Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 620



“Chú nhỏ, thức ăn sẽ lập tức được bê lên đầy đủ, mời vào.”
Trịnh Vân Kiệt chào hỏi một cách nhiệt tình, Thẩm Lãng chỉ gật đầu cười đáp lại.
Sau một cuộc hàn huyên qua, Trịnh Vân Kiệt tràn đưa Thẩm Lãng đến một căn phòng rất rộng và sa hoa trong nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam.
Khi họ còn chưa kịp ngồi xuống, Trịnh Nam Sơn đi từ trên tầng xuống.
Thẩm Lãng lịch sự mà ân cần hỏi Trịnh Nam Sơn một cầu: “Vị này hẳn là ông Trịnh Nam Sơn, chào ông Trịnh.”
Một chàng trai trẻ tuổi, lịch sự ân cần thăm hỏi một ông lão lớn tuổi, điều này cũng không gì đáng trách.
Nhưng, Trịnh Nam Sơn chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, ngồi đi.”
Lúc này, Trịnh Nam Sơn còn chưa thăm dò được liệu Thẩm Lãng này sâu cạn ra sao, cho nên ngoài mặt ông ấy vẫn tỏ ra rất khách khí, nhưng thật ra trong lào ông ấy đang âm thầm quan sát mọi lời nói và cử chỉ của Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng bảo 9526 mang một túi xách lớn lên.
“Ông Trịnh, đây là hạt sen mới hái.

Hạt sen là thuốc giúp dưỡng tâm an thần, bổ thận, điều dưỡng khí huyết, ông Trịnh có thể lấy hạt sen xào với thịt để dùng.”
Túi hạt sen này là do Thẩm Lãng nhờ cô giúp việc trẻ tuổi trong nhà về quê hái.
Hạt sen có thể giảm căng thẳng, dưỡng tâm an thần, giúp mắt sáng, là thuốc bổ cho dạ dày, thuốc bổ để ngăn ngừa tiêu chảy, có tác dụng điều dưỡng khí huyết.
Đây chỉ là một chút thành ý nhỏ của Thẩm Lãng, anh sẽ không bao giờ mang đến một món quà có giá trị lớn bởi vì anh nghĩ việc này là không cần thiết.

Tối nay anh là khách, vì vậy anh cũng nên biết giữ ý một chút
Hơn nữa, hạt sen này vốn không phải là một món quà thiếu giá trị, bởi vì nó không phải là hạt sen bình thường.
Trịnh Vân Kiệt thấy Thẩm Lãng còn chuẩn bị muộn món quán để mang tới đây, dĩ nhiên là trong lòng anh ta cảm thấy rất vui vẻ mà một tảng đá vụn được nhặt ở ven đường thì Trịnh Vân Kiệt cũng không ghét bỏ mà anh mình.
Ngược lại là Trịnh Nam Sơn, có vẻ như ông ấy không thèm để ý đến món quà mà Thẩm Lãng mang tới đây.
Nhà họ Trịnh của ông ấy cũng không có thiếu tiền, cho nên cũng không cần đối phương phải tặng cho ông ấy một món quà quá giá trị, chỉ là ông ấy cảm thấy lúc này đang là mùa hạt sen, tùy tiện mua một ít ở ven đường thì giá của chúng cũng rất điều này khiến cho Trịnh Nam Sơn cảm thấy Thẩm Lãng chỉ muốn tới đây dự tiệc mà thôi.

Cho dù đối với anh, tối nay cũng không phải là một bữa tiệc quan trọng nào đó thì cũng không nên mang một món quà mộc mạc như vậy đến.

Hành động này quá là qua loa rồi.
Nhưng, Trịnh Nam Sơn không có lựa chọn cách nói thẳng, mà là cố ý ám chỉ với Thẩm Lãng.
“Ở Giang Nam Cá bơi lội ở giữa.

Cá bơi sang phía đông của ruộng sen, cá bơi sang phía tây của ruộng sen, cá bơi lên phía nam của ruộng sen, cá bơi xuống phía bắc của lá sen.

