Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 259

Minh Hạo đọc xong thông tin về Thế Cương, hắn có chút bất ngờ đối với đứa con trai này, chắc có lẽ vì huyết mạch của mình và Tam Nương mà dẫn đến huyết mạch biến dị.

Nhìn huyết mạch đề tên “tử thần” hai chữ, Minh Hạo có hơi tò mò về thân thể của chủ nhân thân thể này.

Địa vị hắn ra sao? Hắn là ai? Tại sao có thể mang trong người loại này huyết mạch cao quý tử thần?

(Khác với huyết mạch ‘Chúa Tể’ Tử Thần(tử vong) trong cửa hàng nhé.)

Minh Hạo ở ngày trước từng có lúc tò mò, đã thử click hệ thống kiểm tra, nhưng chỉ thông tin sơ sài như tên, tuổi, huyết mạch, giới thiệu là nô lệ các loại, không rõ xuất thân của thân thể này từ đâu ra.

Suy nghĩ một lát, Minh Hạo đành bỏ qua vấn đề tốn thời gian này, click cửa hàng tìm kiếm công pháp cho đứa con trai.

Bởi vì trong cửa hàng hơn trăm ngàn loại công pháp khác nhau, Minh Hạo không biết tìm đến khi nào xong, chỉ có thể hướng về mục tìm kiếm công pháp thích hợp cho huyết mạch, chọn giá cả tầm 1 tỷ, điền tên huyết mạch vào.

“Tử Thần Phá Thể”

Loại: công pháp – luyện thể

Giới thiệu: ngưng tụ tử khí rèn luyện cơ thể, trong quá trình tu luyện có thể chịu đau khổ về thể xác, nhục thể dần bị tử khí ăn mòn, đây là quá trình lột xác, nếu trong quá trình này người tu luyện ý chí không bền, không chịu đựng được đau đớn có thể mất mạng.

Càng tu luyện lên cao nhục thể càng mạnh mẽ, phá nát thiên địa dễ như ăn cơm uống nước, kèm theo đó hiệu ứng ăn mòn thời – không do tử khí tạo ra, đến nổi thần thánh cũng phải kieng dè sợ hãi vài phần.

Chia làm ba giai đoạn tu luyện: Tử Thể - Tử Phá– Tử Quy.

-Tử Thể:

Dùng tử khí luyện hóa nhục thể, ngoài: da, lông… Trong: xương, máu, thịt…đem toàn bộ thịt ngoài và trong phá hủy rồi thông qua tử khí rèn luyện, lập lại.

-Tử Phá:

Sau khi rèn luyện toàn bộ trong và ngoài, kế đó đến các bộ phận quan trọng như: tế bào, tim, gan, óc…chậm rãi đem tử khí phá hủy toàn bộ 6 giác quan: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, trực giác. Bước thứ hai tu luyện giống như Tử Thể, sau khi phá xong toàn bộ lập lại.

-Tử Quy:

Đem tử khí dung hợp toàn bộ cơ thể, hóa nhục thể thành tử thể.

*Chú ý: ở hai giai đoạn đầu là Tử Thể và Tử Phá nên thấp thu tử khí thấp, không nên ở nơi hầm mộ hoặc tử khí.

*Chỉ dành cho người có huyết mạch Tử Thần Phá Thể.

Giá: 950 triệu “

Minh Hạo đọc xong không chút do dự click mua ngay.

“Đing! Chủ nhân phải chăng mua công pháp Tử Thần Phá Thể?” Hệ thống vang lên âm thanh hỏi thăm.

“Phải!”

“Đing! Mua thành công, khấu trừ điểm mua sắm 950 triệu, còn dư lại 50 triệu điểm.”

Minh Hạo vừa dứt lời, trên tay Minh Hạo phát sáng lên, một cuốn sách màu cam xuất hiện ở lòng bàn tay.

Minh Hạo cầm cuốn sách trên tay, lật ra đọc thử, bởi vì có tinh thần lực Dâm Thần rất nhanh Minh Hạo đọc xong cuốn sách bên trong tất cả nội dung, ánh mắt nhìn về Thế Tông hiện lên suy tư.

Tứ nữ thấy Minh Hạo im lặng không nói, lẳng lặng chờ đợi không làm phiền hắn.

Minh Hạo lúc này mở miệng nói: “Thế Cương,con muốn tu luyện không?”

“Tu luyện là sao cha?”

Thế Cương mở miệng hỏi, ánh mắt tò mò nhìn Minh Hạo.

