Edit: Sabj
Cố
An Kỳ không hề lo lắng “Octavia” sẽ giở trò gì, cô chỉ để ý có giành
được vị trí đại diện kia hay không mà thôi. Đối với cô quan trọng nhất
chưa bao giờ là quá trình, mà là kết quả.
Nếu kết quả thua, thì trong quá trình có tỏa sáng bao nhiêu cũng sẽ dần bị người ta quên lãng.
Đối lập với Đường Tâm Tâm đang mờ mịt lo lắng, Cố An lại trầm tĩnh ổn
trọng.”Octavia” càng thích dùng mánh khóe cô lại càng bình tĩnh, dù sao
đời trước lần đầu tiên đến “Octavia” làm đại diện Cố An Kỳ cũng đã biết
công ty này rất hay thay đổi.
Người chủ trì của “Octavia” nhìn Cố An Kỳ rồi trả lời: “Có thể nói như vậy, lần xét duyệt này sẽ khảo
nghiệm năng lực và sức hút của các vị với công chúng.”
“Là sao?” Vẫn không nói gì Nhâm Tĩnh Thu cau mày, mở miệng hỏi.
Người chủ trì của “Octavia” đều đều nói: “Mọi người cũng biết, ‘Octavia’
chúng tôi là một thương hiệu rất gần gũi với quần chúng, vì vậy chúng
tôi cũng hy vọng người đại diện là ngôi sao có thể tương tác với mọi
người. Vì lí do đó nên chúng tôi mời ba vị giao tài sản cá nhân cho
chúng tôi tạm thời bảo quản, sau đó thay trang phục chúng tôi đã chế tác rồi đi phát tờ rơi của ‘Octavia’. Thời gian hạn định là một buổi chiều, xem ai phát được nhiều tờ rơi nhất.”
“Phát tờ rơi?” Đường Tâm
Tâm lập tức đen mặt, giọng điệu cũng cao lên vài đêxiben. Gì chứ? Muốn
ngôi sao như bọn cô đi làm em gái phát tờ rơi sao? Đùa à?
“Đúng
vậy, phát tờ rơi. Mặt khác các vị không thể để lộ mình là ngôi sao, cũng không thể mời người khác hỗ trợ.” Người chủ trì nói, “Một khi tiết lộ
thông tin này cho bất kỳ ai, các vị sẽ mất tư cách.”
Sắc mặt
Đường Tâm Tâm càng khó nhìn, đúng vậy, người kia nhìn ra suy nghĩ đầu cơ trục lợi của cô ta nên mới phủ một đao mạnh mẽ như vậy. Không được để
lộ thân phận ngôi sao, không được mời người khác hỗ trợ, thế thì… trong
một buổi chiều có thể phát được bao nhiêu tờ chứ?
“Nhân viên của
chúng tôi sẽ đi theo các vị kiểm tra, vì vậy đừng quên điểm này.” Giọng
điệu của người chủ trì dường như mang theo vài phần vui sướng khi người
gặp họa, “Nếu các vị đã nắm rõ quy định thì mời ra hậu trường thay quần
áo.”
Đường Tâm Tâm ngồi trên ghế bất động, cô đang quan sát phản
ứng của những người xung quanh. Nếu cả ba cô đều từ chối thì có lẽ
“Octavia” sẽ hủy bỏ kế hoạch này. Yêu cầu vô lý như thế này ai mà nhẫn
nhịn cho được? Nói gì thì nói bọn cô cũng là ngôi sao. Sao có thể hạ
mình đi phát tờ rơi hèn mọn và nhìn sắc mặt mọi người chứ? Đường Tâm Tâm lén liếc Cố An Kỳ và Nhâm Tĩnh Thu bên cạnh. Tốt lắm, hai người đó vẫn
ngồi im.
Vẻ mặt Nhâm Tĩnh Thu vẫn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng cũng có bất mãn, từ trước đến nay cô không thích quá thân thiết
với người khác, bây giờ lại bắt cô đi phát tờ rơi. Đây đúng là công việc đáng ghét, cô không nói gì, vẫn ngồi im một chỗ, cô cũng định quan sát
xem hai người kia định làm gì giống Đường Tâm Tâm.
Cố An Kỳ bất
động không phải vì cảm thấy mất mặt. Thực ra Cố An Kỳ rất hứng thú với
việc này, cô ngẩng đầu nhìn người chủ trì : “Nếu thanh tra xuất hiện
muốn bắt chúng tôi vì phát tờ rơi thì phải làm sao?”
