Siêu Cấp Thiếu Gia

Chương 844



Người này xuất thân từ sân đấu quyền anh ngầm, hơn nữa chiến tích cũng không tồi.

Sau này được Mạnh Cảnh Sơn nhìn trúng, ông ta bèn trả tiền để thuê làm vệ sĩ cho mình.

Dáng người vệ sĩ cường tráng, trên mặt còn có vết sẹo, sắc mặt âm u, thoạt nhìn rất đáng sợ.

“Đồ chó chết, lá gan không nhỏ, không xem ông chủ Mạnh Cảnh Sơn của tao ra gì, hôm nay để tao cho mày biết thế nào là xanh chín.


Vệ sĩ vừa nói vừa xoay cái cổ chuẩn bị vận động nửa người dưới, lúc nắm hai tay lại phát ra âm thanh lộp cộp.

Thẩm Lãng giễu cợt một tiếng, nói: “Sao nào, muốn khiêu chiến?”
Dù cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, nghe câu này của Thẩm Lãng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng
Người này thế mà còn có thể nhàn hạ thoải mái nói đùa được.

“Muốn chết mà!” Vệ sĩ phẫn nộ gầm lên một tiếng, nghiêng người mà tiến về phía trước.

Nắm đấm của anh ta đột nhiên vung lên, như gió gào thét đánh tới Thẩm Lãng.


Mạnh Cảnh Sơn khi nhìn thấy một màn này, khóe miệng đã nhếch lên ý cười.

Vị vệ sĩ của ông ta nổi tiếng đánh rất giỏi, một quyền này đánh xuống, đừng nói Thẩm Lãng, cho dù là võ sĩ chuyên nghiệp cũng không chịu được!
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Thẩm Lãng cười lạnh nói, tiếp đó hai chân cong xuống, trong nháy mắt nhảy bật người lên.

Một quyền đánh xuống ngay huyệt thái dương của tên vệ sĩ.

Bang!
Âm thanh như bị bóp nghẹt lại.

Tên vệ sĩ thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, đã ngã xuống đất ngất xỉu.

Mạnh Cảnh Sơn ý cười ở khóa miệng trong phút chốc đông cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt hết sức kinh hãi.

“Đây! Đây sao lại có thể!”
Vệ sĩ của mình, thế mà bị Thẩm Lãng một quyền đánh ngất xỉu, thậm chí ngay cả cơ hội phản đòn cũng không có.

Giám đốc tại đại sảnh và tiếp tân cũng ngẩn ra!
Ông ta đã từng xem qua trận đấu đánh quyền anh của tên vệ sĩ, trên võ đài đã từng dùng một quyền đem người đánh xém chút nữa chết.

Nhưng hiện tại, bị người đánh một quyền liền ngất xỉu, ngay cả phản ứng lại cũng không nổi!
“Quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi ngay lập tức!” Thẩm Lãng mắt sáng như đuốc mà nhìn Mạnh Cảnh Sơn, lạnh giọng nói.

Mạnh Cảnh Sơn nghiến chặt răng, ông ta trước giờ chưa gặp qua người nào kiêu ngạo như này, thế mà bắt ông ta quỳ xuống xin lỗi.

Tuy Mạnh Cảnh Sơn thừa nhận Thẩm Lãng đúng là có chút thực lực, tên vệ sĩ bên người không phải đối thủ của anh, nhưng không có nghĩa cả cái thành phố Giang Nam này không có ai là đối thủ của anh.

“Được, cậu có giỏi thì đợi đấy!” Mạnh Cảnh Sơn nói xong liền quay người ra chuẩn bị gọi người.

Mà Thẩm Lãng cũng không có tiến lên ngăn cản, ngược lại nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên và nói: “Đừng sợ, một lát anh bắt bọn họ quỳ xuống trước mặt em xin lỗi.


Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không phải người hay bắt nạt người khác, nhưng tên giám đốc và ông chủ trước mặt quả thực ức hiếp người quá đáng, cho nên cô cũng không cự tuyệt sự sắp xếp của Thẩm Lãng.

Sau khi Mạnh Cảnh Sơn gọi điện thoại đi, người của ông ta cũng rất nhanh liền đến.

Tuy nhiên, người đến thế nhưng không ai có thể thoát cả, cả nhà hàng Biển Tình rơi vào trạng thái hỗn độn.


Mạnh Cảnh Sơn chỉ cảm thấy hai chân run lên, sống lưng trở nên lạnh lẽo.

Đây con mẹ nó là người như thế nào, người của mình thế nhưng bị hạ gục nhanh như vậy!
“Ông chủ, hay là mời người của nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân của anh Đại Dũng đến đi! Cao thủ bên người anh ta chắc chắn có thể đối phó với thằng nhóc này.

” Lúc này người quản lý nhỏ giọng nói với Mạnh Cảnh Sơn.

Trước mắt thì Mạnh Cảnh Sơn chỉ còn lại cách này, dù sao thì thân thủ của Tiêu Đại Dũng ở cái thành phố Giang Nam này đều có tiếng, chưa kể đến nghe nói gần đây vừa nhận thêm Hồng Minh, thậm chí càng là cao thủ bậc nhất!
Mạnh Cảnh Sơn một lần nữa lấy điện thoại ra gọi.

Thấy Mạnh Cảnh Sơn vẫn còn gọi người, Thẩm Lãng cười một tiếng, tên này quả thực mạng lưới quan hệ khá rộng, đúng là không tiếc gọi người hết lớp này đến lớp khác.

Để Tiêu Đại Dũng ra mặt, chuyện này không chỉ đơn giản là xin lỗi đâu, Mạnh Cảnh Sơn biết Tiêu Đại Dũng là người của Lý Mạc, nếu như Tiêu Đại Dũng ra mặt vậy thì ân huệ mà ông ta nợ sẽ rất lớn!
Nhưng trước mắt cũng không có lo được nhiều như vậy!
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này hoàn toàn không có chút lo lắng nào, mà cô còn dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Thẩm Lãng.

Đây là người đàn ông của mình, chính là lợi hại như vậy!
Không lâu sau, Tiêu Đại Dũng đem người đến khách sạn Biển Tình, mà người đi theo Tiêu Đại Dũng đến, không phải ai khác mà chính là Hồng Minh.

Trong vài ngày gần đây, Hồng Minh đã nhận không ít hạng mục huấn luyện ma quỷ của Tiêu Đại Dũng, sức mạnh tốc độ và kỹ xảo của anh ta đã có tiến bộ rất lớn.

Ở sân đấu quyền anh ngầm, Hồng Minh tựa như ánh mặt trời ban trưa, thắng liên tiếp hơn hai mươi trận không thua một trận nào.

Mạnh Cảnh Sơn sau khi nhìn thấy hai người, ngay lập tức liền vui mừng khôn xiết, thân thủ của Hồng Minh ông ta đã từng thấy qua, nếu nói hiện tại là võ sĩ mạnh nhất của thành phố Giang Nam một chút cũng không nói quá.

Nhưng mà khi Tiêu Đại Dũng và Hồng Minh nhìn thấy Thẩm Lãng, hai người liền giật mình, trong phút chốc liền muốn đem tên Mạnh Cảnh Sơn đạp chết.

Tên ngu ngốc này, thế mà muốn bọn họ đến đối phó với Thẩm Lãng!
“Thẩm! ”
Lời của Hồng Minh vừa đến bên miệng, Thẩm Lãng liền nháy nháy mắt với Hồng Minh và Tiêu Đại Dũng, lúc này bọn họ dường như đã hiểu ý của Thẩm Lãng.

“Đây là người mà anh đem đến sao?” Thẩm Lãng nhịn ý cười, nói với Tiêu Đại Dũng.

