Siêu Cấp Yy Hệ Thống

Chương 301

Minh Hạo nằm trên giường nhìn vào túi trữ vật mỉm cười.

Ngồi dậy, lấy ra đồ vật từ trung tâm mua sắm mới vừa mua được.

“Rầm!”

Một đống đồ từ túi trữ vật thoát ra, nặng nề rơi xuống đất.

“Xem nào.” Minh Hạo bước xuống giường, đi tới đám đồ nghiên cứu từng món.

Sau vài phút nghiên cứu, hắn hoàn toàn biết cách sử dụng.

Trong đó có mấy món như: gien, vũ khí, máy trò chơi.

Gien, dược tề, Minh Hạo mua về để nghiên cứu các thành phần, cũng như tác dụng của nó, hắn dùng tinh thần lực xem xét một chút, vài phút sau có thể nắm bắt toàn bộ, tạo ra được.

Dược tề trong đây có rất nhiều loại, cường hóa, tăng vĩnh viễn thuộc tính, xuân dược, tăng tiềm năng.

Vũ khí trong đây đồng dạng như vậy, có súng nhắm, có thể ngắm bắn từ xa mấy ánh sáng, thậm chí mấy trăm năm ánh sáng, vũ khí nguy hiểm này chỉ dành cho bộ đội người cấp bậc cao mới có thể sử dụng. Mà Minh Hạo là ai? Hắn chỉ cần dùng tinh thần lực, điều tra một chút, sau đó sao chép “giả” qua là toàn bộ ok, không gì không được, dễ như ăn cơm bữa.

Đặc biệt nhất chính là máy trò chơi.

Nó như chiếc giường nằm, kèm theo là cái mũ trò chơi mềm mại.

Cái này giống như trong tiểu thuyết mà Minh Hạo đọc ở thế kỷ 21, loại mũ trò chơi tương lai, bên trong ra sao thì hiện tại như vậy.

Các vật phẩm mà Minh Hạo mua, đa số là cấp SS trở lên, nếu có người biết được chuyện này chắc chắn sẽ hết hồn không dám tin.

Cấp SS trên thị trường thuộc loại hàng rất hiếm, chỉ có những nơi đặc biệt như trung tâm, những nơi này, chỉ có thành viên cao tầng liên bang hoặc quân hàm lớn như Tổng Tư Lệnh quân đội mới có thể đi vào.

Minh Hạo đem toàn bộ gien dược tề bỏ vào trữ vật, cái này nghiên cứu sau. Nhìn đến thanh vũ khí, Minh Hạo có chút hưng phấn.

Không phải là vũ khí mạnh bao nhiêu để hắn hưng phấn, mà lâu rồi hắn không được chạm tay vào vũ khí, nhất là các loại súng ống như thế này.

Người con trai nào không một lần nằm mơ cầm súng bắn kẻ địch?

Minh Hạo dù rất mạnh, nhưng phải nhớ kiếp này hắn là người địa cầu, một học sinh bình thường hơn không thể bình thường.

Mỗi lần nhìn các anh lính quân đội hoặc chiến tranh vũ khí nóng trên youtube, tiếng đạn pháo nổ rền vang, trong người Minh Hạo nhiệt huyết bốc cháy dữ dội.

Cầm lên một khẩu sniper, khẩu này dài cỡ 1,6m, cân nặng 60 kg.

Loại này súng khá lớn, nòng ngắm được bao khỏa bởi thiết bị đặc biệt hiện đại nhất, tự động định vị địch – ta, tính khoảng cách từ xa, sức bắn phá cực lớn, đạt đến 90% độ chính xác.

Có thể bắn hiệu quả tầm xa 500~850 năm ánh sáng, tối đa là 1000 năm ánh sáng. Di chuyển với tốc độ 50~70 năm ánh sáng trong 1 giây, tùy thuộc vào hoàn cảnh thời tiết thời không, còn có các chướng ngại trong lúc đó.

Đường đạn thông minh, tự động “né” những vật cản trở, bắn chết kẻ địch mới dừng lại.

Đạn khẩu súng này thuộc về độc quyền, chỉ có đạn dành cho khẩu này mới có thể bắn được.

Khẩu súng cấp SSSSS thuộc liên bang cao tầng sản xuất, chỉ dành cho tay sniper bắn tỉa xuất sắc nhất, mỗi 500 năm chỉ sản xuất một khẩu.

Đây cũng là tầng cao nhất trung tâm khu mua sắm.

Các tầng đặc biệt của trung tâm mua sắm, chỉ dành cao tầng liên bang hoặc quân đội có một cái đặc biệt, đó là liên kết toàn bộ khu trung tâm với nhau. Chỉ có thẻ đặc biệt mới có thể đi vào, thẻ này không thuộc thẻ thành viên, mà chỉ có các tướng lĩnh cao cấp liên bang mới có được, đáng tiếc là gặp tên Minh Hạo biến thái này, hắn dễ dàng “đột nhập” vào lấy “trộm” khẩu sniper cấp SSSSS.

