Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 955

Hoa Như Ngọc đếm đủ hai ngàn súng kíp thủ, phối hợp với Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh, Tuyết Tử, Độc Hoàng, Nguyệt Thần và các huynh đệ cán cốt của Tà Nguyệt giáo làm tiên phong, thêm vào đó là có sự trợ giúp biến thái thần bí của Tiểu đạo đồng, cộng cả chiến mã, xông ra khỏi hành dinh.

Mã Võ tuy bị trọng thương, nhưng vì thương con sốt ruột, hơn nữa cảm động ân đức của Tiểu Cửu, cũng không muốn khổ sở ngồi đợi tin tức, liền cũng xin chiến, Tiểu Cửu đương nhiên đồng ý.

Việc này chỉ là cứu người, tinh binh không quá nhiều, vả lại chuẩn bị đầy đủ hỏa dược, cố gắng giảm bớt thương vong.

Sau nửa canh giờ tập kích bất ngờ, tiến vào Tây Sơn, Tiểu Cửu thị lực cực kỳ mạnh mẽ, tuy là đêm tối, nhưng vẫn nhìn thấy có thám tử quân địch đang lén lút ẩn nấp trong khu rừng phía trước.

Tiểu Cửu ra hiệu cho Hoa Như Ngọc.

Đám người Hoa Như Ngọc, Nguyệt Thần xuống ngựa, từ cạnh rừng, quanh co đi về phía trước, tùy ý giết bảy tám tên thám tử.

Thái độ Mã Võ rất hung dữ, một cước đạp thám tử kia ngã trên mặt đất, ngơ ngác nói:

- Nói! Trần Hải cẩu tặc, hiện đang ở đâu?

- Mã…Mã tướng quân, ông…ông thật sự hàng địch?

Những người này tuy là người của Trần Hải, nhưng uy danh của Mã Võ trong quân rất cao, không ai không sợ, tên thám tử lúc này bị Mã Võ một cước đá ra đất, không ngờ sợ tới loạn lên.

- Nói láo.

Mã Võ một cước đá vào xương sườn gã, khiến xương sườn của gã bị gãy, ép mình tỉnh táo lại, từng chữ một nói:

- Nói, Trần Hải lão tặc đi đâu rồi? Con trai ta ở đâu? Nếu ngươi thật thà, ta sẽ không giết ngươi.

Thám tử run rẩy nói:

- Hai đứa con trai Đại Hổ và Tiểu Hổ của ngài được thân vệ Trương Chi Đào của ngài che chở trốn lên Tây Sơn, Trần tướng quân đem người vây quanh Tây Sơn, tự mình lên núi bắt Đại Hổ và Tiểu Hổ.

- Lẽ nào lại vậy.

Mã Võ nóng lòng như lửa đốt, nhưng vẫn băn khoan, tỉ mỉ hỏi:

- Trên đường đi phía dưới chân núi, do ai bảo vệ? Lưu lại bao nhiêu người, ngựa?

Lời vừa nói ra, khiến đám người Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc thấy rõ được sự lợi hại của Mã Võ tuy rằng vẫn rất giận, nhưng suy nghĩ vẫn rất chu đáo.

Thám tử kia ngoan ngoãn trả lời:

- Mã tướng quân liệu sự như thần, Tây Sơn cách đây có hai mươi dặm đường, khoảng mười dặm phía trước, có hơn năm nghìn bộ binh mai phục, do Điền Hoành tướng quân thủ vệ.

Mã Võ biết được tin, đá hai chân, đánh ngất hai thám tử kia, quay người lên ngựa, nói với Hoa Như Ngọc:

- Điền Hoành là tâm phúc của Trần Hải, năm ngàn trường thương bộ binh thuộc hạ cũng đủ đều là tinh binh, không dễ đối phó, là xương cốt khó lường! không bằng đi đường vòng.

Tiểu Cửu nói:

- Không thể! Thời gian là sinh mệnh, đường vòng xa, e sẽ kéo dài chính sự.

- Hừ! Sợ gì chứ?

Hoa Như Ngọc cười lạnh nói:

- Ta càng muốn dùng súng kíp chính diện nghênh địch.

Vẻ mặt của Điền Hoành rậm râu, xem ra rất uy võ, mang theo người ẩn nấp trong rừng sâu cách Tây Sơn chừng mười dặm.

