Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 209

1 tiếng sau, nhóm thất quái cuối cùng hồi phục xong hồn lực, từng người đứng lên.

Đường Tam nhìn Minh Hạo, trầm mặc một chút, từ hồn đạo khí lấy ra tảng băng.

"Ầm..." Tảng băng rớt xuống, đem ở giữa võ đài lún xuống vài mét.

"Ngươi hồi sinh cha đi." Đường Tam chỉ là lạnh nhạt nói một câu.

Minh Hạo mỉm cười gật đầu, nói ra: "Đương nhiên, ta nói là giữ lời."

Nói xong, võ hồn Hạo Thiên Chùy biến dị hiện lên, hồn hoàn màu trắng ra, người ngồi trên khán đài có thể thấy được xung quanh võ đài nhanh chóng đóng băng lại.

Minh Hạo chậm rãi đi đến tảng băng, giơ lên búa, nhẹ nhàng đập vào tảng băng.

"Rắc" Tảng băng phát ra âm thanh nứt vỡ, bắt đầu xuất hiện từng khe nứt, khe nứt lan tràn từ đầu đến cuối tảng băng.

"Ầm." một tiếng, băng vỡ ra, người bên trong theo đó lộ ra.

Một người trung niên sắc mặt xám trắng, ăn mặc đồ rách rưới, không những vậy, trên cơ thể có 10 lỗ thủng to nhỏ khác nhau, ngực không đập, mũi không thở, nằm im dưới đất tựa như người chết.

"Cha!" Đường Tam nhịn không được kêu lên, hai hàng nước mắt lăn dài xuống má.

"Nhanh, hồi sinh cha, bằng không..." Đường Tam quay qua nhìn Minh Hạo nói, hai mắt đỏ lên, giọng trở nên khàn khàn hơn ngày thường.

"Bằng không thì sao?" Minh Hạo nhìn qua hắn, thích thú hỏi.

"Nếu không ta giết ngươi!!!!" Đường Tam dùng hết sức gào thét, cả người theo đó run rẩy liên tục.

Tiểu Vũ nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói ra: "Ca! Bình tĩnh."

Hơi ấm áp từ bàn tay mềm mại của Tiểu Vũ truyền vào, khiến Đường Tam bình tĩnh hơn, hắn gật đầu, nhìn Minh Hạo nói ra: "Ta xin lỗi, do ta thấy cha quá kích động."

"Ta hiểu, ta có thể hồi sinh cho cha, nhưng với điều kiện...." Minh Hạo ánh mắt giảo hoạt,mỉm cười nói.

"Điều kiện gì?" Đường Tam trầm giọng hỏi.

"Ngươi đưa Tiểu Vũ qua bên đây cho ta, ta đem Đường Hạo sống lại."

"Không được!" Minh Hạo còn chưa nói hết, Đường Tam cùng nhóm thất quái la lên, bộ dáng kiên định lạ thường.

"Chà, vậy ta nói một bí mật này, không biết các ngươi có muốn rửa tai nghe không?" Minh Hạo nở nụ cười thần bí, trong mắt ánh sáng hiện lên.

"Bí mật, nói đi!" Đường Tam trầm giọng nói, đám thất quái cũng là chăm chú lắng nghe, muốn biết Minh Hạo nói gì.

"Tiểu Vũ... có.... thai.... của...." Minh Hạo chậm rãi nói ra.

"Cái gì! Ngươi xằng bậy, Tiểu Vũ làm sao có thể có thai của ngươi!" Minh Hạo lần thứ hai bị đánh gãy, Đường Tam gào lên, bộ dáng không tin tưởng nhìn Minh Hạo.

"Đúng đậy Tiểu Vũ luôn ở chung với chúng ta, làm sao có thai của ngươi, ngươi đây ăn nói xằng bậy!" Tạp Tư Áo rống to nói.

"Hừ, Võ Hồn Điện thật sự nhục nhã khi có một người như ngươi." Chu Trúc Thanh dù là luôn lạnh lùng cũng không nhịn được nói ra một câu.

"Ngươi đúng là tên súc sinh, cái gì cũng nói được!"