Năm nay, sen vẫn được mùa như mọi khi, hôm trước tôi có lái xe ra vùng ngoại thành để câu cá thì thấy sen được bày bán rất nhiều ở hai bên đường.”
Trịnh Nam Sơn nói bóng nói gió, ý của hái sen để bán đầy hai bên đường.

Vậy mà Thẩm Lãng lại cầm một túi hạt sen để đến đây lừa dối người khác, món quà này cũng thật là rẻ mạt.
Còn Thẩm Lãng, anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Trịnh Nam Sơn, ánh mắt của anh cũng vì thế mà thay đổi một cách nhanh chóng.
“Ông Trịnh, ông đừng xem thường túi hạt sen này.

Toàn Giang Nam này, người có thể ăn được Vĩnh Định Hầu ở Giang Nam này, cũng không phải muốn là có thể ăn được.”
Thẩm Lãng nói không sai, đây là hạt sen được hái từ trang viên Tống Nghị, người dân bình thường thì làm gì có cơ hội để đi vào trang viên Tống Nghị chứ.
Hơn nữa, ao sen trong trang viên Tống Nghị cũng có một lịch sử rất lâu đời, thậm chí còn xa hơn so với ngôi nhà Vĩnh Định Hầu Định Thần đi vào trang viên Tống Nghị là khá ít, ngay cả những người được gọi là giàu sang và quyền lực ở Giang Nam này cũng rất khó mà vào được đây.

Cho dù là chỉ đi dạo vài lần, thì đó cũng chỉ có thể là trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Dù sao, nơi đó cũng không phải là một nơi được công khai.
Khi Trịnh Nam Sơn nghe thấy Thẩm Lãng nói như vậy thì lại cảm thấy rất buồn cười.


Ông ấy cười nhạo chuyện này với một vẻ rất kinh thường.
“Ha ha, cho đến tận bây giờ, tôi cũng chưa nghe qua chuyện này.

Ở Giang Nam mà không thể ăn hạt sen.

Bây giờ chính là mùa sen ở Giang Nam, hay nói chính xác hơn là bây giờ chính là lúc mọi người thu hoạch sen.

Muốn mùa sen này đến muộn hơn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Ở Giang Nam này, chỉ cần Trịnh Nam Sơn tôi muốn cái gì đó, thì tôi nhất định sẽ có được, huống chỉ chỉ là một nắm hạt sen thối nát trên đường.” Trịnh Nam Sơn cười lạnh nói.
Nhưng Thẩm Lãng cũng không thèm để cho đối phương có chút mặt mũi.
Anh nói một cách thẳng thắn: “Thật sao? Như vậy thì sen được hái ở trong trang viên Tống Nghị, ông cũng đã từng được thử qua rồi sao?”
Câu nói này đúng là đã kiến cho Trịnh Nam Sơn không thể nói lại câu nào.
Trong mắt của ông ấy lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng.
Từ xưa tới nay chưa có ai, dám nói chuyện với ông ấy như vậy.

Thật không ngờ, tối hôm nay ông ấy lại bị đối phương hỏi một câu hỏi khó như vậy.
Đúng vậy, câu hỏi này, quả thực đã làm khó Trịnh Nam Sơn.
Mặc dù Trịnh Nam Sơn đã có từng cơ hội để bước chân vào trang viện Tống Nghị một vài lần, nhưng lúc đó đều vào mùa đông.

Mà vào mùa đông thì chưa có hạt sen, thậm chí trong hồ còn không có đến một cái lá sen.

