Trở lại bên trên thuyền Going Merry, Alex đem một đám đồng đội vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác bồi hồi bởi vì ly biệt mà kéo trở lại thực tại.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này việc huấn luyện đã bị chậm trễ, cho nên kể từ bây giờ sẽ bù trở lại.”
Nói xong, Alex liền ngay lập tức đến vị trí tập luyện, một loạt các động tác được cậu ta thực hiện mây trôi nước chảy, cả người vận động nhanh đến mức tạo ra vô số các tàn ảnh.
“Được được, Alex… Chúng ta liền đến so một lần xem ai là người trước tiên hoàn thành xong 100 vòng!!!”
Zoro chiến ý dạt dào, cũng chạy ngay tới bên cạnh mà làm theo.
“Ha ha ha ha, hèn gì mấy hôm nay tớ cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Thì ra là bởi thiếu đi sự đốc thúc của Alex!!!”
Luffy nhe răng nở nụ cười, một tay đặt lên mũ rơm ở trên đầu, một tay nắm chặt nắm đấm để ở dưới đất.
“Tớ cũng bắt đầu đây!!!”
“100… 200… 500… 1000…”
Cậu ta chống đẩy bằng một tay, cơ thể Luffy dường như hóa thành một cái máy đóng cọc, cũng giống như Zoro và Alex, tốc độ quá nhanh chỉ thấy tàn ảnh, để cho người khác ngay cả ngũ quan trên mặt cũng không nhìn được rõ, chỉ có ký hiệu tiếng cười là vẫn quanh quẩn ở bên trên boong thuyền.
“Các ngươi…”
Sanji bị dọa đến mức làm rơi điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng, nhìn xem một đám người đang rèn luyện vô cùng khí thế ở trước mắt, mà bắt đầu hoài nghi rằng mình không phải là lên thuyền hải tặc, mà là tham gia vào tổ chức huấn luyện cơ bắp quỷ quái gì đó.
«À, đây là ý kiến của Alex.»
Nhìn thấy Sanji có vẻ thắc mắc, Nami ở một bên liền lên tiếng giải thích: «Theo lời của cậu ta nói thì bọn họ hiện tại đều quá yếu, nếu không mau chóng tăng thực lực thì khi tiến vào Đại Hải Trình sẽ rất thảm… Cho nên nhất thiết phải tranh thủ thời gian để mạnh lên...»
“Nami… Cô còn đứng đó làm gì? Còn không mau tham gia vào?”
Đang trò chuyện với Sanji, Nami bỗng nghe thấy tiếng gọi mình, giật mình hỏi: “Tớ cũng phải tập sao?”
Alex hơi dừng việc tập luyện lại, hơi nhếch miệng: “Đương nhiên rồi… Khi trước là chúng ta chỉ hợp tác cho nên mới không ép buộc, nhưng giờ thì khác rồi…”
Nami một mặt không tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn mà bắt đầu rèn luyện.
“Usopp… Chạy nhanh lên một chút!!!”
Bên kia Usopp cũng là hai tay ôm tạ chạy bộ, mồ hôi đổ ra như mưa, cậu ta vừa chạy vừa mếu máo.
Quan sát mọi người trong chốc lát, Sanji lẩm bẩm ở trong miệng: “Chúng ta còn quá yếu sao… Có lẽ thực sự là vậy…”
Sanji cởi xuống cái áo vest, xoắn lên tay áo sơ mi.
“Vậy thì tôi cũng gia nhập vào vậy…”
…
“Báo cáo, có lệnh mới từ bên phía Tổng Bộ gửi đến!”
“Chi Bộ Hải Quân Số 16 tại Biển Đông, quân hạm số hiệu 16-1 do Đại Tá Nezumi dẫn đầu đã hoàn toàn mất liên lạc.
Cấp trên ra lệnh cho chúng ta phải tức tốc đến hiện trường để điều tra, phải nhanh chóng đưa ra được kết quả.”
Tại bên trên một chiếc thuyền vô cùng có cá tính, một đại tá hải quân đang chững chạc đàng hoàng đứng đọc báo cáo.
Đối tượng mà hắn ta báo cáo cho là một ông già có thân hình cao lớn, làn da rám nắng, cơ bắp, người này mang một cái mũ hình đầu chó, cái mũ che khuất đi khuôn mặt của ông ta, sau lưng khoác một chiếc áo choàng trắng, đệm vai có màu đen đỏ xen kẽ, hai chữ ‘Chính Nghĩa’ màu đỏ được thêu phía sau.
Chiếc áo choàng này được gió thổi hơi đung đưa, cảnh tượng trước mặt làm cho ai nấy nhìn vào đều cảm nhận được khí tức của cường giả.
“Phó Đô Đốc, Phó Đô Đốc Garp, ngài có còn đang nghe không vậy?”
“Ngài Phó Đô Đốc… Có lẽ đã ngủ thiếp đi rồi?”
