Lúc này Bá thúc đang hướng dẫn mọi người cách tách con Tam Giác Tê ra, vì lần này nó đã phá hầu như 1 nữa Mộc Trấn, nên Bá thúc đã hỏi Nguyệt Bích và Đại Bảo nên làm gì, Đại Bảo không có ý kiến, cậu chả cần gì cả, còn Nguyệt Bích chỉ lấy máu của Tam Giác Tê 3 lọ.
Hiện 3 người đang ngồi được dưỡng sức, vì thức tích hầu như đều đã lành lặng, lúc này Hàn Nam lại quay sang hỏi Nguyệt Bích.
-Tam sư tỷ ngươi đang bị trúng độc, chẳn phải sư bá đã không cho tỷ ra ngoài rồi mà.
-Ta, ta, ta trốn ra đi tìm kiếm nguyên liệu để giải độc, không thể tu luyện ta...
-Tình hình như vậy tỷ đi ra ngoài khác nào đi thí mạng?
-Sư phụ muống ta tịnh tâm 1 thời gian sau giúp ta giải độc, nhưng ta...
Cả 2 im lặng 1 hồi lâu, lúc này 1 tiếng cười khanh khách của trẻ con vang lên, làm người khác cảm thấy thoải mái, Hàn Nam nhình lại thì thấy Ngọc Nhi đang ngồi trên cổ của Đại Bảo, mà lúc này cả 2 đang đạp kinh không bay đến bay lui, tiểu nha đâu vui vẻ cười khanh khách.
Đại Bảo cũng vậy, cậu không ghét trẻ con hẳn hoi là cậu rất thích mấy bé loli, nên trong 4 ngày cậu cố gắn làm quen và cả 2 hầu như rất thân thiết với nhau, hễ rãnh rỗi là Đại Bảo lại cùng Ngọc Nhi chơi đùa.
Nguyệt Bích cũng nhình lại thấy thiếu niên mái tóc đen ngắn này trông kì lạ, nhưng gương mặt trưởng thành đó làm cho người khác có cảm giác an toàn khi ở cạnh, thứ mà nàng chú ý là người thiếu niên này không có Linh khí, làm thế nào mà 1 cướt của cậu lại đá vỡ lớp phòng ngự của Tam Giác Tê?, thấy sư tỷ của mình nhình Đại Bảo, Hàn Nam liền nhớ lại lúc vừa tập luyện với cậu cũng bất ngờ như vậy.
-Đại thiếu là 1 người kì lạ, không thể tu luyện nhưng cơ thể hắn vô cùng đặc thù, theo ta thấy lúc nãy giao chiến với Tam Giác Tê hắn vẫn chưa dùng hết sức, ta cũng đã tập luyện cùng hắn vài hôm nay, Đại thiếu là 1 người kì lạ. Hàn Nam cười khổ nói ra.
-Hắn không phải Tu Chân Giả?.
-Hắn không thể tu luyện, chuyện người khác không nên hỏi nhiều, rồi tam sư tỷ đến đây hẳn là nhờ mẹ ta giúp giải độc đi?.
-Chỉ có Liễu nương mới giúp được ta.
-Vậy đi tìm mẹ ta thôi nào! Nếu như giải xong 2 ngày nữa ta đưa tỷ về giao lại cho sư bá.
-Uh.
-Đại thiếu, Ngọc Nhi về nhà thôi nào!.
-Đến đây!!!. 2 bóng dáng lớn nhỏ chạy đến.
...
-Mọi người về rồi à!. Liễu nương đang dọn bữa nhình phía trước cổng.
-Đói chết ta rồi. Hàn Uyên gào thảm 1 tiếng, lúc nãy nàng vừa phụ cha mình phát thịch và dược liệu cho người dân.
-Uyên nhi, muội là nữ nhân đấy. Lúc này Nguyệt Bích mở miện nhắc nhở.
-Hừ đây là nhà... giọng này quen quen. Hàn Uyên quay sang ánh mắt hơi sáng sáng nhình Nguyệt Bích. -Tam sư tỷ!!
-Nha đầu bây giờ mới nhận ra ta, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi.
-Nguyệt nhi con đã tìm đủ nguyên liệu giải độc chưa?. Lúc này Bá thúc đang ăn chợt hỏi.
-Đã đủ.
-Bảo ca ca aaaa nè.
-Aaa ừm.
-Ngon hông ngon hông chỉ mỗi Bảo ca ca được ăn thôi đó.
-Ngon lắm nha, đồ ăn Ngọc Nhi đút ăn là ngon nhất rồi.
Khanh khách
Lúc mọi người vẫn đang chào hỏi, nói chuyện thì bên này 1 lớn 1 nhỏ đang vui đùa vui vẻ, giọng cười của Ngọc Nhi vang khanh khách làm mọi người thư giãn ra, Đại Bảo cũng cười nựng nịu 2 cái má của Ngọc Nhi.
Lúc này cả 5 người ngây ra nhình Đại Bảo và Ngọc Nhi, Nguyệt Bích đã từng cố gắn nựng má của Ngọc Nhi nhưng bất thành, cò 4 người còn lại biết bình thường Ngọc Nhi không bao giờ cho ai nựng nịu cả, vậy mà hôm nay lại cho Đại Bảo nựng mà còn cười khanh khách rất vui vẻ.
Thấy có gì đó không đúng Đại Bảo quay lại thấy mọi người ánh mắt, đành rời xa đôi ma mũm mĩm mà gãi gãi đầu ngượng ngịu.
