(*NG: Not good, những cảnh quay hỏng.)
Mỗi lần vào cuối tháng, công ty dán tên của các học viên ở mỗi lớp, kèm
theo là thành tích học tập của bọn họ. Tạ Vũ Phỉ rất căng thẳng, mới
sáng sớm đã chạy xuống lầu xem danh sách. Cô không phải lo lắng cho bản
thân mà là lo lắng cho Cố An Kỳ. Cô nhất định phải nhìn thấy bảng tên
trước Cố An Kỳ, nếu tất cả các môn đều qua thì nói cho cô ấy ngay lập
tức. Nếu không qua thì… Xùy xùy, sẽ không có chuyện đó đâu.
Thứ tự của Cố An Kỳ tìm rất dễ, chương trình học của cô hầu như luôn đứng
đầu, chẳng qua chỉ lo lắng mỗi khóa học chụp ảnh. Liều mạng chen vào
phía trước, cuối cùng cô cũng thấy được bảng điểm.
“Không thể nào! Điều này sao có thể!” Tạ Vũ Phỉ nhìn danh sách thì choáng váng ngay lập tức.
Sau khi kịp phản ứng, cô lập tức gọi đến cho Cố An Kỳ.
“Tút…tút…” Cuối cùng điện thoại cũng thông máy.
“Cố An Kỳ! An Kỳ! em nói cho chị biết, chị qua rồi. Khóa chụp ảnh của chị
được thông qua. Đứng đầu danh sách!” Tạ Vũ Phỉ kích động kêu lớn ở đầu
bên này điện thoại, vui mừng đến mức so với bản thân được qua cũng không bằng.
“Thật sao?” Cố An Kỳ mở miệng cười hỏi “Sao em lại xem danh sách sớm thế chứ?”
“Còn không phải là do em lo lắng cho chị sao?” Tạ Vũ Phỉ bất mãn than thở.
Cố An Kỳ cười nói chuyện với Tạ Vũ Phỉ một lát. Cô biết mình đã “qua”,
tảng đá trong lòng cô cũng buông xuống. Tuy nói về chuyện này, nhìn qua
cơ hồ cô không hề tham gia vào, nhưng đó chính là tính toán của cô.
Thái Nhược Lâm tìm cách lật đổ cô, sao cô có thể không biết tính toán này của cô ta?
Có đôi khi thấy đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng tất cả đều đã có một kế hoạch sẵn, chỉ chờ một bước người rơi xuống.
Hôm nay cũng không có lớp học nào, tâm trạng Cố An Kỳ cũng coi như là vui
vẻ, mua đĩa CD về, một mình ở nhà nghiên cứu mấy bộ phim vừa trình
chiếu, quan sát diễn xuất với cách xử lí tình huống của dieexn viên,
đang lúc phấn khích thì điện thoại vang lên.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Nhìn tên trên điện thoại, Cố An Kỳ nhíu mày, lúc này anh ta gọi làm cái gì?
“Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.”
“An Kỳ, tôi là Âu Dương Thừa”, giọng điệu lười biếng của Âu Dương Thừa vang lên, “Ngày mai cô không có chương trình luyện tập phải không?”
“Đúng vậy, mai tôi không có chương trình học. Âu Dương tiên sinh có chuyện gì hay sao?” Thật ra thì có khóa chụp ảnh nhưng cô đã bị đuổi, như vậy
ngay mai không có khóa học gì.
“Ngày mai cô đến công ty, tôi có nhiệm vụ mới cho cô”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Cố An Kỳ cảm thấy mình phải cẩn thận với lão hồ ly Âu Dương Thừa này, hắn làm việc không bao giờ nói rõ, toàn là quái chiêu.
“Lúc đó cô sẽ biết.” Một bên Âu Dương Thừa cầm bút viết, một bên cầm điện
thoại trả lời. Anh hầu như đã đoán được vẻ mặt của Cố An Kỳ sau khi nhận được nhiệm vụ ngày mai. Chà, có lẽ lúc đó sẽ thú vị lắm đây!
Cố
An Kỳ không rõ chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Sau khi ngắt điện thoại, cô lại thoa kem dưỡng da mỗi ngày một ít rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố An Kỳ liền đến công ty. Ở đại sảnh đợi thang máy đến tầng 12 – nơi làm việc của Âu Dương Thừa.