“Tu luyện, con có được sức mạnh cái thế…”

Minh Hạo nói đơn giản một chút cho đứa trẻ hiểu.

“Con muốn học, cha mau dạy con tu luyện đi.” Thế Cương nghe xong, vẻ mặt háo hức thúc giục Minh Hạo.

Hiển nhiên, Thế Cương đối với cái gọi là tu luyện mới mẽ này rất thích thú, tò mò.

“Ta sẽ dạy ngươi, nhưng ta cảnh báo trước, con đường tu luyện rất gian nan và đau khổ, có thể mất mạng, ngươi còn muốn tu luyện?”

Minh Hạo thần sắc nghiêm túc nhìn Thế Cương hỏi.

Thế Cương cái hiểu cái không, hắn gật đầu, nói: “Con dù không hiểu lắm nhưng con sẽ cố gắng.”

Âm thanh ngây thơ trong trẻo đến làm Minh Hạo có hơi ngây ra, hắn vui mừng gật đầu, cười một tiếng, nói: “Ha ha, tốt lắm, không hổ là con trai ta, một năm tới, ta sẽ tự mình huấn luyện ngươi.”

Minh Hạo lúc này đột nhiên có nhã hứng muốn tự mình huấn luyện một đứa con trở thành cường giả.

Ở thế giới kia đám con, bởi vì quá nhiều con, hơn 50 đứa, hắn lại lười cùng không có thời gian, cho nên thường là đem công pháp cho bọn chúng tự học rồi rời đi.

“Cám ơn cha!” Thế Cương vui mừng kêu lên, tiếng “cha” ngày càng thuận hơn lần gọi trước.

Dù mới chỉ hai tuổi, nhưng Thế Cương lại là đứa bé hiểu chuyện, hai năm qua được tứ nữ chăm sóc dạy dỗ đầy đủ, trong đó ba người thế gia cao cấp thượng thừa, hai nhà luyện võ, một nhà một cái còn lại là Tam Nương bộ lạc cấp 3, tất cả đều là thế gia lớn, kiến thức phong phú, đủ để hiểu cách thức dạy con cái của tứ nữ với một đứa bé như thế nào.

“Ừ, ngươi trước học hết cái này trước đi, xong rồi gọi ta.”

Minh Hạo từ cửa hàng bỏ ra vài điểm, mua mấy bản tu tiên cơ sở, tu thần thức (tinh thần lực) cơ sơ, vứt qua cho Thế Cương.

Hắn không muốn Thế Cương học cái gì ở thế giới này, đem JJ thành đan điền, đem JJ luyện dược, đem JJ luyện kim các loại. Nghĩ đi, cái này quá ***, cho nên hắn đem phương thức tu tiên dạy cho hắn



Trong căn phòng nào đó truyền ra từng tiếng du dương tiêu hồn của đôi nam nữ.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Trong phòng, Minh Hạo thân thể trần chuồng nằm úp xuống, dưới thân thể hắn chính là một cái đầy đã cơ thể, đôi song phong săn chắc đồng cam lớn đặt tại lòng ngực Minh Hạo.

Từng tiếng hít ra thở vào đều đặn nhịp nhàng, cả hai thân thể như hơi thở hòa quyện lại làm một với nhau.

“Tí tách”

Âm thanh nước suối chảy ra còn chưa khô sau mùa lũ lụt.

Bọt trắng vương vãi khắp căn phòng, từ trên giường đến đất.

Minh Hạo mở mắt ra, tinh thần sảng khoái lạ thường, sau một đêm mưa gió cùng Tam Nương, Minh Hạo đối với trời đất, âm dương lĩnh ngộ càng nhanh, nhất là khi đem Dương hòa quyện với Âm của Tam Nương, làm hắn cảm xúc thăng hoa dạt dào, đây cũng là lần thứ nhất như vậy.

Không thể không nói, Âm của Tam Nương đúng là đặc biệt nhất trong số nữ mà Minh Hạo đã “ăn”.

Âm, rất rộng, làm hắn đối với Âm càng lĩnh ngộ sâu hơn.

Dù Minh Hạo đã vào Âm, ra Âm có hơn ngàn lần, nhưng đối với Âm ý nghĩa sâu rộng, Minh Hạo như đứa trẻ lên ba tập thủ râm mà thôi, chưa tìm hiểu thấu đáo.

Bởi vì Âm của Tam Nương có cấu tạo đặc biệt, có sức chịu đựng để đón Dương của Minh Hạo “cầy cấy” liên tục hơn vài tiếng đồng hồ với cường độ mạnh bạo max level.

