Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 977

Lưu thái y cũng muốn rời đi, Trần Tiểu Cửu lại ngăn cản ông ta. Lưu thái y trong lòng chột dạ, khóe mắt liếc qua Đan Nhi, thầm nghĩ có thể ngàn vạn lần đừng vào lúc tuổi già khí tiết không giữ được, mẹ của ta ơi!

Triệu Nhã Tư, Vương Ngữ Yên được Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Tuệ Nương vây quanh, hơi ngỡ ngàng không hiểu.

- Quốc công đại nhân, ngài… ngài giữ chúng ta ở đây, muốn …muốn làm gì?

Triệu Nhã Tư bị Tiểu Cửu, Độc Hoàng nhìn chằm chằm mang theo ý cười, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng đến tột cùng vẫn là cô nương xuất thân từ nhà giàu có, lo lắng phần nào, liền lấy hết dũng khí, cất lời:

- Tỷ muội chúng ta cũng không phải phạm nhân, chúng ta… chúng ta đi.

- Ôi chao! Trước tiên chớ đi, ta hỏi các ngươi mấy câu.

Trần Tiểu Cửu vội vàng chắn đường, không cho các nàng rời đi.

Trên khuôn mặt quyến rũ thanh khiết của Đan Nhi nhuộm một tầng ửng đỏ âu lo, nhìn nhìn Tiểu Cửu, lại nhìn sang Độc Hoàng, vểnh môi đỏ mọng, gắt giọng:

- Tiểu Cửu, chàng dám cả gan che trời! Ngay cả nữ nhân của Anh Mộc chàng cũng muốn nhúng chàm ư? Triệu cô nương, Vương cô nương, các ngươi mau đi, ta xem ai dám ngăn cản các ngươi?

Lời vừa nói ra, thật sự khiến Triệu Nhã Tư, Vương Ngữ Yên sợ tới mức tim gan rối loạn. Người nào không biết Quốc công đại nhân nổi tiếng về bản lĩnh săn sắc? Nếu chẳng may bị hắn nhìn trúng, chẳng phải thực có lỗi với Anh Mộc ư?

Đan Nhi vượt qua che trước mặt Tiểu Cửu, để hai vị Vương, Triệu cô nương đi trước.

Trần Tiểu Cửu âm hồn thoáng cái, liền đem hai vị cô nương vội vàng chạy trốn ngăn ở trong đình, thủ đoạn quỷ mị, khiến hai cô nương đoan trang hiền thục sợ tới mức xụi lơ như bùn, lắc lư liền ngã xuống.

Tuệ Nương vội vã chạy tới đỡ lấy bọn họ, quay sang Tiểu Cửu sẵng giọng:

- Chàng nổi điên làm gì? Nhìn xem! Đem đệ muội ta dọa thành cái gì rồi?

Đan Nhi khẽ nói:

- Hắn còn chẳng phải bụng dạ khó lường, nổi lên sắc tâm, muốn đem hai cô gái này bỏ vào túi?

- Nàng chớ nói hươu nói vượn?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt thâm trầm, lướt qua mông Đan Nhi hung hăng đánh vài cái, lạnh lùng nói:

- Nhìn xem chủ ý cùi bắp của nàng.

Chủ ý cùi bắp?

Tuệ Nương nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt, Độc Hoàng tiến lại gần, cười duyên thì thầm nói với nàng:

- Đan Nhi đùa giỡn thôi, ngươi nhìn kỹ lại đi.

Lời vừa nói ra, Lưu thái y, hai vị Vương – Triệu cô nương đều tựa như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Đan Nhi đã trải qua vài chuyện lớn, tuy rằng bị Tiểu Cửu đánh vài cái, mất hết mặt mũi, vẫn có thể bình tĩnh gắt giọng:

- Cái gì mà chủ ý cùi bắp? Ta nghe lại không hiểu?

- Nghe không hiểu cũng đừng khẩn trương, ta có thể giải thích cho nàng nghe.