"Theo ta hắn chính là ***"

Đám thất quái, từng người một lời, tấn công Minh Hạo không thương tiếc.

Khán giả cũng là bộ dáng thì thầm nói nhỏ, dù sao nơi này chính là Võ Hồn Điện, ai biết hay không bị Võ Hồn Điện nghe vào ghi hận.

...

"Ta còn chưa nói hết mà?" Minh Hạo lắc đầu, bộ dáng tiếc nuối nói ra.

"Nói!!!" Đường Tam sắc mặt âm trầm, trong mắt lóe lên tia chán ghét, hắn ghét nhất những người đụng đến thân nhân của hắn, dù là nói xấu hay không, nhưng vì cứu sống cha mình Đường Hạo, chỉ có thể kiềm chế lại.

"Nàng có thai của...Đái Mộc Bạch." Minh Hạo nụ cười ngày càng sáng lạng, nói đến ba chữ cuối, âm nhấn rất mạnh.

"Ngươi đây là muốn chia rẽ chúng ta?" Đường Tam dần bình tĩnh lại, như đoán được ý đồ của Minh Hạo, lạnh lùng hỏi.

"Không tin, ngươi có thể hỏi Tiểu Vũ cùng Đái Mộc Bạch nha." Minh Hạo nở nụ cười thần bí, hai tay buông ra, một mặt thành thật nói.

"Tốt, ngươi đây là muốn tự làm nhục đừng trách ta, chuẩn bị chờ nhục mặt đi" Đường Tam nở nụ cười vui vẻ, quay qua hỏi Tiểu Vũ: "Hắn là đang nói bậy đúng không Tiểu Vũ."

Tiểu Vũ thần sắc mờ mịt lắc đầu, đột nhiên, nàng vẻ mặt "chân thành" nói ra: "Không ca, hắn là nói thật, ta có thai với Đái Mộc Bạch từ lâu rồi, chỉ là ta giấu bọn ngươi thôi..."

Đường Tam lặng...

Chu Trúc Thanh đứng hình...

Mã Hồng Tuấn, Tạp Tư Áo, Trữ Vinh Vinh đồng thời há to miệng, hai tay liên tục ngoáy lỗ tai mình, đều cho là nghe lầm.

"Tiểu Vũ, em hãy nói với anh là, chỉ nói giỡn thôi?" Đường Tam run rẩy hỏi, hai tay hắn không tự chủ nắm chặt bả vai Tiểu Vũ.

"Ta...ta nói thật, Đái Mộc Bạch ở nửa năm trước xông vào phòng ta, hắn giở trỏ đồi bại với ta, nhưng ta không muốn tổn thương ngươi cho nên giữ bí mật đến tận đây." Tiểu Vũ bị Đường Tam nắm chặt đau đớn, mặt nhăn nhó nói ra, lời nói vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến nổi mọi việc đều là thật không có một chút giả dối.

"Đái lão đại, là ngươi cùng Tiểu Vũ đang đùa giỡn chúng ta đúng không?" Mã Hồng Tuấn bộ dáng không tin tưởng lời hắn, quay qua Đái Mộc Bạch, giọng run run hỏi.

Những người khác ánh mắt chăm chú nhìn Đái Mộc Bạch, chờ đợi hắn trả lời.

Đái Mộc Bạch khi này bộ dáng mờ mịt, hắn như Tiểu Vũ, "chân thành" nói ra: "Như lời Tiểu Vũ nói, nửa năm trước ta không nhịn được, chúng ta đã giao hợp với nhau, sau đó Tiểu Vũ còn mang thai của ta..."

"Giả dối, giả dối, giả dối, toàn bộ là nói dối!!! aaaaa!" Đường Tam điên cuồng la, đầu lắc lắc, mắt đỏ như trâu, trong miệng liên tục thì thào la lên, hình dáng.

"Giả dối? Ngươi xem, Tiểu Vũ và Mộc Đái Bạch đã tự mình xác nhận, ta thấy ngươi nên chấp nhận sự thật đi."

