Lần này Cố An Kỳ không có người đồng hành cùng đi nên càng phải quyết tâm ở những phần khác.
“Ứng cử viên có những ai?” Cố An Kỳ suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Tiêu Tiếu, cô, một người nghe nói là Lâm Vân Vân, nhưng hình như chưa chắc
chắn lắm, cô cũng biết ‘Phượng Hoàng Lửa’ rất thích ra vẻ huyền bí, thăm dò sở thích của người xem. Nếu không có Lâm Vân Vân, khả năng thắng của cô tương đối lớn.” Chu Á Kiệt nói, “Tiêu Tiếu diễn xuất cũng tốt, vai
diễn lần này đã xem như là đột phá rồi, chẳng qua vẫn chưa thoát hoàn
hoàn khỏi khuôn mẫu, sự đột phá cũng không quá lớn nên khả năng đoạt
giải cũng không cao lắm. Lâm Vân Vân, cái cô ‘Tiểu Lâm Huyên Di’ kia
thật ra mà nói diễn xuất rất tệ, vẫn còn rất ngô nghê. Nhưng khuôn mặt
giống Lâm Huyên Di cộng cho cô ta thêm không ít điểm. Nếu chỉ xét riêng
về diễn xuất thì cô có thể thắng, nhưng nếu xét cả các yếu tố bên ngoài, vậy sẽ rất khó nói.”
Chu Á Kiệt không nói hết, nếu thật sự ứng
cử viên cuối cùng là “Tiểu Lâm Huyên Di”, “Thời đại tinh thượng” có lẽ
sẽ vì cái cô “Tiểu Lâm Huyên Di” đó mà mua chuộc giám khảo, như vậy khả
năng đoạt giải của cô ta lại càng cao. Trong lòng Chu Á Kiệt hiểu rõ
điểm này, dù sao thì, đằng sau mấy cái giải thưởng thể nào cũng có gì đó mờ ám. “Đông phong” cũng không phải “tập thể yếu ớt”, muốn muốn so về
các mối quan hệ với ban giám khảo, tất nhiên họ sẽ không thua.
“Vậy mà anh còn nói tám chín mươi phần trăm giải thưởng này sẽ là của tôi?” Cố An Kỳ trêu Chu Á Kiệt.
“Cô cảm thấy cô sẽ thua sao?” Chu Á Kiệt liếc nhìn Cố An Kỳ, không trả lời
mà hỏi lại một câu. Cố An Kỳ nhìn phản ứng của Chu Á Kiệt rồi nở nụ
cười.
Cố An Kỳ không ở trong văn phòng của Chu Á Kiệt quá lâu,
ngồi một lúc rồi đi ra. Những gì nên nói họ đã nói rõ ràng, tiếp theo
nên làm như thế nào, trong lòng hai người đều biết.
Lần này Chu Á Kiệt nhắc tới Lâm Vân Vân thì Cố An Kỳ mới nhớ ra cô diễn viên nhỏ bé
có khuôn mặt giống cô này. Nói thật, cô không có ấn tượng tốt với người
này. Không phải diện mạo cô ta giống cô làm trong lòng cô mọc lên một
cái gai, mà là lần trước trong phòng hóa trang nghe chuyện của ba người, Hứa Toa Toa, Tiêu Thắng Hinh và cô ta khiến ấn tượng của cô đối với Lâm Vân Vân tụt xuống đáy cốc.
Cho dù ở đâu, thiết lập quan hệ với
người ở vị trí cao là cần thiết. Nhưng khi người kia không muốn, nếu cô
ta cứ một mặt lấy lòng thậm chí nịnh nọt, một mặt giẫm nát mình để nâng
người khác lên, không khác gì một nô tỳ thì sẽ chỉ làm người khác khinh
thường.
Người nhát gan yếu đuối, không có chính kiến thì mãi mãi cũng sẽ không được lòng người khác.
Cố An Kỳ đắp mặt nạ cho đẹp da, sáng sớm hôm sau lại ra ngoài chạy bộ một
lúc, tinh thần cũng sảnh khoái hơn. Sắc mặt, nước da đều hoàn hảo. Cô
đến “Pamir” mang lễ phục về, không thể không nói, bộ lễ phục thêu hoa
hồng này mặc dù làm trong thời gian ngắn nhưng rất xuất sắc, bên hông
thắt một cái nơ màu xanh ngọc được thêu một đóa hoa hồng trắng ở phía
trên, gam màu sáng càng làm cho bộ lễ phục trở nên tinh tế. Sau khi mặc
thử, Cố An Kỳ vô cùng hài lòng.