Trần Tiểu Cửu lại nhằm trên mông nàng hung hăng nhéo vài cái, chỉ vào Vương – Triệu cô nương, Lưu thái y nói:

- Có phải chủ ý của nàng không, thông đồng với những người này gạt ta?

- Không… không phải ta!

Không xong, quả nhiên bị phát hiện…

Đan Nhi trong lòng thầm kêu xui xẻo, vẫn sa sầm mặt nói:

- Với ta có quan hệ gì, ta từ đầu tới cuối đều không nói gì, ngươi rống cái gì chứ? Để cho bảo bảo ta sợ hãi, ta liền liều mạng với chàng, chàng còn dám đánh mông ta ư? Có năng lực chàng đánh vào bụng ta đi, chàng đánh đi! Đánh đi! Nếu chàng không dám đánh, chàng cũng không phải cha của bảo bảo, ngươi đánh thật mạnh cho ta…

Đan Nhi phát bão, nâng cao bụng, không ngừng hướng phía Tiểu Cửu đi tới.

Con quỷ nhỏ phá gia này càng lúc càng điên cuồng mà…

Trần Tiểu Cửu bị Đan Nhi nhào đến không thể không lui về phía sau, cái bụng tròn vo nâng cao về phía trước, hắn thật không dám động thủ. Con hổ nhỏ này, quả thật không thể trêu vào!

- Nàng không thừa nhận liền cho rằng ta không làm gì được sao?

Trần Tiểu Cửu lui mà tiến, trực tiếp quay sang Lưu thái y quát lớn:

- Còn không quỳ xuống, đem sự thực nói ra! Hay muốn chờ chặt đầu sao?

Hắn kêu lớn một tiếng dùng tới tám phần chân khí, đem luồng khí đặc biệt nhằm phía Lưu thái y thổi tới.

Vù!

Lưu thái y nghe tiếng, như được cảnh tỉnh, trong đầu ong ong loạn hưởng, cho dù ông ta kiến thức rộng rãi, cũng không chịu nổi áp lực cuồng bạo, hai chân không khống chế quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ:

- Quốc công đại nhân bớt giận, Quốc công đại nhân bớt giận, đều là thiếu phu nhân bức ta giả vờ xem bệnh, cố ý chẩn đoán hai vị cô nương mang thai. Mới đầu ta không đồng ý, thiếu phu nhân liền đuổi ta khỏi viện Thái y. Ta cũng không có cách nào, đành phải làm theo. Quốc công đại nhân ngàn vạn lần tha mạng cho ta, ta sai rồi, về sau không dám nữa…

Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư vừa thấy sự tình bại lộ, cũng vội vàng quỳ xuống, thân thể mềm mại lạnh rung, không ngừng cầu xin thai thứ.

- Hả? Ngươi… các ngươi là giả vờ?

Tuệ Nương chợt cảm thấy thất vọng, mặt quyến rũ nháy mặt héo rũ, đau khổ dậm chân một cái, oán trách nói:

- Được lắm, các ngươi giả trang mang thai làm gì? Hai ta một hồi không vui.

- Chúng ta…

Triệu Nhã Tư nhu nhu nói:

- Đều là Anh Mộc đau khổ cầu xin, chúng ta chịu không nổi liền… đáp ứng giúp hắn.

Tuệ Nương quay sang Đan Nhi hừ giọng:

- Đan Nhi muội muội, ngươi tự nhiên vô cớ, tiến một cước làm gì? Muốn hại ta tâm tình thất thường sao? Việc này… việc này chẳng phải lừa người sao?

Đan Nhi đỏ mặt, thấp giọng cái:

- Ai… ai bảo khi các ngươi họp bàn không gọi ta tới? Các ngươi đem ta thành người ngoài, ta tự nhiên muốn lấy lại công bằng rồi. Hơn nữa, Anh Mộc là người có bản lĩnh, tại sao phải vòng quanh trong nhà? Thúc ngựa giương đao ra ngoài giết địch không tốt sao? Ta nếu có đệ đệ như vậy, vẫn là cao hứng muốn chết rồi, mới không cổ hủ như Tuệ Nương tỷ tỷ đâu.

