Cuối cùng Cố An Kỳ
cũng không có cầm bất cứ một bức thư nào từ phòng chứa đồ đi. Tuy rằng
lưu luyến không muốn bỏ lại, nhưng cô hiểu bây giờ điều cần làm nhất là
cố gắng hơn nữa, sự quan tâm của người hâm mộ có thể trở thành động lực
giúp cô đi tiếp, nhưng quá nhiều quan tâm sẽ làm cô bị cưng chiều, bị
làm hư.
Cô biết dụng ý của Chu Á Kiệt khi đặt đồ người hâm mộ tặng vào phòng chứa đồ, tuy trong phòng còn rất nhiều chỗ trống, nhưng
bây giờ năng lực của cô còn chưa bộc lộ hết, còn rất nhiều con đường
phải đi, phải hoàn thành. Cô hiểu rõ giờ đây cô chưa xứng được nhận
những thứ này, nhưng đợi đến khi cô xứng đáng rồi, cô chắc chắn sẽ mang
đi tất cả.
Cố An Kỳ ngồi trong quán cà phê lặng lẽ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lắc nhẹ chiếc thìa, hơi rũ mắt.
“Chờ lâu chưa?”Một giọng nói đàn ông khàn khàn trầm thấp vang lên, Cố An Kỳ
giương mắt thấy người kia đeo kính râm, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen, cô mỉm cười lắc đầu, mời anh vào chỗ.
“Tiểu Bảo, sự tình em điều tra có tiến triển gì chưa?” Đợi anh ngồi vào chỗ cô mới hỏi.
“Có, chị, chuyện này tuy hơi khó giải quyết, nhưng vẫn kiếm được ít thông
tin.” Tiết Tiểu Bảo lấy một tập tài liệu màu nâu đưa cho Cố An Kỳ, “Dùng vài ‘Thủ đoạn nhỏ’ xâm nhập vào máy tính, xử lý bề mặt dây cáp. Vết cắt rất rõ, còn cố tình dùng một ít chất hóa học ăn mòn nữa nên chỉ cần có
người treo lên thì chắc chắn sẽ không giữ được lâu, dây bị đứt và rơi
xuống.”
“Thật không…” Cố An Kỳ vốn linh cảm có người động tay
chân, nhưng đến khi việc này thực sự bày ra trước mắt, lòng cô không
tiếp tục bình tĩnh được nữa, “Có thể điều tra được là ai không?”
“Cái này tốn chút thời gian, nhưng chắc sẽ không quá khó.” Tiết Tiểu Bảo vẻ mặt do dự, dường như muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, em cũng không phải mới biết chị ngày đầu tiên.” Cố An Kỳ cười nhẹ.
Sau khi trùng sinh, người duy nhất cô vẫn liên lạc, vẫn duy trì quan hệ chỉ có Tiết Tiểu Bảo. Tiết Tiểu Bảo là đứa em cô biết đời trước ở cô nhi
viện, nhưng tình cảm gắn bó không khác gì chị em ruột.
Tiết Tiểu
Bảo mở một văn phòng thám tử riêng, nổi tiếng rất nhanh, có nhiều kẻ chỉ điểm ngầm và sư giúp đỡ của anh sẽ dễ dàng tìm được chân tướng hơn. Lần trước người tung thông tin về Diệp Y Dung và đài truyền hình RD trên
mạng cũng là Tiết Tiểu Bảo.
Mặt khác, vì nghề nghiệp của Tiết
Tiểu Bảo không thể phô trương, vì vậy Cố An Kỳ chưa bao giờ nhắc tới anh với bạn bè trong giới. Bên ngoài rất ít người biết chuyện Lâm Huyên Di
quen biết Tiết Tiểu Bảo, cho nên khi cô tìm anh, không ai sẽ nghi ngờ
hoặc đoán ra quan hệ của cô và Lâm Huyên Di. Cho dù anh điều tra sự việc này cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Đối với Tiết Tiểu Bảo,
Cố An Kỳ vô cùng tin tưởng, nếu phải chọn một người trên thế giới này
không bao giờ phản bội cô, cô tin tưởng cô chắc chắn sẽ chọn Tiết Tiểu
Bảo.
Như trước đây cô vẫn che chở cho Tiết Tiểu Bảo thì sau khi trưởng thành, Tiết Tiểu Bảo lại chọn bảo vệ cô.
“Chị, chị…” Tiết Tiểu Bảo cắn chặt răng, dứt khoát mở miệng, “Chị có biết lần này điều tra sự việc ở vách núi không chỉ một mình chị mà còn người
khác hay không?”
