Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 206

"Cái này..." Băng Đế cùng Tuyết Nữ nghe hắn hỏi nghẹn lời, không biết trả lời sao, trên mặt hai nàng hiện lên một vòng màu hồng nhuận xấu hổ động lòng người.

"Cạc cạc cạc...các ngươi còn quá non và xanh, ta tốn nhiều nước miếng và công sức như vậy là để hai ngươi ngoan ngoãn quỳ dưới háng ta, hàng đêm phục vụ jj ta nha." Minh Hạo âm thầm nở nụ cười nham hiểm, trong mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm khó có người có thể nhìn thấy.

"Ta cũng biết hai người khó có thể đồng ý, như vậy đi, sau khi ta giúp Tuyết Đế hóa thành hình người, hai ngươi chỉ cần đem tên mình điền vào tờ giấy là được, còn lại ta không cần gì."

Tại hai người Băng Đế, Tuyết Đế xoắn xuýt không biết làm thế nào, Minh Hạo lúc này nói ra, trong giọng nói tựa như người quân tử liêm khiết chân chính, không màng danh lợi, chỉ màng...Chịch Gái, tất nhiên câu sau được hắn che giấu cảm xúc rất kỹ.

"Ký tên?" Băng Đế nghi ngờ hỏi, tên nhân loại này toàn nói những từ ngữ mới lạ, làm hai nàng hồn thú hơn 20 vạn năm mở rộng tầm hiểu biết a.

"À, kiểu như đem bút, rồi viết tên mình vào giấy thôi, không có gì khó khăn." Minh Hạo nói đơn giản một câu, nhưng bên trong lại bao hàm nhiều ẩn ý, chỉ có hắn là biết được các ẩn ý này.

Tuyết Đế nghe xong nàng trầm tư suy nghĩ một lát, thấy không có vấn đề gì liền gật đầu đồng ý, nói ra: "Tốt, chúng ta sẽ ký."

Minh Hạo gật đầu, từ trong tui đồ lấy ra cục kẹo, bỏ vào miệng nhai.

Băng Đế thấy Minh Hạo nhai kẹo, có chút hồ nghi, quay qua hỏi nhỏ: "Tuyết nữ, hắn bị điên? Chẳng lẽ nhai thức ăn xong là có thể biến ngươi thành người?"

Tuyết Đế lắc đầu, nói ra: "Băng nhi, ngươi không thể xem thường tên nhân loại này, giác quan của ta mách bảo, tên này nhân loại khác với những người trước kia mà chúng ta gặp."

Băng Đế gật đầu không nói gì, hai nàng chờ đợi Minh Hạo hành động.

"Tuyết Đế sẽ biến thành nhân loại, giữ nguyên sức mạnh." Minh Hạo nhai xong, đột nhiên hắn nói ra một câu khiến hai nàng khó hiểu.

Một giây sau, Tuyết Đế sắc mặt kịch biến, hình thể hư ảo của nàng bắt đầu ngưng thật thành người, hơn nàng còn cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình không thay đổi.

Thời gian trôi qua, Tuyết Đế hư ảnh hoàn toàn ngưng thật, nàng trở thành người thật, xương thật, thịt thật, máu thật.

Minh Hạo với Băng Đế hai mắt nhìn chằm chằm Tuyết Đế, cho dù Minh Hạo lịch duyệt, chịch gái từ mỹ nữ đến mỹ phụ khi thấy vẻ đẹp của Tuyết Đế, trong mắt cũng không khỏi lóe lên tia ánh sáng kinh diễm.

Tuyết Đế ngưng thực, dung nhan nàng so với lúc trước còn hư ảo càng thêm khuynh quốc khuynh thành,

Mỗi cái nhăn mi, nở nụ cười của nàng cũng khiến tâm hồn bao nhiêu người điên đảo. Một đôi mắt màu xanh thẫm như biển nha trang, bên trong dập dờn hàn khí màu xanh trong mắt lưu chuyển luân phiên tựa như là một đôi mắt ngọc bích biết nói chuyện.

Nàng lại tựa như tiên nữ giáng trần từ trong bức họa bước ra, ngũ quan tuyệt mỹ không cách nào có thể dùng từ ngữ để hình dung.

Sóng mũi cao ngất, môi có chút nhợt nhạt màu tím, lông mi dài chảy qua kẽ mắt.

Đôi ngực lớn của nàng sau khi ngưng thực càng rõ ràng hơn, đó là đôi tuyết trắng lớn nóng bỏng, đôi ngực như trái bóng bầu dục no đủ mà săn chắc.

