Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 286



“Tôi…”
Lý Thư Yểu lộ vẻ xấu hổ.

Lúc cô đang nói câu này, không thể ngờ rằng người tấu vang khúc đàn “Thiên niên đường” là Thẩm Lãng.

Cho nên lúc này, cảm thấy đủ loại hối hận.

Múa, chỉ múa cho người muốn xem, Lý Thư Yểu nhìn Vương Tử Văn vô cùng thẹn thùng.

Vương Tử Văn cố gắng trấn tĩnh, trong lòng đã giống như bị dao đâm.

“Đừng lề mề nữa, bắt đầu đi.

” Thẩm Lãng nói.

“Thư Yểu bình thường đều múa kiểu cổ điển, những vũ điệu lịch sự tao nhã cao cấp như thế này, tôi cho rằng anh không thưởng thức nổi đâu, thôi đi.

” Vương Tử Văn nói.

“Nói vậy là do tôi quá tầm thường?” Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng: “Được, vậy thì cứ nhảy social shake, múa quạt tôi cũng có thể thưởng thức được.

Để một tài nữ hàng đều tỉnh thành nhảy social shake thì cũng không phải là cảnh nên nhìn.

“Anh!” Vương Tử Văn tức đến xanh cả mặt.

“Thế nào, tôi là người phàm tục không thưởng thức được múa cổ điển, thì cũng phải xem được social shake chứ.


” Thẩm Lãng nói.

“Thư Yểu là một tài nữ, khí chất con nhà có học, sao lại có thể nhảy được những thứ dung tục như thế!” Vương Tử Văn lạnh lùng nói.

“Tình cảm của hai người có vẻ rất tốt?” Thẩm Lãng đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Tất nhiên rồi, tôi tình nguyện vì Thư Yểu làm bất cứ chuyện gì, tình cảm của hai chính tôi sâu như biển, vững như núi!” Vương Tử Văn nói lời thề son sắt.

“À, vậy thì cậu đến nhảy thay cô ấy đi.

” Thẩm Lãng cười cười.

“Tôi…” Vương Tử Văn ngay lập tức trầm mặc.

Tôi đây đường đường một đệ nhất tài tử trong tỉnh thành mà lại nhảy social shake? Anh nghĩ cũng giỏi đấy, cả thành phố nhiều người thích tôi như vậy, tôi cũng cần giữ hình tượng chứ?
“Thế nào, không phải vừa nói cậu vì Lý Thư Yểu có thể làm bất kỳ chuyện gì sao? Nhảy đi.

” Thẩm Lãng nhìn Vương Tử Văn nói.

“Anh…” Vương Tử Văn vô cùng tức giận lại không có cách nào đáp trả.

Đúng lúc đó, Lý Thư Yểu nhìn không nổi nữa, mặt mũi đầy vẻ tức giận trách cứ: “Thẩm Lãng, chuyện này không liên quan gì đến Vương Tử Văn, anh đừng lôi anh ấy vào, làm như vậy là có ý gì? Vương Tử Văn anh ấy khiêm tốn lễ phép, sẽ không vì mấy câu nói của anh mà cãi nhau.


Thẩm Lãng không trả lời lại ngay lập tức mà nhìn Lý Thư Yểu giống như đồ đần.

“Anh không phải muốn tôi nhảy cho anh xem sao, được tôi nhảy cho anh xem, nhưng kể cả tôi có nhảy thì anh cũng sẽ không có được trái tim tôi đâu.


Cạn lời!
Thẩm Lãng hoàn toàn không biết nói gì nữa!
Lý Thư Yểu ơi là Lý Thư Yểu, mặc dù dáng người cô đẹp nhưng cũng không đẹp đến mức đó, cậu chủ Ngoan Nhân là tôi đang ở thành phố này giấu diếm thân phận, nhưng bình thường bên người cũng không thiếu gái đẹp, tôi không phải không là cô thì không cưới?
“Làm như vậy có vẻ giống tôi ép cô nhảy, là chính miệng cô nói, nếu như ai có thể đàn được cây đàn cổ này, sẽ múa cho người đó, xin cô hãy phân biệt rõ trước sau.

” Thẩm Lãng nói thẳng.

Bị Thẩm Lãng nói như vậy, sắc mặt Lý Thư Yểu đỏ lên, tự biết mình đuối lý.

“Social shake tôi thật sự không nhảy được, anh cứ nói tên một điệu múa cổ điển đi.

