Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 559



Sau khi cô gái chất vấn, chàng trai cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Anh ta thật không ngờ rằng, khối gỗ trầm hương khắc mà bản thân mới vừa đồng ý mua, đã bị bàn bên cạnh nghi ngờ.
Anh ta kinh ngạc nhìn Thẩm Lãng.
Theo như anh ta quan sát, người ngồi bàn bên cạnh này trạc tuổi anh ta, hẳn sẽ không kém nhau bao nhiêu, chẳng lẽ người này là dân thạo nghề sao?
Dù có phải là dân thạo nghề hay không, tóm lại anh ta vẫn luôn nghi ngờ về khối gỗ trầm hương khắc này.
Anh ta tên thật là Đổng Thiếu Dương, trong nhà có mở công ty, thực lực cũng không tồi.

Cô gái ngồi đối diện anh ta, tên Trương Vân Vân, là bạn gái anh ta.
Nếu không phải là vì bạn gái, thì cho dù có thuyết phục cỡ nào chàng trai tên Đổng Thiếu Dương này, cũng sẽ không mua khối gỗ trầm hương khắc kia.
Cô gái tên Trương Vân Vân vẫn đang nghi ngờ Thẩm Lãng.
“Anh nói gì cơ, anh dựa vào cái gì mà nói khối gỗ trầm hương khắc này của tôi là đồ giả? Nếu anh không biết, thì đừng nói bậy!” Trương Vân Vân tức giận nói.

Thẩm Lãng không nhanh không chậm, bình tĩnh đáp lại.
“Gỗ trầm hương từ xưa đến nay đã là một loại vật liệu rất quý hiếm, đồng thời cũng là loại nguyên liệu tuyệt vời nhất chuyên dùng để làm đồ thủ công mỹ nghệ.

Hai đời nhà Minh, Thanh, tất cả nội thất trong cung, hay cả các loại đồ vật dùng để trang trí trong phòng đều là dùng loại gỗ này, công nghệ tinh tế, chất liệu khá giống với sừng tê giác.”
“Vì trầm hương là loại gỗ quý, gỗ mục nhiều, tuy mịn nhưng có chút khô nên ít khi được dùng để chạm khắc.

Cũng bởi vậy nên trên thị trường đồ cổ, một khi xuất hiện vật phẩm được làm bằng gỗ trầm hương, nhất định sẽ là một dấu chấm hỏi.”
Nói xong, Thẩm Lãng còn liếc mắt nhìn thoáng qua miếng gỗ trầm hương khắc được đặt trên bàn.
Xét về mọi góc độ nhìn, miếng gỗ trầm hương này thật sự có chút lớn.
Có một lịch sử lâu đời trong sách cổ đã từng ghi chép lại về loại gỗ trầm hương quý hiếm ở vùng Hải Nam, Trung Quốc này.

Vào thời Tống, trầm hương Hải Nam từ cống phẩm dần trở thành thương phẩm, bởi mức độ khai thác ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có câu nói “Một mảnh vạn tiền.”
Có thể thấy được, gỗ trầm hương vô cùng quý hiếm, trong khi khối gỗ trầm hương trên bàn kia lại chỉ có ba trăm triệu, đây chính là một điểm đáng để ngờ.
Một người giám định tài giỏi chân chính sẽ không chỉ nghiên cứu mỗi đồ vật mà bản thân làm ra, còn kết hợp với điều kiện giá cả thực tế trên thị trường, cùng nước cờ tâm lý với người bán, cho đến tiến hành giám định.
Hiện tại người bán thật không có ở đây, cô gái kia rất có thể cũng không biết được khối gỗ kia là thật hay giả, vậy nên không có cách nào để tiến hành đánh cờ tâm lý, thế sao có thể làm rõ được thật giả của khối gỗ?
“Khối gỗ khắc trầm hương này của hai người lớn hơn so với bình thường, cho nên khi tôi nhìn thấy, tôi tự nhiên sẽ chú ý đến nhiều hơn.” Thẩm Lãng nói.
“Hả? Lớn hơn thì có vấn đề gì sao?” Đổng Thiếu Dương nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, chú tôi bảo, càng lớn mới càng thể hiện được giá trị, không thể bởi vì nó lớn mà kết luận nó là đồ giả.” Trương Vân Vân cũng lên tiếng biện minh.
Đối mặt với nghi vấn của Đổng Thiếu Dương và Trương Vân Vân, Thẩm Lãng cũng không vội trả lời hai người.