Nơi eo thon thả của nàng cong thành hình chữ S tiêu chuẩn của giai nhân, hình chữ S giống như hình mảnh đất tổ quốc Việt Nam.

Phía dưới chính là một mảnh trơn bóng khu vực tam giác bí ẩn...còn có chút lồ lộ màu đỏ ở giữa ra.

"A. Ta cơ thể thật sự trở nên ngưng thật!" Tuyết Đế thần sắc kích động, liên tục lấy tay sờ thân thể mình, từ sờ mặt đến sờ ngực, từ sờ ngực đến sờ tam giác. Nhìn nàng sờ, Minh Hạo có loại cảm giác muốn phun máu mũi ra, jj theo đó đứng lên.

"Ngươi đang dụ ta phạm tội a..." Nhìn cái kia thân thể trần chuồng no đủ đầy gợi cảm của Tuyết Đế, Minh Hạo máu trong người sôi lên, có cảm giác muốn xung phong đem thương cắm vào vùng tam giác bí ẩn kia của nàng ngay, nhưng hắn biết, nếu thật sự làm như vậy thì trong chốc lát mọi kế hoạch đổ sông đổ biển, đành chỉ có thể cắn răng chịu đựng...

Băng Đế cũng vì Tuyết Đế mà vui mừng, trước kia nàng từng có lần gặp nạn, Tuyết Đế khi đó ra tay cứu mạng nàng, từ đó về sau hai người thân như chị em ruột, luôn quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau.

"Hiện tại ta đã hoàn thành xong, các ngươi cũng nên giữ lời hứa." Minh Hạo nở nụ cười, từ cửa hàng bỏ ra vài trăm ngàn điểm mua sắm, mua hai tờ giấy cùng cây bút.

Minh Hạo chậm rãi đưa cho hai nàng tờ giấy cùng cây bút, chỉ vào nơi cuối cùng có hai chữ: Ký Tên. Nói ra: "Đây, các ngươi biết viết chữ chứ? Chỉ cần hai ngươi ghi tên vào đây là được."

Băng Đế biến thành hình dạng nhân loại mới có thể tiếp tay nhận được.

Một đầu tóc xanh lá, hinh thái nhân loại loli dễ thương, ngoài trừ màu tóc cùng bên ngoài có chút khác biệt, thì còn lại nàng vẫn giữ nguyên, tựa như cái đuôi màu xanh của nàng.

Minh Hạo nhìn thần sắc không thay đổi, Băng Đế ngoài trừ có chút dễ thương loại loli thì không có gì đặc sắc.

Tuyết Đế cùng Băng Đế nhận tờ giấy, nhìn một lát sau, hai nàng hoàn toàn khó hiểu, những chữ này là gì? Các nàng dù sinh sống mấy vạn năm nhưng chưa bao giờ được học đọc chữ cùng viết chữ a.

"Cái này, ghi làm sao..." Băng Đế có chút ngây thơ hỏi, Tuyết Đế đồng dạng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Minh Hạo đối với câu hỏi này của nàng hoàn toàn bó tay, hạn hán lời, viết tên cũng không biết? Hắn có chút hoài nghi IQ hai nàng.

"Các ngươi thật sự không biết viết tên?" Minh Hạo nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta từ nào giờ là hồn thú, luôn sinh sống trong này, chưa vao giờ ra ngoài thế giới loài người các ngươi, làm sao biết viết tên là gì." Tuyết Nữ gật đầu, thẳng thắn nói ra, trên mặt không hiện lên chút xấu hổ nào.

Minh Hạo nghe vậy toàn tập bó tay, đành chỉ có thể dạy các nàng, hắn đi đến ở giữa hai người, tự nhiên cầm tay Tuyết Đế, nói ra: "Ngươi cầm viết như vậy, viết như vậy...."

Tuyết Đế hồn nhiên không biết mình bị Minh Hạo nắm tay, nàng hiện tại hoàn toàn say mê với cái lạ Viết Chữ như vậy, nhìn từng nét chữ Minh Hạo viết mà lâm vào mê mẩn quên đường về...

Băng Đế cũng đồng dạng nhìn chằm chằm Minh Hạo từng cái hành động, như học sinh lên lớp, chăm chú lắng nghe từng chữ, ghi nhớ vào lòng.

Hai con hồn thú trên vạn năm ngơ ngơ ngác ngác bị Minh Hạo dần tẩy não, à không, phải nói là dạy học...

