Siêu Sao Trở Lại

Chương 68

Cảnh hôm nay chủ yếu nói về đoạn Nhiếp Chí Bằng chính thức thông báo với Ôn Bội Quân là anh và Lưu Chân Chân muốn ở bên nhau. Lưu Chân Chân khẩn cầu Ôn Bội Quân có thể tha thứ cho cô. Mà Nhiếp Chí Bằng cũng hy vọng Ôn Bội Quân có thể dừng tay, hủy bỏ hôn ước. Chuyện này hai người đó không thể giải quyết được mà phải nhờ đến Ôn Bội Quân, điều này ngoài ý muốn của mọi người.

Cố An Kỳ nhìn kịch bản rồi cười lạnh.

“Chuẩn bị quay phim!” Lâm Hạc Quần hô lớn.

Cố An Kỳ từ từ đứng lên khỏi ghế xoay như đang chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt. Đôi mắt cô lặng lẽ nhìn xuống dưới, chậm rãi hít một hơi.

“Action!” Lời nói Lâm Hạc Quần vừa kết thúc thì Cố An Kỳ lập tức cúi đầu xuống, cầm một đống văn kiện lớn từ từ xem.

“Đại tiểu thư, Chân Chân tiểu thư và Nhiếp thiếu gia đến.” Lưu mẫu đứng bên cạnh cô khẽ nói, trong thư phòng vắng vẻ , Ôn Bội Quân đang cẩn thận xử lý chuyện gia tộc.

“Cho họ vào.” Giọng nói của cô không hề thay đổi.

“Cộp cộp…” Từ cửa vang lên hai tiếng bước chân, có thể nhận ra sự che chở của một người đối với người còn lại, cô không ngẩng đầu, chỉ cười châm chọc nhìn văn kiện trong tay.

“Bội Quân… Em…” Lưu Chân Chân do dự nói.

Ôn Bội Quân gập mạnh hồ sơ trong tay, nhìn thẳng vào Lưu Chân Chân và Nhiếp Chí Bằng: “Có chuyện gì nói thẳng đi, tôi cho hai người 3 phút. Sau đó tôi còn có việc khác.”

“Chân Chân, em đừng sợ cô ta. Ôn Bội Quân tiểu thư, tôi lần này đến là muốn giải trừ hôn ước của hai nhà chúng ta.” Nhiếp Chí Bằng ôm Lưu Chân Chân, che chở cho cô.

“Bác gái biết chưa?” Cô trầm giọng hỏi.

Nhiếp Chí Bằng kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi: “Cô hỏi cái này làm gì?”

“Nếu bác gái đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Cô trả lời thẳng thắn và gọn gàng như đang giải quyết việc công.

“Bội Quân, em xin lỗi… Thật sự… vô cùng xin lỗi. Em không…” Lưu Chân Chân đứng một bên đã khóc hoa lê đẫm mưa nhưng vẫn mang theo sự điềm đạm đáng yêu. Cô rúc vào trong lòng Nhiếp Chí Bằng, trông không giống đang yếu thế trước Ôn Bội Quân mà đang khiêu khích cô thì đúng hơn, đực biệt khiến người ta gai mắt.

“Cô không phải định nói cô không cố ý làm như vậy, muốn tôi tha thứ cho cô chứ?” Ôn Bội Quân lạnh lùng nhìn Lưu Chân Chân, giống như hiểu rõ suy nghĩ đen tối trong lòng cô ta, cô cười lạnh, “Cô không biết lúc này nói ra mấy lời đó rất ghê tởm sao? Còn lại 2 phút, không có việc gì nữa thì xin mời đi ra ngoài. Tôi không muốn phí thời gian với ruồi bọ.”

Nhiếp Chí Bằng cả giận nói: “Ôn Bội Quân, đủ rồi. Cô không thể nói chuyện tử tế được sao? Chân Chân muốn xin lỗi cô rồi…”

“Cô ta xin lỗi thì tôi nhất định phải nhận sao? Anh nghĩ Ôn Bội Quân tôi là loại người nào ? !” Ôn Bội Quân lạnh lùng ngắt lời, “Nhiếp thiếu gia, vì nể mặt bác gái nên tôi mới tôn trọng anh. Nhưng tôi cũng muốn cảnh cáo anh, tượng đất còn có ba phần thổ tính, đừng làm loạn lên.”

Ôn Bội Quân xoay người nói với Lưu Chân Chân nói: “Lưu Chân Chân, cô thật có bản lĩnh. Mẹ cô đoạt lấy cha tôi từ trong tay mẹ tôi, còn cô thì đoạt vị hôn phu của tôi. Được lắm, mẹ con Lưu gia các người thật có bản lĩnh. Đã hết 3 phút, hai người có thể đi rồi, lần sau nhớ gọi cả bác gái đến nữa, chỉ cần bà mở miệng, tôi lập tức hủy bỏ hôn ước.”