Anh nói tiếp: “Hiện nay, gỗ trầm hương giả xuất hiện ngày càng nhiều, gỗ trầm hương thật, càng về sau mùi thơm càng nồng, trong khi gỗ trầm hương giả, càng về sau sẽ lại càng bị phai màu, hương thơm cũng dần mất đi.

Bởi gỗ trầm hương thật sẽ theo thời gian mà đậm màu hơn, tuyến dầu trơn cũng ngày một nhiều, đó chính là những tiêu chí để đánh giá chính xác thật hay giả.”
“Mùi hương? Màu sắc?” Đổng Thiếu Dương hỏi: “Vậy khối gỗ khắc trên bàn có hương và màu sắc thích hợp chứ?”

“Mùi hương thì tôi chưa ngửi qua, cũng chưa sờ qua, cho nên không thể xác định được tính trơn dầu, nhưng từ màu sắc mà xem, khối gỗ trầm hương khắc này thật sự có vấn đề, đây rõ ràng là gỗ cây táo, vẫn dùng thủ đoạn cũ, bôi lên một lớp sơn màu.

Bởi vì gỗ trầm hương trăm phần trăm là màu tự nhiên, phân bố không đều, trên bề mặt gỗ sẽ chuyển màu từ nhạt sang đậm, hơn thế, càng gần lõi cây màu càng đậm, nếu là dùng sơn để bôi lên, nhất định sẽ không có loang lổ đậm nhạt như vậy.” Thẩm Lãng nói.
“Anh nói đây là gỗ cây táo ư? Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy chứ!” Cô gái tên Trương Vân Vân đang cảm thấy cực kì tức giận.
“Thật ra gỗ cây táo cũng không tệ lắm, còn là gỗ vàng, cũng coi như là một loại gỗ bó củi tốt, nhưng lại kém xa so với gỗ trầm hương, chỉ với một khối như vậy, xem ra cũng không tới ba trăm triệu.” Thẩm Lãng giải thích.
“Anh biết cái gì là trầm hương sao? Không biết cũng đừng nói nhảm chứ, và đừng quấy rầy chúng tôi ăn lẩu nữa, anh thích làm gì thì làm đi.”
Trương Vân Vân trừng mắt với Thẩm Lãng, cô ta thật ghét Thẩm Lãng tới phá đám.
Nếu không phải Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân nhắc đến Kỳ Trân Các, Thẩm Lãng cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Tuy vậy, Đổng Thiếu Dương vẫn muốn Thẩm Lãng tiếp tục, anh ta cũng muốn làm rõ xem, đây rốt cuộc có phải là hàng giả hay không, bởi anh ta cũng không muốn coi tiền như rác mà tùy ý bừa bãi.
“Cậu trai, cậu nói tiếp đi, phổ cập một chút kiến thức khoa học cho chúng tôi, thật ra, tôi không rành về mấy loại gỗ cho lắm, tôi còn nghĩ rằng gỗ trầm hương là một loại dùng để làm huân hương, nhưng khi nãy vừa nghe anh nói xong, tôi thấy hình như là không phải vậy.” Đổng Thiếu Dương nói.

“Không sai, gỗ trầm hương và trầm hương không giống nhau.

Trầm hương là chỉ cây trầm hương, sản sinh ra mùi hương.

Cây trầm hương bị nấm bệnh lây nhiễm, từ đó bài tiết, kết hợp, trải qua nhiều năm lắng đọng sau hình thành nên hương, và loại hương này chỉ có thể được dùng để làm huân hương.”
“Vậy gỗ trầm hương thì sao? Tại sao trước đây tôi chưa từng nghe nói qua về loại cây này?” Đổng Thiếu Dương lại hỏi tiếp.
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn học hỏi của Đổng Thiếu Dương, Thẩm lãng quyết định nói thêm mấy lời, phổ cập thêm kiến thức khoa học cho anh ta một chút, để anh ta tiếp thêm khả năng phân biệt, tránh bị bạn gái lừa dối.
Tuy rằng bạn gái anh ta có thể không biết thật, nhưng còn chú của cô ta, chắc chắn là cố ý, Thẩm Lãng coi như lấy tư cách là một nam đồng hương, có thể ra tay giúp đỡ một chút.