Vẻ mặt của người chủ trì hoảng sợ , anh không ngờ Cố An Kỳ trước khi bắt đầu đã lo lắng đến trở ngại sẽ xảy ra sau này.
“Nếu thanh tra bắt chúng tôi đi thì có nghĩa tờ rơi của chúng tôi không phát xong, à, hoặc nói không phát được thì đúng hơn. Như vậy không tồn tại
thắng thua.” Trước khi người kia mở miệng Cố An Kỳ đã phân tích hết lợi
hại. Cô híp mắt nhìn vào bản kế hoạch, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
Người chủ trì của “Octavia” nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ, lau lau mồ hôi có lẽ có trên mặt, chột dạ như mình bị nhìn thấu.
Đúng vậy, thanh tra cũng là một phần kiểm tra nhỏ trong lần xét duyệt này,
dùng để kiểm tra phản ứng của họ, nhưng mà…Nếu Cố An Kỳ đã dùng giọng
điệu nguy hiểm đề cập tới nó, xem ra cô muốn lôi kéo hai người khác phản đối phần thanh tra này.
Quả nhiên, sau khi Nhâm Tĩnh Thu suy
nghĩ trong chốc lát cũng nói theo: “Cô ấy nói không sai, nếu đang phát
tờ rơi lại gặp thanh tra, như vậy nhiệm vụ của chúng tôi không thể hoàn
thành được. Sau khi bị khám xét, chắc chắn sẽ bại lộ thân phận.”
“Đúng, phát tờ rơi ngay dưới mắt của thanh tra đúng là không hợp lý.” Đường
Tâm Tâm ước gì kế hoạch này bị hủy bỏ, nhanh chóng nói hùa theo, từ
trước đến nay cô chưa từng thấy Cố An Kỳ thuận mắt như vây.
“Về
phía thanh tra không cần lo lắng, ‘Octavia’ sẽ giúp các vị giải quyết.”
Người chủ trì của “Octavia” đành chịu ba người này, dù thế nào cũng
không tiếp tục phương án này được nữa. Anh vô cùng không cam lòng nói ra những lời này, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Cố An Kỳ nhìn
phản ứng của anh ta, khóe miệng hơi cong lên, ngón tay nâng tách cà phê
lên uống một ngụm. Không thể không nói, giờ đây cô rất vừa lòng. Cô
không quan tâm chuyện đi phát tờ rơi, gánh nặng ngôi sao gì đó cô cũng
chẳng có. Cái gì mà tôn nghiêm, mặt mũi của ngôi sao, nếu không có người hâm mộ, không có sự nổi tiếng thì ngay cả người thường cũng không bằng.
Chẳng qua cô không thích chuyện quá phức tạp, cũng không muốn lãng phí thời
gian. Mấy chuyện như thanh tra quá rắc rối, cô lười quan tâm, cũng không muốn xử lý. Đã có người giảm bớt phiền hà cho cô sao lại không tận dụng chứ?
“Ba vị còn vấn đề gì không ? Nếu không còn, mời đến hậu trường đổi trang phục.” Người chủ trì của “Octavia” nói.
Cố An Kỳ thờ ơ nhún vai, là người đầu tiên đi đến hậu trường. Nhâm Tĩnh
Thu là người có trách nhiệm, thời gian lăn lộn trong giới cũng không
tính là ít. Nếu là công việc thì cố gắng hoàn thành là được, mấy chuyện
khác cũng không cần để ý. Đường Tâm Tâm vẫn còn hơi mất tự nhiên, nhưng
sau khi quản lý cô ta thì thầm bên tai vài câu, vẻ mặt cô ta lập tức tốt hẳn lên. Cô ho nhẹ hai tiếng, gần như tinh thần bay lên đi ra ngoài.
“Ba cô gái này đầu óc rất thông minh, nhưng đừng nghĩ thử thách chỉ có thế. Khó khăn mấy người gặp phải còn vô cùng nhiều.” Người chủ trì của
“Octavia” vừa ác ý nghĩ tình cảnh ba người khi nhìn thấy trang phục,
trong lòng vừa ngân nga một giai điệu. Anh nhìn ba quản lý đang nghiêm
chỉnh ngồi ở đối diện, tâm tình rất thoải mái. Tâm trạng chán nản khi bị Cố An Kỳ chặn họng vừa rồi dường như cũng vơi bớt đi rất nhiều.