Minh Hạo cầm lên súng ống, nó hình thể như súng ở thế kỷ 21, nhưng bên trong chất lượng hoàn toàn khác.

Khá nặng, lượng đạn không nhiều, chỉ có 10 viên, nhưng Minh Hạo không lo lắng vấn đề đó, hắn phất tay một cái, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhắm một con mắt, nhìn vào ống kính nhắm.

Vừa mới nhìn vào, như có cái gì đó nhập vào đầu Minh Hạo, hiện lên tầm nhìn cực xa xôi, số liệu chính xác, đường đạn … tựa như đang chơi game máy tính vậy.

“Liên kết với người bắn.” Đây là năng lực cơ bản của sniper, giúp người bắn có chuẩn xác thông tin, tự mình điều chỉnh mà không cần dùng tay.

Minh Hạo cầm khẩu súng bước ra cửa sổ, đưa khẩu súng ra ngoài, hướng nhắm lên trời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Minh Hạo trong đầu hiện lên hình ảnh khác nhau: tinh không vũ trụ, các thiên thạch, hành tinh, người, các chủng tộc khác nhau sinh sống…

Minh Hạo thử nghiệm từng bước, khóa lại một hành tinh nhỏ gần đó, bóp cò một phát.

“chíu.”

Như tia laser, một đóm đỏ lấy cực nhanh siêu việt tốc độ bình thường từ nòng súng bắn ra, bay lên bầu trời.



“Chuyện gì?”

Trong căn phòng yên tĩnh, mười lão già ngồi trên các bậc cao nhìn dưới đất người trung niên hỏi.

Trung niên như đứa bé mặt méo xẹo, môi run run nói: “Thưa các nguyên lão, khẩu Rìu Bò Điên duy nhất bị người lấy mất.”

“Phốc!”

Vài lão già vừa uống trà chưa kịp nuốt, nghe xong trung niên nói phun ra toàn bộ nước trà vừa uống được.

“Khặc khặc.” Cả đám nguyên lão ho khan sặc sụa, một người trong đó đứng dậy, mặt đỏ như lửa chỉ tay về trung niên la hét giận dữ: “Tra, nhanh tra cho ta, ai dám lấy cắp phải mau bắt hắn về, phải biết khẩu đó vô cùng đặc biệt, thuộc về hàng cấp SSSSS.”

“SSSSS?” Trung niên ngẩn ra theo bản năng hỏi: “Không phải SSSS à các nguyên lão?”

“Không, còn đứng đó hỏi? nhanh lấy về cho ta!!!” Nguyên lão la lê, âm thanh như muốn chấn nát màng tai trung niên.

“Vâng vâng.” Trung niên hai tai run run đau nhức sợ hãi chạy đi, vừa chạy đến cửa lúc này cửa mở ra, một người trung niên mặc đồ quân nhân dáng vẻ vội vàng chạy vào.

“Các vị nguyên lão, có tin mới, ta đã xác định được tọa độ người lấy cắp khẩu Rìu Bò Đỏ.”

“Là ai?” Đám nguyên lão vẻ mặt hòa hoãn, một người chầm chậm hỏi.

Trung niên quân nhân liếc nhìn người đứng ở nơi cửa.

Đám nguyên lão già thành tinh hiểu ý, nói “Không cần tra nửa, ngươi đi đi.”

Người trung niên đứng tại cửa gật đầu hiểu ý, không nói lời nào rời đi, thú thật hắn vừa nghe xong nguyên lão nói một trận hết hồn, bởi vì hắn là người canh gác bảo vệ khẩu súng cấp SSSSS kia.



Trung niên mặc trang phục quân nhân vừa đi vào không ai khác là Hàm Tôn.

“Nói đi Hàm Tôn, là ai lấy cắp?” một người ngồi ở trên nguyên lão thần sắc lạnh lùng hỏi.

Hàm Tôn gật đầu nói: “Thưa các vị nguyên lão, là do cựu tổng tư lệnh lấy.”

Đám nguyên lão gật đầu, sau đó khuôn mặt cứng lại, mỗi người trên mặt hiện lên sợ hãi, trong lòng âm thầm đậu má râu xanh, sao lại dính vào tên quái vật này.

Trong phòng bất thình lình rơi vào yên tĩnh lạ thường, không ai nói tiếng nào, đám nguyên lão liếc qua, nhìn lại, tựa như ánh mắt đưa tình của lũ đực gay trao nhau.

“Phải làm sao đây?” Một người nguyên lão mở miệng, phá tan bầu không khí yên tĩnh ngộp ngạt.

“Ta nghĩ…nên cho hắn.” Người nguyên lão khác nói.

Nghe xong, đám nguyên lão trong mắt hiện lên tuyệt vọng, bất đắc dĩ….

Không thể không cho a, nếu không lại xuất hiện một trận hủy diệt liên bang như mấy ngàn năm về trước, đây không phải là may mắn, mà là tai họa.
Bình Luận (0)
Comment