“Trầm hương là một loại gỗ, cây chủ chính là cây trầm hương, một giống cây cao to, tuy nhiên ngoại trừ cây trầm hương, còn có cây trám, hay các loại cây có cùng kích thước bị liệt vào họ trầm hương, vậy nên có thể nói cây trầm hương không chỉ là một loại cây, anh còn có thể coi chúng là cùng một loại gỗ.”
Đổng Thiếu Dương đã hiểu, hiện tại anh ta mới biết được, gỗ trầm hương và trầm hương không cùng một loại.

Gỗ trầm hương dùng để lấy củi, còn trầm hương là nhựa cây bài tiết ra.

“Cậu trai, tôi đã hiểu, xin cậu ngồi lại đây một chút, giúp tôi mở mang tầm mắt, cậu có thể tùy ý động vào.” Đổng Thiếu Dương như đã thấy được sự uyên bác của Thẩm Lãng, cũng vì vậy mà càng thêm tin tưởng anh hơn.
Nhưng ngồi đối diện Đổng Thiếu Dương là Trương Vân Vân, lại âm thầm đá nhẹ vào chân Đổng Thiếu Dương, ám chỉ anh ta đừng làm vậy.
Tuy vậy, Đổng Thiếu Dương vờ như không biết, anh ta quyết tâm làm rõ ràng rốt cuộc khối gỗ này có phải là hàng giả không, bởi anh ta không muốn bị lợi dụng.
Thẩm Lãng đồng ý, anh cầm khối gỗ lên, vuốt nhẹ nó vài lần, rồi đưa lên mũi ngửi.
Thật ra, dựa trên màu sắc và tính trơn dầu, anh đã đoán ra đây không phải gỗ trầm hương, hơn nữa, ngay đến cả mặt cắt hoa văn cũng không phải, ngược lại nó lại càng giống gỗ cây táo hơn.
Hiện tại sau khi kiểm tra xong, anh có thể thấy được một vài vết tính trơn dầu, nhưng loại dầu trơn này rất không bình thường.
“Có tính trơn dầu, nhưng cũng không phải do bản chất gỗ sinh ra, chính xác hơn là đã được bôi lên một lớp sáp.” Thẩm Lãng nói.
“Đã có tính trơn dầu, vậy chứng minh được đấy là gỗ trầm hương thật rồi, anh xem, em mới vừa tra trên mạng xong, đây là tiêu chuẩn để giám định thật giả của trầm hương.” Nói xong, cô nàng Trương Vân Vân lập tức lấy điện thoại đưa cho bạn trai xem.
Trương Vân Vân không tin vào ma quỷ, cũng không cho rằng mắt nhìn của chú mình sai.
“Vân Vân, em hãy nghe cậu trai này nói đi, anh tin cậu ấy.” Đổng Thiếu Dương nói.
“Nói vậy, anh là không tin em sao?” Trương Vân Vân bĩu môi tức giận.
“Vân Vân, ý anh không phải như vậy, anh chỉ lo, nếu như em cũng bị lừa thì sao?” Đổng Thiếu Dương lên tiếng giải thích.
“Chú em nhất định sẽ không gạt em, hơn nữa cũng sẽ không đục lỗ, chú thường xuyên đi dạo xem đồ cổ ở Giang Nam, ở phương diện này, chú ấy chính là người thạo nghề.” Trương Vân Vân vẫn kiên trì cho rằng, người chú kia của cô ta không hề sai.

Lúc này, Thẩm Lãng lên tiếng: “Chú cô rốt cuộc có sai hay không, vậy cô chỉ cần sờ tay vào sẽ hiểu, dầu sáp trơn được bôi trên bề mặt khối gỗ khắc này sẽ bị dính vào ngón tay nếu sờ vào, trong khi tính trơn dầu của trầm hương thật lại không bị dính, vậy nên đây chỉ có thể là đồ giả.”
Vừa nghe lời này, một Trương Vân Vân không tin vào thứ gì cũng đưa tay sờ vào thử.

Tức khắc, mặt của cô ta đã biến sắc..


Bình Luận (0)
Comment