Với tư cách là thám tử, Tiết Tiểu Bảo lúc này có thể nói là đã phạm vào điều tối kỵ vì Cố An Kỳ, vốn nhiệm vụ được ủy
thác không được nói ra miệng, chỉ được giữ ở trong lòng. Nhưng nếu so
sánh nghề thám tử và chị, anh vẫn chọn chị.
“Còn có người khác đang điều tra à?” Cô nhíu nhíu mày, không rõ đối phương là địch hay bạn.
“Đúng, một thời gian trước, một người quen biết với đồng nghiệp em cũng đến
chỗ em muốn tìm kiếm thông tin, nghe nói là người giàu có, tốn không ít
tiền muốn tìm hiểu việc này.” Tiết Tiểu Bảo một năm một mười nói.
“Có thể giúp chị để ý xem đó là ai không?” Cố An Kỳ nhíu lại mày.
“Không cần chị nói em cũng để ý rồi .” Tiết Tiểu Bảo dừng một chút, do dự nói, “Chị Huyên Di, chị thật không muốn nói cho Kiều Trí Viễn sao? Anh ta
sắp bị Hứa Toa Toa cướp đi rồi.”
Tiết Tiểu Bảo vốn không định
nói, nhưng cuối cùng không thể nhịn được nữa, anh vẫn coi Kiều Trí Viễn
là anh rể vì Kiều Trí Viễn rất thương yêu Lâm Huyên Di, cũng giúp đỡ Cố
An Kỳ rất nhiều. Tuy Tiết Tiểu Bảo chưa bao giờ gặp anh, nhưng từ thông
tin khắp nơi anh có thể nhận thấy, Kiều Trí Viễn đối với Lâm Huyên Di là thật lòng. Lúc Lâm Huyên Di qua đời, trước khi trùng sinh, quan hệ giữa hai người dường như vẫn rất ổn định.
Nếu, nếu sự cố ở vách núi
không xảy ra thì một tuần sau, Lâm Huyên Di sẽ sắp xếp cho Tiết Tiểu Bảo và Kiều Trí Viễn gặp mặt, coi như người sắp trở thành người nhà ra mắt
người nhà. Nhưng vì sao, vì sao “Lâm Huyên Di” mới “Qua đời” không lâu,
anh ta đã ở bên cạnh người phụ nữ khác? Đối tượng lại là người Lâm Huyên Di ghét nhất, Hứa Toa Toa…
“Không là của chị thì mãi mãi cũng sẽ không phải của chị. Anh ta chọn Hứa Toa Toa thì để anh ta đi đi.” Cố An Kỳ bình tĩnh nói, không hề mang theo chút tình cảm nào. Giống như Kiều
Trí Viễn đối với cô chỉ như người xa lạ trên đường mà thôi.
“Vâng, chắc chắn chị sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn, loại người như vậy
không cần cũng được, đứng núi này trông núi nọ.” Nghe giọng điệu khoa
trương thấu hiểu nhưng không kém phần ngây thơ của Tiết Tiểu Bảo, Cố An
Kỳ không khỏi cười ra tiếng.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa
.” Cô cười cười, chuyển đề tài, “Lâu không gặp nhau rồi, nói chuyện khác đi. Mấy chủ đề này quá nhàm chán.”
Tiết Tiểu Bảo gật gật đầu, nói chuyện phiếm với Cố An Kỳ về việc khác.
Tuy nhìn chị thay đổi thân xác hơi kì quặc, nhưng linh hồn vẫn vậy, vì vậy
anh vẫn dùng cách đối xử bình thường với “Lâm Huyên Di” mà đối xử với”Cố An Kỳ”, chẳng qua có một việc anh vẫn muốn nói nhưng hai lần vẫn chưa
dám mở miệng.
Trên báo không có viết nên nhiều người cũng không
biết, chị em tốt nhất của Lâm Huyên Di—— Tiêu Thắng Hinh, hôm cô xảy ra
tai nạn cũng từng ngoài ý muốn đến đoàn làm phim…
Anh đã điều
tra, ngày đó Tiêu Thắng Hinh vốn có rất nhiều công việc nhưng lại đến
đoàn làm phim. Nghe nói đứng ở cửa phòng hóa trang một lúc, sau đó không ai thấy nữa. Cuối cùng đến khi Lâm Huyên Di quay cảnh kia cô vẫn không
xuất hiện, khi Cố An kỳ gặp tai nạn ở vách núi mới thấy.
Trong
trường hợp không còn manh mối nào khác thì đối tượng anh hoài nghi nhất
bây giờ là Tiêu Thắng Hinh. Nhưng trước khi có chứng cứ xác thực anh sẽ
không nói cho Cố An Kỳ chuyện này. Vì anh biết, điều Cố An Kỳ quan tâm
nhất là người xung quanh và bạn bè của cô. Anh không muốn khi chưa có
bằng chứng đã khiến Cố An Kỳ buồn bã, tổn thương không lý do.