“Phải!” Tiêu Đại Dũng thành thật nói.

Tiếp đó Thẩm Lãng có nhìn qua Hồng Minh, thấy Hồng Minh đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, đặc biệt là từ trên người anh ta đã bắt đầu toát ra khí chất lạnh lùng và uy quyền.

Phải biết rằng, tính cách nhút nhát của Hồng Minh, có thể có khí chất này đều là ở đấu trường quyền anh ngầm, qua từng trận từng trận mà hun đúc ra.


“Hôm nay đúng lúc thử sức với thân thủ của anh!” Thẩm Lãng nói với Hồng Minh.

Hồng Minh lúc mới bắt đầu cũng có chút bối rối, nhưng bây giờ Thẩm Lãng cũng đã lên tiếng, anh ta cũng không dễ từ chối, vừa hay cũng muốn kiểm tra kết quả huấn luyện đặc biệt của mình.

Chẳng mấy chốc, Hồng Minh và Thẩm Lãng đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt, tuy rằng nhìn có vẻ ác liệt nhưng thực ra Thẩm Lãng đã rất hạ thủ lưu tình.

Suy cho cùng thì mục đích của Thẩm Lãng chỉ muốn xem xem kết quả huấn luyện của Hồng Minh mà thôi.

Sau vài trận thì Thẩm Lãng cũng biết được tình hình của Hồng Minh, tung một quyền đấm thẳng vào Hồng Minh với một lực như sấm chớp.

Hồng Minh kinh hãi nhìn nắm đấm chớp nhoáng này, khó tránh khỏi bị một đấm vào ngực.

Lùi lại liền mấy bước, Hồng Minh mới ổn định được thân mình, Hồng Minh biết rằng một đấm này Thẩm Lãng hầu như không có ra sức nhiều, nếu không thì bản thân anh ta sớm đã ói ra máu, lập tức nằm xuống rồi!
“Tôi vẫn không phải là đối thủ của anh! ” Hồng Minh cuối đầu nói với Thẩm Lãng.

Mạnh Cảnh Sơn không nói nên lời, rõ ràng là còn chưa đánh xong đã nhận thua rồi sao?
Tên Hồng Minh này đang nói giỡn sao?
Thẩm Lãng khẽ cười, vỗ vỗ vai Hồng Minh nói: “Không tệ, anh có tiến bộ nhanh hơn tôi nghĩ, tiếp tục nỗ lực!”
Nói xong, Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn Mạnh Cảnh Sơn hỏi: “Còn muốn gọi người nữa không?”
Mạnh Cảnh Sơn lúc này vẻ mặt sửng sốt, thì ra tên Hồng Minh này quen biết Thẩm Lãng, mà xem chừng còn rất tôn trọng Thẩm Lãng.

Trên trán Mạnh Cảnh Sơn toát ra mồ hồi lạnh nhìn về hướng Tiêu Đại Hùng, chỉ thấy Tiêu Đại Hùng đang ở một bên hút thuốc, bộ dáng như đã biết trước, cũng không có vì người của mình bị đánh bại mà tức giận.

“Anh Đại Hùng! ” Mạnh Cảnh Sơn còn chưa đến trước Tiêu Đại Hùng, chỉ thấy Tiêu Đại Hùng đã nhanh chóng phi người lên đá lên ngực Mạnh Cảnh Sơn.

Mạnh Cảnh Sơn bị ngã xuống đất, miệng há to, bộ dạng khó thở rất rõ ràng.

Nhưng Tiêu Đại Hùng cũng không có ý định buông tha cho ông ta, đến trước người Mạnh Cảnh Sơn, hết đấm rồi lại đá.

Mạnh Cảnh Sơn ôm lấy đầu, liên tục cầu xin Tiêu Đại Hùng tha thứ: “Anh Đại Hùng, đừng đánh nữa, anh đánh em làm gì! ”.


Bình Luận (0)
Comment