“Ai bảo cậu bắn ngược đạn pháo với một điểm chính xác cũng không có!”
Alex mắng thầm một tiếng, vuốt vuốt huyệt thái dương, cậu ta nhìn Luffy rất chi là tự nhiên ngồi xuống, không thể không mở miệng nhắc nhở thân phận hiện tại của hắn ta: “Bây giờ cậu đang là phục vụ viên đó! Không phải là nên đi giúp khách hàng gọi món ăn, bưng trà bưng nước gì hay sao?”
“Đại úy!”
“Đại úy FullBody!!!”
“Có chuyện khẩn!!!”
Ngay lúc này, một tên binh sĩ hải quân trên thân đầy vết máu xông vào phòng ăn, làm cho tên sĩ quan hải quân vừa mới bị phục vụ viên đánh cho một trận quay đầu nhìn lại.
“Tôi! Tôi rất xin lỗi, thưa ngài!!! Chúng tôi đã để một tên hải tặc băng Krieg thoát được!! Tên đó đã một mình đấu với 7 người! ”
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, binh sĩ hải quân ở cửa ra vào chậm rãi ngã xuống đất, lộ ra phía sau lưng hắn ta là một người đàn ông có thân hình gầy gò.
Hắn ta mặc một áo khoác màu xám trắng, phía sau lưng áo là hình vẽ một con rắn màu đỏ, quần cùng áo khoác là nguyên bộ giống màu sắc, áo trong là một chiếc áo thun màu lục, phía trên mang khăn trùm đầu có đường vân.
Bắn một phát hạ gục tên hải quân báo tin, sau đó người đàn ông này vượt qua đại úy FullBody đã bị đánh bầm dập, tùy ý tìm một cái bàn ăn trống ngồi xuống.
“Cho ta thức ăn! Ta không quan tâm là cái gì! Mà đây là nhà hàng phải không?”
Hắn ta thở hổn hển, khó khăn mở miệng nói.
Đối mặt với cái tên chỉ kém việc đem dòng chữ ‘Ta là hải tặc cùng hung cực ác’ viết lên trên mặt, một tên đầu bếp to con lại không sợ hãi một chút nào tiến đến.
Người đầu bếp này nở một nụ cười ‘dữ tợn’, hỏi: “Đồ nhà quê, ngài có thể thanh toán chứ?”
“Răng rắc!” Tên hải tặc này nhanh như chớp rút ra khẩu súng lục, họng súng ngay lập tức đặt trên trán của người đầu bếp này, đe dọa: “Thế ngươi có thích ăn kẹo đồng không?”
“Bành!” Nhưng mà một giây sau, tên hải tặc cầm súng này liền bị một quyền đập té xuống dưới đất, ngay cả cái ghế bên dưới đều nổ tung thành mảnh vụn.
“Không có tiền?”
Thu hồi nụ cười thân thiện, người đầu bếp cường tráng lạnh lùng liếc mắt nhìn tên hải tặc đang nằm dưới đất.
“Nếu không thể thanh toán, thì không phải là khách hàng!!! Đây là nhà hàng dành cho khách hàng!! Ta không có nghĩa vụ phải vỗ béo một tên hải tặc không có tiền!!!”
“Bành bành bành!!”
Người đầu bếp này quyền đấm cước đá, lại là tiếc mục đầu bếp ẩu đả khách, nhưng mà so với lần trước đánh tên sĩ quan hải quân, hành vi đánh hải tặc lần này lại để cho mọi người bên trong nhà ăn vô cùng ủng hộ.
“Tiếp đi, đầu bếp!!!”
“Hạ tên hải tặc đó đi, Patty!!”
Cả khách hàng đang dùng cơm lẫn các đầu bếp khác đều hò hét ủng hộ, nhà ăn náo nhiệt thành một đoàn.
Alex một bên đang xem trò vui ánh mắt cũng lấp lóe, cái tên đầu bếp to con này nếu như là hải tặc mà nói cũng có thể làm một tên tiểu đội trưởng chứ chả chơi, nhưng mà cũng chỉ là mạnh hơn một ít so với hải tặc bình thường thôi.
Cậu ta lắc đầu, đây không phải là một cái đơn thuần đầu bếp, rõ ràng chính là một tên bảo vệ kiêm chức đầu bếp, có thể xử lý nguyên liệu nấu ăn cũng như có thể xử lý luôn cả người.
Thừa dịp mọi người không chú ý, tên sĩ quan hải quân FullBody lặng lẽ bò ra phía cửa, hắn ta còn thuận tiện mang đi luôn tên binh sĩ bị bắn.
“Được rồi, những khách hàng yêu mến!!! Xin cứ tiếp tục dùng bữa!!!”
Sau khi đem tên hải tặc gây chuyện ném ra phía bên ngoài, người đầu bếp to con quay người lại làm một cái động tác nâng váy vô cùng chán ghét.
Nghĩ đến thì cũng chỉ có đầu bếp dạng này, mới có thể tại trên vùng biển hỗn loạn này mở phòng ăn.