“Bội Quân, sao con có thể nói Nhã Tâm như thế? ! Dù gì bà ấy cũng là mẹ kế của con!”

“Cha…” Ôn Bội Quân đứng lên, mặt không chút thay đổi nói, “Sao cha lại tới đây?”

“Chuyện của Chân Chân và Chí Bằng, Nhã Tâm đã nói với cha. Con cũng không có tình cảm với Chí Bằng, tác thành một đôi cho họ không phải tốt hay sao? Buông tay đi.” Ông thở dài nói.

Hình ảnh như vây… Rất quen thuộc, thật sự… Rất quen thuộc…

Cố An Kỳ híp mắt, một ít trí nhớ từng bị cô chôn sâu một lần nữa lại trở về. Nhìn “Người cha” “dễ thương”, “đáng yêu” kia cô cong môi cười nhạt.

Ấm áp nhưng cũng thật bi ai…

Cha của cô, giờ phút này đang khuyên cô buông tha cho vị hôn phu, giờ phút này vì con gái riêng mà dạy dỗ con gái mình sinh ra. Từ nhỏ đến lớn, từ sau khi mẹ cô qua đời, cô và cha chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá mười câu. Cô hận ông, không thể tha thứ cho ông, nhưng ở một góc sâu thẳm nào đó trong thâm tâm vẫn hi vọng, vẫn chờ mong cha cô sẽ hối hận, đau lòng về cái chết của mẹ, nói một câu “Cha xin lỗi” với đứa con gái chịu quá nhiều tổn thương.

Cô vẫn chờ đợi trong im lặng như vậy, chờ mãi, cuối cùng sau mười năm, cô không chờ được “sự thương yêu”, cầu xin lỗi của cha mà là… một câu nói lạnh lẽo “Buông tay” . Cô nheo mắt nhìn cha, trong lòng dường như vẫn còn một giọng nói đang kích động: “Nhìn đi, là  ‘cha’ cô đó, ‘người cha tốt’ của cô đó” .

“Ha” cô cười khẽ ngẩng đầu lên, không biết đang cười nhạo mình ngốc nghếch hay cười đối phương vô tình. Rèm cửa sổ đã bị Lưu mẫu kéo ra, ánh mặt trời không những không chiếu sự ấm áp lên người cô mà chỉ có oán hận lạnh lùng, từng tia một chiếu vào trong máu, từ từ lan rộng ra, chiếc hộp mang tên hận thù trong lòng dường như đang yên lặng mở ra.

Người diễn vai cha Ôn đứng đối diện với Cố An Kỳ nên đúng lúc thấy được vẻ mặt của cô. Thê lương pha lẫn đau lòng, cảm xúc trong mắt cô vô cùng phức tạp, như oán hận lại như trào phúng. Bi thương như thế làm ông đột nhiên không phân rõ đây là quay phim hay thực tế nữa, nhịn không được nói: “Con…”

“Đây là mẹ và bác Nhiếp quyết định, tôi sẽ không bội ước, trước khi bác Nhiếp phủ nhận vụ đính hôn này thì tôi sẽ không lùi bước.” Giọng nói không hề có cảm xúc, chỉ là trong đôi mắt nâu của cô cất giấu sự bi ai nặng nề khiến người ta phải lo lắng xót xa.

“Bội Quân! Sao con lại không nghe lời như thế? ! Đó là Chân Chân nên con kiên quyết chiếm lấy sao? Mẹ con chết không liên quan đến con bé. Cô ta tự nhảy xuống, không thể trách người khác được, đã nhiều năm như vậy con còn không rõ sao? !”

Không quan hệ đến ai ư? Không cần trách người khác ư? ! Nhiều năm qua ông vẫn nghĩ như vậy sao ? ! Nếu không phải vì ông thì làm sao mẹ lại bị bệnh tâm thần? Làm sao có thể bị nhốt được? Cũng làm sao có thể… nhảy từ trên lầu xuống. Trí nhớ từ hồi nhỏ lại tái hiện, Ôn Bội Quân nheo mắt, nắm chặt cây bút trong tay, kìm nén lại ranh giới cuối cùng của mình: “Ôn tiên sinh, đối với ông mà nói, tôi rốt cuộc là cái gì? Lưu Chân Chân là cái gì?”

Cha Ôn im lặng một lúc, nghe thấy Ôn Bội Quân tiếp tục nói: “Trong cảm nhận của ông, Lưu Chân Chân mới là con gái của ông, mà tôi, chỉ là công cụ để ông dùng cho công ty.”

