Siêu Năng Lực Gia Tại Thời Đại Vua Hải Tặc

Chương 7


Trên hòn đảo nào đó tại Biển Đông, bên ngoài quặng mỏ liên tục vang lên từng tiếng động đinh tai nhức óc.
“Keng...keng...keng...keng.” Trong một cái nháy mắt, những con dã thú hung mãnh cùng với những hộ vệ hiện tại bộ dáng vô cùng khát máu lao vào nhau tạo thành những âm thanh liên tục phát ra.
Các hộ vệ đều cầm lên vũ khí của chính mình, mặc dù tình trạng của bọn họ rõ ràng đang không được bình thường, trên hai cánh hay cổ đều hiện lên rõ ràng từng mạch máu tím sậm.

Tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm hay những thứ vũ khí đồng dạng để gây sát thương, hai con mắt của tất cả mọi người đều đỏ lòm.
Các hộ vệ này đều không ngừng tiến lên xông thẳng vào đàn thú như thể không muốn mạng, tất cả bọn hắn hiện tại giống như đã trở thành con rối, hầu như không có đau đớn hay sợ hãi.

Hai mắt của Hùng đều không dám chớp lấy một cái, đứng im tại chỗ nhìn xem toàn bộ mọi thứ diễn ra, cảm xúc mạnh mẽ cùng với tử vong, máu me cùng với bùn đất.
Tất cả năng lực tư duy của hắn hiện tại đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, trái tim kịch liệt nhảy liên hồi.

Hoảng sợ, khủng hoảng, luống cuống, các loại tâm tình tiêu cực đầy trong não của hắn làm cho cơ thể mất đi khống chế.

Hùng cũng chỉ là một người bình thường, mặc dù hắn đã từng chém qua người, từng thấy qua máu me.


Nhưng còn óc, ruột, các loại nội tạng của người lẫn thú tung tóe khắp nơi, xa xa còn thấy một vài con thú hay một vài người tình trạng thân thể bị chia làm hai nửa mỗi phần tại một địa phương.
Cục diện hiện tại đã là không thể khống chế được nữa, vòng phòng ngự bên trong số lượng các hộ vệ đã tử vong đã vượt qua xa con số mà Nam Tử Áo Đỏ thủ lĩnh đã tính toán.

Chỉ thấy hắn quay đầu nhìn về hai người cận vệ của mình ra hiệu một cái.
Cả hai đồng loạt gật đầu, một người rút ra thanh kiếm từ trong vỏ kiếm màu trắng bắt đầu hướng về phía khu vực chiến trường đang chém giết kịch liệt nhất.

Kiếm Sĩ Áo Trắng hai chân đạp vài cái trên mặt đất thân hình đã nhanh chóng lướt tới phía trước đồng thời vung kiếm chém một cái về phía một trong những con dã thú đang chiến đấu với đội hộ vệ.

“Phốc.” Con thú bị tấn công bất ngờ cũng không kịp làm ra phòng thủ, bị một kiếm tạo thành một vết thương kéo dài toàn cơ thể, sau đó liền gục ngay xuống trong vũng máu.
"Phốc...phốc...phốc...phốc..." Liên tục từng con dã thú nhận lấy vết thương từ kiếm của Kiếm Sĩ Áo Trắng nhao nhao ngã xuống đất, máu me vương vãi khắp nơi.
Mà hắn thì một bộ vô cùng nhàn nhã, đi ngang qua một đoàn dã thú chém giết mà quần áo vẫn sạch sẽ, không có một vết bẩn nào.
Bên cạnh, những hộ vệ đang chiến đấu động tác của họ chỉ là trong nháy mắt dừng lại, tiếp đó liền hướng phía bầu trời hô to, nắm chặt trong tay vũ khí một lần nữa xông vào trong đàn thú tiếp tục chiến đấu.
Dựa vào những người này thu hút sự chú ý mà Kiếm Sĩ Áo Trắng rất dễ dàng thu gặt lấy sinh mệnh, không có một con thú nào có thể ngăn cản được hắn, tựa hồ như trận dã thú tập kích này rất đơn giản giải quyết.

Kiếm thuật của hắn rất nhanh gọn, nhìn bằng mắt thường là không thể tìm ra được manh mối, điều này một lần nữa làm cho ý chí muốn mạnh lên của Hùng càng thêm vững vàng.
Bởi vì Hùng tuổi tác không lớn nên không thuộc trong đội vệ binh chiến đấu với dã thú, khi Nam Tử Áo Đỏ sử dụng năng lực lên đám người đội hộ vệ thì Hùng đứng khá xa nhưng hắn vẫn bị một chút ảnh hưởng, khi biết là năng lực của Trái Ác Quỷ thì hắn cũng đã lùi ra xa thêm cho đến khi suy nghĩ của bản thân trở lại bình thường.
Nhìn xem những chuyện đang phát sinh, tư duy của Hùng cũng đã bắt đầu quay trở lại, hắn đã nhận ra năng lực Trái Ác Quỷ mà Nam Tử Áo Đỏ đang sử dụng, mặc dù không thể biết rõ ràng nhưng trên cơ bản là đã nắm được.