Minh Hạo nhìn thấy Đường Tam rơi vào điên cuồng, cảm giác trong lòng một mảnh vui sướng, Đường Tam từ từ đi, đây chỉ mới bắt đầu, phần sau mới thú vị, ha ha ha ha.

"Không thể nào, Tiểu Vũ làm sao có thai được, là ngươi nói dối!!!" Đường Tam liên tục lắc đầu, hai mắt đỏ lừ nhìn bụng Tiểu Vũ, không chờ mọi người phản ứng, tự tiện vạch áo Tiểu Vũ lên.

Lúc này, mọi người thất quái, kể cả người ngồi trên khán đài Đại Sư, Phong Hào Đấu La đối với hành động vô sỉ của Đường Tam không khỏi lắc đầu, ấn tượng tốt đối với Đường Tam trong lòng nhanh chóng giảm đi.

Trong ấn tượng bọn hắn, Đường Tam là một người bình tĩnh, luôn ứng biến, đối phó mọi việc một cách dễ dàng.

Hiện tại, vậy mà lại...

Mà theo tay Đường Tam vạch áo lên, hiện ra bụng Tiểu Vũ phình to ra..

"Cái gì, hắn....hắn....nói là sự thật, chẳng lẽ Đái lão đại đã xxx với Tiểu Vũ ở nửa năm trước...." Tạp Tư Áo lắp bắp nói, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm cái bụng phình to Tiểu Vũ, miệng há to ra, đủ để nhét quả trứng gà.

Chu Trúc Thanh lại một lần nửa quỳ xuống, trái tim nàng như bị ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đớn đến điên cuồng, nước mắt rơi xuống, không còn giữ được dáng vẻ lạnh lùng như trước nửa, mà thay vào đó là nhu nhược của một cô gái...

Hôm nay nàng nhận được hai đả kích trầm trọng, lần thứ nhất chị ruột chết trước mặt mình...

Lần thứ hai, so với nổi đau lần trước, lần này càng đau đớn thêm gấp đôi, người mình thầm yêu vậy mà phản bội thông dâm với người con gái khác...

"Thế nào? Điều kiện của ta ngươi suy nghĩ lại đi, ngươi giao Tiểu Vũ cho ta, ta đem Đường Hạo hồi sinh lại."

"Nàng chính là con đ* phản bội ngươi, cắm sừng ngươi, tất cả lời nàng hứa hẹn chỉ là nói xuông thôi..."

"Giao nàng cho ta, con *** này không xứng làm tình lữ của ngươi."

Từng âm thanh ma quỷ dụ hoặc vang lên, dù là người ngồi trên khán đài xem trò vui cũng không khỏi thấy lạnh gáy, cái này quá tà ác nha...

"Ta ta ta a, Đái Mộc Bạch, ta giết ngươi!!!"

Đường Tam không còn khống chế được nửa, trong đầu bất chợt nhớ đến ngày xưa hắn cùng Tiểu Vũ kỷ niệm, hai người dù khó khăn đến mấy luôn bên nhau, sinh tử buồn vui có nhau...Vậy mà giờ đây nàng lại thông dâm với người khác, chuyện này quả không thể chấp nhận!!!

Đái Mộc Bạch tinh thần mơ màng, đột nhiên nghe Đường Tam kêu tên, hắn giật mình tỉnh lại.

Nhìn qua, thấy Đường Tam giống như trâu điên ủi tới, toàn thân hắc hóa, tám cái chân nhện nhấn mạnh dưới đất, như lò xò bật lên cao, điên cuồng hồn kĩ thi triển ra, đánh vê phía hắn.

"Đường Tam, ngươi làm gì thế, tại sao tấn công ta!" Đái Mộc Bạch không lo gì nửa, hắn vội vàng hồn kĩ xuất, thân thể cường tráng ra, bộ lông trắng bao phủ toàn thân, bạch hổ hộ thân chướng, bạch hổ kim cương biến ra!

"Ta luôn tôn trọng ngươi một tiếng Đái lão đại, vậy mà ngươi lại đâm dao sau lưng ta, thù cướp thê, không đội trời chung!!!!" Đường Tam khuôn mặt vặn vẹo gào thét, ánh mắt căm hặn cực độ nhìn Đái Mộc Bạch.

