Trên người khoác áo sơmi trắng được đóng thùng nghiêm chỉnh bởi chiếc thắt lưng bằng lụa đồng màu với chiếc quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài và để lộ ra những đường cong duyên dáng. Bên ngoài khoác lên một chiếc áo vest caro xanh dương, tay áo sơ mi dài hơn tay áo vest đúng 1/3 phân.
Cài lại nút ở cổ tay, người bên cạnh giúp anh buộc khăn lụa vào áo, lễ phục party coi như đã xong.
Anh nhìn chính mình trong gương, nhìn bộ đồ lộng lẫy quý giá trên người mình, sau chà xát giày da được làm bằng thủ công, gọng kính bạc đươn giản, mái tóc ngắn cũng đã được xử lý tỉ mỉ.
Ngẫm lại, lần cuối cùng anh ăn mặc chính thức như thế là lúc nào?
Hình như là lúc đám tang cha mẹ thì phải.
Sau đó, anh cùng Lily đi khỏi ngôi nhà kia, đã sáu năm rồi không có ăn mặc lộng lẫy như vầy.
"Thực sự không muốn cho anh ra ngoài." Elvis đứng kế bên chỉnh trang lại lễ phục, nhìn anh trai mình lịch sự nho nhã liền nở ra nụ cười hài lòng.
Đường Văn Bác nhìn Elvis rồi mỉm cười: "Nhiều năm rồi không mặc như thế này, thấy rườm rà quá, đôi khi lại hơi ngột ngạt, khó thở."
Đôi mắt hẹp dài vì cười mà nhếch lên, Elvis sáp lại Đường Văn Bác, lặng lẽ nói một câu nhưng đầy thâm ý: "Không sao đâu, party kết thúc em sẽ cởi hết đồ trên người của anh ra... không bỏ sót cái gì."
Đường Văn Bác sửng sốt, đôi mắt sáng người dưới thấu kính nhìn Elvis, giống như tò mò muốn biết đối phương đang nói đùa hay đang nói thật.
"Em nói đùa ấy mà, haha." Hắn cười sang sảng, mấy ngày nay tâm tình Elvis cũng không tệ, ít nhất so với Đường Văn Bác thì tốt hơn nhiều.
Gần đến giờ, sau khi chỉnh lại trang phục lần cuối, Elvis cùng Đường Văn Bác đến chỗ party.
Buổi party cũng vô cùng đơn giản, không có mời minh tinh đến góp vui, Đường Văn Bác nhìn quanh, người tới tham gia đa phần là đối tượng hợp tác của Elvis, cùng với một số người có chức vị cao trong công ty, trong đó không thiếu người Đường Văn Bác không biết.
Cơ mà chẳng biết có phải vì lực uy hiếp của Elvis mạnh quá hay không, người cũ từng quen biết Đường Văn Bác cũng chỉ mang theo ánh mắt kinh ngạc lặng lẽ đi qua anh, không ai dám đi lên chào hỏi Đường Văn Bác.
"Đây là anh tôi, Vincent, anh ấy là một người toàn năng, cũng chính là nghiên cứu viên cực kỳ có giá trị của công ty chúng tôi." Một tay cầm ly rượu, một tay đặt trên lưng Đường Văn Bác, Elvis nhiệt tình giới thiệu Đường Văn Bác với đối tác.
Trong tình huống này, Đường Văn Bác vẫn duy trì nụ cười tao nhã cùng đối phương bắt tay, thái độ khoe khoang của Elvis đôi khi khiến Đường Văn Bác sinh ra một loại ảo tưởng, đây không phải đang giới thiệu anh trai, mà giống như đang giới thiệu "vợ mới cưới" vậy, thật sự rất hại não.
"Em đi nói chuyện với mấy lão già kia một chút, để anh đi theo em ứng phó mấy lão già nhàm chán kia cũng không phải ý muốn ban đầu của em, Vincent, anh đi uống chút rượu đi, mà đừng đi xa qua, mắc công em lo lắng nữa." Vỗ vỗ lưng anh,Elvis rốt cục cũng thả Đường Văn Bác ra.
Cậu em trai khiến anh vừa yêu vừa hận, Elvis luôn ôn nhu chăm sóc hắn, khiến anh không có biện pháp sản sinh ra một tia hận thù, cứ để cậu em trai này quấy nhiễu.
Mình đâu có điểm nào tốt đâu, sao em trai ưu tú này yêu mình đến thế?
Haiz... rất mị lực cũng là nguyên nhân quấy nhiễu người ta đó.