Giống như trước đây ở trong cô nhi viện, cho dù viện trưởng xử phạt về thể
xác thế nào cô cũng không hé răng, luôn dùng bàn tay ấm áp xoa đầu an ủi anh; khi hai người họ bị cắt cơm, cô luôn giữ lại đồ ngon nhất cho anh, nói là mình bị dị ứng; khi mấy đứa lớn đầu bắt nạt mấy đứa nhỏ hơn là
họ, Lâm Huyên Di luôn đứng trước bảo vệ anh; giờ phút này anh, cũng dốc
hết sức bảo vệ Cố An Kỳ, lúc này đây, đổi lại là anh bảo vệ chị không bị tổn thương.
Tiết Tiểu Bảo hiểu, người chị này của mình tuy trông mạnh mẽ nhưng nội tâm lại mỏng manh, tinh tế hơn bất cứ người nào khác. Bề ngoài kiên cường… chỉ là cái vỏ để bảo vệ linh hồn mình… chỉ là cái
vỏ mỏng manh để tự vệ mà thôi…
Nếu có thể, anh thật sự hy vọng
Tiêu Thắng Hinh không phản bội Cố An Kỳ. Anh không muốn nhìn cô bị tổn
thương đến cực điểm rồi rơi lệ, tuy nhiên vẫn tỏ ra như chưa có chuyện
gì xảy ra.
Hai người hàn huyên một lúc rồi lần lượt ra khỏi quán cà phê.
Sau khi nói chuyện với Tiết Tiểu Bảo, Cố An Kỳ cuối cùng cũng buông xuống
được tảng đá trong lòng. Tuy hiện nay cô thay đổi thân xác, nhưng Tiết
Tiểu Bảo không vì vậy mà không đón nhận cô hoặc có cảm giác xa lạ, hai
người vẫn như trước kia, duy trì quan hệ chị em tốt đẹp.
Cô và Tiết Tiểu Bảo không có quan hệ huyết thống, nhưng còn thân thiết hơn so với người cùng dòng máu.
Như vậy thì tốt rồi, cô có em trai như Tiểu Bảo thì tốt rồi, không phải sao? Còn cần hi vọng xa vời cái gì nữa sao?
Cố An Kỳ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt, lại ngẩn người, nhưng nếu đã không hề hy vọng xa vời thì vì sao một góc nào đó trong lòng lại mơ hồ
chờ mong? Cô cười khẽ lắc lắc đầu, thì ra người cuối cùng không bỏ xuống được chính là cô.
Sau khi về nhà, cô tắm rửa để tẩy đi một thân
mỏi mệt. Ngồi trên sô pha cô cẩn thận nghiên cứu kịch bản 《 Hình xăm 》,
cân nhắc nhiều lần. Cho đến khoảng sáng sớm cô mới chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau cô dậy sớm, tinh thần tràn đầy. Hôm nay là lần đầu tiên cô đến đoàn làm phim 《 Hình xăm 》báo danh nên cô cẩn
thận chọn một bộ quần áo hợp mốt, như vậy không sợ bị lu mờ bởi quần áo.
Hôm nay là ngày khởi quay đầu tiên, dựa theo quy củ phải thắp hương mời thần, sau khi bái tế mới bấm máy.
Ngày đầu tiên quay phim cho nên Cố An Kỳ tất nhiên không thể đến muộn, cô
sớm đã tới trường quay đợi. Đến trường quay cô mới phát hiện người cùng
suy nghĩ với mình không ít, một giờ trước khi bắt đầu nơi này đã chật
ních người, đại bài* tiểu bài, đều phân cao thấp đến cực hạn với nhau từ cách trang điểm cho đến người phục vụ. Mặc các loại quần áo mới nhất,
đeo các loại trang sức đẹp đẽ quý giá, không khác gì cuộc thi sắc đẹp,
mà phía sau họ vô số trợ lý, chuyên viên trang điểm lúc nào cũng vây
quanh họ, dáng vẻ như sợ người khác sẽ bỏ qua mình.
(*đại bài:
chỉ những minh tinh tự cho là mình rất giỏi, khinh thường người khác.
Tuy nhiên trường hợp với từ tiểu bài có thể hiểu là minh tinh lớn minh
tinh nhỏ)
So với những người cố gắng nổi bật như vậy thì Cố An Kỳ thật sự có thể nói là khiêm tốn đến cực điểm. Chẳng qua dường như cô
cũng không quan tâm đến nó, nhạt nhẽo cũng có cái tốt của nhạt nhẽo, ít
nhất sẽ không rước lấy sự bất mãn của người khác và phiền toái, cô tự
tìm một góc, dựa vào tường, hơi suy nghĩ, nghỉ ngơi trong chốc lát.