Lam Ngân Thảo phát động, lam ngân tù lung phát động.

Từ dưới chân Đái Mộc Bạch một đám cây cỏ từ dưới chân mọc lên, bao vây bát phương tứ hướng xung quanh hắn.

Một tiếng hổ gầm vang lên, Đái Mộc Bạch móng vuốt sắc bén mạnh mẽ xé ra lam ngân tù lung, hắn nhìn Đường Tam, lạnh lùng nói ra: "Đường Tam, ngươi nói gì đó, ta không bao giờ đâm sau lưng anh em."

"Ha ha ha, giả trang đi, ngươi là đàn ông vậy mà không nhận, tốt lắm, ta đem ngươi đánh thành đầu heo để ngươi nhận!" Đường Tam lúc này rơi vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, cười ha hả lên, sau đó hắn không chút do dự phát động hồn kĩ, điên cuồng tấn công Đái Mộc Bạch.

"Hừ! Ngươi bị điên rồi, để ta đánh cho ngươi tỉnh lại." Thấy lời nói của mình không có tác dụng, Đái Mộc Bạch bất đắc dĩ chỉ có thể đánh trả lại.

Lúc nãy, hắn đột nhiên cảm giác mình đang mơ, sau đó vài phút sau, bỗng nhiên thấy Đường Tam đánh đến, rồi còn nói cái gì đâm sau lưng, khiến hắn hoàn toàn không hiểu cái vẹo gì đang xảy ra, chỉ có thể đánh trả lại, chờ làm rõ rồi tính sau.

Trên khán đài, người nhìn ta, ta nhìn người, Võ Hồn Điện đánh nhau với Sử Lai Khắc Thất Quái, bây giờ trở thành Sử Lai Khắc Thất Quái đánh với nhau, cái này có chút kỳ lạ nha, nội bộ đánh nhau, chắc cũng chỉ có cái học viện Sử Lai Khắc Thất Quái là trường hợp đầu tiên.

Lúc này cho dù thông minh cùng kiến thức uyên bác như Ngọc Tiểu Cương cũng không biết xử lý việc này ra sao, dù sao đây là chuyện bọn nhỏ, hắn là người lớn, không tiện nhúng tay a.

...

Minh Hạo nở nụ cười nhìn hai người đánh nhau, đây chính là điều mà hắn muốn, ánh mắt chuyển qua đám đồng bạn thất quái còn lại, hỏi: "Các ngươi không giúp bọn hắn à?"

"Câm miệng tên đê tiện, ngươi làm cái gì bọn hắn!" Mã Hồng Tuấn la lên, võ hồn tà hỏa phượng hoàng ra, bốn cái hồn hoàn theo đó từ dưới chân bay lên đỉnh đầu.

Đôi cánh rực lửa từ sau lưng mọc ra, Mã Hồng Tuấn bay lên không trung, trong miệng phun ra nóng rực lửa, hướng về Minh Hạo phun đến.

"Quá yếu..." Minh Hạo khinh thường lắc đầu, võ hồn 12 thiên sứ bay lên, toàn thân bao phủ thần thánh khí tức, bên ngoài cơ thể Minh Hạo xuất hiện vầng sáng màu vàng, hình thành vòng tròn, bảo vệ hắn tứ phương.

Lửa của Mã Hồng Tuấn khi này bắn đến, chạm vào vầng sáng, ngay lập tức đám lửa như bị nước dội, toàn bộ biến mất không còn tâm hơi.

"Cái gì!" Mã Hồng Tuấn kinh ngạc hô lên, dù biết là Minh Hạo cực mạnh, nhưng không nghĩ đến còn lửa của mình còn chưa chạm đến một góc áo của Minh Hạo đã biến mất.

Mà tiếng hô này, hấp dẫn sự chú ý của hai người Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, bọn hắn đang chăm chú xem trận chiến của hai người Đường Tam và Đái Mộc Bạch.

Minh Hạo lúc này động, hồn hoàn phía sau sáng lên, trên tay cầm thanh kiếm màu vàng dài có hơn 3m, nguyên thân kiếm phủ một lớp màu vàng óng ánh khiến xung quanh võ đài theo đó bị lớp này màu vàng bao phủ.

