Không biết Đường Lăng đã bị ếm trúng phải thứ bùa mê hay ma thuật gì của Elvis, từ sau khi cô bé trở về, Đường Lăng cứ thường xuyên la hét, vòi vĩnh Đường Văn Bác đòi gặp bằng được chú Elvis mới thôi, còn đối với Thần Dật, cô bé cứ xem như là tên địch giành cha của mình.
Bình thường con bé luôn tìm cách bám lấy Đường Văn Bác, tuyệt đối không cho Thần Dật có cơ hội xen chân chỏ mũi vào, đôi khi lại còn ra vẻ làm nũng như bị cướp kẹo.
Đường Lăng thân là bé cưng của Đường Văn Bác, Thần Dật tuy không phải là loại người "yêu ai yêu cả đường đi", tuy Đường Lăng tuy khó xử, nhưng sau cùng Thần Dật cũng nhận ra rằng bản thân mình đã từng đáng ghét đến thế nào...
Con bé ranh đó mà vùng lên là có thể khiến người ta tức hộc cả máu mồm.
"Đường Lăng, chú có mua một cái bánh ngọt siêu ngon nè!" Thần Dật trở về từ bên ngoài, còn mua bánh ngọt mà con bé thích, cậu chính là một thằng bé to xác, giờ lại muốn bắt chước người ta dỗ con nít, chỉ là không biết phải làm thế nào, nói chuyện với Đường Lăng thì con bé không thèm để ý, cậu lại không có nhiều thời gian nên đành dùng đồ ngọt để dụ dỗ vậy.
"Không thèm." Đường Lăng lắc đầu từ chối.
"Ngon lắm đó." Cầm bánh ngọt trong tay, Thần Dật không từ bỏ ý định dụ dỗ cô bé.
"Không cần! Không! Tui ghét ông!" Vung tay loạn xạ. Đường Lăng phá nát cái bánh trên tay Thần Dật, úp thẳng cái bánh vào người cậu, quần áo liền bị vấy bẩn bởi mức dâu tây cùng kem.
"Đường Lăng!" Đường Văn Bác bên cạnh thấy thế lập tức liền nổi giận đùng đùng, ngẫm đến việc Lily rời đi đã là sự tổn thương không nhỏ đối với con bé, Đường Văn Bác mấy ngày này đã kệ cho Đường Lăng tung hoành, muốn làm gì thì làm, nhưng giờ đây Đường Lăng càng ngày càng quá phận.
Cho đến bây giờ, Đường Lăng chưa từng bị Đường Văn Bác lớn tiếng lần nào, bất ngờ hoảng sợ ngây ngốc đứng trân một chỗ.
"Nói xin lỗi chú Thần mau." Văn Bác kéo đứa con gái của hắn, nói.
"Không cần..." Mắt thấy con bé bắt đầu nổi giận, Thần Dật vội nói, dùng khăn tay lau vết bẩn trên người "Con bé còn nhỏ, anh đừng giận."
"Không xin lỗi! Con không thích ổng, không thích ổng, không thích!!" Cô bé gằng giọng.
"Đường Lăng!" Anh nghiêm khắc quát.
"Con ghét ba!" Người cha luôn hiền lành lại vì người khác mà hung dữ với bé, Đường Lăng rống với Đường Văn Bác một tueensg rồi khóc lóc chạy về phòng.
"Anh đi xem con bé đi, nó khóc rồi." Thấy Đường Văn Bác đứng ở tại chỗ không có phản ứng gì, Thần Dật vội nói, cậu dụ dỗ bất thành, ngược lại còn khiến con bé giận dỗi.
"Không thể chiều con bé được nữa, sau này lớn lên thành cái dạng gì?" Đường Văn Bác lấy khăn tay lau kem trên người Thần Dật "Đều là tại tôi thương nó quá, con bé không lễ phép nữa, ngại quá, quần áo cậu dơ rồi."