-A ha ha bệnh cũ bệnh cũ.
-Đại thiếu ta càng cảm thấy ngươi càng thuận mất a~. Bá thúc trêu ghẹo nói, có 1 tên con rễ như vậy, bán ta nữ nhi chỉ lời không lỗ.
-Ngươi thuận mắt cũng không liên quan đến ta hắc hắc. Đại Bảo hắc hắc cười, ta chỉ thích trẻ con đừng ghép linh ta linh tinh.
Cả 2 người nhình nhau cười, miện cười nhưng mắt không cười, ai cũng thấy bên trong đôi mắt đó hiện lên 1 dãy kế hoạch.
...
Lúc này bên trong phòng khám của Bá thúc, bên trong có 2 người là Liễu nương và Nguyệt Bích, lúc này áo choàng đen đã được tháo ra, phía sau lớp áo đó là 1 gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài, đôi mắt to ngập nước, chiếc mũi nhỏ cao vút, môi đỏ mõng, mi mắt rũ xuống làm gương mặt phập phồng bí ẩn.
Nhưng trên gương mặt đó có vô số đường vân kí tự màu đen, bám trên gương mặt kéo xuống cổ, ngay cả trên cánh tay hay chân đều có.
-Độc càng ngày càng nặng rồi, được rồi để ta giúp con giải độc.
-Đa tạ Liễu nương.
-Được rồi nha đầu, khi nào giải xong cảm ơn sau cũng được.
Sau 1 lúc sau Liễu nương đang nấu 1 thùng nước có màu sắc kì bí, mùi hương cũng không hẳn dễ chịu, lúc này Liễu nương bỗng quát khẽ.
-Cho máu vào.
1 bên Nguyệt Bích liền đổ 3 bình máu Tam Giác Tê vào, ngay sau đó tựa như sục sôi độc dược, ngay sau đó hóa thành 1 thùng nước đỏ thẫm, lúc này Liễu nương mới nói.
-Được rồi Nguyệt nhi vào đi, cố gắn chịu đau.
-Vâng ạ.
Nguyệt Bích cắn răng bước vào bên trong ngâm mình, bên cạnh Liễu nương căng thẳng nhình nàng, bên ngoài cửa Bá thúc và Hàn Nam đang đứng thay 2 người bên trong hộ pháp.
...
Sán sớm Đại Bảo vừa dậy, hôm nay cậu mặc đồ ở thế giới củ, là 1 bộ đồ thể thao màu đen, mặc lại trang phục này nó làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn, vẫn như hằn ngày cậc bước ra sau giếng rữa mặt, nhưng vừa bừa ra thì gặp 2 cái ngủ gục ở trước của phòng khám, cậu thấy vậy cũng chỉ cười mặc kệ bọn hắn, định bước đi nhưng cậu bỗng quay lại, trên tay cầm 1 cây bút, đi về phía Hàn Nam và Bá thúc.
Sau khi chiêm ngưỡng bức ảnh tuyệt vời, cậu quay đi rữa mặt rồi bắt đầu bài tập hằn ngày, còn Hàn Nam và Bá thúc vẫn cứ như thế ngủ gật.
1 lúc sau bên trong phòng 1 âm thanh lớn vang lên, Linh khí bạo tạc ra làm cả 2 tỉnh ngủ, lúc này cả 2 nhình về phía sau ánh mắt có chút ngưng trọng, đây là bước cuối cùng.
1 giờ sau Linh khí lúc này mới tản đi, Đại Bảo đã quay về nhình thấy vẻ mặt của 2 người lại nhịnh cười mà vai lại run run, cả 2 chẳn hơi đâu để ý Đại Bảo, cậu đặc mông xuống 1 cái ghế đá cạnh đó nhịnh cười mà nhình cả 2.
Kéttt
-A mệt chết lão nương. Liễu nương mệt mỗi than 1 tiếng.
Khi cửa vừa mở ra mùi thuốc hắc ra làm mặt của Hàn Nam và Bá thúc có chút nhăn lại kem theo vết mực trên mặt làm biểu cảm sinh dộng hơn, Đại Bảo ngồi ở ghế đá mà vai run run tay thì bịt mồm lại cố nhịn cười.
Từ bên trong Liễu nương và Nguyệt Bích mệt mõi đi ra, vừa ra Bá thúc và Hàn Nam nhình nhau 1 cái thở hắc ra, bất quá.
Phì ha ha ha
Lúc này Đại Bảo không nhịn được mà phì cười 1 cái, lúc này Liễu nương cũng lấy tay che miện lại, còn Nguyệt Bích thì quay mặt sang 1 bên mà vai run run, Bá thúc và Hàn Nam thắc mắc nhình nhau, 1 khắc sau cả 2 bật cười, Hàn Uyên và Ngọc Nhi đang đi ra thấy cảnh này cũng cười sặc sụa.
Bá thúc và Hàn Nam nhình nhau 1 cái.
-Cha mặt ngươi, cười chết ta ahahahaha.
-Tiểu tử thúi ahahahahaha.
Ngay sau đó giọng cười to càng nhỏ lại rồi dần dần biến mất, cả 2 liền chạy về phía giếng nước soi, lúc này trên mặt đã có vô số vết mực trông sinh động vô cùng, cả 2 liền quay về hướng ghế đá bất quá Đại Bảo đã đi mất tiêu.
-ĐẠI THIẾUUUUUUUUUUU.
1 tiếng hét âm trời vang lên chim chóc đều bị dọa sợ sấp mật.