Hơi thở thần thánh từ thanh kiếm truyền ra, dù là dơ bẩn hắc ám đến mấy, cũng phải bị loại này hơi thở thần thánh gọt rửa sạch sẽ.

"Chết đi con heo." Minh Hạo không chút lưu tình, chỉa mũi kiếm vào Mã Hồng Tuấn đang bay giữa không trung.

"Phốc!" Đột nhiên, thanh kiếm trên tay Minh Hạo biến mất, sau đó chỉ nghe phốc một tiếng thật nhỏ, Mã Hồng Tuấn còn chưa kịp kêu thảm, đầu lâu Mã Hồng Tuấn lúc này bị một thanh kiếm màu vàng xuyên qua.

Thanh kiếm này chính là thanh kiếm mà Minh Hạo vừa cầm.

"Bịch!"

Trên đầu Mã Hồng Tuấn máu tươi liên tục chảy ra, sinh cơ trong mắt dần tàn lụi, hắc ám chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn. Cuối cùng, cảnh vật xung quanh ngày càng mờ đi, cả thân thể mập mập rơi rớt xuống đất, tắt thở, chết.

Một đời thiên kiêu, tầng sáng nhân vật đầu tiên chết.

"Không! Mã Hồng Tuấn!!!!" Tạp Tư Áo, Trữ Vinh Vinh hét lên, đôi mắt hai người như muốn nứt ra.

"Mập mập!!!" Lúc này luôn im lặng khóc không quan tâm ai, Chu Trúc Thanh rốt cục ngẩng đầu lên, khi nàng nhìn thấy đầu lâu của gã mập mập Mã Hồng Tuấn bị kiếm xuyên qua, không nhịn được theo đó bi thương kêu lên.

Mã Hồng Tuấn, như anh em của mọi người, dù là gắn bó chỉ hai năm không lâu, cũng không ngắn, nhưng mọi lúc, mọi ngày, mọi giờ đều bên cạnh nhau, có khó khăn cùng nhau vượt qua...đó chính là nhóm Thất Quái.

Hiện tại mất đi một người, bọn hắn cảm giác trái tim muốn vỡ ra.

Nghe tiếng la ba người, Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam dừng đánh nhau lại, khi quay qua thấy Mã Hồng Tuấn nằm giữ võ đài chết, đầu lâu bị kiếm xuyên qua, hai người đứng chết trân, môi run run, cùng lúc hét lên: "Mã Hồng Tuấn!"

Đường Tam khi thấy Mã Hồng Tuấn người anh em này chết, từ trong trạng thái điên cuồng thoát ra.

Còn Đái Mộc Bạch thì càng không nói, hắn hai tay xiết chặt, là lão đại của nhóm Thất Quái, hắn đối với mọi người như thể tay chân, khi thấy Mã Hồng Tuấn chết, trong lòng một trận bi thống.

Đôi mắt hổ rơi lệ, hắn vội vàng chạy tới ôm cơ thể dần lạnh ngắt Mã Hồng Tuấn vào lòng.

Đường Tam theo đó chạy đến, hắn không nói gì, chỉ là hai tay nắm chặt đến trắng bệch, nội tâm ngày càng bình tĩnh hơn trước.

...

Ngồi trên khán đài, Đại sư Ngọc Tiểu Cương đứng lên, hắn vội vàng đi đến chỗ Phong Hào Đấu La, trầm giọng nói ra: "Các vị tiền bối, việc này nguy cấp, mau chóng cứu nhóm Thất Quái, bọn hắn..."

Độc Đấu La phất tay, nói ra:" Chúng ta biết, ngươi không cần nói chúng ta cũng sẽ hành động."

Trữ Trí Phong thần sắc không thay đổi, bình tĩnh nói ra: "Ta cảm giác chuyện này có chút khả nghi, nếu tên Đường Minh kia dám làm vậy, tất nhiên sẽ có át chủ bài, chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau với hơn ba ngừời Phong Hào Đấu La?"

