Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 618



Nhưng mà Lăng Sương Nguyệt sai rồi.

Lúc này, người đàn ông đó đã tới Giang Nam, vì vậy mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Tiểu Vũ, Nguyệt Nguyệt, ngày mai khi ngày hội dành cho giới kinh doanh của Giang Nam khai mạc, hai đứa cũng phải đi.” Lăng Vân nói với con trai và con gái.
Ngày mai, ngày hội dành cho giới kinh doanh của Giang Nam sẽ được tổ chức tại Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu.
Một sự kiện kinh doanh như thế này, dĩ nhiên là sẽ được tổ chức tại khu vực nhộn nhịp nhất của Giang Nam.
“Vâng thưa bố.” Lăng Sương Nguyệt gật đầu.
Ngày mai cô ta cũng có một nhiệm vụ khác, cho nên chắc chắn phải đến nơi tổ chức ngày hội dành cho giới kinh doanh của Giang Nam.

Bởi vì cô ta cũng là một dân chơi thứ thiệt, cũng là phó chủ tịch của Hiệp hội Âm nhạc Cổ Giang Nam, vì vậy tại lễ khai mạc ngày hội dành cho giới kinh doanh vào ngày mai, cô ta sẽ chơi đàn cổ.
Lăng Vân gật đầu với cô con gái Lăng Sương Nguyệt.

Ông ta cảm thấy rất yên tâm về đứa con gái này của mình, bởi vì cô ta so với đứa con trai kia thì trưởng thành hơn rất nhiều.

Hơn nữa, từ nhỏ, cô con gái này đã rất hiểu chuyện lại nghe lời.


Cô ta chỉ một lòng muốn nghiên cứu về các loại nhạc cụ, cô ta còn mở rất nhiều các cửa hàng nhạc cụ khác nhau, cũng có thể coi như là là một người phụ nữ tài giỏi của Giang Nam.
Sau đó, Lăng Vân lại nhìn về phía đứa con trai Lăng Vũ của mình rồi ra lệnh: “Tiểu Vũ, ngày mai con nhất định phải có mặt, để cảm nhận không khí của ngày hội dành cho giới kinh doanh của Giang Nam.

Lần này, ngày hội này sẽ được kéo dài trong một tháng, từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa sẽ là thời gian của việc kinh doanh.

Thời gian còn lại của mỗi ngày có thể tự do hoạt động.”
“Con biết rồi, ngày mai con chắc chắn sẽ đi.” Lăng Vũ bĩu môi nói.
Tuy rằng ngoài miệng anh ta đã đồng ý, nhưng trong lòng Lăng Vũ cũng không muốn đi.
Anh ta cảm thấy cảm thấy loại ngày hội dành cho giới kinh doanh này rất nhàm chán, bởi vì các doanh nhân giàu có ở nơi này, anh ta đều biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Bình thường sẽ đều là những gương mặt anh ta hay thấy, vì vậy anh ta cũng không cần phải đi đến ngày hội dành cho giới kinh doanh đó để mở rộng quan hệ.
Đối với các doanh nghiệp từ các tỉnh khác, anh ta căn bản là không để vào mắt.
Các doanh nghiệp ở vùng khác cho dù là có đứng đầu tại chỗ họ sinh sống, nhưng một khi đã đến thành phố Giang Nam nhộn nhịp này để không có xếp hạng, cho nên Lăng Vũ vẫn luôn cảm thấy vô cùng khinh thường.
“Tiểu Vũ, tập đoàn Phi Vũ và tập đoàn Tống thị từ Vân Thành, con đã nghe nói về họ chưa?” Lăng Vân hỏi.
“Con không quan tâm.” Lăng Vũ khinh thường đáp lại.
Có vẻ như, Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Tống thị bị Lăng Vũ xem như là các doanh nghiệp nhỏ, cho nên anh ta cũng không thèm để mắt tới.
“Nếu như trước đây con đã không quan tâm thì bây giờ con hãy đến đó để quan sát hai công ty của con.” Lăng Vân nói.
Nhưng Lăng Vũ lại cảm thấy có chút không phục nói: “Bố, bố bảo con doanh nghiệp nhỏ ở vùng khác tới, không cần con tốn tâm tư để đi tìm hiểu họ.”
“Họ nổi bật nhất ở Vân Thành, là hai doanh nghiệp lớn của Vân Thành, sao có thể nói là doanh nghiệp nhỏ!” Lăng Vân hiển nhiên có chút mất hứng.
“Các doanh nghiệp lớn của Vân Thành, một khi đến Giang Nam của chúng ta thì cũng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ.