Nhìn thấy người phục vụ viên mặc âu phục rời đi, Alex vội hướng Luffy nói nhỏ: “Cậu thử đi theo anh chàng tóc vàng kia rồi mời anh ta gia nhập đi! Đó là một đầu bếp tuyệt vời đấy!”
“Được rồi!”
Luffy nhìn theo hướng Alex chỉ, rất nhanh tìm được mục tiêu, gật đầu một cái, lập tức rời đi.
“Khụ khụ!”
Tên hải tặc giống như chó chết bị người ta quăng ra bên ngoài thật là bi thương, ai có thể nghĩ tới rằng một người được treo thưởng gần tới 10 triệu Belly, đường đường là đội trưởng chiến đấu của đoàn hải tặc Krieg, ‘Quỷ Nhân’ Gin thế mà rơi vào tình trạng nghèo túng như bây giờ, chỉ sợ hôm nay chính là ngày chết của hắn ta.
“Cạch!” Một đĩa cơm chiên, một ly nước được đặt ở trước mặt hắn ta, là cái tên phục vụ viên mặc âu phục ẩu đả tên sĩ quan hải quân lúc trước.
“Ăn đi!”
“A! Cám! Cám!”
“Cám ơn!”
“Ăn ngon thật!”
Đối mặt với tên hải tặc Gin đem thức ăn trộn lẫn với nước mắt nuốt vào, người phục vụ viên ngồi tựa vào tường bên cạnh hút một hơi thuốc.
“Mình thật là ngu ngốc, thế mà thông cảm với một tên hải tặc không có chuyện ác gì không làm.
Nhưng mà cho người đói bụng thức ăn, không phải chính là lý niệm của mình sao?” Cậu ta trong miệng lẩm bẩm.
“Ha ha! Tìm được một đầu bếp tốt rồi!”
Luffy sau một hồi đi theo sau, rốt cuộc cậu ta đứng ở phía lầu trên quan sát, đem những thứ vừa mới xảy ra thu hết vào mắt.
“Ê đầu bếp! Anh tên là gì? Làm đầu bếp trên tàu hải tặc của tôi đi!”
Từ phía trên nhảy xuống, Luffy tùy tiện đứng tại bên cạnh hai người.
“Tên ta là Sanji, là phó bếp trưởng của nhà hàng này.
Ta sẽ không lên trên thuyền của chú mày đâu!”
Thiếu niên tên là Sanji trên miệng ngậm một điếu thuốc, cậu ta có một mái tóc vàng óng, tóc mái che lại một bên mắt trái, chỉ lộ ra mắt phải cùng với bộ lông mày xoăn tít, không chút do dự nào liền từ chối lời mời của Luffy.
“Ta có lý do để phải làm việc ở đây cho nên ta từ chối!”
Luffy liên tục lắc đầu, đần độn nói: “Tôi từ chối lời từ chối của anh!”
Sanji đầu đổ mồ hôi lạnh: “Cái gì, chú mày không nghe ta nói gì hả?”
Luffy khoanh tay ở trước ngực, bộ dáng suy tư: “Lý do gì nhể?”
Sanji quay đầu sang một bên, tỏ vẻ không quan tâm: “Ta không cần phải nói với chú mày!”
Luffy một mặt không hiểu nói: “Anh vừa bảo tôi nghe xong!!”
Sanji rốt cuộc cũng nổi cáu, mắng: “Ta bảo chú mày hãy tôn trọng lựa chọn của ta!! Không ta xẻ chú mày ra thành ba khúc đấy, thằng ngốc mũ rơm ăn phân!”
Nghe thấy lời này, Luffy cũng là phát hỏa: “Đừng có lôi mũ của tôi ra làm trò đùa!!!”
Hải tặc Gin ở một bên nhìn thấy hai người làm cho túi bụi, có chút xấu hổ mở miệng: “Tôi không muốn xen vào chuyện của hai người, nhưng mà! ”
Luffy cùng Sanji đồng thời quát lên: “Cái giề?”
Bất kể nói như thế nào cũng là những người đàn ông quanh năm sống trên biển, chẳng được bao lâu ba người liền trò chuyện vui vẻ.
Nói về biển cả, nói đến những cuộc mạo hiểm, nói đến ước mơ, mà có Sanji tại đây thì không thể không nói về phụ nữ rồi.
Cuộc nói chuyện của ba người để cho một ông lão ở trên lầu ba thông qua cửa sổ xem thấy hết thẩy, làm cho ông ta nhớ lại một số việc trong quá khứ, không tự chủ được trên miệng nở ra nụ cười.
Mà lúc này, tại bên trong nhà ăn.
“Luffy đâu rồi? Cậu ta có khi nào lại đi đâu đó quậy phá rồi!”
Đối mặt với Nami lo nghĩ, Alex vẫn thản nhiên dùng từng thìa từng thìa ăn lấy bát súp trước mặt, cậu ta lấy khăn lau miệng xong trả lời: “Đừng lo lắng, cậu ta đang cố gắng chiêu mộ đầu bếp thôi!”
“Vậy là tốt rồi!”
Nami tựa hồ như ăn không ngon miệng, miễn cưỡng nở nụ cười.
.