Cố An Kỳ là người đến phòng thay quần áo đầu tiên, cô mở cửa, nhìn quần áo trên bàn, lập tức “rầm” đóng cửa lại. Khóe miệng cô run rẩy, không thể
tin đó là quần áo mà lát nữa cô phải mặc để phát tờ rơi. Nhâm Tĩnh Thu
đến chậm hơn không biết vì sao vẻ mặt Cố An Kỳ lại khó chịu như vậy, còn dừng ở trước cửa không chịu đi lên, cô kì quái liếc nhìn Cố An Kỳ rồi
mở cửa, sau đó cô khó tin nhìn ba bộ trang phục nóng bỏng, khuôn mặt lập tức trở nên tái mét.
“Đây là trang phục sao? Muốn chúng ta mặc
cái này đi phát tờ rơi ư? Đùa à?” Cô lạnh lẽo nhìn những bộ trang phục
trên bàn, cho dù chuyên nghiệp như thế nào thì cũng có giới hạn.
“Sao thế?” Đường Tâm Tâm đến cuối cùng, chưa vào cửa đã nghe thấy những lời mất bình tĩnh của Nhâm Tĩnh Thu.
“Tự cô nhìn đi.” Cảm xúc Nhâm Tĩnh Thu đã hơi mất khống chế, vừa rồi cô còn thuyết phục bản thân đây là công việc, phải làm thật tốt, nhưng bây giờ “Octavia” chơi cô một vố như vậy, nhìn Cố An Kỳ ngây ra như phỗng trước cửa không biết đang nghĩ gì, cô cảm thấy mình đã kiềm chế lắm rồi.
Đường Tâm Tâm vòng qua Nhâm Tĩnh Thu, nhìn trang phục bunny girl màu đen trên bàn khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng. Rất ít người biết, trong quá khứ
cô rất hay chơi Cosplay, khi ở trên sàn diễn Cosplay được công ty khai
thác tài năng phát hiện nên mới vào giới giải trí. Với cô trang phục
bunny girl cũng không xa lạ, thậm chí còn có thể nói là thân thiết.
“Chuyện gì vậy?” Người chủ trì của “Octavia”chậm rề rề đi tới, thấy sắc mặt ba người không tốt thì cười thầm trong lòng.
“Cái thể loại quần áo gì đây?”
“Mặc trang phục bunny girl phát tờ rơi không phải rất hiệu quả sao? Càng gây được sự chú ý, cũng giúp các cô nhanh chóng phát hết đúng không?” Người chủ trì vô tội nói, “Năm nay là năm thỏ, trang phục thỏ không phải cũng hợp với chủ đề sao? Đây là linh vật, là điềm lành, nếu các cô không hài lòng thì cũng chịu, chúng tôi không chuẩn bị trang phục khác.”
“…” Ba người im lặng, không nghĩ chuyện lúng túng như vậy qua miệng anh ta
lại biến thành suy nghĩ cho các cô, là chuyện hợp tình hợp lý “Nếu như
vậy, xem ra đành phải mặc thôi.” Đường Tâm Tâm ra vẻ khó xử cầm lấy một
bộ trang phục, đi ra phía sau. Cuộc chiến này, xem ra cô đã thắng.
Nhâm Tĩnh Thu hít sâu một hơi, cũng cầm một bộ trang phục thỏ rồi đi ra
ngoài, chỉ còn lại Cố An Kỳ vẫn ngây người nhìn trang phục trên bàn.
“Cô không đi thay sao?” Người chủ trì của “Octavia” kỳ quái nhìn Cố An Kỳ.
“Tôi chỉ đang nghĩ, quy định chỉ nói muốn mặc trang phục thỏ đúng không?” Cố An Kỳ chớp mắt, làm như vô tình hỏi.
Người chủ trì của “Octavia” mặc dù cảm thấy câu hỏi này của Cố An Kỳ giống
một cái bẫy, nhưng lại không chỉ ra được vấn đề ở đâu, vì thế anh trả
lời: “Lý thuyết là thế.”
“Ồ, vậy thì được rồi.” Cố An Kỳ ném lại một câu khó hiểu rồi cầm lấy bộ cuối cùng đi ra phía sau.
Người chủ trì của “Octavia” cảm thấy lời nói của Cố An Kỳ khiến anh mờ mịt
không hiểu gì*, nhưng là dù sao cô cũng đã thay trang phục đúng không?
Vậy là đủ rồi.
(* Nguyên văn: Trượng nhị hòa thượng: Đầy đủ câu
này là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” =
(nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ
lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao
lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị
hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ
đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu
chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công
trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem
choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ
của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều
khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù
mờ, không thể hiểu rõ