Bố, không tin bố cứ nhìn mà xem, ở Giang Nam vào ngày mai, chắc chắn sẽ không có ai thèm chú ý đến hai doanh nghiệp nhỏ này.

Thậm chí họ còn có thể bị bỏ rơi, xã hội này chính là như vậy, mạnh được yếu thua.

Những kẻ yếu đuối thì ngay cả tư cách hô hấp cũng không có.”
Lăng Vũ cảm thấy bố của mình thật là nhiều chuyện, hai doanh nghiệp ở Vân Thành.

Lần này họ cũng chỉ có thể chạy đến chắn sẽ không thể làm được gì.
Tuy nhiên, Lăng Vân lại có quan điểm khác.
Ông ta cảm thấy, hai doanh nghiệp ở Vân Thành này không thể coi thường được.
Theo quy định, hai doanh nghiệp mạnh nhất ở một số tỉnh gần Giang Nam mới có thể đủ điều kiện tham gia ngày hội dành cho giới kinh doanh của Giang Nam.

Nhưng trước đây, đại diện cho Vân Thành tham gia lại không phải Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Lý thị.

Hơn nữa tập đoàn Tề thị và Tập đoàn Lý thị cũng đã nhiều lần đã đại diện cho Vân Thành tham gia ngày hội dành cho giới kinh doanh của Giang Nam.
Tuy nhiên, ngày hội dành cho giới kinh doanh lần này, Tập đoàn Tề thị và Tập đoàn Lý thị đều biến mất, thay vào đó là Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Tống thị.
Điểm này làm cho Lăng Vân cảm thấy đoàn Tề thị đã đóng cửa, Tập đoàn Lý thị thì đã được mua lại, tiếp theo là sự trỗi dậy của Tập đoàn Phi Vũ và sự ổn định của Tập đoàn Tống thị đã giành chiến thắng.
Những chuyện này, tất cả đều làm cho Lăng Vân cảm thấy quá nhanh.
Ông ta vẫn luôn cho rằng Tập đoàn Tề thị sẽ không bao giờ bị đạp đổ, chẳng qua ông ta cảm thấy những chuyện đã xảy ra rồi.
“Tiểu Vũ, nhiệm vụ tối nay của con chính là tìm hiểu Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Tống thị, ngày mai con cũng sẽ thấy người phụ trách của họ.” Lăng Vân nói.
“Ôi dào, tìm hiểu họ thì có tác dụng gì chứ? Chuyện này còn không bằng bố để cho con làm thay nhiệm vụ của bà ba.

Con cũng muốn trở thành bạn với công tử Ngoan Nhân, như vậy nhà họ Lăng chúng ta sẽ có thêm trợ thủ đắc lực.”
Lăng Vũ không muốn đem sức lực của mình mà lãng phí vào tập đoàn Phi Vũ và tập đoàn Tống thị kia.

Anh ra cho rằng chỉ có việc đi làm quen với công tử Ngoan Nhân mới là một chuyện có ý nghĩa.

Còn về phần những con cá nhỏ kia, họ căn bản không đáng để anh ta phải lãng phí thời gian và công sức.
“Bố bảo con đi tìm hiểu thì con mau đi tìm hiểu đi, sao lại có nhiều ý kiến như vậy chứ?” Lăng Vân thấy con trai mình không tình nguyện, cho nên ông ta lập tức trực tiếp ra lệnh.
“Ui, được rồi.” Lăng Vũ chỉ có thể đáp ứng trước, về phần anh có thi tìm hiểu hay không thì còn chưa chắc chắn.
Lúc này, ở nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam, Trịnh Vân Kiệt đang gọi điện thoại cho Thẩm Lãng.

Anh ta dự định sẽ mời Thẩm Lãng đến nhà Vĩnh Định Hầu làm khách.
Kể từ khi Thẩm Lãng đến Giang Nam, Trịnh Vân Kiệt vẫn chưa từng cùng Thẩm Lãng chính thức ngồi cùng nhau để uống rượu và trò chuyện.
Vốn dĩ nửa tháng trước, Trịnh Vân Kiệt đã định mời Thẩm Lãng đến nhà Vĩnh Định Hầu nói chuyện, nhưng lúc ấy anh ta đang cùng thi nhau tiếp đón sự xuất hiện của công tử Ngoan Nhân cũng các gia tộc lớn của Giang Nam, cho nên ý nghĩ này của Trịnh Vân Kiệt đã bị ông nội của anh ta, Trịnh Nam Sơn bác bỏ.
Trịnh Nam Sơn một lòng muốn gặp công tử Ngoan Nhân, cho nên ông ấy mới bày một bữa tiệc để thuận tiện cho việc tiếp đón.

