùng trùng điệp điệp, phải tới năm sáu ngàn người.
- Đám chết tiệt…
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng mắng lên một câu, Độc Hoàng cả người lao lực, đã không thể đánh lâu được nữa. Trần Tiểu Cửu lại lần nữa thúc ngựa nhảy vào đường quanh co, lại nghe thấy tiếng chim ưng kêu trên đầu, cũng biết mình không trốn thoát khỏi những cặp mắt ưng đó.
- Tiểu Cửu, làm thế nào?
Độc Hoàng nhíu mày lại, trong ánh mắt quyến rũ cũng có chút thần sắc bất lực đáng thương. Text được lấy tại http://truyenggg.com
- Đừng hoảng! Ngựa tới trước núi ắt có đường.
Trần Tiểu Cửu miễn cưỡng cười, vuốt mái tóc rối của Độc Hoàng, chỉ vào ngọn núi xanh biếc trước mặt nói:
- Chúng ta lên núi trước, tránh cặp mắt sắc bén của chim ưng, tiện thể ăn chút đồ rồi tính tiếp, không có sức, bụng đói, giết người thế nào chứ?
Hai chân kẹp lại, Ô Nhã như hiểu ý người xông vào trong rừng núi.
Chọn con đường hẹp Ô Nhã có thể xuyên qua, ẩn kín trong rừng sâu, cầm chút thịt bò khô chia xẻ với Độc Hoàng, lại cầm chút lúa mạch cuối cùng cho Ô Nhã ăn một chút.
- Tiểu Cửu, ngươi không lo sao?
Độc Hoàng gặm thịt bò khô, lo âu nói:
- Chúng ta không ra, ngồi chờ chết, chim ưng kia nhất định đang xoay quanh trên đầu, không cần tới một canh giờ, đại quân các đường sẽ vây quanh chúng ta, chúng ta muốn chạy cũng không chạy nổi.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chạy ư? Chúng ta cứ trốn trong rừng, sống những ngày của dã nhân.
Độc Hoàng nhíu mi:
- Tiểu Cửu, ngươi làm cái gì vậy? Đầu óc có vấn đề rồi sao? Không hiểu ý của ngươi, mau nói ta nghe đi.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Độc Hoàng tỷ tỷ đoán xem, đám lính kia có thể vào rừng lục soát không?
Độc Hoàng nói:
- Bọn họ đương nhiên là sẽ không vào, cánh rừng này kéo dài tới mười dặm, một màu xanh bao phủ, bọn họ có vào cũng không tìm thấy người?
Trần Tiểu Cửu vỗ tay, cười nói:
- Cho nên, ta mới định không đi nữa, kiên trì ở trong này giằng co với chúng.
Độc Hoàng kinh ngạc nói:
- Giằng có thì có gì tốt chứ?
- Chỗ tốt đương nhiên có.
Trần Tiểu Cửu ấn vào cái trán trơn bóng của Độc Hoàng, cười nói:
- Định Nam Vương phái ra hơn ba vạn kỵ binh truy sát ta, hơn nữa là sau khi Ngô Đồng bị bắt, ta nghĩ đi nghĩ lại, mục đích của Định Nam Vương chỉ có một, đó chính là đã biết được thân phận của chúng ta, hoặc tuy không biết thân phận của chúng ta, lại đoán được thân phận của chúng ta không bình thường, muốn bắt chúng ta để trao đổi với Hoa muội muội, nghĩ cách cứu Ngô Đồng.
Độc Hoàng bừng tỉnh, lại thở dài nói:
- Thật không biết đầu óc của người thế nào? Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Nhưng ta lại không hiểu, lẽ nào chúng ta trốn ở đây, giằng có với Định Nam Vương, có thể tránh được kiếp nạn này sao?
- Đó là điều đương nhiên, chúng ta không nhân nhượng, Định Nam Vương đâu có thể dễ dàng nhân nhượng?
Trần Tiểu Cửu gật đầu:
- Lúc này Hoa muội muội nhất định đang thương lượng việc trao đổi với Định Nam Vương. Tuy Hoa muội muội chưa chắc đã phá được quỷ kế của Định Nam Vương, nhưng đừng quên Phòng Linh lại là một kẻ đa mưu túc trí, dựa vào sự hiểu biết của ông ta với Định Nam Vương, chỉ cần kéo dài hai ngày, Phòng Linh có thể phá được dụng tâm lương khổ của lão già này.
- Tới lúc Phòng Linh và Hoa muội muội tỏ rõ nghi ngờ, Hoa muội muội tất nhiên giận dữ, sẽ chặt ngón tay của Ngô Đồng, đưa tới trước mặt Định Nam Vương. Định Nam vương thấy cảnh tượng ghê người, thấy quan tài ắt nhỏ lệ, còn đâu có đủ kiên nhẫn và to gan để giằng có với chúng ta nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn lui binh, còn có thể gọi ra mười tám phòng sĩ, lúc đó há chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?
Độc Hoàng chợt hai mắt vụt sáng lên, cười nói:
- Nói như vậy, chúng ta không chết được?
Trần Tiểu Cửu xoa xoa cái mũi tinh đẹp của Độc Hoàng, bỡn cợt nói:
- Lẽ nào tỷ tỷ sợ chết? Xem ra không giống bộ dạng sợ chết à.
Độc Hoàng cắn môi, ánh mắt sáng lên nhìn Tiểu Cửu, nhẹ nhàng nói:
- Trước đây sống những ngày khổ sở, cảm thấy cuộc sống vô nghĩa, hận không thể chết luôn được, bây giờ tâm trạng tốt hơn nhiều rồi, sống những ngày hạnh phúc, đâu có nỡ chết chứ?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Sao lại hạnh phúc?
- Ngươi nói xem?
Độc Hoàng nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Cửu đang nhìn tới, hai má ửng đỏ, quay mặt đi, lắp bắp nói:
- Có thể hàng ngày bắt nạt ngươi, chính là hạnh phúc.
Trần Tiểu Cửu bật cười, xoa đi sự bột phát của Độc Hoàng, có thâm ý truy vấn nói:
- Tỷ tỷ có muốn cả đời ức hiếp ta không?
Độc Hoàng nghe vậy ngẩn ra, lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Cửu, lại vội quay đi, giọng nói như muỗi, như không nghe thấy, trả lời:
- Ngươi nghĩ thật hay.
Trần Tiểu Cửu nghe tới đây ngứa ngáy, liền ôm lấy eo Độc Hoàng từ phía sau, cũng không để ý tới sự giãy dụa của Độc Hoàng, muốn hôn lên mặt Độc Hoàng.
- Đừng…
Độc Hoàng lắc mình, sống chết không chịu, ánh mắt nhìn tới, lại thấy một cỗ khói đặc từ xa đang tới gần, nhẹ nhàng tiến vào.
Ngón tay Độc Hoàng lặng lẽ chỉ, hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi nhìn xem kia là gì?
Trần Tiểu Cửu vừa nhìn, sắc mặt thay đổi, hét lớn:
- Không ổn, bọn chúng phóng hỏa đốt núi rồi…