Minh Hạo điều khiển phi nô chạy trốn, rất nhanh thoát khỏi bão cát, hành trình nhóm người từ đây liền thuận lợi, vài ngày sau đến trung tâm Tử Vong Sa Mạc.
Một vùng cát rộng lớn, tu tập có hơn chục vạn người khác nhau, người tại đây đa phần người là nữ giới.
Minh Hạo nhóm người đi đến sau cùng, người ở đây thấy nhóm người Minh Hạo tới, toàn bộ người ánh mắt kinh ngạc nhìn nhóm Minh Hạo, bởi vì khi này trên phi nô chở đến năm người, Minh Hạo, Tam Nương, Bùi Xuân Tình và Chu Cát Anh, Lâm Nhã Tiền.
Thông qua mấy ngày đường nói chuyện làm quen, Minh Hạo nắm rõ tên tuổi, cũng như bối cảnh hai người.
Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền hai người đều là tiểu thư từ gia tộc cao cấp thượng thừa đi ra ngoài lịch duyệt.
Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền thuộc loại thiên hướng tu luyện, chỉ có Bùi Xuân Tình gia tộc loại này hiếm có luyện dược.
Minh Hạo không quan tâm ánh mắt đám người, ngẩng đầu nhìn phía trước cánh cổng khổng lồ.
Cảnh cổng đứng sừng sững tại sa mạc, nó cao lớn có hơn ngàn mét, điều đặc biệt nhất, cánh cổng này không có cửa, mà chĩ có hai cái trụ (|___|) màu đen đứng ở hai bên.
Khu vực cánh cổng một màu vàng, nhưng một là màu vàng của tự nhiên, khác với màu vàng của Tử Vong Sa Mạc kia, loại này tự nhiên làm người cảm giác an toàn khi đứng.
Cả tòa cổng thả ra khí tức xa xưa, kèm theo đó một phần huyền ảo lung linh bảy sắc cầu vòng bắt ngang qua cánh cổng, khiến người lần đầu tiên khi đến đây phát ra một trận thán phục.
Minh Hạo nhìn cánh cổng, đã đoán được cách thức để di chuyển đến cái gọi là Thần Mộ
Loại này phương thức giống truyền tống trận, nhưng hắn nghĩ là có chút khác, vì để huy động được cánh cổng phát ra năng lượng truyền tống đến điểm B, phải cần ngoại lực như sức mạnh để phát động, chứ không phải cần mấy loại nguyên thạch, linh khí.
Minh Hạo qua nhìn hai nữ Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền, đột nhiên nói ra: “Ta hộ tống hai ngươi đến đây, còn lại hai ngươi tự mình giải quyết.”
“Tôn kính cường giả, xin ngươi mang theo chúng ta.”
Hai nữ lo sợ nói, dựa theo thực lực của Minh Hạo, hai nàng có thể đi ké chiếm được một số tiện nghi, thậm chí bảo vật quý giá, quan trọng nhất là tính mạng các nàng được Minh Hạo bảo hộ an toàn.
“Không, ta bổn phận tới đây là hết rồi, nếu như sau khi đi thần mộ xong chúng ta còn gặp lại, ta sẽ hộ tống hai ngươi trở về.”
Minh Hạo lắc đầu từ chối, hắn không rãnh hán đi làm bảo mẫu cho hai nàng, trừ phi hai nàng sẵn sàng hiến thân, tất nhiên loại này trực tiếp không thể nói ra được, với lại hắn hiện tại không còn hứng thú với loại cỏ non xuân tươi nửa, hắn bắt đầu nhắm tới các loại đặc biệt hơn, ví dụ tràn đầy cơ bắp thần kinh như Tam Nương ra, ít nhất hắn còn hứng thú một hai...
“Nhưng mà…” Hai nữ vẻ mặt muốn khóc, nếu một cường giả như Minh Hạo rời đi, đây chính là mất đi lá bùa hộ mệnh a.
Minh Hạo nhìn vẻ mặt hai nàng liền biết các nàng nghĩ gì, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nói: “Ta đưa hai các ngươi đến đây là hết trách nhiệm, hơn nửa các ngươi nên nhớ, chúng ta không ai nợ ai, các ngươi chắc hiểu rõ.”
Hai nữ còn muốn nói gì, gặp vẻ mặt lạnh lùng của Minh Hạo, các nàng chợt nhớ tới ngày hôm qua tình cảnh tra tấn Tần Tú Tú cuối cùng bị đá xuống chết, khí lạnh từ chân xông lên đầu, hai nàng sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui ra sau vài bước, hai nữ rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Minh Hạo, ẩn vào trong đám người.
Minh Hạo quay qua Bùi Xuân Tình hỏi: “Cánh cổng lúc nào mở ra?”
Bùi Xuân Tình nhìn chằm chằm Chu Cát Anh và Lâm Nhã Tiền, nghe âm thanh mới lấy lại tinh thần, nói: “Nếu tính không sai thì đêm nay cánh cổng dẫn đến Thần Mộ sẽ mở ra.”
Minh Hạo gật đầu, nói ra: “Chúng ta tìm một chỗ ngủ, mấy ngày qua ta có chút mệt.”
“Ngủ?” Tam Nương cười nói: “Tốt, ta đạo này có hơi thiếu ngủ a.”
Minh Hạo nói: “Vậy chúng ta ngủ ở đây luôn đi.”, mặc kệ đám người xung quanh ánh mắt, từ túi đồ lấy cái thảm, đặt tại dưới đất rồi nằm lên.
Tam Nương nở nụ cười, nàng nằm xuống bên cạnh Minh Hạo.