” Lý Thư Yểu nghiêm túc nói: “Nếu như anh không biết múa cổ điển là cái gì, tôi sẽ chọn điệu nhảy sở trường của tôi múa cho anh xem.


Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng.

Đàn cổ liên tục bốn khúc, ít nhất tôi cũng là người trong giới nghệ sĩ, làm sao có gì ngay cả múa cổ điển là gì cũng không biết?
Tài nữ đệ nhất trong tỉnh, đừng xem nhẹ người khác, cô hiểu tôi cũng hiểu!
“Cô thật sự nghĩ rằng tôi để cô nhảy social shake sao, chẳng qua là thăm dò Vương Tử Văn một chút thôi, vậy đi, cô múa một đoạn “Nữ tướng xuất quân trong những ngày lễ chiến thắng” trong “Nhã nhạc cung đình Huế” đi.

Đôi mi thanh tú của Lý Thư Yểu hơi nhíu lại, biểu cảm trong mắt cứng đờ.

Anh ta, vậy mà biết cả điệu múa “Nữ tướng xuất quân trong những ngày lễ chiến thắng.


Lý Thư Yểu phát hiện ra Thẩm Lãng chọn điệu múa này vì điệu múa này vô cùng có sức hút, nhảy lên vô cùng rung động, bất kể là từ phương diện cảm nhận thẩm mỹ hay từ phương diện tinh thần, đều tốt đến khó tin.


“Anh còn biết điệu múa đó ở trong ‘Nhã nhạc cung đình Huế’?” Lý Thư Yểu vô cùng ngạc nhiên.

“Cái này thì có gì đâu.

” Thẩm Lãng nhàn nhạt đáp lại.

Giây phút này Lý Thư Yểu không suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy Thẩm Lãng chắc là vừa rồi nghe ai đó nói đến “Nữ tướng xuất quân trong những ngày lễ chiến thắng” rồi nhớ kỹ mà thôi, thật sự cũng không hiểu.

Sau đó Lý Thư Yểu đi đến trước mặt Thẩm Lãng, cùng với Thẩm Lãng mặt đối mặt.

Nếu Lý Thư Yểu múa cho Thẩm Lãng xem, vậy thì cứ theo quy tắc mà làm, đây là múa cho Thẩm Lãng, chứ không phải cho người khác.

Mặc dù Lý Thư Yểu không tự nguyện, nhưng cũng là mình tự làm tự chịu, làm người phải nói lời giữ lấy lời.

Hai người ở rất gần nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau.

Thẩm Lãng cảm nhận được trên người Lý Thư Yểu phát ra hương thơm nhàn nhạt, không thể nói được là mùi gì, không quá nồng không quá gắt, rất vừa phải.

Cảnh này trong mắt Vương Tử Văn giống như kim đâm vào lòng, cậu ta dùng sức nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm chặt vào thịt.

Trong lòng anh ta vô cùng hối hận, nếu không phải lúc trước anh ta dùng Lý Thư Yểu để thử Thẩm Lãng một chút thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện này.

Không ngờ không thể làm Thẩm Lãng khó xử, còn làm khổ chính mình.

Nhìn thấy Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu bốn mắt nhìn nhau, hơi thở trộn lẫn với đối phương, đối với Vương Tử Văn mà nói, cảm giác này chính là trên đầu là một thảo nguyên xanh xanh.

Chuyện làm cậu ta tức giận hơn nữa vẫn còn ở phía sau, giữa Lý Thư Yểu và Thẩm Lãng chỉ còn cách nhau vẻn vẹn một gang tay.

Động tác của Lý Thư Yểu sinh động, phiêu dật, thanh nhã.

Váy trắng thanh tân, lụa nhuộm chút màu xanh.

Cô di chuyển từng bước nhỏ, uyển chuyển như mây, tay áo tung bay, như tiên nữ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ánh mắt mỗi lần nhìn là làm người khác ngừng thở!
Mọi người ở dưới sân khấu đều bị điệu múa duy mỹ tuyệt vời này làm cho ngẩn người.

Bình thường nhìn những điệu múa gợi cảm, bây giờ nhìn điệu múa vô cùng duy mỹ này, trong lòng khó tránh khỏi rung động!
Nhất là đám cậu ấm nhà giàu cùng tuổi, nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt ghen tị ao ước, thậm chí có chút cảm giác muốn giết Thẩm Lãng.