Sau đó cô lại đến “Octavia” một
chuyến để trang điểm, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đến tối Chu Á Kiệt lái xe tới đón cô.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nhận cuộc gọi rồi nói.
“An Kỳ, xuống dưới đi, tôi đến rồi .” Chu Á Kiệt nói, Cố An Kỳ ngắt điện thoại rồi đi xuống.
“Hôm nay cô rất xinh đẹp.” Chu Á Kiệt cười nói, “Chúc cô ôm được giải thưởng về nhà.”
“Ừ.” Cố An Kỳ gật gật đầu, ngồi vào xe hơi. Hôm nay phải đến buổi lễ long
trọng, mà cái xe cũ kỹ kia quá tầm thường*, vì vậy họ đã thuê một chiếc
BMW màu đen sang trọng để giữ thể diện.
(Nguyên văn câu đó là không lên được mặt bàn (Thượng bất liễu thai diện(上不了台面) ) có nghĩa là tầm thường, không xứng tầm)
Dọc theo đường đi, Chu Á Kiệt và Cố An Kỳ thảo luận về những việc cần chú ý khi nhận giải giống như Cố An Kỳ đã chắc chắn mang giải thưởng về.
“Cô rất có bản lĩnh, chắc chắn có thể tranh giải này.”
“Chu tiên sinh, anh đã nói ba mươi lần rồi.” Cố An Kỳ buồn cười nói, không biết là cô hay Chu Á Kiệt đi tranh giải nữa.
“…” Chu Á Kiệt ngậm miệng không nói nữa.
Thật ra bây giờ anh cũng rất lo lắng, áp lực cũng không hề kém Cố An Kỳ. Cố
An Kỳ là nghệ sĩ đầu tiên anh dẫn dắt khi quay trở lại, có thể nói anh
đã đem hết tâm huyết đặt lên người cô. Mục đích của anh rất đơn giản,
chính là nâng Cố An Kỳ lên cao, như vậy mọi người mới có thể lại một lần nữa nhìn nhận thân phận “quản lý” của anh, cũng một lần nữa xác nhận
địa vị của anh trong giới.
Nghệ sĩ và quản lý vốn là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu như một thể thống nhất.
Đến hội trường, đằng trước đã đỗ vài chiếc xe, vài nghệ sĩ lần lượt đi vào, Cố An Kỳ xuống xe, chờ đến lượt mình. Đột nhiên hai chiếc xe thể thao
dáng dài màu xanh lam dừng lại ở trước cửa, cô để ý tới tình hình xung
quanh, bên vài nghệ sĩ từ từ dừng bước, không đi lên nữa, có vẻ như muốn chờ nhân vật lớn lên trước.
Cố An Kỳ lùi sang một bên theo đám đông.
Cửa chiếc xe đầu tiên được mở ra, Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn từ trên xe
bước xuống. Kiều Trí Viễn ôm thắt lưng Hứa Toa Toa, hai người dáng vẻ
tình cảm tốt đẹp đi vào hội trường.
Cố An Kỳ nhìn cảnh tượng như
vậy trong lòng ít nhiều có chút cảm khái. Trong quá khứ, chỉ có chuyện
Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa nhường đường cho cô, làm gì có chuyện cô
phải nhường đường cho họ, chẳng qua tất cả chỉ còn là cảnh còn người
mất.
Cô cũng không phải hâm mộ hay ghen tị, chỉ đơn giản than thở mà thôi. Than thở mình trong quá khứ và mình bây giờ, sự chênh lệch
đúng là chỉ nói lớn thôi chưa đủ.
Chờ cho đến khi Hứa Toa Toa và
Kiều Trí Viễn đi vào, chiếc xe màu xanh còn lại vẫn chưa có ai đi xuống, khi mọi người đang do dự có nên tiếp tục đi lên thảm đỏ hay không, cửa
xe bị mở ra. Một người đàn ông mặc vest trắng từ trên xe bước xuống, Cố
An Kỳ cách quá xa, người đó lại có vệ sĩ bảo vệ nên cô không thấy rõ đó
là ai, chẳng qua cô lại có thể nhìn ra nhãn hiệu đó, đó là chiếc áo mới
nhất của hãng Senj được sản xuất với số lượng có hạn, thiết kế tỉ mỉ đến từng chi tiết, tuyệt đối là hoàn hảo trong hoàn hảo, có vẻ thân phận
người đó không thấp.