Làm xong với Tam Nương đêm đó, Minh Hạo đạt đến đỉnh điểm thăng hoa, JJ thải ra tinh hoa trời đất, theo đó sức mạnh bản nguyên trong cơ thể bị rest về 0 kia vậy mà tăng lên một tia.

Dù chỉ một tia nhỏ, nhưng lại làm Minh Hạo kinh ngạc, vui mừng như điên.

Bởi vì một tia này bản nguyên có thể cảm nhận được vị trí cái bản nguyên của thế giới này.

Minh Hạo nằm trên giường nhắm mắt lại, cảm nhận tọa độ bản nguyên.

“Hả?”

Hồi sau mở mắt ra, trong mắt hiện ra nghi hoặc, tọa độ hắn đã cảm nhận được, nhưng hình như có chút xa a.

Minh Hạo hai mắt chuyển động, tròng trắng co rút nhỏ lại, màu đen tròng tràn ngập con mắt, ở giữa màu đen đồng tử co nhỏ lại, màu đỏ băng lãnh khát máu từ bên trong hiện ra.

Từ trong đôi mắt Minh Hạo bắn ra tia sáng.

Ánh sáng bay ra ngoài, hóa thành một người y chang Minh Hạo, trừ khí tức bên ngoài tràn ngập hắc khí, âm lãnh, còn lại toàn bộ giống như đúc, từ mí mắt đến môi, miệng, mặt…

“Bản thể, ngươi muốn ta làm gì?”

Minh Hạo phân thân âm lãnh nhìn Minh Hạo hỏi, âm thanh lạnh lẽo đến khiến người ta lạnh buốt, tựa như con ác quỷ từ địa ngục bò lên nhân gian.

Minh Hạo hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Ngươi dẫn theo mười tên đế cấp cường giả tiến đến trung tâm Thần Mộ đi, còn làm sao chắc ngươi biết.”

Phân thân Minh Hạo không nói lời nào rời khỏi phòng.

Minh Hạo nhìn bóng dáng hắn, cảm giác cái phân thân này chính là bản sao của Tử Thần hơn là của hắn a, từ ánh mắt đến âm thanh, hành động, lạnh lẽo không chút cảm xúc.



Minh Hạo đứng lên, nhìn Tam Nương còn đang ngủ say không làm phiền nàng, cả ngày hôm qua hắn hành nàng lắm rồi.

Mặc quần áo vào, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Minh Hạo hướng đến căn nhà gần đó, vài tên đế cấp canh gác thấy Minh Hạo đi đến cùng lúc cung kinh chào: “Chào buổi sáng thiếu gia.”

“Chào.”

Minh Hạo gật đầu nói một chữ coi như chào hỏi.

Tất cả đế cấp 2 năm trước đều bị Minh Hạo giết rồi đem chiêu “Tử Thần Hồi Sinh” cho sống lại, nhưng có chút khác với đám lâu la ở Tử Vong Sa Mạc là, linh hồn vẫn còn không biến mất.

Mở cửa, bước vào căn phòng nhỏ, nhìn nằm trên giường còn ngủ khò khè Thế Cương và ba nữ Bùi Xuân Tình, Chu Cát Anh, Lẫm Nhã Tiền.

Minh Hạo nhíu mày, không biết đứa con trai Thế Cương này có học xong hai bản tu luyện sơ cấp chưa.

Minh Hạo đi đến giường, nhẹ nhàng gọi Thế Cương dậy.

Thế Cương bị gọi dậy, hắn mở mắt ra, nơi khóe miệng còn chảy nước miếng, ánh mắt mơ màng hỏi: “Gì vậy cha.”

“Tỉnh, dậy tu luyện.”

Minh Hạo mặt đen, nhỏ giọng nói.

“Để con ngủ một lát đã cha, lát nửa tu luyện nhé.” Thế Cương lười biếng, nói xong nhắm mắt ngáy ngủ khò khè tiếp.

Minh Hạo mặt thêm đen, mặc kệ Thế Cương có đồng ý hay không, một tay ôm thân thể bé nhỏ của Thế Cương cõng lên vai mình đi ra khỏi phòng.

“Cha, để con ngủ, oa!” Thế Cương khó chịu òa khóc lên, dù sao hắn chỉ mới 2 tuổi con nít mà thôi.

“À, con trai, nguoi khóc là ăn đòn.” Minh Hạo nhìn nằm trên vai Thế Cương khóc, thần sắc lạnh lùng nói.

“Oa!”

Thế Cương không nghe, một bộ khóc nhè lên, âm vang rất cao, đem toàn bộ tứ nữ đang ngủ làm giật mình thức tỉnh.