Cả người y thoải mái, không cảm thấy sẽ xuất hiện địch tình gì.

Hơn nữa, lúc này, trong lòng lại rất đắc ý.

Trần Hải thăng quan, trở thành Đại nguyên soái binh mã, y đi theo làm tùy tùng cho Trần Hải mười mấy năm, là tâm phúc đáng tin cậy của Trần Hải. Một người đắc đạo, cả họ được nhờ.

Trần Hải chỉ cần đứng vững gót chân, bản thân một mình phóng ra ngoài, thủ thành trì một phương, còn có gì khó?

Hơn nữa, đêm nay chỉ cần Trần Hải có thể bắt được hai đứa con ngu trung của Mã Võ, lập nhiều kỳ công, vị trí Đại nguyên soái binh mã này nhất định chạy không thoát.

Khi đang nghĩ tới việc tốt, liền thấy thám tử bẩm báo, phía trước có địch tình.

Điền Hoành cảnh giác một chút, hỏi nói:

- Quân địch có bao nhiêu người? Ai dẫn đầu?

Thám tử nói:

- Ước chừng khoảng hơn ngàn kỵ binh, dẫn đầu là một người đàn bà, một thân ngân giáp, vô cùng oai dũng.

Đàn bà nào?

Lẽ nào là Hoa Như Ngọc đích thân dẫn đầu?

Trong lòng Điền Hoành không khỏi thấp thỏm lo âu: Hoa Như Ngọc đích thân dẫn đội, đó không phải là sẽ khó đối phó sao.

Ý niệm đầu tiên chính là mang theo binh trốn chạy.

Nhưng sau đó lại nghĩ, có gì đáng sợ chứ? Hoa Như Ngọc chỉ có hơn ngàn kỵ binh, phía mình có năm ngàn trường thương bộ binh, đều là quân tinh nhuệ, chỉ cần tạo thành thương trận, Hoa Như Ngọc trừ phi mọc cánh, bằng không, đâu có thể có cơ hội phá trận?

Ha ha…đây là cơ hội lập công tốt.

Chỉ cần là lần này thành công trong việc ngăn cản Hoa Như Ngọc cứu viện Tây Sơn, vậy Trần Hải không xem trọng mình sao? Tiền đồ trước mắt không thể lường được.

- Điền tướng quân…

Thiên tướng nghe thấy thực tình, thưa dạ nói:

- Chúng ta phải làm thế nào? Có cần chạy?

- Chạy cái đầu ngươi ấy, súng trong tay ngươi là sáp sao?

Điền Hoành thưởng một cái bạt tai cho gã, ngơ ngác nói:

- Ngay đây, lập tức bày trận, chính diện đánh địch, con đàn bà Hoa Như Ngọc này, ta không tin thực sự có ba đầu sáu tay?

- Vâng.

Thiên tướng kia vội vàng chạy đi bày trận, ôm hai má nóng bỏng, trong lòng vô cùng thấy oan ức: Đây chỉ cần biết kẹp theo đuôi con thỏ chạy trốn, cũng dám đấu với chim diều hâu hả?

Hoa Như Ngọc không có bất cứ sự bày binh bố trận nào, đoàn quân cứ tán loạn như vậy xông về phía trước, khi nghe thấy thám tử tới báo, một dặm phía trước, có súng trận ngăn cản, con ngươi anh khí kinh người phát ra màu sắc:

- Thật sự tưởng Hoa Như Ngọc ta là dễ bắt nạt sao?

- Xuống ngựa! Xung phong.

Hoa Như Ngọc cũng không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì, mang theo hai ngàn tinh binh chính diện tiến lên.

Thương trận từng hàng ngay trước mặt.

Đao thương sắc bén quanh quẩn dưới ánh trăng, tản ra màu mè khát máu.

Điền Hoành tránh trong quân, nhìn xa xa thấy Hoa Như Ngọc một thân thiết giáp, xuất hiện ở phía gần nhất, trong lòng lại có ý nghĩ bắt sống lập công.

- Xông lên! Bắt cô nương kia cho ta, thưởng vạn lượng! Xông lên, giết…

Điền Hoành tự mình kích trống, phấn chấn sĩ khí. Năm ngàn binh sĩ này cũng là quân tinh nhuệ, thấy hai ngàn bộ binh của Hoa Như Ngọc phía trước, trong lòng cũng có sự tự tin của mèo vờn chuột. Thấy chủ tướng Điền Hoành đích thân kích trống, sinh khí tăng vọt, gào thét thẳng tiến, xông về phía Hoa Như Ngọc.