- Ai nha, nàng còn không sửa ư?

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, liền muốn đánh vào mông Đan Nhi. Nàng vội vàng đưa cái bụng nhô cao đến trước mặt hắn, hùng hổ nghiêm mặt nói:

- Bảo bảo yêu, cha ngươi lại muốn đánh mẹ ngươi rồi. Về sau nhất định ngươi phải báo thù cho ta.

- Hì hì.

Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, đánh phải nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng, hắn thật ra cũng rất sợ bảo bảo mang thù với mình.

- Được rồi! Ta không trách nàng, cái này họa nhưng có phúc! Ta mới không cho nàng biết chuyện tốt đó đâu…

Nhìn Đan Nhi tròng mắt đo đỏ, u oán muốn khóc, vội vàng an ủi.

- Chuyện tốt? Ta sao không nhìn ra chuyện gì tốt?

Đan Nhi thấy Tiểu Cửu ôn nhu cấp cho mình một bậc thang, vội vàng nhu thuận ôm cánh tay hắn nói:

- Lòng ta thật ra rất kỳ lạ, không biết chàng thế nào khám phá ra mưu kế mang thai này? Ta vạch kế kín kẽ tựa như áo tiên không thấy được vết chỉ khâu nha.

- Áo tiên không thấy vết chỉ khâu? Là ếch ngồi đáy giếng đi.

Điểm vào cái trán trắng nõn của Đan Nhi, hắn cười nói:

- Hai vị cô nương hành động rất tốt, nhưng chính là Anh Mộc lộ ra dấu vết để ta phát hiện. Ban đầu chỉ là hoài nghi, nhưng cuối cùng chính nàng gọi Lưu thái y đến bắt mạch, khi xem ra hai cô nương hoài thai ta biết ngay là giả rồi.

Tuệ Nương, Đan Nhi, Vương cô nương,nguồn truyện: t r u y ệ n y y Triệu cô nương cũng tò mò nhìn sang, truy hỏi:

- Làm sao lại giả được?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Thứ nhất, Độc Hoàng chính là Thánh thủ y đạo, Đan Nhi ngươi vì sao bỏ gần tìm xa, muốn để Lưu thái y khám bệnh đây? Thứ hai, cho dù Vương cô nương, Triệu cô nương mang thai, cũng không phải để Lưu thái y có thể khám được. Lưu thái y, ta nói đúng không?

Mọi người khó hiểu!

Đan Nhi bĩu môi mỏng, hừ giọng:

- Như thế nào không thể khám? Lưu thái y là thái y đó! Y thuật rất cao minh.

Lưu thái y quỳ nơi đó, vâng dạ nói:

- Hồi phu nhân, mang thai không tới hai tháng, thành mạch mỏng manh, hiếm khi có thể bắt được. Cho nên chẩn đoán không ra bệnh được. Ai… Thật không ngờ tới hiểu biết của Trần đại nhân rộng rãi như vậy, thậm chí cả y thuật cũng tinh thông. Khâm phục, khâm phục!

Ông ta vội vàng đưa ra một lời nịnh bợ, sợ dưới cơn giận dữ, Tiểu Cửu đem mình giết chết. 

Đan Nhi cãi:

- Không đúng, ồ, ta đây mang thai hơn tháng, Độc Hoàng tỷ tỷ làm sao chẩn đoán được ra?

Độc Hoàng cười không nói, trong ánh mắt có vẻ đắc ý siêu việt.

Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:

- Nàng biết gì? Đồ đệ của Độc Hoàng so với thái y trong cung còn lợi hại gấp trăm lần đó.

- Hả?

Đan Nhi cả kinh líu lưỡi, cười khẽ nói:

- Hóa ra Độc Hoàng tỷ tỷ lợi hại như vậy?

- Ngươi giờ mới biết?

Trần Tiểu Cửu nâng khuôn mặt Đan Nhi, cười trêu:

- Lúc này hiểu được cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng rồi hả?

