Tôn Thất Thái kinh dị đứng nhìn cái bóng mờ nhạt trong suốt vừa mới hình thành trước mặt, trong lòng hắn lúc này không biết là đang mang cái cảm xúc gì, không phải là sợ hãi, cũng không phải vui buồn gì cả. Mà là lúc này trong đầu hắn chỉ có hai từ để diễn tả cái bóng trước mặt này đó là “ Kinh Diễm “ một hồn ma kinh diễm “ mẹ kiếp chết ra ma rồi mà vẫn đẹp yêu nghiệt như vậy “
Hắn ngơ ngẩn nhìn cái bóng cô gái mờ mờ nhạt nhạt trước mặt, tuy chỉ là một cái bóng trắng trong suốt, nhưng cũng đã thể hiện đầy đủ ngũ quan, phân cách rõ ràng từng bộ phận trên cơ thể bao gồm cả quần Áo, hay nói một cách khác là trông cô gái này hiện tại không khác gì một người bình thường cả. Chỉ khác là toàn thân cô từ trên xuống dưới đều hơi mờ nhạt một chút, quanh người lượn lờ khói trắng toàn thân lơ lửng trên không, váy dài phủ kín chân, mà nhìn tình huống hiện tại sợ là cô gái này cũng không có chân. Hay nói một cách khác là chân không có chạm đất, mà là đứng trên một đám khói trắng trôi nỗi bồng bềnh cách mặt đất chừng 15 cm. Gần bằng chiều cao của một đôi giày cao gót.
Tôn Thất Thái nhìn chằm chằm vào cái hồn ma nữ xinh đẹp này, cứ đứng yên bất động không thốt lên lời nào. Đúng vào lúc này “ cạch “ cửa phòng tắm mở ra, Thùy Tiên vừa ngẩng đầu bước ra ngoài thì hoảng sợ cả kinh hét lên chói tai…
---- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Maaaaa… Anh Hai cứu em…! Cô vừa hét vừa cong chân chạy về phía Tôn Thất Thái núp vào sau lưng hắn mà run rẩy.
--- Thùy Tiên đừng sợ, có anh đây…! Tôn Thất Thái vỗ vỗ vai em gái mình an ủi nói.
Thùy Tiên nghe anh mình nói thì cũng bình tĩnh trở lại, lấy hết dũng khí ngoi lên ló đầu ra xem con ma trước mặt, lập tức hai mắt cô trợn tròn lên đôi mắt xinh đẹp như rưng rưng ngấn nước mắt, miệng run rẩy như đang gắng nói ra từng từ rồi khổ sở hét lên“ Ngọc… Ngọc Liên… Lâm Ngọc Liênnnnnnnnnnnnn… Hu hu hu… Anh haiiiiiii tại sao? Tại sao anh lại giết cậu ấy? Mau trả Ngọc Liên lại cho em… hu hu? Anh là đồ độc ác “ cô vừa kêu gào vừa cào cấu Tôn Thất Thái, rồi đột nhiên lại lăn ra ngất xỉu vì bị sốc.
Tôn Thất Thái tưởng là em gái mình hoảng sợ quá nên ngất xỉu, nên vẫn để cô nằm yên trên giường rồi lại quay sang nhìn hồn ma xinh đẹp kia. Hắn suy tư về những lời em gái mình vừa kêu lúc nãy “ Lâm Ngọc Liên, nó nói cái hồn ma này là Lâm Ngọc Liên sao? Có lý nào lại như vậy. Cô ta vừa từ phòng mình đi ra cơ mà, sao lại chết mau vậy chứ… Mà Lâm Ngọc Liên thật sự là cái bộ dáng như thế này sao? “
Lúc này hồn ma nữ kia vẫn chưa có động tĩnh gì, vẫn đứng yên tại chỗ không thèm nhìn Tôn Thất Thái và Thùy Tiên lấy một cái, cả tiếng hét lúc nãy cũng không quan tâm. Lúc này nó đang ngơ ngác nhìn quanh không gian trong căn phòng màu hồng này, trên khuôn mặt màu trắng xinh đẹp biểu hiện ra cảm xúc như là cảm thấy rất thú vị, rất lạ lẫm còn có một tia vui mừng.
Cuối cùng, nó dời ánh mắt về phía chiếc giường Tôn Thất Thái đang đứng gần đó, đôi mắt nó chớp động nhìn hắn rồi nở nụ cười hì hì khom người nói “ Cảm tạ Công Tử đã đánh thức Linh Hồn của Mị Liên dậy “
--- Ách, không có gì, chỉ là tình cờ… Tình cờ thôi…! Tôn Thất Thái cười gằn nói, rồi đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó vội vàng la lên.
--- Linh Hồn… Cô cô không lẽ là cái hồn ma của một tháng trước đã nói chuyện với tôi đó chứ?
--- Um… Ta nhìn không giống lắm sao? Hồn ma Mị Liên trả lời.