Tựa vào cây cột, Đường Văn Bác ngửa đầu đem ly rượu đỏ một hơi uống hết, phía xa kia, Elvis đang cùng một đám già khọm nói chuyện phiếm, lâu lâu sẽ quay đầu lại tìm kiếm tung tích của anh, nếu thấy Đường Văn Bác thì sẽ lộ ra nụ cười ôn nhu, mà Đường Văn Bác cũng cười cười vài cái.
Cơ mà... ẩn sâu trong mắt là một tia chua xót.
Đối phương ôn nhu săn sóc tận tình thế này, cũng sẽ chỉ làm Đường Văn Bác khó chấp nhận hơn thôi.
Im lặng thở dài, Đường Văn Bác xoay người đi lấy rượu, tuy rằng Elvis thả anh đi, nhưng mà xung quanh anh luôn luôn có mấy người âm thầm theo dõi, nhìn thì tưởng là mấy vị khách bình thường, nhưng kỳ thật đều là bảo vệ mà Elvis tỉ mỉ an bài.
Elvis ưu tú, ôn nhu, chăm sóc, cẩn thận theo dõi, giống như bộ lễ phục đẹp đẽ mà anh đang bận, tuy xinh đẹp, hoàn mỹ, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng kín kẽ đến mức khiến anh khó thở.
Vô luận đi đâu cũng có người theo dõi, ngay cả lúc anh muốn đến ban công hít thở không khí cũng bị người khác ngăn cản, bộ sợ anh nhảy xuống sao?
Haiz... nhưng mà anh sợ chết lắm, cả sợ đau nữa.
Không có biện pháp, Đường Văn Bác chỉ có thể dựa vào lan can cửa sổ để hóng gió, uống một chút rượu, vừa nghĩ làm sao để trốn khỏi đây.
Mặc kệ anh tới chỗ nào đều có người theo dõi, nơi party diễn ra là tầng cao nhất của XXOO, nhảy từ ban công chẳng khác nào toi mạng, nếu không thì giả bộ bất tỉnh? Giả chết? Đập bể ly rồi lấy mãnh vỡ cứa vào tay mấy đường, sau đó bọn họ đưa vô bệnh viện rồi nhân cơ hội đó chạy trốn?
Hay là chạy vô WC, kiếm xem cô gái nào không để ý rồi đem ả đánh ngất xíu, đổi đồ nữ rồi chuồn đi?
Đường Văn Bác một bên uống rượu, một bên phân tích các khả năng chạy trốn, cũng không chú ý đến những người khác trong buổi party, mãi đến khi bên cạnh tụ lại đám người len lén bàn luận đến ầm ĩ, anh mới nghi hoặc xoay người lại xem chuyện gì đã xảy ra, mới chỉ nhìn thoáng qua, ly rượu trong tay Đường Văn Bác đã muốn rơi xuống đất.
Thần Dật... kia không phải là Thần Dật sao?
Sao có thể... đến đây được chứ?
Đột nhiên tim đập nhanh hơn, không thế nõi rõ đó là kinh hỉ hay kinh hách, Đường Văn Bác không biết Thần Dật sẽ đến cái party này, hay là vì anh mà đến.
Thần Dật giống như đang tìm kiếm ai đó, Đường Văn Bác vội vàng trốn sau cây cột, không biết là nên ra ngoài hay tiếp tục trốn ở đó.
Nếu ra ngoài, có lẽ anh sẽ bị Đường Văn Bác nhìn thấy, nếu đối phương cùng anh chào hỏi, nhất định sẽ khiến cho Elvis chú ý.
Nếu Thần Dật chỉ là tới tham gia party, thì anh còn có thể nói dối cho qua, khiến Elvis không chú ý đến Thần Dật, nhưng mà nếu Thần Dật tới tìm anh...
Tuy rằng thời gian vừa qua anh với Thần Dật cũng chẳng có cái gì, nhưng nếu mà bị Elvis phát hiện, cảm thấy sẽ liên lụy Đường Văn Bác ngay, đây là chuyện của anh, anh không muốn đem người không liên quan dính vào.
Vậy nên làm gì bây giờ?
Núp phía sau cây cột, Đường Văn Bác không dám ra ngoài, cũng chẳng dám nhìn Thần Dật.
———————————–
Từ khi chàng trai trẻ tuổi cao ngất bước vào party liền không ít người chú ý, mái tóc phía sau được chải chuốc tỉ mỉ, ngũ quan sâu sắc không chút che đậy bày ra trước mắt mọi người, thanh sảng sạch sẽ, mà lại anh khí bức người.
"Người kia không phải siêu sao đang cực kỳ nổi tiếng sao?" Một số người theo kịp thời thượng rất nhanh liền nhận ra cậu trai trẻ tuổi này, Thần Dật xuất hiện khiến cho không khí party đang nặng nề liền trở nên náo nhiệt.
