Cố An Kỳ nhanh nhẹn bước lên sân khấu, ngồi ở trên ghế, ánh mắt cô nhìn Diệp Lâm có ý bảo có thể bắt đầu.
“Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, hai tay Cố An Kỳ đã dần dần nâng lên, đưa thành một góc ngang. Tuy nói là không có điểm tựa, nhưng cơ thể của cô dường như được thả
lỏng ra, có vẻ như ở dưới đôi tay ấy có một cái bàn chống đỡ. Tay trái
chống đầu, các ngón tay bên bàn tay phải cứ thủ sẵn trên mặt bàn, nhìn
có vẻ tùy ý nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mỗi lần cô dừng gõ lại
cách “mặt bàn” một khoảng như nhau.
“Hửm?” Tô Dật Phàm nhíu mày, nữ sinh này biểu diễn thật có ý.
Hai chân lúc ngồi thẳng lại đổi chéo nhau, dạng vẻ dường như không thể kiên nhẫn nữa. Hai mắt hướng về phía những người ngồi xem dưới khán đài, tựa hồ như thấy phục vụ đang đưa đồ ăn đến đi qua phía họ, tần suất ngón
tay gõ mặt bàn càng lúc càng nhanh.
“Này, lẩu cay với cơm trắng
của tôi đã xong chưa?” Giống như là không thể nhịn được nữa, Cố An Kỳ
đập mạnh một cái lên bàn, hô to một tiếng.
Khoảng năm giây sau,
cô như nghe được cái gì đó mới thả lòng tư thế ngồi, bắt đầu lấy chiếc
đũa, một bên gỡ “đũa” một bên bất mãn than thở: “Cắt, đã không mang đồ
ăn lên sớm nên phải hét lên thôi.”
Xé mở bao đũa, lấy ra chiếc
đũa, Cố An Kỳ không đạm bạc được như Tạ Vũ, chỉ một số động tác nhỏ ấy
thôi mà đã gây ra những tiếng động lớn, trong nháy mắt động tác tách đũa của cô khiến người ta mơ hồ nghe thấy tiếng “cạch” vang lên.
Ước chừng không lâu thức ăn như được đưa tới. Cố An Kỳ vui vẻ mở miệng “a” một tiếng, không nói hai lời làm động tác ăn cơm.
Tô Dật Phàm càng xem cô biểu diễn càng cảm thấy kinh ngạc. Cô rõ ràng làm
động tác giữa không trung nhưng bản thân như lại có thể nhìn thấy chiếc
bát cơm và cái thìa kia.
Ăn cơm xong rồi, lúc này cô mới gắp lên mấy thứ gì đó trong nồi lẩu đưa vào bát, bắt đầu và từng miếng to.
“Uhm… Khụ khụ!” Tựa như ăn phải vị cay, vì cay quá cô liền sặc vài tiếng, lại lấy cơm bỏ vào miệng. Còn vươn tay mò cái gì đó bên cạnh để lau mũi,
lau nước mũi.
Cứ như vậy tới tới lui lui vài lần, mặt của cô cũng vậy mà bắt đầu đỏ, mồ hôi trên người cơ hồ nổi lên. Cở lớp áo khoác bên ngoài ra, cô lại tiếp tục ăn cơm.
Diễn như thế nhưng lại có thể
diễn đến mức cả người sinh ra phản ứng bản năng với vị cay sao? Cô thật
sự là huấn luyện sinh của Đông Phong? Mà chưa bao giờ được lên sân khấu
lần nào? Tô Dật Phàm nâng chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của anh lên, nhìn
thật sâu vào Cố An Kỳ, dường như muốn nhìn xuyên thấu cô.
Cho đến khi kết thúc, Cố An Kỳ mới thõa mãn ợ một cái, hơi : “Phục vụ, tính tiền.”
“Thái Nhược Lâm, lời bình của em về màn diễn vừa rồi của Cố An Kỳ!” Diệp Lâm
xem Cố An Kỳ biểu diễn xong, mở miệng hỏi cảm nghĩ của Thái Nhược Lâm.
Thái Nhược Lâm sắc mặt vừa xanh lét vừa trắng bệch, trông rất khó coi: “Cố An Kỳ, cô ấy diễn tốt… Tốt lắm …”
“Tốt chỗ nào?” Diệp Lâm mặt không chút thay đổi hỏi. “Không phải chỉ là một
câu tốt lắm, không phải một câu khái quát như thế. Diễn không phải là
trò đùa.”
Thái Nhược lâm mặt mày đỏ bừng, móng tay xinh đẹp đâm
sâu vào thịt nơi bàn tay. Từ khi nào cô có được cái đãi ngộ này chưa?
Diệp Lâm rõ ràng đang gây khó dễ cho cô.
Cô cắn chặt môi dưới, nhẫn nại nói: “Chi tiết được Cố An Kỳ xử lí rất tốt, sân khấu nhuộm đẫm năng lực.”
“Bây giờ em còn cảm thấy mình diễn được so với cô ấy chứ?” Diệp Lâm nói
chuyện không vòng vo, nói thẳng, đánh vào vấn đề Thái Nhược Lâm không
mong muốn nhất.
“…” Thái Nhược Lâm xấu hổ và giận dữ không chịu
được, may là được cho đi xuống chỗ, nếu không mọi người có thể nhìn thấy cô vì quá phẫn nộ mà khuôn mặt méo mó. Cả người cô tức giận nhưng phải
nén nhịn cho qua, nói không nên lời.
“Về chỗ đi!” Diệp Lâm mặt
không chút biến sắc nhìn cô một cái, không đợi cô trả lời mà hạ màn.
‘Người nào có nhiều trình độ, chính mình là người rõ nhất, không cần
phải luôn thấy người khác giỏi mà ghen tỵ với họ.”