--- Không không, chỉ là tôi cảm thấy hơi khó tin một chút… Nếu nói trên đời này có quái nhân kỳ dị thì tôi hoàn toàn tin tưởng… Còn thế giới tâm Linh thì tôi cảm thấy hơi mong manh một chút, lại còn là hồn ma của mấy vạn năm trước nữa…! Tôn Thất Thái cười khổ nói, đúng như hắn nói, thế giới hiện tại khoa học phát triển, những chuyện mê tín về tâm linh cũng đang dần bị lãng quên đi, mà thay vào đó là xuất hiện các mẫu người đột biến với đủ loại năng lực kì dị. Bởi vậy khi đứng trước mặt một hồn ma hàng thật giá thật thì bảo sao hắn có thể trong chốc lát mà chấp nhận được.
--- Không có gì là không thể cả, con người một khi đã đạt đến một trình độ nhất định có bản lĩnh thông thiên, đừng nói là bảo trụ linh hồn mấy vạn năm, cho dù là người chết mấy vạn năm cũng có thể cứu sống lại được. Mà đây hết thảy vẫn còn chưa đáng để nhắc đến, có một số kẻ đầu sỏ trong vũ trụ còn có bản lĩnh tạo ra một thế giới mới với hàng ti tỉ sinh ở trong đó…! Mị Liên bĩu môi chẳng quan tâm, đôi mắt nhìn xuyên qua ô kính trên cửa sổ, như nhìn về một nơi xa xôi nào đó giọng điệu có vẽ u sầu nói.
--- Má ơi… Giống như cô nói thì những người ở thời cổ đại kia đều là chúa sáng thế hết sao? Tôn Thất Thái kinh ngạc há to mồm, tim bất giác đập thình thịch.
--- Không đơn giản như vậy, cũng có thể coi là vậy… Những vị trí đó không phải ai cũng có thể leo lên được..! Mị Liên như có như không nói.
Tôn Thất Thái hiểu ý tứ của cô, hắn gật gật đầu, nếu như ở thời cổ mà ai cũng có năng lực như cô nàng này nói thì chắc ở bên ngoài vũ trụ kia đã có đầy dãy các tinh cầu có sự sống rồi.
--- Vậy cô ở vào thời đại đó là gì? Bị phong ấn Linh Hồn tồn tại suốt mấy vạn năm như vậy chắc cũng không phải nhân vật đơn giản nhỉ? Tôn Thất Thái hiếu kỳ hỏi, hắn coi trên những bộ phim tiên hiệp hay chiếu là, những nhân vật phong vân mạnh mẽ đều có thủ đoạn bảo trụ mình rất lợi hại.
--- Cái này thì chẳng có gì, ta ở mấy vạn năm trước tuy nói mạnh cũng không phải mạnh, nói yếu cũng không phải yếu, trong 12 cấp vị thần thì ta đã đạt đến cấp thứ 9 trở thành Vương Thần Mị Liên cung chủ… Còn có một người nữa bước đã đạp vào cấp vị 12 trở thành tối cường của thần giới… Hắn chính là…. Hắn là…. Là ai tại sao ta không nhớ nhỉ? Mị Liên đang nói đến đây thì tự dưng ôm đầu, như muốn nhớ lại điều gì đó mà không thể nhớ nỗi.
Chính ngay trong lúc này, không gian trong phòng ngay bên cạnh Tôn Thất Thái bỗng dưng trở nên vặn vẹo, một chấm nhỏ màu xanh lục dần biến lớn ra. Bên trong bước ra một người thanh niên, biến cố đột ngột này làm cho Tôn Thất Thái cả kinh, hắn tưởng là lại có sát thủ đến tập kích, vội vàng tung ra một cước xoáy về phía người thanh niên kia.
Nhưng người thanh niên kia tốc độ cực nhanh, chân của Tôn Thất Thái rõ ràng là đã đá trúng hắn, nhưng lúc đó giọng nói của hắn thì đã vang lên phát ra từ bên cạnh Mị Liên. Cái mà Tôn Thất Thái đá trùng chỉ là một cái tàn ảnh.
Tôn Thất Thái kinh dị nhìn lại, người thanh niên này khuôn mặt cũng rất trắng trẻo đẹp trai, trên mặt đeo một cái gọng kính phô lên vẽ tri thức, hắn mặt trên người là một thân quần Áo công sở, là quần tây màu đen và Áo sơ mi tay dài màu xanh da trời nhạt. Trước ngực còn đeo một cái bản tên danh tính “ Giám Đốc điều hành… Mộc Linh… Công ty HTI… Chức nghiệp: giám đốc điều hành quản lý và kiểm tra các web tiểu thuyết. “ Tôn Thất Thái vốn có trí nhớ rất tốt, vừa đọc qua bảng tên của Mộc Linh thì liền lập tức nhận ra hắn, người này chính là tác giả của bộ tiểu thuyết hắn vừa đọc. Có điều Tôn Thất Thái kỳ quái không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, với lại thân thủ còn không phải là hạng tầm thường.
--- Mộc Linh ngươi đến rồi sao? Mị Liên nhìn Mộc Linh hỏi.