Ngọc Tiểu Cương biết việc này đến đây không thể giấu diếm được nửa, nói ra: "Hai năm trước, các ngươi còn nhớ về Tuyệt Thế Đấu La đánh nhau?"

"Chúng ta tất nhiên nhớ, hai năm trước ai ai cũng biết có Tuyệt Thế Đấu La khi đó đánh nhau, mặc dù không dám chắc chắn, nhưng từ khí tức cùng thiên địa biến sắc, có thể phán đoán ra vài phần." Đám Phong Hào Đấu La gật đầu.

Ngọc Tiểu Cương hít sâu một hơi, khuôn mặt cứng ngắt, trầm giọng nói ra: "Hai Tuyệt Thế Đấu La đánh nhau không ai khác, chính l2 Đường Minh cùng Đường Hạo. "

"Mà người trung niên ăn mặc rách rưới vừa trong băng phá ra, chính là xác của Đường Hạo, bị tên Đường Minh giết rồi đóng băng. "

"Trước đó, Đường Minh đến học viện Sử Lai Khắc trắc thí, hắn có ba võ hồn, năm hồn hoàn, cảnh giới lúc đó là Hồn Tông!"

"Cái gì!" Đám Phong Hào Đấu La không tự chủ đứng lên, thần sắc rung động, khiếp sợ cực độ, miệng há to ra.

Trữ Trí Phong không còn giữ được vẻ bình tĩnh nửa, vội hỏi: "Ngươi nói là, hắn ở 2 năm trước, 3 võ hồn, 5 hồn hoàn, cảnh giới đạt đến Hồn Tông? Còn một mình đấu với Tuyệt Thế Đấu La giết chết Đường Hạo?"

"Đúng vậy, ta khi đó có điều tra qua..." Tiểu Ngọc Cương nói ra suy đoán của mình về trận chiến của Minh Hạo và Đường Hạo, trong đó có về hồi sinh...cùng kết hợp lời nói của Minh Hạo khi nãy.

"Rầm..." Đám Phong Hào Đấu La nghe xong, toàn bộ đặt mông ngồi xuống ghế, thân thể run rẩy liên tục.

"Đồ ngu, sao ngươi không nói sớm ở 2 năm trước, khi đó chắc còn cơ hội diệt trừ hắn, hiện tại qua 2 năm, ai biết hắn mạnh ra sao!!!" Độc Đấu La tính tình bất hòa là tay, thời khắc này hắn nhịn không được nửa, một cái tát mạnh vào mặt Tiểu Ngọc Cường.

"Ầm!" Một cái tát này, đem Tiểu Ngọc Cường đánh bay ra xa, đầu lâu trẹo ngược ra sau, trong miệng máu điên cuồng phun ra, cả người nằm úp dưới đất không động đậy, ngực không còn đập,hiển nhiên đã chết.

"Ngươi, Độc Đấu La, ngươi khinh người quá đáng! Ngọc Tiểu Cương chính là đại sư của Khắc Lai Sử chúng ta, ngươi dám giết hắn, chúng ta dù thua kém ngươi hai đại cấp bậc cũng phải liều mạng với ngươi!!!" Phất Lan Đức viện trưởng cùng Triệu Vô Cực đứng lên, hai người hiện tại tâm tình đạt đến cực điểm phẫn nộ.

Khi nãy, vừa nhìn Mã Hồng Tuấn chết, bọn hắn đã không kiềm chế được nửa rồi, lúc này đột nhiên Ngọc Tiểu Cương bị Độc Đấu La đánh một cái tát chết, làm sao bình tĩnh cho được?

Khi này, hai người đem mối hận, phẫn nộ, sát ý phát tát từ trên người Minh Hạo chuyển dời qua Độc Đấu La. Võ hồn hiện ra, hồn lực của hai tên Hồn Thánh ba động kinh khủng.

"Hừ! Ai kêu hắn ngu, chết là đáng đời! Nếu các ngươi muốn theo hắn thì lão phu một tay tiễn luôn các ngươi"

Độc Đấu La khinh thường nói, thật sự, từ khi đi theo đến giờ, hắn chỉ thấy Ngọc Tiểu Cường chỉ là loại phế vật, ngoài trừ cái miệng cùng kiến thức rộng ra, thì không còn lại gì.

