Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 292

Minh Hạo sắp xếp cho đám người phòng ở, hướng dẫn đám dị giới nữ cách thức di chuyển tại trong phi thuyền. Sắp xếp xong, hắn đi đến buồng lái thuyền, ngồi vào ghế..

“Zero I, ngươi còn ở đó không?”

“Có ngài, ta luôn luôn ở tại đây.”

Giọng nói cứng ngắt băng lãnh, thuộc về âm thanh cơ giới đáp lại

“Tốt lắm, ngươi làm rất tốt Zero I…. Hiện tại chúng ta đang ở đâu và nay là năm bao nhiêu?” Minh Hạo hỏi.

“Thưa ngài, chúng ta đang vị trí thiên hà không biết tên, số năm dựa theo lịch từ liên bang trái đất là năm 5921 năm.”

“Nơi này trôi qua 2000 năm rồi sao?”

Minh Hạo bình tĩnh nghĩ, dù sao mỗi thế giới, chính là dòng thời gian chảy khác nhau, cái này không có gì kinh ngạc.

Bên kia Đế Bá có thể chảy qua trăm triệu năm, nhưng thế giới này tốc độ chảy chậm hơn chạp hơn.

Minh Hạo mặt không cảm xúc ra lệnh: “Zero I, hướng về trái đất tọa độ tiến đến, dùng thời gian nhanh nhất cho ta.”

“Vâng thưa ngài.” Zero I hệ thống không chút cảm xúc đáp lại.

“Hệ thống chuẩn bị đếm ngược siêu nhảy bước không gian 120 giây, để giữ an toàn tránh điều đáng tiếc xảy ra, xin tất cả mọi người ở tại trong phòng.”

“Hệ thống chuẩn bị đếm ngược siêu nhảy bước không gian 120 giây, để giữ an toàn tránh điều đáng tiếc xảy ra, xin tất cả mọi người ở tại trong phòng.”

“Hệ thống chuẩn bị đếm ngược siêu nhảy bước không gian 120 giây, để giữ an toàn tránh điều đáng tiếc xảy ra, xin tất cả mọi người ở tại trong phòng.”

Ba tiếng còi báo từ phi thuyền vang lên, làm mọi người trong thuyền hết hồn, lập tức ở im trong phòng không dám chạy loạn ra ngoài.

120

100

80

50

30



3

2

1.

“Ầm!”

Phi thuyền phát ra âm thanh nổ vang dội, phía sau thân thể phi thuyền phát ánh sáng chói mắt. Một giây sau, con thuyền hóa thành tia sáng, biến mất trong màn đêm hư không sâu thẩm.



Tòa cao ốc trong ngàn vạn căn nhà, nó lớn nhất, cũng là cao nhất nơi đây.

Nơi này chính là trụ sở tình báo liên bang nhân loại, nơi cao nhất của tòa cao ốc, căn phòng phía trên đề tên: tổng cục trưởng cục tình báo.

Trong phòng ngồi một người trung niên, vùi đầu vào đống giấy tờ phê duyệt.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.” Trung niên ngồi trên ghế ngẩng đầu lên nhìn hướng cửa nói.

Một người nữ mặc đồ quân nhân màu xanh dương đồng phục đi vào, làm lễ chào, sau đó nói: “Thưa tổng cục trưởng, có một dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện trên radar, nó hiện ra ngắn ngủi trên radar sau đó đột ngột biến mất.”

Trung niên nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm nghị, trầm ổn nói: “Đưa ta xem.”

Người nữ đưa xấp giấy cầm trên tay cho trung niên.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển trình độ rất cao, cái gì chỉ cần một cú click tay, một cái ý nghĩ là xong. Chẳng qua, có mặt lợi tất nhiên có mặt hại, trên thế gian không có gì là hoàn mỹ, trình độ kỹ thuật xâm nhập hệ thống dạng hacker theo đó cũng tăng cao.

Cho nên những tin tức tối mật thế này chỉ in trên giấy, không đưa lên trên, tránh các chủng tộc khác thám thính biết được.

Cầm lên tờ giấy đọc, người trung niên nhíu mày lại, trong mắt hiện ra một tia lo lắng.

Nhìn một lát, hắn đặt tờ giấy xuống bàn, nhìn người nữ nói: “Hiện tại thời điểm nhạy cảm, chúng ta phải đề phòng là trên hết, ra lệnh cho đội tình báo đặc biệt điều tra hư thực chuyện này. Ngươi đem tin tức này gởi cho tổng tham mưu và tổng tư lệnh đi.”

“Vâng tổng cục trưởng.” Người nữ chào lễ một cái mở cửa đi ra.

Bất quá, chưa yên tĩnh được bao lâu, máy liên lạc vang lên tín hiệu.

“Có chuyện gì?” Trung niên cầm lên máy liên lạc hỏi.

“Tổng cục trưởng mau đến phòng số 1, có chuyện quan trọng!!!”

Đầu bên kia truyền đến âm thanh, giọng điệu nóng vội.

“Được, các ngươi chờ ta một lát.” Trung niên cúp máy, đứng lên đi ra khỏi phòng.

….

Trong phòng, các nhân viên tình bào nhìn màn hình trước mặt chằm chằm, trong mắt hiện ra bất khả tư nghi, sợ hãi, tựa như đang thấy thứ mà bọn hắn không bao giờ tin được.