Thái Nhược Lâm nghe nói vậy, bước chân lại nhanh hơn vài phần, chạy nhanh tới chỗ của
mình, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Vốn muốn nhỏ vài giọt nước mắt,
nhưng lại nghĩ tới Diệp Lâm là người trong nghề, trước mặt cô ấy mà múa
diễn, căn bản chính là múa đao trước mặt quan công. Không có cách nào
khác, cảm động với cô chỉ là việc nhỏ, bị vạch trần mới là điều to lớn.
Cố, An, Kỳ! Thái Nhược Lâm cắn răng, nhìn lạnh nhạt Cố An Kỳ đứng thẳng, ánh mắt phẫn hận.
Cố An Kỳ cũng chỉ thấy như thường, hơi hơi nghiêng đầu, liếc xéo lại Thái
Nhược Lâm. Thái Nhược Lâm hẳn không dự liệu được Cố An Kỳ lại nhạy cảm
như thế, cảm thấy nhất thời bị cô phóng ánh mắt kinh ngạc về phía mình
mà cả kinh, nhanh chóng thu người lại, tiếp tục ra vẻ đáng thương.
Diệp Lâm lại hô vài cái tên, Cố An Kỳ rất nhanh trở về chỗ ngồi của mình.
“Cô diễn rất tuyệt!” Tô Dật Phàm đột nhiên mở miệng.
“Cảm ơn.” Cố An Kỳ không ngờ anh lại cùng cô nói chuyện, trong một lúc nhất
thời sửng sốt. Sau lại thấy không cùng anh nói gì nữa, dù sao cô cũng
không phải loại người thân thiện.
Tô Dật Phàm nhìn bộ dạng ngây
người của cô, trong lòng kìm không được vài phần tươi cười. Thật không
nghĩ tới cô cũng bị dọa đến ngây ngốc như lúc này.
Chương trình
học rất nhanh đã xong. Cuối cùng Tô Dật Phàm cũng bước lên bục. Nhưng
không biểu diễn gì, ngược lại chỉ là nói mấy câu động viên hậu bối cố
gắng. Cố An Kỳ nghe những lời này, lời anh nói dường như có chỗ quen
tai, hơi có cảm giác rập khuôn. Nhưng những người khác lại không cảm
thấy như vậy, họ cảm thấy Tô Dật Phàm thật tình khuyên bảo, cổ vũ họ.
Trên người dâng trào ý chí chiến đấu như bị kích thích rồi đứng lên,
dường như có thể biến thành lửa bốc cháy hừng hực.
Cố An Kỳ nhìn bộ dạng đánh gà của những người xung quanh, nhịn không được mà nổi hết cả da gà.
Khóa học kết thúc, Tô Dật Phàm lại bị một nhóm “hậu bối” nhiệt tình giữ lại, ký không ít tên. Thoáng nhìn bóng dáng Cố An Kỳ nhanh chóng rời đi,
khóe miệng thản nhiên nhếch lên.
“Thế nào? Hậu bối của lớp diễn được không?” Âu Dương Thừa nhìn Tô Dật Phàm đi vào văn phòng, nhịn không được trêu chọc nói.
“Cũng được.” Tô Dật Phàm cười cười, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố An Kỳ biểu diễn vừa rồi, lại nói thêm. “Không hề thiếu những mầm non tốt.”
“Hả? Khó mà thấy cậu đề cao đấy nhé.” Âu Dương Thừa nheo nheo đôi mắt như hồ ly. “Có người nào có thể cho cậu nhớ rõ tên thế?”
Tô Dật Phàm cười mà không nói.
“Thái Nhược Lâm…? Tạ Vũ Phỉ…? Hay là Cố An Kỳ?” Âu Dương Thừa nhìn Tô Dật
Phàm vẫn có vẻ mặt cười cười, không khỏi bại trận. Người này ngay cả
việc nhỏ như vậy cũng không lộ ra, thật không thú vị. Bĩu môi, anh nhàm
chán ngồi vào ghế trên.
“Lần này sao lại đột nhiên muốn về?” Âu Dương Thừa miễn cưỡng hỏi.
Tô Dật Phàm liền gỡ nụ cười xuống, sắc mặt trầm xuống nói: “A Thừa, tớ
đang nghĩ muốn cậu giúp tớ việc này. Tớ muốn biết Lâm Huyên Di ra đi như thế nào?”
Âu Dương Thừa ngả người vào ghế, vừa muốn mở miệng, Tô Dật Phàm liền đánh gãy lời anh, còn nhìn thẳng vào hai mắt anh: “Không
muốn nói cho tớ đáp án sao, tớ phải biết chân tương sự thật.”
Âu
Dương Thừa im lặng một lát, không nói gì, ngón tay cứ một chút lại gõ
mặt bàn. Nhìn tờ báo có tiêu đề “lễ tang của siêu sao Lâm Huyên”, anh
không khỏi nhíu mày, Tô Dật Phàm quả thật vì cô ấy mà trở về sao?
“Tớ là thương nhân, cậu có biết…?”
“Làm công miễn phí một năm.” Tô Dật Phàm không chút do dự nói, coi như đã tiến lên phía trước thì phải chuẩn bị tốt.
“Đồng ý!” Âu Dương Thừa lại nheo đôi mắt hồ ly của anh. “Cậu cũng vừa trở về, mệt mỏi thì đi trước nghỉ ngơi đi. Một tuần sau thì bắt đầu làm.”
“Được!” Tô Dật Phàm gật đầu, đi ra khỏi văn phòng Âu Dương Thừa.
Âu Dương Thừa nhìn bóng Tô Dật Phàm không khỏi thở dài, lắc lắc đầu, lấy tờ báo cất đi.