Cô phá lên cười thật to, tiếng cười quỷ dị mà buồn thương. Lời này dường như nói cho cha Ônnghe, nhưng chỉ có chính cô biết, cô đang nói cho bản thân nghe.”Nhìn đi, mày chỉ là công cụ của ông ta mà thôi. Lúc cần đến thì dùng, lúc không cần nữa thì vứt đi.”

Lâm Hạc Quần sửng sốt nhìn Cố An Kỳ trước màn ảnh. Cố An Kỳ điên cuồng, kịch liệt mà lại tùy ý, khác với Ôn Bội Quân mọi lần đều được cô che giấu, giờ phút này Ôn Bội Quân như đã được giải thoát khỏi trói buộc, giải phóng “con thú” mang tên hận thù ra. Nếu anh không biết đây là diễn, có lẽ anh đã hiểu lầm đây là sự thật.

Cái này, thật sự chỉ là quay phim thôi sao? Lâm Hạc Quần nhìn Cố An Kỳ đang nhập vai, nhíu mày thật sâu.

“Dòng máu trong người Lưu Chân Chân là của ông, cô ta cũng là con gái của ông. Ông đã phản bội mẹ từ rất lâu rồi.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Không phải sao?”

Lời nói của cô làm mấy người con lại choáng váng. Lưu Chân Chân kinh ngạc nói: “Bội Quân, chị đang nói gì vậy? Chị mới là con gái của Ôn tiên sinh!”

“Con… Vô liêm sỉ, con đang nói bậy gì đó?” Cha Ôn lo lắng, dường như còn hơi khủng hoảng.

“Lưu Chân Chân có cùng quan hệ huyết thống với ông hay không trong lòng ông tự biết. Ôn, tiên, sinh.” Cô không gọi “cha”, cô không bao giờ muốn dùng xưng hô đó goi người đàn ông trước mắt nữa.

“Mày! Mày là đồ bất hiếu!”

“Đúng vậy, tôi bất hiếu, bởi vì người đáng để tôi phải hiếu kính đã chết rồi.” Vẻ mặt cô mơ màng lại cô đơn, hai mắt không có tiêu cự phóng ra xa.

“Mày! Mày! Mày cút đi cho tao! Tao không có loại con gái như mày!”

“Tôi sẽ đi . Yên tâm, tôi sẽ không thèm lấy một xu nào của cái nhà này, ân tình ông nuôi tôi tôi cũng đã trả hết. Số nợ một trăm triệu của công ty cũng đã trả xong .” Cô quyết tuyệt nói, “Từ nay về sau, tôi và Ôn gia không còn quan hệ!”

Một trăm triệu? ! Cha Ôn mở to mắt, khó tin nhìn Ôn Bội Quân, giống như hôm nay mới quen biết cô. Ôn Bội Quân dường như rất vừa lòng với phản ứng sợ hãi và kinh ngạc của ông ta, cười lạnh.

“Đúng rồi, sau khi bác Nhiếp  đồng ý thì tuyên bố với truyền thông từ hôn là được, tôi cũng không muốn gặp lại mấy người.” Cô lạnh lùng nói, sau đó đi nhanh ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp.

Cho dù khổ sở bao nhiều cũng đều phải nuốt vào bụng. Cho dù đau khổ hơn nữa cũng không thể rơi nước mắt. Cho dù sa sút đến mấy cũng không thể cúi người. Cô muốn đường đường chính chính ra đi, từng bước từng bước mở ra con đường mới cho bản thân.

“Cut!” Lâm Hạc Quần hô, “Thông qua!”

Sau khi nghe thấy tiếng “Cut”, Cố An Kỳ trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi bộ phim, hồi lâu sau mới thoát khỏi nhân vật. Cô cúi đầu chào nhân viên xung quanh “Cám ơn nhiều ngày nay đã giúp đỡ” .

Hôm nay là cảnh quay cuối của Cố An Kỳ, cũng là ngày cuối cùng cô xuất hiện trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》. Hôm nay quay xong là cô đã chính thức rời khỏi đoàn làm phim. Theo quy tắc cũ, đáng lẽ sau khi quay xong sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chia tay, nhưng xét thấy hiện tại đoạn làm phim vẫn trong tình trạng cuốn chiếu* nên thôi. Bữa tiệc cũng không tổ chức được nữa.

(*cuốn chiếu: quay đến đâu chiếu đến dó)

Sau khi cô nói vài tiếng cảm ơn, nhận hoa từ nhân viên thì rời khỏi đoàn làm phim. Chiều nay cô còn phải chuẩn bị cho vai diễn tiếp theo…
Bình Luận (0)
Comment