Nhưng mà, hắn lúc này còn chưa biết sư phụ của Đường Tam là Ngọc Tiểu Cương, người vừa bị hắn tát chết, nếu hắn biết, chắc chắn bây giờ đã hối hận đến chết rồi.

Thấy hai người Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực đánh tới, hắn khinh thường cười lạnh, nói ra: "Giun dế mà đòi so với trời cao, thật sự không biết sức lực, cũng tốt, lão phu thay tiểu quái vật dạy hai ngươi cách làm người!" Độc Đấu La nói xong, không lùi mà tiến, võ hồn hiện lên, màu xanh độc khí bắt đầu truyền ra, lây lan trong không khí.

Kế đó, Độc Đấu La cùng Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực đấu đá nhau, đem khán đài người xem lây qua, người dưới Hồn Thánh chết vô số, người chạy tứ tán, nào có tâm tình ngồi xem tiếp?

Trữ Trí Phong đứng lên, ra lệnh: "Hai ngươi mau ngăn cản bọn hắn lại!"

Kiếm Đấu La, Phong Đấu La gật đầu, sau đó chia ra hai hướng Độc Đấu La cùng Sử Lai Khắc cản lại.

...

Minh Hạo nhìn trên khán đài đánh nhau, lại thấy đằng xa kia góc đài Ngọc Tiểu Cương ngã vẹo cổ chết, trong lòng có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng, nhất là khi này nghe cuộc nói chuyện của đám đấu la, hắn hoàn toàn hiểu đầu đuôi câu chuyện, cái này đúng là có chút thu hoạch bất ngờ a.

Mã Hồng Tuấn, Ngọc Tiểu Cương, hai vị nhân vật chính chết, nhóm thất quái dần tan rã, Độc Đấu La trở thành kẻ thù...ha ha, để xem diễn biến cốt truyện kế tiếp ra sao, thật đúng là vui sướng nha...

Minh Hạo khi này nhìn Đường Tam, nói ra: "Sư phụ ngươi bị Độc Đấu La đánh chết rồi kìa....", tay chỉ về phía góc đài Ngọc Tiểu Cương đang nằm im ở đó.

Đường Tam đang trong trạng thái bi thương, hối hận, đột nhiên nghe âm thanh của Minh Hạo, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, theo ngón tay Minh Hạo chỉ, nhìn qua góc đài.

Thấy sư phụ của mình ngã vẹo cổ chết, lại nghe bên kia hai sư phụ Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực đang điên cuồng la lên, muốn trả thù cho Ngọc Tiểu Cương.

Ánh mắt trừng ra, thân thể run rẩy, trạng thái bình tĩnh không còn giữ được nửa, điên cuồng so với biết Tiểu Vũ thông dâm người khác tăng lên gấp 100 lần.

"AAA, Độc Đấu La ta muốn giết ngươi!!!!" Tám chân nhện sau lưng thu nhỏ lại, sau đó như lần trước, dựa vào nền đất, tám chân nhện mượn thế bật lên như lò xo, cả người Đường Tam như tên lửa, vèo một cái bay lên không trung, hướng về Độc Đấu La đang đánh nhau.

...

"Tiểu Quái Vật, ngươi làm sao đánh ta a, ta chỉ là giết một tên phế vật thôi mà." Độc Đấu La nghe Đường Tam kêu, hắn quay lại, thấy Đường Tam hùng hổ dọa người bay đến, không khỏi ngẩn ra nói.

"Phế vật? Ta nói cho ngươi biết, hắn chính là sư phụ của ta ở kiếp này, ngươi dám giết hắn, ta và ngươi từ nay là kẻ thù không đội trời chung, không chết không thôi!!!" Đường Tam hắc hóa điên cuồng la lên, không màng đến cái gì Phong Hào Đấu La, hồn kĩ điên cuồng đánh ra, không thèm quan tâm đến hồn lực trong cơ thể tiêu hao khủng bố.