Cố An Kỳ đến phòng của Âu Dương Thừa, bên trong đã có hai người. Một chàng trai mặc áo sơ mi trắng ngồi ở ghế dựa chính là ngôi sao hàng đầu –
Trịnh Văn Quân. Cố An Kỳ chưa gặp anh ta lần nào nên liếc nhìn nhiều lần một chút. Nhìn kỹ, người thật so với trong ảnh còn đẹp trai hơn, đôi
lông mày mũi mác được mái tóc mai che phủ một phần, sống mũi cao, trên
người mang theo một khí phách ngạo mạn.
Mà cái người ngồi ở bên kia…. Cố An Kỳ bước tới vài bước, thấy được mặt của người đó, lặng người đứng yên.
Người đó đeo một chiếc kính gọng vàng, vẻ mặt lạnh lùng, không có thay đổi, đó không phải là Dương Văn Lâm sao?
Dương Văn Lâm là quản lí của cô ở đời trước, gọi là bạn bè cũng không sai.
Anh chính là quản lí giỏi thứ hai sau Âu Dương Thừa ở “Thời Đại Tinh
Thượng”.
Anh ta không ở “Thời Đại Tinh Thượng” mà tới đây làm gì? Cố An Kỳ có chút bực bội.
“Ngồi đi”, Âu Dương Thừa chỉ vào ghế dựa bên phải, ý bảo Cố An Kỳ ngồi xuống.
“Mọi người đã đến đủ, vậy bây giờ nói kế hoạch mới thôi”, Âu Dương Thừa sau
khi thấy Cố An Kỳ ngồi vào ghế thì lên tiếng, “Văn Lâm, bọn họ chính là
người của tôi, về sau cậu sẽ là quản lí của bọn họ. An Kỳ, Văn Quân, hai người chào hỏi Dương tiên sinh một chút đi.”
Dương Văn Lâm tại
sao lại bỏ “Thời Đại Tinh Thượng” mà đến “Đông Phong” nhỏ bé này? Cố An
Kỳ nhíu mắt nhìn, rồi nhìn Âu Dương Thừa suy nghĩ, tên này không biết đã dùng thủ đoạn nào để lừa Dương Văn Lâm tới đây làm việc.
“Xin chào”, Trịnh Văn Quân nhìn Dương Văn Lâm gật đầu chào.
“Chào Dương tiên sinh, về sau mong được chiếu cố nhiều”, Cố An Kỳ lễ phép mỉm cười
“Ừ.” Dương Văn Lâm nói một câu, cũng không có nhìn cô. Tuy nhìn qua có chút
lạnh lùng, nhưng Cố An Kỳ cũng biết Dương Văn Lâm không phải là người
như vậy, ở kiếp trước khi cô là Lâm Huyên Di, cô thường bị Dương Văn Lâm lảm nhảm bên tai. Lúc này là lần đầu gặp, cho nên cũng để lại ấn tượng
tốt cho người trong tay mình.
“An Kỳ, một tháng thử nghiệm cũng
sắp đến rồi, các vị thầy cô đánh giá cô cũng không tệ.” Âu Dương Thừa
dừng mắt nhìn Cố An Kỳ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt cười bình thản, cảm xúc
không chút ngạc nhiên hay là gì, giống như tất cả đều trong dự đoán của
cô.
“Nhưng mà chương trình học được là một chuyện, thực hành lại
là chuyện khác.” Âu Dương Thừa chuyển giọng, trên mặt tràn ngập hai chữ
“Bất đắc dĩ”*.
(*: Bất đắc dĩ trong tiếng Trung là “无奈” )
Cố An Kỳ nhíu mày, nụ cười trên mặt lại thâm sâu vài phần: “Ý của Âu Dương tiên sinh là…”
“Vừa lúc MV của album mới của Vân Quân thiếu diễn viên nữ, cô nên thử xem…” Âu Dương Thừa vuốt cằm.
“Âu Dương tiên sinh, MV của tôi ai cũng có thể diễn, nhưng cô ta thì
không!” Trịnh Văn Quân không thèm liếc mắt nhìn Cố An Kỳ, xem thường
nói: “Cô ta chỉ khiến cho quá trình quay MV chậm đi thôi!”
Ồ, quả nhiên là danh tiếng “bình hoa” của cô đã lan xa. Cố An Kỳ cười khẽ một
tiếng, hất cằm, ngẩng đầu nhìn tên con trai cao hơn cô một cái đầu.
“Nếu quay MV này mà tôi NG quá ba lần thì tôi sẽ rời khỏi nơi đó. Được
chưa?” Cố AN Kỳ nhếch môi cười, dùng ngữ điệu bình thản nhất hạ giao kèo rằng quá ba lần NG thì sẽ rời sân.