Đồng thời ông ấy cũng ra lệnh cho Trịnh Vân Kiệt tuyệt đối không được mời người bạn của anh ta đến nhà Vĩnh Định Hầu, thậm chí ông ấy còn không cho phép Trịnh Vân Kiệt ra ngoài.
Anh ta đã phải chờ đợi mất hơn nửa tháng.
Trịnh Vân Kiệt sốt ruột, anh ta muốn đi gặp người chú nhỏ kia của mình, đồng thời cũng lo lắng anh ta sẽ làm chậm trễ công việc của chú nhỏ.
Ngày mai chính là ngày Giang Nam Thương Hội mở ra, Trịnh Vân Kiệt muốn mời tiểu sư gia đến Hầu phủ, uống vài ly, trò chuyện vui vẻ tâm sự.
“Chú nhỏ, tối nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
Vừa kết nối, Trịnh Vân Kiệt lập tức xin lỗi: “Lúc trước tiếp đón không được chu đáo, Vân Kiệt muốn xin lỗi cậu, mong là chú nhỏ trách phạt.”
“Ồ, Vân Kiệt à, chuyện này không quan trọng đâu.


Thời gian trước tôi cũng khá bận cho nên cũng quên mất cậu.” Thẩm Lãng nói.
Trịnh Vân Kiệt cho rằng Thẩm Lãng vẫn còn đang giận anh ta cho nên lập tức nói: “Chú nhỏ cứ trách phạt đi, tôi biết sai rồi.”
“Không có gì, cậu nói muốn mời tôi ăn cơm, có thể đó, chúng ta gặp nhau ở khách sạn nào?” Thẩm Lãng thật sự không giận Trịnh Vân Kiệt, anh quả thật rất bận rộn cho nên đã quên mất anh ta.
“Chú nhỏ, tôi muốn mời cậu đến nhà tôi.

Tôi đã bảo đầu bếp trong nhà nấu cho cậu những món ăn của Giang Nam, bảo đảm sẽ làm cậu hài lòng.

Đầu bếp của nhà tôi từng là đầu bếp của Khách sạn Phượng Lai Nghi cho nên tay nghề rất tốt.” Trịnh Vân Kiệt nói một cách tha thiết.
“Đến nhà cậu sao? Được rồi, cũng được.” Thẩm Lãng trả lời.
Thực ra đi đâu cũng được, chuyện này đối với anh cũng không phải là chuyện rất quan trọng
“Được rồi, chú nhỏ, tôi sẽ phân phó đầu bếp trong nhà bắt đầu luôn.

Cậu hãy đến sớm một chút nhớ, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu.” Trịnh Vân Kiệt vô cùng nhớ Thẩm Lãng.

Tuy rằng hai người mới chỉ không gặp mặt nhau có hơn nửa tháng, nhưng Trịnh Vân Kiệt bởi vì áy náy, cho nên anh ta muốn mau chóng được nhìn thấy Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cứ như vậy mà đồng ý chuyện tối nay sẽ đến dự tiệc ở nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam.
Nhà họ Trịnh của Giang Nam, khi ở trên đất Giang Nam thì có danh tiếng lớn, có rất nhiều gia tộc giàu có không dám mạo phạm đến họ.
Mặc dù Trịnh Nam Sơn đã nghỉ hưu, nhưng tước hiệu của ông ấy vẫn được giữ nguyên, đây cũng là lý do tại sao Trịnh Nam Sơn rất nổi tiếng.
Nhà họ Trịnh không thiếu tiền, cũng không thiếu uy tín, hiện tại nguyện vọng của Trịnh Nam Sơn, chính là có thể kết giao với người đứng đầu ở Kinh Đô.
Trịnh Nam Sơn đã có quan hệ nhiều năm với các gia tộc giàu có ở Giang Nam,, đồng thời mấy gia tộc giàu có đó cũng rất kính ông ấy.
Ông ấy cảm thấy nhà họ Trịnh ở Giang Nam, đã không còn đối thủ nữa, cho nên ông ấy háo hức muốn kết giao với nhân vật lớn đến từ Kinh Đô.
Khi Trịnh Nam Sơn biết được cháu trai của mình muốn kết bạn với người ở Vân Thành, ngay lập tức vẻ mặt của ông ấy tỏ ra không hài lòng.
“Vân Kiệt, sao con lại không nghe lời như vậy, ông đã khuyên con nên đặt nhiều tâm tư hơn trên việc kết bạn với người đứng đầu ở Kinh Đô.

Sao con cứ muốn kết bạn với dân thường như vậy chứ? Cậu ta và gia tộc chúng ta là những người không cùng một thế giới.”.


Bình Luận (0)
Comment