Theo suy nghĩ của Hùng căn bản là năng lực dựa vào cảm xúc của mục tiêu kích thích ham muốn chiến đấu của bọn họ, khiến họ trở thành những vũ khí chiến đấu hình người không sợ đau đớn, một năng lực khá mạnh nếu dùng trong chiến tranh.

Hùng tính toán tình hình hiện tại mọi người đang bị vây ở giữa rừng rậm, không có lấy một nơi an toàn tại địa phương này, liền xem như đứng tại bên cạnh Nam Tử Áo Đỏ có năng lực Trái Ác Quỷ cũng giống như vậy, nhưng chỉ có đi theo đám bọn hắn 3 người mới có cơ hội sống sót ra khỏi đây.
Mặc dù tỉ lệ sinh tồn không cao, nhưng con người ai mà không có bản năng cầu sinh, Hùng là không cam lòng bỏ mạng tại nơi đây.


Ý nghĩ của hắn rất tốt nhưng chỉ sợ 3 người kia không chào đón hắn, đối với bọn họ mang theo Hùng chỉ tổ kéo chân sau.
Nếu họ muốn mang theo bên người thì sẽ chọn một người trưởng thành, thời điểm then chốt còn có thể đem ra là vật chết thay, dây dưa thêm một chút thời gian.

Mà Hùng hiện tại cũng chỉ là một đứa con nít hơn mười tuổi, thân thể quá nhỏ yếu căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì.
Trong lòng của Hùng ngày càng lo lắng, liên tục suy nghĩ làm sao để cho bản thân trở nên có ích đối với 3 người kia để họ nguyện ý mang theo mình, áp lực lên hắn hiện tại là vô cùng lớn.
"Đoàng...đoàng...đoàng..." Ngay tại lúc này một tiếng súng bắn ra đánh gãy suy nghĩ của hắn, Hùng mau chóng nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người đàn ông thuộc đội hộ vệ đứng ở một bên góc khuất liên tục nã súng vào đàn thú, hình như người này không bị năng lực Trái Ác Quỷ khống chế nên đã tìm cho mình một góc để trốn.
Không ngờ vẫn bị vài con thú phát hiện, không còn cách nào phải rút súng bắn vài phát về phía mấy con dã thú đang tiến về phía hắn để cảnh cáo.

Nhưng hắn không nghĩ rằng bọn thú đều không sợ, bị vài viên đạn găm vào người làm máu chảy ra càng làm cho hung tính của bọn nó bị kích phát, cấp tốc xông về phía người đàn ông xấu số.
Khi Hùng nhìn qua thời điểm đã là ba con thú bổ nhào lên người đàn ông này, móng vuốt sắc bén trảo cơ thể nát vụn, máu me đầy đất, khối thịt văng tứ phía.

Sau khi đã xử lý xong người này, ba con thú liền quay trở lại chiến trường tiếp tục chiến đấu.

Hùng nhanh chóng ghi nhớ khu vực này, bởi vì vị trí đó khá là vắng vẻ, đồng thời hắn cũng muốn những vũ khí của người mới chết kia, đặc biệt là khẩu súng.
Hiện tại bên ngoài vòng phòng ngự cũng đã tràn đầy từng đống thi thể của bầy thú, số lượng bọn nó đã giảm đi đáng kể, nhưng sau khi đội hộ vệ bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ đằng sau, di chứng cũng đã bắt đầu xuất hiện.


Chỉ thấy những người hộ vệ kia bây giờ đã là toàn thân máu tươi, hơi thở của bọn hắn cũng trở nên hổn hển, thể lực của bọn hắn đã tiêu hao nghiêm trọng, nếu tiếp tục chiến đấu nữa thì chính đem sinh mệnh lực của bản thân ra thiêu đốt.
Kiếm Sĩ Áo Trắng thì vẫn giữ như cũ thế công cường hoành, quần áo của hắn vẫn rất là sạch sẽ, đây chính là sân khấu của hắn.

Dị biến đột nhiên xảy ra, một cái bóng dài khoảng 3m từ trong rừng vọt ra, dùng tốc độ như tia chớp vượt qua vòng phòng ngự của đội hộ vệ, trong nháy mắt nó đã ở phía sau lưng Kiếm Sĩ Áo Trắng.

Bóng đen nâng cái chân trước như sắt thép hướng về phía lưng Kiếm Sĩ Áo Trắng đập tới.

"Bành." Lợi trảo nện trên lưng, một sức mạnh khủng khiếp làm cho thân thể của Kiếm Sĩ từ phần eo bắt đầu vặn vẹo, máu bắn ra tung tóe cùng âm thanh xương cốt bị đứt gãy.

Thân thể của hắn toàn bộ rời khỏi mặt đất, trên không bay khoảng mười mấy mét, sau đó ngã đụng vào vách của mỏ quặng làm cho mặt đất hơi chấn động một chút.
Cục diện trong nháy mắt biến hóa làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp..

Bình Luận (0)
Comment