30 phút sau.

"Chúng ta đã biết!" Tuyết Đế vừa học được viết chữ hưng phấn nói, sau đó không đợi Minh Hạo phản ứng, nàng giật cây bút, ghi tên của mình vào tờ giấy.

"Tuyết Đế..."

Tuyết Đế tay cầm bút, chầm chậm viết lên tên mình lên tờ giấy. Mặc dù chữ cong cong vẹo vẹo, nhưng ít ra nàng cũng biết cách "viết chữ" rồi.

Băng Đế đối với viết chữ có chút mới lạ, nàng muốn thử ngay lập tức, nàng gấp gáp nói: "Tuyết nữ, mau đưa ta cái kia, ta cũng muốn viết."

Tuyết Đế vui vẻ như hoa, nàng gật đầu đưa cây bút cho tỷ muội của mình.

"Băng Đế..."

Cầm lên bút, Băng Đế cũng dần chầm chậm viết tên của mình lên, xiu vẹo tên nàng hiện trên tờ giấy...

"Tốt rồi, mỗi người các ngươi đưa một giọt máu của mình vào tờ giấy vừa ký đi." Minh Hạo nói tiếp.

"Ừm." Băng Đế cùng Tuyết Đế gật đầu, định làm theo lời hắn, chợt, cảm giác có chút gì đó không đúng.

Tuyết Đế quay lại, thần sắc lạnh lùng nhìn Minh Hạo, lạnh giọng nói ra: "Ngươi tưởng chúng ta là đồ ngu? Ngươi có âm mưu gì, nói mau nhân loại!"

Khí lạnh từ cơ thể nàng bay ra, làm Minh Hạo có chút cảm giác thân thể lạnh lẽo.

Minh Hạo mỉm cười, tại cái mỉm cười này, Tuyết Đế và Băng Đế còn chưa phản ứng, hắn đột nhiên chạy ra sau Tuyết Đế.

Minh Hạo ôm cơ thể trần chuồng vào lòng, từ túi đồ lấy ra thanh kiếm, một tay ôm cổ nàng, một tay cầm kiềm kề sát khu vực tam bí của nàng, thần sắc không còn hiền hòa như trước, lạnh như băng nói ra: "Ngươi làm hay không, ta nói nhiều mệt rồi, ngươi dám không làm, đừng trách ta vô tình đâm thủng chim ngươi!"

Vừa nói, tay kia cầm kiếm hướng mũi kiểm chỉ lên trên, chỉ còn vài cen-ti-mét nửa thôi là mũi kiếm sắc bén đụng khu vực màu đỏ thần bí kia.

"Nguơi vô sỉ nhân loại." Tuyết Đế giận dữ nhìn Minh Hạo, cảm giác được phía dưới chỗ kia có chút hơi đau đớn, lại có chút cảm giác khác thường từ phía dưới truyền đến, sắc mặt nàng hồng nhuận lên.

Hàn khí trong cơ thể nàng điên cuồng bay ra, muốn đem Minh Hạo đóng băng lại, đáng tiếc toàn bộ là vô dụng.

"Cái gì, không thể nào, ngươi là ai..." Tuyết Đế thấy Minh Hạo không hề hấn gì, ánh mắt co rút đến đáng sợ, nàng trầm giọng hỏi.

"Ta? Ta tên Minh Hạo, nhấc nhở hai ngươi, thuộc tính hàn băng chí cực của các ngươi đối với ta là vô dụng, nếu còn dám phóng ra hàn khí có ý đồ muốn đem ta đóng băng lại, thì ta sẽ không chút do dự đem kiếm đâm vào chỗ ấy của ngươi nha Tuyết Đế!"

Minh Hạo mỉm cười nói ra, bộ dáng như đang trò chuyện mà không phải uy hiếp.

Tuyết Đế run lên, nàng biết mình cùng Băng Đế hoàn toàn mắc bẫy của tên nhân loại này, trong mắt hiện lên xấu hổ, nhìn qua Băng Đế.

Băng Đế tức giận đến run người, muốn ra tay giết hắn, nhưng biết nếu như ra tay giết hắn, có phải hay không nhân loại này chơi liều, một kiếm đâm thủng chỗ kia của Tuyết Nữ a?

"Ta cho các ngươi 10 giây, nếu không đem máu nhỏ vào tờ giấy, ta liền không chút do dự đâm thủng cái kia của Tuyết Đế. Băng Đế ngươi làm đầu tiên!" Minh Hạo không khoan nhượng, hắn lạnh lùng nói ra, sau đó như lời hắn nói, bắt đầu đếm ngược

"10..."