Bên cạnh có giáo quan mới tới cẩn thận hỏi, giáo quan đang báo cáo tay kéo kéo mũ trên đầu, nghiêm túc lườm đồng nghiệp của mình một cái.
“Tự tin lên, đem hai chữ ‘có thể’ mà bỏ đi…”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cầm trong tay một đống tài liệu thông tin, tên đại tá cũng rất là đau đầu, cũng không phải nói là không có một chút manh mối nào, chỉ là việc này có hơi phức tạp.
“Đưa đây cho ta xem một tí!”
Một cái bàn tay to lớn thô kệch đem xấp giấy tờ trong tay của tên đại tá lấy đi, người đàn ông được gọi là Phó Đô Đốc Garp chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh ngủ.
Ông ta liếc nhìn tài liệu ở trong tay, càng xem thì càng tỉnh.
“Ha ha ha ha ha…”
Nắm chặt đống giấy tờ ở trong tay, Phó Đô Đốc Garp cười to, tiếng cười vô cùng phóng túng.
Ngay tại thời điểm âm thanh này vang lên, thì đám hải quân ở xung quanh bỗng dưng có cảm giác giống như là ở trên lưng đang phải gánh chịu một áp lực vô hình vô cùng nặng nề.
«Rất tốt… Nghĩ không ra trong số các Chi Bộ Hải Quân còn có dạng người có đầu óc kinh doanh như thế này...»
«Cùng hải tặc hợp tác, tiến lùi cùng nhau, sổ sách thì chia ba bảy.
Không hề làm gì cũng có thể để cho một nơi tại Biển Đông ‘hòa bình’ trong một khoảng thời gian dài.
Thậm chí còn có thể đặt mua một gia nghiệp thật lớn… Quả thật vô cùng thông minh…»
Theo từng lời nói của Phó Đô Đốc Garp, áp lực trên chiếc thuyền này càng ngày càng nặng nề, trong không khí vô cùng ngột ngạt này, những tên binh lính hải quân có thực lực thấp kém một chút hai mắt liền khẽ đảo một cái, trực tiếp ngất đi.
«Phó Đô Đốc… Phó Đô Đốc Garp…»
Tên đại tá hải quân đứng bên cạnh một mặt bất đắc dĩ, không ngừng mà gia tăng âm lượng kêu gọi, rốt cuộc cũng để cho ông lão hải quan lấy lại tinh thần.
Phó Đô Đốc Garp ngoảnh đầu nhìn một chút những tên binh lính hải quân bị khí thế của ông ta áp đảo, thậm chí là hôn mê đi, bất mãn nhếch miệng: «Liền chỉ là ‘khí thế’ đơn giản như vậy mà cũng không chịu nỗi, vậy thì làm hải quân cái gì?»
[Ấy… Không thể nói như thế được… Trên thế giới này có thể chịu được ‘khí thế nghiêm túc’ của ngài được mấy người?]
Tên đại tá trong lòng thầm than, nhưng chỉ dám nghĩ chứ không nói ra, bởi vì bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
«Căn cứ vào những tình báo mà chúng ta đã thu thập được, vào khoảng thời gian một đám người của Chi Bộ Hải Quân Số 16 biến mất, thì đồng thời Băng Hải Tặc Arlong cũng bị một nhóm người xóa sổ...»
Tên đại tá ngẩng đầu nhìn một mắt đống tài liệu đang ở trong tay Phó Đô Đốc Garp, nói tiếp: «Theo điều tra thì đám người cá này bị một băng hải tặc mới có tên là Băng Hải Tặc Mũ Rơm đánh bại.
Mặc dù chúng ta không có bất kỳ chứng cứ gì để liên kết giữa băng hải tặc mới này vào vụ mất tích của hải quân… Nhưng thời gian trùng hợp như vậy, cộng với sự hợp tác giữa đám hải quân này với tụi người cá, thì Băng Mũ Rơm khó mà tránh khỏi liên quan vào…»
Đại tá thêm một lần nữa liếc qua người lãnh đạo trực tiếp của chính mình, chầm chậm nói ra: «Thuyền trưởng của băng hải tặc này tên là… Monkey D.
Luffy!!!»
«Ha ha ha ha… Thằng nhãi con kia cũng ra biển rồi à!!!»
Đối mặt với cấp trên của mình biểu hiện ra bộ dáng ‘kiêu ngạo’, tên đại tá chỉ cảm thấy vô cùng mệt lòng.
“Việc này nên xử lý như thế nào đây? Phó Đô Đốc Monkey D.
Garp!!!”
Monkey D.
Luffy và Monkey D.
Garp, nhìn qua hai cái tên này thì ngay cả mù lòa cũng nhận ra vấn đề, huống hồ gì là giáo quan trực tiếp dưới trướng của Phó Đô Đốc Garp, tên đại tá đương nhiên biết rằng cấp trên của mình đi đến Biển Đông là để thăm cháu trai.
______________________________
P/s: - Rốt cuộc cũng tròn 100 chương!!!
- Cảm ơn các anh em đã ủng hộ bộ truyện rất nhiều!!!.