- Vị này chẳng lẽ là Y Tiên? Trời ơi, thất kính! Thất kính…

Lưu thái y lại muốn hướng Độc Hoàng nịnh bợ.

- Ngươi đi xuống đi! Đừng quỳ ở trong này khó coi.

Trần Tiểu Cửu đá ông ta một cước, nói:

- Đi ra ngoài cái gì cũng đừng nói, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi đó.

Lưu thái y trong lòng sợ muốn chết, bị đá một cước, trong lòng lại yên ổn hơn nhiều, vội vàng chạy trốn.

Ông ta biết, kiếp nạn này cứ thế trôi qua rồi.

- Độc Hoàng tỷ tỷ thần thông như vậy sao?

Đan Nhi hồn nhiên quên chuyện xấu hổ vừa rồi, kéo tay Độc Hoàng làm nũng nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ giúp muội xem một chút, bảo bảo của ta là nam hài hay nữ nhi? Tốt nhất là một nam hài tử vui vẻ, vậy muội cao hứng chết rồi.

Độc Hoàng cười khanh khách:

- Ta nào có bản lĩnh như vậy?

- Tỷ tỷ, người không phải Độc Hoàng

Đan Nhi không chịu buông tha.

- Đừng làm rộn! Chuyện đứng đắn quan trọng hơn.

Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, lại hướng Triệu Nhã Tư, Vương Ngữ Yên giận dữ nói:

- Các ngươi thế nào ngu xuẩn như vậy? Liền nghe theo lời Anh Mộc nói?

- Cái đó… đó cũng là việc không có cách nào. Ngoài miệng không thuận, trong lòng lại thuận theo rồi.

Triệu Nhã Tư giải thích nói:

- Vốn Anh Mộc còn năn nỉ thiên kim của Ngự sử Trung thừa Vương đại nhân, nhưng nàng mặc kệ, chỉ hai chúng ta ngây ngốc đáp ứng.

- Ha ha… xem ra các ngươi rất thích Anh Mộc đi.

Trần Tiểu Cửu cười rất vui vẻ, nói:

- Nói chuyện chút đi, Anh Mộc rốt cuộc đáp ứng các ngươi điều kiện gì, để các ngươi không tiếc danh tiết đến bảo vệ cho gã?

Vương Ngữ Yên cố lấy dũng khí nói:

- Chàng nói chờ chàng chiến thắng trở về, sẽ quang minh chính đại cưới hai người chúng ta vào cửa. Chúng ta rất vui vẻ, nên đáp ứng giúp chàng.

- Tại sao phải kéo dài tới khi chiến thắng trở về?

Trần Tiểu Cửu đầy thâm ý nói:

- Cải lương không bằng bạo lực, ta xem chẳng bằng hiện tại liền thành thân thì tốt rồi.

- Cái gì?

Triệu Nhã Tư, Vương Ngữ Yên không ngừng hồ nghi:

- Quốc công đại nhân là có ý gì, chúng ta không rõ.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Có gì không hiểu. Anh Mộc thằng nhãi này tâm tính bất định, bản đại nhân sợ đêm dài lắm mộng, liền thay các ngươi làm chủ. Cái gì xuất binh hay không xuất binh, trước tiên đem hôn sự làm việc quan trọng. Các ngươi cũng không cần sợ người nhà trách móc, có ta ra mặt, xem ai dám nhiều lời?

Tuệ Nương nghe vậy mừng rỡ, ôm lấy cánh tay Tiểu Cửu, cười hì hì nói:

- Vẫn là Tiểu Cửu có quyết đoán.

Triệu Nhã Tư nói:

- Chỉ sợ… chỉ sợ Anh Mộc không muốn, chàng thật rất muốn xuất chinh.

- Sợ cái gì? Nó dám dùng kế với ta, ta liền tương kế tựu kế, các ngươi phải nghe lời ta…

Trần Tiểu Cửu thấp giọng cùng mọi người dặn dò vài câu.

Chúng nữ nhân nghe vậy, trên mặt đều lộ ra nụ cười tủm tỉm.

Bình Luận (0)
Comment