"9..."

"Ta làm!" Băng Đế cắn răng nói, vì tính mạng của Tuyết nữ, nàng không chút do dự cắn đầu ngón tay, giọt máu chảy vào tờ giấy.

"Tới ngươi Tuyết Đế." Minh Hạo hài lòng gật đầu, liếc nhìn Tuyết Đế cười nói.

Tuyết Đế phẫn hận không nói lời nào, nàng làm giống Băng Đế, cắn ngón tay, đem giọt máu nhỏ vào giấy.

Hai tờ giấy giọt máu vừa nhỏ vào đột nhiên sáng lên rồi biến mất, sau đó một luồng thông tin truyền vào trong đầu của hai người Băng Đế và Tuyết Đế.

"Tên: Giấy Nô Lệ

Giới thiệu: tờ giấy khế ước. Băng Đế (Tuyết Đế), vĩnh viễn từ nay trở về sau trở thành nô lệ của Minh Hạo(gạch đỏ tên).

-1. Không được hại chủ nhân Minh Hạo.

-2. Không được phản bội chủ nhân Minh Hạo

-3. Làm theo tất cả lời nói của chủ nhân Minh Hạo.

-4. Bảo vệ, hi sinh tính mạng vì chủ nhân Minh Hạo.

-5. Không được tự ý làm mà không cho phep của Chủ nhân...

-6...

-7...

-8....

...

Minh Hạo nở nụ cười cầm thú, mục đích của hắn đã đạt được, hắn muốn hai người này phải như nô tì của hắn, một loại có óc, có não, có suy nghĩ, không phải loại kia robot cứng ngắt, không biết suy nghĩ gì, ít ra dùng loại phương pháp này có chút táo bạo, nhưng phải đề phòng lật thuyền trong mương a.

Tuyết Đế, Băng Đế đọc xong luồng thông tin trong đầu, thần sắc kịch biến, Tuyết Đế gào thét dữ dội: "Ngươi làm gì với hai chúng ta nhân loại ti tiện!"

Minh Hạo nở nụ cười, khoan khoái nói ra: "Thì tất nhiên bắt hai ngươi làm nô của ta, hỏi ngu vãi."

"Ngươi." Tuyết Đế bị Minh Hạo chửi ngu, khuôn mặt tuyệt mỹ vặn vẹo, tay chỉ vào Minh Hạo, hồn lực trong nháy mắt chuyển động, ý định giết hắn, đây là lần đầu tiên trong đời nàng, bị một nhân loại trực tiếp sỉ nhục như vậy.

"A" Cả thân thể Tuyết Đế giật lên, sau đó cả thân hình ngã xuống đất. Đột nhiên sâu trong linh hồn nàng gống như có trăm ngàn kim đâm vào, đau đớn đến nổi khiến nàng muốn chảy nước mắt.

"Tuyết nữ, ngươi bị làm sao." Băng Đế vội vàng đi tới, hỏi thăm.

"Ta ta..." Lúc này Tuyết Đế bên trong đau đớn nói không ra lời, nước mắt lăn dài xuống má, nhìn dáng vẻ của nàng, khiến người có cảm giác tiếc thương.

"Tên nhân loại ti tiện, ta giết ngươi. A!" Băng Đế còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận sâu thẩm trong lòng của mình một trận đau đớn dữ dội, giống như Tuyết Đế, cả người ngã xuống đất, lăn qua lăn lại, nước mắt tràn ra.

Tuyết Đế cố nến nổi đau, nàng nhìn Minh Hạo, lạnh lùng hỏi: "Vậy lần trước, toàn bộ hồn thú do ngươi giết."

Minh Hạo mục đích đã đạt được, không ngần ngại nói ra: "Ha ha ha ha, đúng vậy, tất cả là ta làm, kể cả việc thả boom xong rồi hồi sinh bọn chúng."

"Ngươi!" Tuyết Đế chỉ tay vào, nhưng còn chưa nói hết, Minh Hạo đã một tay đánh ngất nàng.

Băng Đế há miệng ra, muốn chửi Minh Hạo, nàng cũng giống như Tuyết Đế, Minh Hạo không chút lưu tình một tay đánh ngất nàng.

Hai tay ôm hai người vào lòng, Minh Hạo nở nụ cười tà ác, đôi cánh thiên sứ sau lưng mọc ra, bay đi...
Bình Luận (0)
Comment