- Chuẩn bị.

Hoa Như Ngọc phất tay, để súng kíp thủ phân thành ba đội, ngồi xổm, nửa ngồi, nửa đứng.

Mở to mắt nhìn trường thương giống như biển vọt tới trong vòng năm mươi mét, Hoa Như Ngọc phất tay, kiên quyết nói:

- Bắn.

Rầm…….

Một tiếng súng kinh thiên động địa vang vọng bốn phía, ngọn lửa chiến đấu đỏ rực giữa bầu trời đêm, có thể nhìn rõ được vẻ mặt kinh ngạc của trường thương thủ.

Nuốt vào ngọn lửa, còn có tiếng kêu gọi cha gọi mẹ truyền tới.

Trường thương thủ từng hàng ngã xuống.

Cho dù súng kíp còn nguyên sơ, bắn rất tán, nhưng đây hoàn toàn là một ưu thế, có thể tập kích bao trùm toàn bộ.

Khắp nơi là thi thể, khắp nơi đều là cảnh cụt tay cụt chân.

Tiểu đạo đồng nhìn thấy rõ, trong lòng không nỡ, nhắm nghiền mắt lại.

Tiểu Cửu như có thâm ý nói:

- Nếu là giết chết một vạn người, có thể cứu được một triệu dân, huynh giết không?

Tiểu đạo đồng không nói gì, lâu sau mới thấp giọng nói:

- Ngươi chỉ cần giết, ta tuyệt không tự tay giết người đâu.

Lúc đầu trường thương thủ vũ dũng đương nhiên không thấy, một đám chạy trối chết về, ngay cả đội trưởng cũng bất chấp.

Điền Hoành đích thân nổi trống, tâm khí rất đủ, lại không ngờ trong nháy mắt, cục thế liền tan vỡ thành ra như vậy.

Thấy trận thế đã bị rời ra, Điền Hoành chỉ hận cha mẹ sinh ra có hai cái chân, không bỏ chạy được.

Trong lòng Hoa Như Ngọc cười lạnh, lệnh dừng bắn, sải bước chiến mã, trực diện xông lên.

Trong lúc nhất thời, như hổ vồ dê, chém đầu như thái rau.

Hoa Như Ngọc nhìn Điền Hoành phía xa xa một thân vảy giáp, dưới ánh trăng cũng rất rõ ràng, thúc ngựa chạy đuổi theo Điền Hoành.

Nỗi khổ trong lòng Điền Hoành.

Y không hiểu, Hoa Như Ngọc tại sao lại đuổi theo y không chịu tha.

Thiên tướng vội nhắc y:

- Tướng quân, khôi giáp của ngài sáng quá.

Điền Hoành bừng tỉnh, vừa chạy trước, vừa cởi bỏ áo giáp, chỉ mặc một chiếc áo trong, khóc dở cười dở:

- Lần này, không nhận ra ta nữa rồi chứ?

Đang lúc đắc ý, thình lình hàn quang chợt lóe, một cây đao bổ tới, một tiếng rống to:

- Điền Hoành, chạy đi đâu?

Điền Hoành giật mình sợ hãi, ôm đầu, run rẩy nói:

- Ngươi nhận nhầm người rồi, ta…ta không phải Điền Hoành, Điền Hoành ở…ở phía trước.

- Phì! Đồ ngu, ngươi nhìn xem ta là ai?

Một bóng roi bay tới, trên mặt Điền Hoành, rút ra một cái đòn huyết ghê người.

Ồ?

Giọng nói này sao lại quen thuộc vậy?

Điền Hoành ngẩng đầu nhìn, thấy gương mặt ngưng trọng, chân tay mềm nhũn, không hề chống cự mà quỳ xuống, run rẩy nói:

- Mã…Mã tướng quân, Điền Hoành tham kiến Mã tướng quân…

Bốp!

Lại là một cái bóng roi đánh úp tới, Mã Võ cười lạnh:

- Ta không phải Mã tướng quân, từ hôm nay trở đi, dưới trướng của Định Nam Vương không còn danh hiệu Mã tướng quân nữa.