Bùi Xuân Tình thấy ánh mắt kị dị đám người nhìn về phía này, mặt nàng nóng rát lên, hai tay úp mặt lại, lúc này nàng thật muốn kiếm cái lỗ nào chui vào, “hai người này quá cực phẩm, giữa ban ngày ban mặt vậy mà lăn ra ngủ, hơn nửa còn trước mặt nhiều người.”
Lần đầu tiên một đại tiểu thư như nàng bị người dùng ánh mắt này nhìn, xấu hổ không nói, nhưng quan trọng là thân phận của nàng, đường đường là gia tộc luyện dược thượng thừa, chỉ một bước nửa là tiến đến cổ tộc, hiện tại bị người nhìn thấy, nàng tin tưởng, chỉ cần trong nửa ngày tiếng xấu về mình truyền ra xa, một ngày sau cả gia tộc mình sẽ biết việc này, nàng không biết phải giải thích với cha mẹ về việc ra sao.
“Nằm xuống đi, ngươi chắc đi đường mệt lắm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một lát.”
Âm thanh Minh Hạo bất ngờ truyền đến tai, làm Bùi Xuân Tình giật mình tỉnh lại, nàng nhìn xuống, thấy Minh Hạo mỉm cười nhìn nàng, một ánh mắt màu đen thâm thúy tựa như giếng sâu không đáy, làm người không đoán được ý nghĩ của hắn.
Bùi Xuân Tình hơi đờ đẫn một chút, Minh Hạo nhìn nàng vẻ mặt đờ đẫn, âm thanh như ma quỷ dụ hoặc, tràn đầy từ tính, nói: “Nằm xuống đi.”
Bùi Xuân Tình không hiểu tại sao, khi nghe âm thanh này, cả cơ thể không tự chủ nằm xuống.
Nơi này là khu vực an toàn nhất ở Tử Vong Sa Mạc, bởi vì nơi này không có cát ăn thịt người, một vùng cát bình thường, có thể yên tâm thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.
“Người kia không phải là Bùi Xuân Tình à, Bùi gia đại tiểu thư, tại sao nàng lại làm hành động khiếm nhã như vậy, còn nằm với một người con trai xa lạ?”
“Chà chà, chắc có lẽ nàng có tình cảm gì với thiếu niên kia, trong nhóm thanh thiếu niên tài tuấn, trước giờ chưa thấy hắn a, chẳng lẽ thiên tài mới xuất hiện? ”
“Có thể vậy, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của nàng liền biết, hi hi hi…”
Đám nữ tử xung quanh thấy vậy nói nhỏ, bàn tán, cười đùa, lấy chuyện nhóm ba người Minh Hạo làm chủ đề chính.
Tại thời khắc này, một nữ tử ăn mặc diêm dúa quần dài áo lụa là đi tới, mắt rắn, mày liễu, môi tô son đỏ đậm, ánh mắt kẽ dài hơi cong như đuôi rắn, bộ dáng yểu điệu đi tới chỗ Minh Hạo.
Mặc áo rộng, như ẩn như hiện đôi song phong tuyết trắng, khi bước đi, đôi ngực lắc lên lắc xuống như trái bóng rổ chạm sàn.
Nữ tử ánh mắt cao ngạo, khinh thường nhìn Minh Hạo một cái, nhìn qua nằm bên cạnh Bùi Xuân Tình, giở giọng chua ngoa nói: “Xuân Tình, ngươi nhìn xem bản thân ngươi làm gì, đường đường chính chính là một đại tiểu thư gia tộc Bùi gia, thân phận cao quý ngàn vàng, vậy mà đi nằm với một tên nhóc xa lạ, không biết xấu hổ là gì à?”
Bùi Xuân Tình nghe vậy nội tâm giận dữ, nhìn về phía người nữ ăn mặc diêm dúa kia, lạnh lùng nói: “Nê Tuyết Hà, ngươi muốn gì?”
“Hì hì.” Nê Tuyết Hà nghe nàng hỏi cười một tiếng, đôi ngực trắng theo đó lắc lên lắc xuống khiến một số nam nhân trong đám nữ không khỏi nuốt nước bọt.
Cười xong, Nê Tuyết Hà chỉ tay vào Minh Hạo, thần sắc kiêu ngạo nói ra: “Ngươi, cút ra cho ta!”
Minh Hạo mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nê Tuyết Hà, nói: “Ngươi bị thần kinh?”
Hắn ghét nhất ba loại người, một loại thích ra lệnh cho người khác, loại thứ hai chính là chỉ tay vào hắn, loại thứ ba chính là xúc phạm đến người thân của hắn.
Nê Tuyết Hà sửng sờ cho là mình nghe lầm, người xung quanh nở nụ cười vui vẻ, đối với Minh Hạo càng khinh thường hơn...
“Hắn ta không biết gia cảnh của đáng sợ của Nê Tuyết Hà thế nào a, vậy mà lại dám chửi nàng”
“Ta nhìn thấy cách ăn mặc của hắn loại này quê mùa, chắc là loại sơn thôn mới dế nhũi mới ra đời, chim con vừa biết bây thôi, lần này cho dù bối cảnh lớn như Bùi Xuân Tình là không ngăn cản được, trừ phi trưởng bối tự thân ra mặt…”
Bởi vì vấn đề nồi giống hiếm, cho nên các gia tộc lớn thường có khế ước liên minh hoặc hòa bình để tránh xung đột không đáng có lẫn nhau, nhưng nếu cá nhân không thuộc khế ước thì thế lực A…có quyền tự do giết người đó, và thế lực B khế ước với thế lực A không có quyền can thiệp vào chuyện này.
…
P/s: ta giảm lại độ biến thái vậy, có lẽ dạo này biến thái quá, làm truyện mất chất yy rồi @@!