“Tên Thẩm Lãng này thật là buồn nôn, vậy mà lại sát lại gần Lý Thư Yểu như vậy!”
“Vậy mà lại dính sát vào nhau, tiện nghi bị tên Thẩm Lãng chiếm sạch!”
“Biết thế ông đây con mẹ nó cũng học đàn cổ, bỏ lỡ cơ hội rồi!”
“Thẩm Lãng! Anh con mẹ nó cách Lý Thư Yểu xa ra một chút!”
Một đám cậu ấm nhà giàu nhòm ngó sắc đẹp của Lý Thư Yểu tức giận đến mức dậm chân, mặc dù biết Lý Thư Yểu và Vương Tử Văn là một đôi, nhưng bọn họ vẫn luôn có ý với Lý Thư Yểu.

Cuối cùng cũng nhảy xong, Lý Thư Yểu vừa mới dừng lại, hơi mệt một chút, cả người run rẩy lung lay.

Thấy thế, Vương Tử Văn liền xông tới.

Vương Tử Văn vừa rồi thất Lý Thư Yểu dựa dần vào Thẩm Lãng như vậy, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, liền muốn nhân cơ hội ôm lấy Lý Thư Yểu, chiếm một chút lợi lộc.

“Thư Yểu à, bình thường em không cho anh đụng vào em, hai chúng ta vô cùng trong sáng, bây giờ lại dựa vào Thẩm Lãng gần như vậy, anh nhất định phải công khai biểu thị chủ quyền!”
Vương Tử Văn ầm thầm suy nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này.

Ầm!

Bỗng nhiên Vương Tử Văn ngã trượt xuống sàn sân khấu như chó ăn cứt.

Nếu không phải hay tay chống xuống đất kịp thời không khéo đã đập mặt rớt răng cửa.

Đến lúc Vương Tử Văn đứng lên, lại thấy Thẩm Lãng đang ôm lất Lý Thư Yểu đang run run rẩy rẩy.

Mềm mại như ngọc trong ngực, vừa ấm áp vừa thơm.

“Thẩm Lãng! Anh buông ra!”.

Tìm truyện hay tại || TRЦмtrцу en.

m E ||
Sắc mặt Vương Tử Văn âm trầm, có cảm giác xúc động muốn liều mạng.

Lúc này Lý Thư Yểu cũng tự ý thức được chuyện này không đúng, vội vàng tránh khỏi Thẩm Lãng.

“Tử Văn, không nên hiểu lầm, vừa rồi em suýt nữa ngã, là Thẩm Lãng đỡ em ngay lúc đó.

” Lý Thư Yểu nhanh chóng giải thích.

“Không sao đâu Thư Yểu, chuyện này em không sai, là tên Thẩm Lãng bẩn thỉu này, lợi dụng chiếm tiện nghi của em” Vương Tử Văn ngoài miệng trấn an Lý Thư Yểu, trong lòng lại thầm mắng: “Đồ lăng loàn! Chẳng lẽ lúc Thẩm Lãng ôm cô cô không biết đường tránh ra sao?”
Thẩm Lãng vừa rồi chỉ ôm một cái, cũng là theo bản năng, không nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của Lý Thư Yểu.

Nhưng người khác không cho là vậy.

Dưới sân khấu đã toàn tiền mắng chửi, ngay cả Lý Hàn Lâm cũng không nhịn được mà đứng lên nghiêm nghị quát: “Thẩm Lãng! Cậu dám ra tay với cháu gái bảo bối của tôi, tôi lập tức đánh cậu gãy chân, cậu là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao!”
Lúc này Lăng Sương Nguyệt ngồi ở sân khấu, chăm chăm quan sát từng lời nói từng động tác của Thẩm Lãng.

Cô suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một quyết định quan trọng!
Không do dự chút nào, Lăng Sương Nguyệt chậm rãi đi lên sân khấu.

Mọi người dưới sân khấu bị sự xuất hiện của một cô gái đẹp làm cho ngạc nhiên.

Lăng Sương Nguyệt là một cô gái đẹp kiểu Việt Nam điển hình, hôm nay mặc một bộ sườn xám.

Dáng người lung linh tinh tế, mặc sườn xám vô cùng có khí chất, giống như cô gái thời kỳ dân quốc.

“Cô gái đẹp này là ai?”
“Còn có khí chất trưởng thành hơn Lý Thư Yểu một chút!”
“Vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, trang nhã cao quý!”
“Phía dưới bộ sườn xám này… Tôi thèm muốn thân thể của cô ấy…”
Dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, Lăng Sương Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.

.


Bình Luận (0)
Comment