"Cái gì, sư phụ của ngươi!? Ta ta ta xin lỗi, ta tưởng..." Độc Đấu La nghe xong giật mình, vội vàng nói, nhưng đã muộn, khi này hắn đã giết Ngọc Tiểu Cương, làm sao cứu vãng được nửa a.

...

"Sư phụ!!!" Đái Mộc Bạch, Tạp Tư Áo, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh thấy cảnh này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bọn hắn cùng lúc bi thương la lên, từng ngươi thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Mã Hồng Tuấn chết, đại sư chết, nội bộ đánh nhau, nhóm thất quái không còn đoàn kết, nguyên vẹn như trước kia...

Đám thất quái tự hỏi, Đây là cơn ác mộng sao? Nếu thật sự là vậy, bọn hắn muốn mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng này.. Nếu là sự thật, thì sự thật này đối với bọn hắn quá tàn khốc.

Tiểu Vũ lúc này từ trong mơ màng tỉnh lại, nàng nghe đám người la lên, không khỏi ngẩn ra, chuyện gì đang xảy ra?

Quay lại, thấy Mã Hồng Tuấn đầu bị kiếm xuyên qua, nằm im trong ngực của Đái Mộc Bạch, nàng tay che miệng lại, nước mắt từng giọt trong suốt rơi xuống.

Sau đó theo ánh mắt đám người, nàng nhìn thấy sư phụ Ngọc Tiểu Cường nằm trong góc đài, cổ bị trẹo ngược lại, cả thân thể mềm yếu của nàng theo đó lung lay, ngã xuống đất.

Hai mắt vô thần nhìn xung quanh, cả người run rẩy, không biết làm sao.

...

Minh Hạo thấy Đái Mộc Bạch với Tiểu Vũ tỉnh lại, không khỏi sờ sờ cằm.

"Chà, tác dụng của Súng Nói Dối hết rồi?"

Lúc nãy, hắn sử dụng hai hồn kĩ, hồn hoàn của Doraemon cùng Siêu Thần Boom kết hợp với nhau:

-Hồn kĩ 4 (Hồn hoàn Doraemon): Áo choàng trong suốt đây là áo tàng hình.

-Hồn kĩ 1 (hồn hoàn Siêu Thần Boom): Nhân boom

Giới Thiệu: chế tạo ta phân thân boom, phân thân boom giống y chang người thật, có cảm xúc, tính cách, thông minh, có hồn kĩ, võ hồn của người điều khiển...có 30% thực lực...

Kế hoạch của Minh Hạo rất đơn giản.

Đầu tiên, nhân lúc mê vụ từ tổ hộp Hồ Liệt Na cùng Tà Nguyệt che mắt tầm nhìn mọi người, hắn tạo ra một cái nhân boom (phân thân).

Kế đó, điều khiển nhân boom sử dụng hồn kĩ tàng hình, rồi chờ đợi đến thời cơ, điều khiển nhân boom phát động hồn kĩ Súng Nói Dối. Bắn vào hai người Tiểu Vũ cùng Đái Mộc Bạch, biến giả thành thật, biến thật thành giả!

Còn về tại sao thanh kiếm đột nhiên đâm xuyên đầu lâu của Mã Hồng Tuấn càng thêm đơn giản.

Ở hai năm trước, hắn từng bước thử nghiệm năng lực của hồn kĩ, trong đó có Cánh Cửa Thần Kỳ của Doraemon hồn hoàn.

Hắn phát hiện ra, có thể đem hồn kĩ này dung hợp với hồn kĩ khác.

Tựa như ấn thuật của Minato Namikaze, kết hợp hai cái nhẫn thuật thời không – dịch chuyển đến nơi khác, tấn công đối thủ.

Hồn kĩ Cánh Cửa Thần Kỳ thủ đoạn cũng tương tự, hắn chỉ cần một ý niệm, là có thể đem hai hồn kĩ dung hợp với nhau.

Ví dụ là hắn vừa sử dụng hồn kĩ Thiên Sứ Chi Kiếm cùng Cánh Cửa Thần Kỳ dung hợp lại, đem thanh kiếm dịch chuyển, đâm xuyên qua đầu lâu của gã mập Mã Hồng Tuấn.
Bình Luận (0)
Comment