--- Mị Liên cung chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi…! Mộc Linh nhìn Mị Liên ôm quyền nói. Rồi hắn lại quay sang Tôn Thất Thái nhìn người thanh niên đẹp trai này từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại vết đỏ giữa trán Tôn Thất Thái.
Thân hình Mộc Linh chớp nhoáng đến trước mặt Tôn Thất Thái, y đưa tay ấn lên trán hắn một cái, vết đỏ kia lập tức loé sáng rồi lại vụt tắt. Mộc Linh thấy vậy thì phá lên cười vui mừng.
--- Ha ha ha tốt tốt, quả nhiên là Kiếp Nhãn. Mộc Linh bái kiến Vương chủ, Mộc Linh đã tìm kiếm ngài năm vạn năm rốt cuộc hôm nay đã tìm được rồi.
Tôn Thất Thái bị Mộc Linh đột nhiên quỳ hành lễ, hắn giật mình theo bản năng lui về phía sau, nhưng phía sau là đuôi giường, hắn vừa nhấc chân thì vấp phải rồi ngồi luôn xuống giường, lắp bắp nói.
--- Ách, anh anh là ai vậy? Chúng ta có quen biết nhau sao?
--- Vương chủ, ta là do một tay ngài nuôi lớn, một thân bản lĩnh cũng là do ngài truyền cho… Ai zà… Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngài chỉ cần biết ta ở đây là để giúp ngài, đợi khi Kiếp Nhãn được mở ra thì tự nhiên ngài sẽ nhớ lại tất cả..! Mộc Linh vừa nói trên mặt vừa có vẽ cảm kích tận đáy lòng, nhưng hắn không tiện giải thích nên chỉ nói sơ lược.
--- Thôi thôi, anh đừng nói nữa ảo quá, tôi biết bản lĩnh của anh là trí tưởng tượng kết hợp với ngòi bút, yên tâm đi mấy chuyện này tôi không để trong lòng đâu…! Tôn Thất Thái khoát tay, ý bảo Mộc Linh đừng nói nữa, nếu không hắn sợ mình sẽ bị rối loạn mà động kinh mất. Ngày hôm nay chuyện khó tin đã lần lượt kéo nhau đến quá nhiều rồi.
--- Ta biết chuyện này rất khó tin, đây đều là sự thật… Toàn bộ chuyện về ngài ta đã viết lại trong cuốn tiểu thuyết đó, nếu ngài tin ta đọc hết nó tự nhiên ngài sẽ hiểu…! Mộc Linh cũng không giải thích, mà chỉ vào cuốn sách trên giường nói…
--- Dù sao cũng đã gặp toàn chuyện khó tin rồi, muốn tôi tin anh cũng được. Anh có thể chứng minh một chút gì đó cho tôi xem không? Tôn Thất Thái cắn răng nói, hôm nay dù sao cũng đã lòi ra một cô nàng mấy vạn năm rồi, mặt dù khó tin nhưng sự thật đã ngay trước mắt. Bây giờ thử nghe tên vừa xuất hiện này nói xem sao.
--- n, vậy để ta chứng minh cho ngài xem một chút… Ta sẽ huyễn hoá ra hình ảnh của ngài ở năm vạn năm trước…! Nói rồi Mộc Linh đưa tay phóng ra một làn khí màu xanh lục, dần dần hình thành một bóng người nam tử. Người này thân hình cao ráo, khuôn mặt cương nghị cực kì anh tuấn, nhưng lại có vẽ hơi lạnh lùng. Toàn thân mặt y phục trắng như tuyết, tay cầm thanh Đao màu lam cong như một vầng trăng non vác trên vai. Thân hình mặt dù chỉ là hư ảnh, nhưng lại toả ra uy thế to lớn như muốn áp đảo tất cả, chỉ có mình hắn đứng trên hàng tỉ sinh Linh. Chân hắn dẫm trên một tinh cầu uy thế như có thể đạp nát nó bất cứ lúc nào.
Tôn Thất Thái và Mị Liên nhìn chằm chằm vào hư ảnh này, cả hai đều dấy lên cảm giác phức tạp. Nhưng Tôn Thất Thái vẫn mở miệng nói.
--- Chỉ có một cái hư ảnh này, làm sao chứng minh được đó là tôi…!
Mộc Linh như đoán được là hắn sẽ hỏi như vậy, y đưa tay chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Tôn Thất Thái. Phóng ra một đoàn lục quang, lập tức từ trong chiếc nhẫn loé lên bay ra một thanh Đao màu lam cong như ánh trăng non, thanh Đao này vừa bay ra ngoài thì run lên như hưng phấn. Nó bay lượn quanh người Tôn Thất Thái một vòng rồi dừng lại trước mặt hắn.
--- Ngài thử chạm vào nó xem, có cảm nhận được mối liên kết hay không?
Tôn Thất Thái kinh ngạc, tim đập thình thịch liên hồi. Hắn chậm chạp đưa tay chạm vào thanh đao, lập tức một cổ cảm giác quen thuộc xông lên não, hắn cảm giác như thanh Đao này đã dùng qua rất nhiều lần rồi, cảm giác rất thành thạo mà điều khiển và sử dụng nó.