Tứ nữ nghe âm thanh là Thế Cương khóc, tưởng có chuyện gì xảy ra với nó, lật đật thay đồ rồi chạy ra ngoài.

Khi nhìn thấy Minh Hạo ôm Thế Cương bình yên vô sự, tứ nữ thở phào một cái.

“Thế Tông, ngươi làm gì đứa con trai chúng ta vậy?”

Tam Nương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Thế Cương, cảm giác có chút đau lòng, nàng nhìn Minh Hạo gằng giọng hỏi.

Minh Hạo quay lại nhìn nàng nói: “Không có gì, ta tự mình huấn luyện nó, các ngươi đi ngủ tiếp đi.”

Tam Nương nhớ đến ngày hôm qua trò chuyện của hai cha con, ánh mắt quan tâm nhìn Thế Cương, nàng gật đầu nói: “Ngươi nhẹ tay, nó còn nhỏ.”

“Ta biết.” Minh Hạo mỉm cười bình tĩnh nói.

Tứ nữ thấy không có chuyện gì, trở về phòng đánh một giấc ngủ tiếp.

Đợi tứ nữ đi về, Minh Hạo nhìn nằm trên vai khóc lóc Thế Cương, đặt hắn xuống đất, lạnh lùng nói: “Nếu còn khóc nhè ta liền bỏ ngươi lại một mình.”

Lời Minh Hạo nói ra tràn đầy uy nghiêm của một người cha, Thế Cương đang khóc nghe vậy không tự chủ nín lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tròn nhìn Minh Hạo, nức nở nói: “Cha đừng bỏ con lại một mình.”

“Được rồi, ta sẽ không bỏ ngươi lại, nhưng ngươi phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ bỏ ngươi lại.” Minh Hạo ra dáng người cha, nghiêm khắc nói.

“Vâng cha.” Thế Cương yếu ớt gật đầu.

Minh Hạo hỏi: “Ngươi hôm qua học xong nội dung hai quyển sách ta đưa chưa?”

“Đã xong.” Thế Cương gật đầu.

Minh Hạo không có gì kinh ngạc, dù sao thiên phú của Thế Cương hệ thống đánh giá khá cao, nếu không học được thì hắn đi bán lợn được rồi.

“Có chỗ nào không hiểu không?” Minh Hạo hỏi.

Thế Cương lắc đầu nói: “Không thưa cha, con hoàn toàn nắm giữ.”

Minh Hạo gật đầu, chợt sửng sờ, nếu có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung trong hai cuốn thì Minh Hạo không có gì bất ngờ, nhưng nếu nói chỉ cần một ngày nắm hết toàn bộ tinh túy quan trọng trong đó mới khiến Minh Hạo kinh ngạc.

Minh Hạo nghi ngờ hỏi: “Ta hỏi ngươi, cách vận hành đan điền như thế nào?”

Thế Cương cái đầu nhỏ ngẩng lên trời, ánh mắt chuyển động, nói: “Để vận hành đan điền, đầu tiên chính là thổ nạp…”



30 phút sau.

Minh Hạo hỏi hơn chục câu khác nhau, đa phần là cách tu luyện, điều khiến Minh Hạo kinh nghi là đứa con trai này cũng quá thông minh, hỏi một biết mười, hơn nửa sau khi hỏi xong, Minh Hạo còn bắt hắn thực hành tu luyện tu tiên.

Mới đầu Minh Hạo còn nửa tin nửa ngờ về thiên phú Thế Cương, sau khi Thế Cương ở tại trước mặt hắn tu luyện đã dần dần tin tưởng.

Hoàn toàn đúng như trong sách, từ cách vận hành đến tu luyện, Thế Cương hoàn toàn làm đúng tất cả, không sai một ly nào.

Minh Hạo vẻ mặt ngu đần nhìn Thế Cương ngồi dưới đất tu luyện, không biết hắn so với đám con ở thế giới kia thiên phú thế nào, vậy mà quá kinh, chỉ một ngày nắm giữ toàn bộ nội dung, còn có nắm giữ cách tu luyện thành thục như người trưởng thành.

Điều làm Minh Hạo kinh ngạc nhất, đứa con trai Thế Cương này không cần người dạy, chỉ học qua sách vở là biết toàn bộ, tu luyện một đường thông suốt.

Phải biết, Thế Cương hiện giờ chỉ mới 2 tuổi, một đứa trẻ miệng hôi sữa a, so với hắn ở thế giới tinh tế còn bật hack hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment