Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 942

Một đội ngũ tiếp tục đi lên phía trước, chỉ là vây xung quanh cỗ xe kiệu, cũng tùy theo tiếng ma sát mà kít một tiếng, tốc độ đi còn chậm hơn ốc sên.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ đừng chấp nhặt tỷ tỷ của muội à.

Song Nhi dịu dàng yếu ớt, không biết cưỡi ngựa, ngồi trên cùng một con ngựa với Độc Hoàng, nàng dựa vào người Độc Hoàng, nghiêng đầu hướng về Nguyệt Thần đang đỏ mặt, dịu dàng cười:

- Tỷ tỷ của muội chính là tính tình như vậy, thích trêu trọc người khác, nhưng tâm địa lại rất thiện lương, nhìn thấy bên đường có một con kiến chết, cũng khóc tới nửa ngày, còn muốn đích thân lập bia cho con kiến đó.

Nguyệt Thần trêu ghẹo nói:

- Đan Nhi muội muội dung nạp được một con kiến, mà lại không tha cho ta.

Song Nhi lại cười nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ là giáo chủ đại nhân, ý chí cũng không thể so với những tiểu nữ chúng muội, tỷ đừng trách tỷ ấy.

Nguyệt Thần vốn tưởng rằng chế phục được cô gái Đan Nhi này, vẫn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Đâu ngờ thắng lợi nằm ngay trong tầm mắt, lại đột ngột thay đổi, bị cái tin Đan Nhi mang thai mà há mồm trợn mắt, cô gái này sớm đã có đòn sát thủ, kiên nhẫn nắm chắc lấy tiết tấu, khi mâu thuẫn thành cao trào nhất, việc người khác mang thai, khiến mình trở thành một đại ác nhân.

Tuy hành động không ra sao, nhưng tâm cơ này, thật sự là nhẵn nhụi.

Nguyệt Thần khẽ cắn môi, ánh mắt kiều oán, cũng không thể không thừa nhận mình nhìn nhầm rồi: khi vừa gặp mặt, tưởng nàng là một cô bé tùy hứng, không tốt, bây giờ mới biết mình là mười phần sai rồi, tâm thần vô cùng kinh ngạc, qua chỗ Hoa Như Ngọc còn được biết: Đan Nhi, Song Nhi không ngờ chính là con gái của Lâm Tướng Quốc.

Lão tử là Tướng quốc, con gái sinh ra đâu thể là nhân vật đơn giản?

Nghe Song Nhi đứng một bên lấy lòng mình, nụ cười dịu dàng yếu ớt giống như gió xuân hoa mưa, khiến oán khí của Nguyệt Thần đều theo gió tan đi, trong lòng cũng tán thưởng: so với quỷ linh tinh quái của Đan Nhi, tâm tư lấy nhu thắng cương của Song Nhi, càng có lực sát thương.

Nguyệt Thần nhéo hai má như son của Song Nhi, cười nói:

- Tỷ tỷ vốn là trêu Đan Nhi, đâu có ý tức giận chứ?

- Hơn nữa, Đan Nhi muội muội đang mang thai rồi, là việc tốt, nên vui mới đúng, ai dám lúc này chọc Đan Nhi muội muội không vui, ta đâu thể vượt qua muội ấy.

Song Nhi yên lòng, con mắt long lanh, thấy gương mặt thiên kiều bá mị của Nguyệt Thần, hâm mộ nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ thật sự xinh đẹp, tỷ là người phụ nữ đẹp nhất mà muội từng gặp, còn đẹp hơn cả Yên Nhiên, tỷ tỷ cười nhẹ, liền mê hoặc được Cửu ca.

Song Nhi nói rất chân thành, dịu dàng, không giả bộ.

Hỗ Tam Nương, Tuyết Tử, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc nghe thấy sự ca ngợi của Song Nhi, cười thành một đoàn, trêu ghẹo Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần tuy tự phụ yêu mị, nhưng từ những lời nói khen ngợi phát ra từ miệng Song Nhi dịu dàng như nước lại có một cảm giác khác.

Nàng chợt cảm thấy, trái tim mình so với Song Nhi có vẻ co quắc hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tính tình của mình mạnh mẽ giống như là lửa, Song Nhi lại dịu dàng liên miên, giống như âm thanh trôi qua mà không để lại tiếng động.

Nhiệt hỏa có thể thiêu đốt mọi thứ, nhưng gặp được nước suối, cũng chỉ có thể bị dập tắt.

Nguyệt Thần cuối cùng cũng như trút được gánh nặng trong lòng, quay đầu lại nhìn Hồng Hạnh đang ngồi trên cùng một con ngựa vui cười trêu ghẹo:

- Nghe Song Nhi khen sư phụ còn xinh hơn cả mẹ muội, muội có ghen tị không?

- Ghen tị gì chứ?

Hồng Hạnh ôm chặt eo Nguyệt Thần:

- Muội cũng cảm thấy sư phụ xinh đẹp hơn mẹ muội! Hi hi…, câu nói này nếu truyền tới tai mẹ muội, nói muội bất hiếu thì…

Nguyệt Thần nhìn sang Song Nhi, lặng lẽ nỉ non:

- Thầy trò chúng ta xuất sư bất lợi! cặp tỷ muội này một mạnh mẽ, một nhẹ nhàng như nước, thật khó đối phó.

Hồng Hạnh hé miệng cười khẽ:

- Sư phụ cho rằng đây là đang đánh nhau à? Còn xuất sư bất lợi…

- Thế muội không cho là đang đánh nhau sao? tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, không có đánh nhau chắc.

Nguyệt Thần nắm cái mũi của Hồng Hạnh, kêu hừ một tiếng.

- Tiểu Cửu lại không phải Hoàng đế…

Hồng Hạnh vểnh môi lên nói:

- Tuy hắn không phải Hoàng đế, nhưng hắn còn nhiều vợ hơn cả Hoàng đế.

Nguyệt Thần cắn tai Hồng Hạnh, dịu dàng nói:

- Sư phụ lại nói với muội thêm một câu: Mẫu bằng tử quý! Nhìn đứa con trong bụng Đan Nhi, Tiểu Cửu liền vội vàng nịnh nàng vui vẻ.

Hồng Hạnh hơi sửng sốt, mới cắn vào tai Nguyệt Thần, cười khanh khách:

- Bằng không… sư phụ cũng phải sinh con cho Tiểu Cửu.

- Sinh à! Sao lại không sinh?

Nguyệt Thần môi đỏ mọng, đôi mắt quyến rũ nghiêng mắt nhìn cái kiệu có mái che, kêu hừ nói:

- Không chỉ ta muốn sinh, muội cũng phải sinh, còn phải mau chóng sinh.

- Cái đó…cái đó cũng phải luân phiên mới được.

Hai má Hồng Hạnh nổi lên một tầng ửng đỏ, nhẹ nhàng nói:

- Sinh bảo bối không phải việc của một người, phụ nữ bên cạnh Tiểu Cửu nhiều như vậy…

- Đoạt a.

Nguyệt Thần ngẩng cằm lên, hừ nói:

- Ta là Nguyệt Thần, ta sợ ai? Đợi đêm nay sư phụ sẽ đoạt Tiểu Cửu, cướp tới giường của muội.

- Hả? Làm gì mà lại ném lên giường muội?

Hồng Hạnh nghe thấy da mặt phát ra sự căng thẳng, ôm lấy eo Nguyệt Thần, thẹn thùng nói:

- Sư phụ cướp được, thì sư phụ hưởng thụ đi, muội cũng không gấp.

- Đồ đệ muội muội của ta ngốc quá đấy.

Nguyệt Thần cắn tai Hồng Hạnh, trêu ghẹo nói:

- Sư phụ lén trèo lên giường của muội.

- Ai da, sư phụ, thế sao được ? Thật là mất mặt...

Hồng Hạnh liếc tròng mắt, lắc mông thẹn thùng nói:

- Ta sao lại xấu hổ chứ?

- Có gì mà xấu hổ chứ?

Nguyệt Thần chỉ vào Hoa Như Ngọc, hừ nói:

- Muội xem Hoa tướng quân uy phong như vậy, cả người một bộ sát khí, cũng thường xuyên cùng với Đan Nhi hầu hạ Tiểu Cửu đó thôi! Ai có thể ngờ được nàng ta cởi quần áo ra, cũng quyến rũ như vậy chứ?

- Thật…thật sao?

Hồng Hạnh ngây ra:

- Muội thật không nhìn ra.