Cả hồ sen lúc đó chỉ có vẻ tiêu điều.
Mùa đông của trang viên Tống Nghị thì chỉ có thể thưởng thức cảnh tuyết rơi, nhưng việc thưởng thức cảnh trăng bên cạnh hồ sen là một chuyện không thể xảy ra.
“Tôi đúng là chưa từng thưởng thức qua, chẳng lẽ cậu không biết rõ điều này sao? Cậu cũng chỉ là một người ở phương xa đến đây mà cũng muốn đi vào trang viên Tống Nghị.” Trịnh Nam Sơn không phục phản kích.
“Trang viên Tống Nghị là nơi sang trọng nhất trong Giang Nam này, sao tôi có thể không biết được chứ? Tôi cũng chỉ là một người ở phương xa tới đây, vậy mà có thể vào trang viên Tống Nghị nhiều lần, còn có thể hái hạt sen theo mùa, chẳng lẽ là một vị giàu có nào đó, ông chưa từng gặp?”
Trịnh Nam Sơn dường như có thể cảm nhận được sự nóng nảy, trong lòng ông ấy đang vô cùng tức giận, ông ấy hận không thể lập tức nghiền nát Thẩm Lãng.
Ông ấy là Vĩnh Định Hầu của Giang Nam mà cũng khó có cơ hội được ra vào trang viên Tống Nghị, thậm chí là có thể ngồi ở cái đình cạnh hồ sen bên trong trang viên Tống Nghị mà uống một ly rượu nhỏ thôi cũng là điều mà cả đời ông ấy theo đuổi.
Nhưng trang viên Tống Nghị là nơi thuộc sở hữu tư nhân.


Chủ nhân của nơi này không muốn mở cửa cho người ngoài vào.

Những người có thể vào đây cũng chỉ có thể dựa vào các nhân viên có nhiệm giữ gìn vườn hoa và dọn dẹp nơi đây mà thôi.
Cho nên, trong những năm qua, Trịnh Nam Sơn nhờ những người làm vười của trang viên Tống Nghị mới có thể vào đây mấy lần vào mùa đông.
Vào mùa đông, hoa cỏ không cần phải chăm sóc nhiều, cho nên số lượng nhân viên làm vườn cũng ít hơn, vì vậy Trịnh Nam Sơn mới có cơ hội đi vào.
Việc này đủ để chứng minh rằng trang viên Tống Nghị không phải là một nơi mà ai muốn vào là cũng có thể vào, thậm chí ngay cả Vĩnh Định Hầu quyền quý của Giang Nam cũng chỉ có thể nhìn vào bức tường cao màu trắng mà thời dài một tiếng.
Giờ phút này, chắc chắn là Thẩm Lãng đã đâm trúng chỗ đau của Trịnh Nam Sơn.
“Dĩ nhiên là tôi đã có nhiều cơ hội để đi vào đấy.

Mỗi mùa hè, tôi đều đến trang viên Tống Nghị, đến cái đình trong hồ để uống một ly rượu nhỏ, rồi cùng vài người giúp việc đàn mấy khúc cổ xưa, đến khi có chút say tôi mới trở về gặp vài ba người bạn cũ.

Sau đó chúng tôi sẽ đi thuyền rồng để tham quan cảnh đẹp bên hồ, tự tay hái hạt sen, cảm giác đó thật thoải mái.”
Trịnh Nam Sơn vẫn vì mặt mũi của mình mà nói dối là ông ấy đã đến trang viên Tống nghị để thưởng thức hết cảnh sắc ở đó.

Ông ấy còn tự tay hái hạt sen và trải nghiệm chuyện ngồi thuyền rồng mà ngắn cảnh đẹp bên hồ.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng lại nhịn không được mà bật cười.
“Mùa hè và mùa thu thì hồ sen sẽ mọc nhiều lá, cho nên cũng chỉ những thuyền nhỏ mới có thể đi trên đó.

Sao ông có thể di chuyển bằng thuyền rồng trên mặt hồ vào lúc đó.

Nếu như chiếc thuyền rồng đó phá hỏng hết mọi cảnh đẹp ở đó, người chủ chắc chắn sẽ đánh gãy chân ông.”
Trịnh Nam Sơn nhíu mày giận dữ nói: “Cậu thì biết cái gì, cậu đã từng đến trang viên Tống Nghị chưa? Ngay cả đi qua cậu còn chưa đi qua, làm sao biết được hồ sen đó không thể chứa được một cái thuyền rồng chứ?”
Câu nói này, phải để Thẩm Lãng hỏi Trịnh Nam Sơn mới đúng.
“Thật là trùng hợp là tôi đã từng đến đó, không chỉ đến đó, tôi còn sống ở đó.”.


Bình Luận (0)
Comment