Người đó xuống xe, không vội đi tiếp mà liếc nhìn xung quanh. Cố An Kỳ thấy anh quay đầu mới phát hiện, thì ra là Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm dường như cũng đã nhìn thấy cô, từ từ bước từng
bước trầm ồn về phía cô, mọi người lập tức mở đường cho anh, còn Cố An
Kỳ cũng tò mò theo mọi người lùi ra phía sau vài bước, cô cũng không cho rằng Tô Dật Phàm đặc biệt đến tìm mình, nhưng không nghĩ tới Tô Dật
Phàm lại đứng trước mặt cô rồi không nhúc nhích.
“Sao đến sớm vậy?” Tô Dật Phàm ấm áp nói, giống như đang trách cứ Cố An Kỳ, “Cùng đi thôi.”
“Hả?” Cố An Kỳ sững sờ, khi hoàn hồn lại tay đã bị Tô Dật Phàm kéo đi.
“Vì sao?” Cố An Kỳ vừa cười đối mặt với truyền thông vừa khẽ hỏi.
“Âu Dương tiên sinh nói em không có bạn đồng hành nên bảo tôi đến giúp em.” Tô Dật Phàm lạnh nhạt nói, hai người rất ăn ý đối mặt truyền thông,
không nhìn vào mắt nhau, chẳng qua hai người đều biết rõ trong lòng
người kia đang nghĩ gì.
“Tách tách.” Âm thanh chụp ảnh không ngừng vang lên.
“Âu Dương tiên sinh không hề nói với em.” Cố An Kỳ nói bằng âm bụng, có quỷ mới tin Âu Dương Thừa thông báo cho Tô Dật Phàm vào phút chót. Với thân phận địa vị hiện tại của Tô Dật Phàm, nếu lên sân khấu, bên cạnh phải
có bạn gái đi cùng chứ, chẳng lẽ đến phút chót mới thông báo để anh phải vứt bỏ bạn gái sao? Điều này sao có thể chứ.
“Tôi cũng mới được thông báo mà.” Tô Dật Phàm nói, “Cùng tôi đi lên thảm đỏ uất ức như vậy sao?”
Cố An Kỳ bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng, chỉ đành bĩu môi, ra vẻ
dịu dàng nói: “Sao có thể chứ? Thiên Vương đại nhân đích thân đến giúp
đỡ, em vui mừng còn không kịp.”
“…” Tô Dật Phàm nhíu mày, không nói gì thêm.
Cố An Kỳ thấy anh không nói gì, trong lòng cũng thoải mái hơn, tập trung đối mặt truyền thông, đi thẳng tới cuối thảm đỏ.
Hai vị MC khách mời trên thảm đỏ nhìn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đang cùng
nhau đi đến thì đều cảm thấy hoảng hốt, nhưng may mắn hai người cũng
không phải là tân binh lơ ngơ chưa trải qua những tình huống đặc biệt
nên lập tức đã điều chỉnh lại cảm xúc: “Tiếp theo là Tô Dật Phàm và Cố
An Kỳ.”
“Ơ, đôi này thật đúng là đặc biệt.” MC A nói.
“Đúng vậy đúng vậy, phải phóng vấn phải phỏng vấn.” MC B nói xong nhường đường để Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đi vào giữa.
“Dật Phàm, đã lâu không gặp , gần đây có ổn không?” MC A hàn huyên vài câu.
“Tất cả đều tốt, công việc cũng coi như thuận lợi, đúng là đã lâu không gặp, anh vẫn ổn chứ?” Tô Dật Phàm nói.
“Tôi ư, hey, không phải vẫn như vậy sao? Tôi nói cho cậu nghe này” MC A đang định nói đùa thì bị MC B ngắt lời, “Đừng đùa nữa, vào chủ đề chính, chủ đề chính.”
“Dật Phàm lần này đến là vì 《 Hình xăm 》 đúng không,
bộ phim đó thật sự rất tuyệt vời đó, hoành tráng nữa.” MC A khen ngợi,
“An Kỳ tiểu thư hình như cũng có tham gia bộ phim đó đúng không?”
“Vâng, đã xuất hiện trong một cảnh.” Cố An Kỳ mỉm cười nói, “Không ngờ anh Thuận tinh mắt đến mức đó, có thể nhìn ra em.”
“Tất nhiên tất nhiên, em xinh đẹp như vậy , Thuận tử này sao có thể không
thấy chứ. Lại nói tiếp, diễn xuất của em trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》
rất tốt nên khi em đóng phim khác người ta sẽ chú ý thôi.” MC A nói.
“Hai vị muốn lên sân khấu hay đứng đây đùa giỡn hả?” MC B hỏi.