- Chính mồm Độc Hoàng nói với sư phụ đấy, sư phụ sao lại lừa muội chứ?

Nguyệt Thần nắm tay Hồng Hạnh, không phục nói:

- Tính khí của Hoa tướng quân lạnh lùng, nghiêm nghị như vậy đều có thể làm ra những việc quyến rũ như thế, sư đồ chúng ta tại sao không được? Hừ…sư đồ đồng tâm, nếu thầy trò chúng ta không mang thai, thề không bỏ qua.

Hồng Hạnh cũng gật đầu, nhưng vừa nghĩ tới sư phụ đang trần truồng chui vào chăn của Tiểu Cửu, trên mặt không kìm nổi sự xấu hổ mà nóng bỏng, trong lòng lại mơ hồ có chút chờ mong, cảm giác đó, nhất định rất kích thích, Tiểu Cửu phỏng chừng cũng sướng không ngừng?

Đúng lúc đang suy nghĩ mông lung, liền thấy Nguyệt Thần kéo chiếc ngọc bội trên cổ xuống, Hồng Hạnh nhíu mày nói:

- Sư phụ muốn làm gì?

Nguyệt Thần thở dài:

- Trước khi con của Đan Nhi chưa sinh ra, vẫn phải cung phụng Đan Nhi như tổ tông vậy.

Đan Nhi rút cuộc đã được ngồi trong kiệu như ý muốn, cơ thể yêu kiều mềm mại giống như là một con mèo nhỏ, rúc vào lòng Tiểu Cửu, khóe môi hồng nhuận còn mang theo nụ cười bỡn cợt:

- Tiểu Cửu, thiếp sắp sinh bảo bảo rồi, sao chàng còn nỡ ức hiếp thiếp?

- Ai dám bắt nạt nàng chứ? Tiểu tổ tông của ta.

Trần Tiểu Cửu vuốt cái bụng trắng nõn của Đan Nhi, lấy lòng nói:

- Vẫn là Đan Nhi ngoan của ta lợi hại, muốn cái gì là được cái đó, nàng không phải muốn có một đứa con sao? Bây giờ thì hài lòng rồi nhé?

- Tốt nhất là sinh con trai.

Đan Nhi đắc ý vuốt bụng, chợt lấy ngón tay chỉ vào trán Tiểu Cửu, nói:

- Nếu con hư giống chàng, lấy hết mỹ nhân trong thiên hạ về, tranh thủ vượt qua người cha phong lưu, ừ…, thiếp phải dậy những mỹ nhân đó ngoan ngoãn mới được, đều phải nghe lời thiếp.

- Nàng là người vợ lòng tham vô đáy nhất trên đời này.

Trần Tiểu Cửu ôm Đan Nhi, thơm một cái, Đan Nhi bị Tiểu Cửu hôn lòng thấy ngứa ngáy, ôm Tiểu Cửu làm nũng, rồi hôn môi.

Bỗng nhiên, cửa xe mở ra, cơ thể nóng bỏng của Nguyệt Thần dán vào, dùng cơ thể đẫy đà gạt vai Tiểu Cửu ra, lại cười quyến rũ nói với Đan Nhi:

- Đan Nhi muội muội đang mang thai, không thể thân thiết được.

- Muội đương nhiên biết, tỷ tỷ không cần nhọc lòng.

Đan Nhi cố ý vén áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn trước mặt Tiểu Cửu, ỷ vào sự sủng ái mà kiêu nói:

- Tiểu Cửu, chàng mau sờ xem, tiểu bảo bảo đang động đậy này! Thật là nghịch ngợm.

Nguyệt Thần thổi phù một cái, cười rộ lên nói:

- Đan Nhi muội muội mới mang thai có một tháng, bảo bảo sao có thể động chứ? Bảo bảo này lớn nhanh thật, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm?

- Tỷ…

Đan Nhi cũng cảm thấy mình là da trâu thổi lớn rồi, khuôn mặt ngượng ngùng, có chút xấu hổ, buông áo xuống, chen vào lòng Tiểu Cửu, trách cứ nói:

- Tiểu Cửu, trong xe chật chội như vậy à? Bảo bảo đang tố khổ với thiếp này, nó bị chen lấn tới khó chịu.

Đôi mắt quyến rũ lại nghiêng về nhìn sang Nguyệt Thần, ý tứ đuổi người càng rõ ràng hơn.