Bất quá buổi party này có chút nghiêm túc, nên cũng không có bao nhiêu người chủ động chạy tới bắt chuyện với Thần Dật, đa số mọi người chỉ vụng trộm nhìn cậu vài lần, rồi lén xúm lại nghị luận, không phải party này nói là không mời ca sĩ tới sao? Vì cái gì Thần Dật lại xuất hiện ở party? Chẳng lẽ Thần Dật cũng là một thiếu gia nhà giàu?
"Tên kia không phải gạt mình chứ?" Thần Dật tỉ mỉ quan sát mỗi góc của party, nhưng nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng của Đường Văn Bác.
Một bên duy trì vẻ lạnh lùng, một bên cầm ly rượu giả vờ nhìn lướt lướt chung quanh.
Nếu cú điện thoại kia là giả thì sao? Thần Dật thật sự không nghĩ đến vấn đề này, sau khi nhận được cú điện thoại kỳ lạ kia, Thần Dật lập tức liền hỏi chú Lý xem làm sao mới có thể vào được party này.
Dù sao loại party này không công khai ra bên ngoài, lại càng có tính tư nhân.
Nghĩ tới đây Thần Dật liền hận không thể đem Đường Văn Bác chửi cho một trận, Thần Dật cậu đâu thể chịu nổi sự ủy khuất thế này chứ, chịu sự thiệt thòi như vầy, đó giờ mấy buổi party toàn mời cậu đi, còn giờ thì ngược lại, cậu phải hạ mình xin người khác để cậu tham gia party này.
Thần Dật nén giận nhớ lại mình đã gọi điện thoại cho mụ đàn bà kia nhờ giúp đỡ, khóe miệng cậu bắt đầu giật giật, cậu đúng là điên rồi mới tin vào cái tin tức chưa xác định kia mà đi nhờ cái ả chết tiệt này.
Một người tìm, một người trốn.
Đột nhiên Thần Dật xuất hiện khiến kế hoạch của Đường Văn Bác trở nên lộn xộn, không biết nên khóc hay nên cười, quá kinh ngạc vì đối phương bất ngờ xuất hiện, giấu không được bối rối.
Thừa dịp Thần Dật từ phía sau mình đi đến, Đường Văn Bác núp ở phía sau cây cột vội vàng di chuyển tới mặt ngược lại của cây cột, sau đó hướng tới Elvis.
"Anh không khỏe, muốn vô trong nghỉ mệt một chút." Nam nhân nói.
"Chờ đã." Không cho Đường Văn Bác đi ngay, Elvis để ly rượu xuống bàn, quay qua nói cái gì đó với bạn.
Đường Văn Bác đứng một chỗ không dám ngẩng đầu, anh cảm giác được sau lưng đang có ai đó nhìn mình chằm chằm, trong lòng không ngừng đốc xúc Elvis nói nhanh nhanh một chút.
"Để em đưa anh đi." Không nán lại lâu, Elvis rất nhanh trở về bên Đường Văn Bác.
"Sao thế? Không khỏe chỗ nào?" Thấy Đường Văn Bác đi rất vội vàng, Elvis hơi nghi hoặc.
"Có một chút." Anh gỡ mắt kiếng ra, miễn cưỡng tươi cười. Lưng của anh tựa như sắp bị ánh mắt kia làm cho tổn thương, anh thậm chí còn cảm giác được người phía sau lưng đang đi tới rất nhanh, sắp đến gần anh rồi.
Giống như một trận chiến tranh đoạt, người phía trước đi càng nhanh, người phía sau bám theo càng gần.
Đường Văn Bác càng lúc càng bối rối, khiến người phía sau càng nghi ngờ hơn.
Thần Dật chẳng hề xác định dáng người kia là Đường Văn Bác, nhưng là... cái dáng quen thuộc như thế, mới liếc mắt một cái thôi đã đập vào mắt cậu rồi.
Mang theo nghi vấn, cậu từ từ, từng bước một tiến sát lại, muốn xem mặt người kia.
Khi cậu sắp đến gần người đàn ông kia rồi, đối phương như thấy mình bị theo dõi thì liền liều mạng bỏ đi.
Nếu người kia là Đường Văn Bác, người trẻ tuổi đi cùng Đường Văn Bác kia là ai? Là em trai Đường Văn Bác sao?
Cảm giác được đối phương đang né tránh ánh mắt mình, Thần Dật càng cảm thấy người kia chính là Đường Văn Bác.
Cậu nhanh bước đuổi theo Đường Văn Bác, mà đối phương cũng cố ý tăng tốc độ.
Nếu người kia là Đường Văn Bác, vì cái gì ông ta lại trốn mình? Nếu Đường Văn Bác đã thấy cậu, vì sao không tới chào hỏi mà lại trốn tránh?
Đây là vì cái gì?
Thần Dật trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn có chút tức giận.
Nhìn thấy Đường Văn Bác và cậu trai kia vào một căn phòng, Thần Dật cũng nhanh chóng đuổi theo, muốn biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đi tìm Đường Văn Bác mà hỏi cho rõ.
Bất quá khi Thần Dật định bước vào phòng thì có hai bảo vệ canh giữ bên ngoài chặn lại.
"Thật có lỗi, phòng này người ngoài không thể vào, mời ngài rời đi." Hai người đàn ông da đen cao lớn nói thành thạo tiếng Trung, hai tay đặt trước ngực, đứng trước cửa phòng chặn Thần Dật lại.
"Tôi nhìn thấy bạn tôi bước vào đây."
Tuy không chắc người kia có phải Đường Văn Bác hay không, nhưng Thần Dật vẫn không muốn bỏ qua một cơ hội nào.
"Mời ngài đi chỗ khác." Đối phương nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt hung ác hiện lên, nếu Thần Dật không chịu đi, bọn họ nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi party.
Thấy không có cách nào để vào trong, Thần Dật chỉ có thể thở dài rời đi, còn chưa tìm ra Đường Văn Bác, cậu không thể bị người ta đuổi ra ngoài.
Nhưng mà... người vừa rồi đi vào phòng có phải Đường Văn Bác không?
Thần Dật quyết định trước nhất nên chờ ở ngoài, cậu không tin người kia đi vào sẽ không đi ra.
——————-
Trong phòng có đặt một cái sofa, có tivi, có loa, cũng có rượu nữa, nếu khách cảm thấy mệt mỏi, hoặc muốn bàn bạc bí mật, bọn họ có thể vào đây ngồi một lát.
"Uống nước đi." Elvis rót một chén nước ấm đưa cho anh đang ngồi trên sofa, thuận thế ngồi bên người Đường Văn Bác.
Tiếp nhận cốc nước ấm Elvis đưa cho mình, anh uống một ngụm nhỏ, nói: "Anh không sao, bây giờ nghỉ ngơi là được rồi, em không cần đợi anh đâu."
"Cùng với đám người kia uống rượu chán lắm, em muốn ở đây hơn, yên tĩnh, lại chỉ có hai chúng ta." Lúc nói chuyện, trên người Elvis lộ ra mùi rượu nhàn nhạt, khóe miệng hắn giương lên, bất tri bất giác đặt tay lên trên lưng Đường Văn Bác, tay còn lại thì đặt ở trên đùi.
"Em say rồi đó, để anh rót cho em ly nước." Bị Elvis nhìn chăm chú đến nỗi không được tự nhiên, Đường Văn Bác muốn đứng dậy để tránh khỏi tình huống này, bất quá không đợi anh đứng lên, liền cảm nhận được một sức mạnh đè lên người.
Chiếc cốc trong tay rơi xuống tấm thảm mềm mại, Đường Văn Bác bị Elvis áp chế dưới thân, trên mặt cảm nhận rõ được từng hơi thở nóng bỏng vươn chút mùi rượu của Elvis, từng đợt phả vào mặt và cổ anh...
"Elvis..." Ánh mắt đối phương nóng bỏng khiến anh ngửi thấy mùi nguy hiểm, có lẽ... vào đây ngồi là ý kiến sai lầm.
"Em thích anh gọi tên em, haha." Gắt gao đè chặt người đàn ông dưới thân, Elvis cười nhẹ vài tiếng, giọng nói trầm thấp có chút khàn "Anh biết không, lúc anh bỏ nhà đi sáu năm ròng, em đã từng mơ thấy anh bị em đè dưới thân mình lần đầu, bộ dáng lúc đó của anh rất sợ hãi, lo lắng kêu tên em."
Nhắm mắt lại, ngửi ngửi mùi thơm trên người anh, Elvis thở dài "Em rất nhớ mùi hương của anh, mấy ngày nay đè nén cảm xúc em rất thống khổ, rõ ràng ngay từ lúc nhìn thấy anh đã muốn ôm anh thật chặt, nhưng em vẫn một mực nhẫn nại, Vincent, hãy tin em, em thật sự không muốn theo dõi anh, hay là muốn khống chế phạm vị hoạt động của anh, chỉ vì anh luôn mỉm cười với em rồi ngay sau đó lại bỏ em mà trốn chạy, anh luôn khiến em rất bất an."
"Elvis, rời khỏi người anh ngay." Lời nói của hắn khiến anh bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Bởi mới nói, ngày thường đàn ông có tao nhã thế nào, chỉ cần uống ít rượu thôi đã muốn cởi áo sơmi, biến thành dã thú ăn thịt người.