- Mã…Mã tướng quân, ngài…ngài thực sự hàng rồi.

Điền Hoành vốn cho rằng việc Mã Võ hàng địch, chỉ là một tay Trần Hải tìm cách vạch ra, không ngờ Mã Võ thật sự hàng địch.

- Ở đây không lưu lại được, ắt có chỗ khác giữ ta.

Mã Võ lại quất roi vào mặt Điền Hoành, miệt thị nói:

- Mã Võ ta đi đâu cũng là một người rắn rỏi, còn thằng nhãi nhà người, đi đâu cũng là một con gấu chó, thuộc hạ của ta nếu có người nhát gan như ngươi, đã sớm một đao giết chết rồi.

Điền Hoành nghe thấy lời nói khinh miệt của Mã Võ, chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh.

Thời gian Mã Võ và Điền Hoành nói chuyện, năm ngàn trường thương thủ chết có, thương có, thoát được có, Hoa Như Ngọc thu binh, vây Điền Hoành ở trung tâm.

Trần Tiểu Cửu xuống ngựa đi tới trước mặt Điền Hoành, cũng không hỏi, đầu tiên là đánh một trận, sau đó mới hung ác nói:

- Điền cẩu, ta hỏi ngươi, ngươi dám giấu diếm, ắt phải chết.

Điền Hoành vội gật đầu:

- Không dám! Không dám! Tướng quân có lời, cứ hỏi.

- Ta lại hỏi ngươi, Trần Hải lão tặc mang bao nhiêu người lên núi? Lên núi bao lâu rồi?

Điền Hoành nói:

- Trần tướng quân mang theo hai vạn người lên núi lục soát, đến bây giờ, đã một canh giờ rồi…

Mã Võ vừa nghe, trong lòng lạnh tới đáy.

Tây Sơn không lớn, tính ra cũng không hiểm yếu, lại không có rừng cây rậm rạp che chở, hơn nữa Trần Hải binh lực lại nhiều, hai vạn tinh binh phân tán ra, hai đứa con ngu trung này của mình, có thể chạy thoát nơi nào?

Lúc này, không phải bị Trần Hải giết chết, mà đã làm tù nhân của y rồi.

Còn bản bộ của Trần Hải có hai vạn người, dựa vào hai ngàn kỵ binh, càng lợi hại hơn, làm sao có thể cướp lại con tin trong tay Trần Hải bình an trở về?

Nghĩ tới đây, Mã Võ gần như mất hết can đảm, thậm chí ngay cả sống cũng cảm thấy không có thú vui trên đời.

Tiểu Cửu vỗ vai Mã Võ, cười nói:

- Mã tướng quân yên tâm, có ta ở đây, Lệnh công tử tất nhiên không đáng ngại.

- Điền Hoành, bây giờ ta thả ngươi đi gặp Trần Hải.

Tiểu Cửu vỗ trán Điền Hoành, từng chữ một nói:

- Ngươi nói với hắn, con trai của hắn Trần Hàn Tam trong tay ta, nếu muốn, sớm còn kịp, chậm thêm một chút, ta một đao giết chết con trai hắn.

Cái gì?

Lời vừa nói ra, Mã Võ vô cùng kinh ngạc: Trần Hàn Tam là bị đích thân mình giết rồi, sao có thể sống lại, đây không phải nói láo sao?

Điền Hoành có ngốc hơn nữa, cũng sẽ không tin những lời nói ma quỷ này.

- Vị tướng quân này, ngài…ngài không phải đang nói đùa chứ?

Điền Hoành không hiểu ra sao:

- Trần Hàn Tam không phải…không phải bị Mã tướng quân một đao giết chết rồi sao?

- Ha ha…Đó đều là lừa người, thật ra Trần Hàn Tam thật sự đang ở đây.

Trần Tiểu Cửu vỗ tay, một “Trần Hàn Tam” bị trói chéo tay bị hai thân vệ đẩy tới, chỉ khiến Mã Võ sợ ngây người.

Điền Hoành đi vòng quanh “Trần Hàn Tam” vài vòng, chỉ cảm thấy gương mặt kia, đôi mắt kia, thần tình kia lại có chín phần giống nhau, y kinh ngạc há hốc mồm, mông ngồi phệt lên mặt đất, run rẩy nói:

- Đây…đây là thật sao? Đây thật không phải là ma?

Bình Luận (0)
Comment