Thấy trung niên đi đến, đám nhân viên đứng lên làm lễ chào.

Trung niên gật đầu coi như đáp lại, đi đến bàn làm việc, nhìn vào màn hình.

“Làm sao có thể…”

“Không thể, không thể, làm sao có thể, làm sao…”

Một giây sau, con mắt hắn thật nhỏ co rút lại, miệng lẩm bẩm “làm sao có thể” liên tục, khiến nhân viên đứng bên cạnh không hiểu hắn đang nói gì.

“Tổng cục trưởng, tổng cục trưởng.”

Tầm năm phút, thấy người trung niên còn trong trạng thái chưa tỉnh lại, có người sốt ruột kêu lên.

“A a.” Như từ trong mơ tỉnh lại, trung niên a một tiếng, nơi miệng giật giật vài cái, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp nhìn màn hình, quay qua nhìn đám nhân viên, thấp giọng nói ra: “Đây là phi thuyền ma.”

“Thuyền ma?” Đám nhân viên thần sắc tò mò, có người hỏi,: “Tổng cục trưởng, thuyền ma là sao, giống như thuyền không người lái ở thế kỷ 21 à?”

“Đúng vậy, nhưng càng kinh khủng hơn, một phi thuyền.”

Trung niên nhìn màn hình, bên trong hiện ra hình ảnh một con thuyền khổng lồ lơ lửng trong không gian, không ai biết nó lớn bao nhiêu, nhưng có thể hiểu, dù cho dùng kính phóng nhỏ gấp trăm triệu lần cũng có thể nhìn thấy được nó, đủ để biết con thuyền này khổng lồ đến cỡ nào.

Tự châm cho mình điếu thuốc, người trung niên ngồi trên ghế hít một hơi dài, nhìn màn hình nói tiếp: “Trong tài liệu mật có ghi lại, cái vấn đề này không có gì bí mật, cho nên ta nói cho các ngươi biết cũng được.”

“1000 năm trước từng có lời đồn đại, một chiếc phi thuyền khổng lồ không mục đích chu du trong vũ trụ.”

“Không ai biết con thuyền này của ai, xuất xứ từ đâu, người nào tạo ra. Nhưng phải biết một điều, dù cho dùng toàn bộ tài lực của tất cả chủng tộc vũ trụ cộng lại cũng không tài nào tạo được một thứ lớn như vậy.”

“Từng có một vị cường giả cảnh giới Anh Hùng đến thử, đáng tiếc bên ngoài phi thuyền có tấm lá chắn quá mạnh. Vị cường giả cấp anh hùng vừa đánh vào phi thuyền một quyền lập tức bị lực do lá chắn phản lại, đem hắn chấn bay ra xa, cả thân thể gần như nát bấy, chết ngay tại chỗ.”

“Kể từ đó không ai dám lấy tính mạng của mình tới thử nghiệm, tiếp cận con tàu.”

“Còn lý do vì sao gọi là thuyền ma chính rất đơn giản. Trôi qua hơn mấy trăm năm, nó vẫn hoạt động bình thường. Thỉnh thoảng cách chục năm, trăm năm người ta có thể ngẫu nhiên nhìn thấy nó chạy qua rồi biến mất.”

“Điều kỳ lạ là, dù cho cảnh giới Anh Hùng sống nhiều nhất là năm trăm, tám trăm năm, nhưng con tàu này lại vận hành hơn ngàn năm, nếu tính tới hôm nay vừa tròn 2000 năm, kết hợp với con tàu chỉ du hành tự do không mục đích ở tinh không, như vậy chỉ có một khả năng, con tàu này không ai lái, tự mình vận hành.”

Người trung niên nói một hơi dài, đám nhân viên bên cạnh rơi vào say mê trong câu truyện của hắn kể.

"Các ngươi biết đó, một con tàu nhiều nhất chỉ vận hành 100 năm nếu không đủ nguyên liệu, chưa kể đến khi du hành trong vũ trụ, có thể gặp quái thú thời không, các loại nguy hiểm không gian..."

Trung niên nói tới đây, giọng nói hắn đột ngột thay đổi, trở nên nghiêm túc hẳn, “Chỉ là chúng ta không biết, tại sao con thuyền ma này bỗng nhiên không dấu hiệu báo trước nào xuất hiện tại đây? Hay là một điềm báo xui xẻo nào đó?”

Đám nhân viên im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không nói tiếng nào, trong mắt hiện ra kích động khó ức chế.

Bọn hắn rất muốn thử đi tới, xem thuyền ma như thế nào, đáng tiếc, nếu không có tổng cục trưởng ra lệnh, bọn hắn không dám rời khỏi vị trí của mình.

“Đi,các ngươi đi tới, dò thám chiếc thuyền, nhớ, không được đụng đến nó.”

Trung niên trầm ngâm một chút, thấy đám nhân viên ánh mắt lửa nóng, hướng nhân viên ra lệnh.

“Vâng tổng cục trường!” Đám nhân viên nghe vậy trên mặt hiên lên vui vẻ, làm lễ một cái nhanh chóng rời đi.

Người trung niên nhìn đám nhân viên dáng vẻ vội vã rời đi, nở nụ cười lắc đầu.



G9 nhé, dạo này tác giả bệnh, nên chương có thể 1c/ngay ~~
Bình Luận (0)
Comment