- Bảo bảo sợ chen chúc? Vậy còn đợi gì?

Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Tiểu Cửu:

- Chàng sao còn không mau xuống xe? Bảo bảo đang đuổi chàng đi đó.

Ánh mắt Nguyệt Thần u oán nhìn sang, Tiểu Cửu có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Đan Nhi, để nàng không nói những lời trách cứ nữa, lúc này mới xuống xe.

- Lúc này rộng rãi chưa?

Nguyệt Thần cười khanh khách:

- Tới đây, Đan Nhi muội muội, để tỷ tỷ xoa bụng của muội.

- Tỷ muốn làm gì?

Đan Nhi không ngờ không đuổi được Nguyệt Thần, lại cưỡng chế Tiểu Cửu dời đi, bụng đầy hỏa nóng, ôm bụng, ngang ngược nói:

- Nói đi, tỷ tỷ lên xe rút cuộc có việc gì?

- Đương nhiên là muốn Đan Nhi muội muội hâm nóng tình cảm chúng ta lên một chút, đừng để chúng ta xa lạ như vậy.

Nguyệt Thần nháy mắt quyến rũ:

- Chúng ta đều là phu nhân mà Tiểu Cửu cưới hỏi đàng hoàng, thì phải có bổn phận của phu nhân, đoạn không thể làm khó Tiểu Cửu, mất đi chuẩn mực.

- Cái gì mà chuẩn mực với không chuẩn mực chứ?

Đan Nhi vuốt cái bụng, ngẩng mật lên, mũi kêu hừ:

- Theo muội thấy, có thể sinh cho Tiểu Cửu một đứa con, chính là chuẩn mực nhất rồi.

- Đan Nhi muội muội nói thật hay, tỷ tỷ thụ giáo.

Nguyệt Thần cười duyên, nói không hết được sự thu hút:

- Nhưng, mâu thuẫn nội bộ, cuối cùng không phải là kế lâu dài, tỷ tỷ ta nếu thật sự phát điên lên, không làm cho gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt, cũng không phải là Nguyệt Thần rồi, Đan Nhi có từng nghe Tiểu Cửu nói qua, ngày đó khi ở Hắn Long đàm, tỷ tỷ tùy ý giết chết hơn hai trăm người, còn cảm thấy chưa từng nghiện như vậy.

Đan Nhi nghe thấy mà hết hồn: Cái bộ dạng này giống như yêu tinh, câu hồn, tâm tư lại độc ác như vậy?

Thực không dễ chọc.

Đan Nhi cũng không thật sự là người không có chừng mực, ánh mắt liếc nhìn Nguyệt Thần, khinh thường nói:

- Tỷ tỷ rút cuộc muốn làm gì? Nên không thể phát ra sự ..với muội? Muội…muội tuy võ công không cao minh như tỷ tỷ, nhưng cũng không sợ.

- Đều là tỷ muội của mình, nói ra những lời ác độc, không phải là chọc người ta cười sao?

Nguyệt Thần cởi cái ngọc bội trên cổ xuống, đặt lên lòng bàn tay Đan Nhi, cười quyến rũ nói:

- Đây là bùa hộ mệnh, tặng cho bảo bảo làm quà, bảo vệ nó cả đời bình an.

- Hả?

- Đây là tặng cho bảo bảo?

Đan Nhi từ nhỏ đã sinh ra trong nhà phú quý, không biết có bao nhiêu quan viên luồn cúi đi tới cửa nhà Lâm Tướng Quốc, con mắt đương nhiên không kém.

Ngọc bội cầm trong tay, nhìn thấu viên ngọc bội, đường vân giống như dòng nước, mơ hồ lưu động, cũng biết là vật báu vô giá hiếm có.

Nếu Nguyệt Thần có thể làm lễ vật cho bảo bảo làm vật báu, đương nhiên cũng có thể chứng minh thành ý của nàng.

Trong lòng Đan Nhi rất hài lòng, vui vẻ cười nói:

- Đan Nhi đa tạ món quà của tỷ tỷ, miếng ngọc bội này ta nhận thay cho bảo bảo.

Trong lòng lại nghĩ: Mang thai bảo bảo, giá trị đương nhiên không tầm thường.

Bình Luận (0)
Comment