"Anh xin lỗi gì chứ?" Thần Dật cười đẩy Đường Văn Bác ra, nói "Mau đi xem con bé đi, rõ ràng rất lo lắng lại còn giả bộ bình tĩnh, anh không nói chuyện với con bé, coi chừng con bé càng ghét bố dượng đó."
"Bố dượng gì chứ?" Anh bật cười, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, không khỏi thở dài.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đống mền trên giường lộ ra như kén tằm, Đường Văn Bác đóng cửa, đi tới bên giường, nhìn thấy Đường Lăng trùm chăn.
"Còn giận ba hả?" Anh lấy tay vỗ nhẹ lên người con gái.
Đường Lăng lộ ra nửa đầu, đôi mắt hồng hồng, yếu đuối nói: " Ba ơi con xin lỗi, ba có ghét con không?"
"Sao lại vậy chứ, ba thương Đường Lăng nhất." Anh cuối đầu hôn lên trán cô bé. Đường Lăn trước kia rất ngoan, cũng rất nghe lời, cho tới bây giờ sẽ không cử xử vô phép với người khác như vậy, cho nên Đường Văn Bác rất khó hiểu tại sao Đường Lăng lại bài xích Thần Dật khi mới gặp như vậy.
"Con làm ba giận..." Nói xong, con bé nghẹn ngào, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Ngoan, đừng khóc." Xốc chăn đem cô bé ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Lăng, "Ba giận là vì con dối với thú Thần không lễ phép, chú ấy là người tốt, tại sao Đường Lăng ghét chú ấy vậy, có thể nói cho ba biết không?"
"Chú Elvis nói, cái ông đó giành ba với con, ba ơi, ba sẽ bỏ con, như mẹ không cần con nữa sao?" Cô bé lớn tiếng khóc, Đường Văn Bác một trận đau lòng, làm một người cha, anh thật thất bại, không có cách nào cho cô bé một gia đình đầy đủ.
Càng làm anh tức giận hơn, là Elvis vì tư dục mà dạy Đường Lăng cái tư tưởng nhảm nhí này."Ba rất thương con, sẽ không bao giờ bỏ Đường Lăng đâu." Thay con gái lau nước mắt, Đường Văn Bác cười khổ nói "KHóc đến mắt sưng lên rồi, xấu quá đi."
"Ba nói thật không? Ba sẽ không bỏ con chứ?" Cô bé nghẹn ngào nói.
"Đương nhiên rồi, ba có bao giờ gạt con đâu." Đường Văn Bác cười, hôn lên mặt nhỏ nhắn của con gái, nói "Đường Lăng, sống chung với chú Thần Dật thật tốt, được không? Chú ấy là người tốt, cũng sẽ không cướp ba đi, vì ba luôn ở đây mà."
Tắm rửa thay quần áo, Thần Dật từ phòng đi ra thấy Đường Văn Bác và Đường Lăng ngồi ở phòng khách, cùng nhau xem Spongebob và ăn bánh ngọt, thấy Thần Dật đi ra liền vẫy tay.
Đường Văn Bác vẫy tay còn chưa tính, ngay cả Đường Lăng luôn chán ghét cậu cũng vẫy tay, khiến Thần Dật cảm thấy như đang nằm mơ.
Cậu đi nhầm chỗ rồi, hay là tắm đến ngất xỉu rồi?
Thần Dật nơm nớp lo sợ, tiêu sái đi qua đó, cũng không có chào hỏi, Đường Lăng đưa chocolate moouse đến trước mặt cậu, Thần Dật trong lòng cả kinh, không phải chứ, cậu vừa mới đi tắm thay đồ xong lại phải làm lần nữa á?
Trong lòng tràn ngập kinh ngạc cùng khó hiểu, Thần Dật nhìn chocolate moose đưa tới trước mặt, yếu ớt hỏi "Này... cho chú hả? Cho chú ăn hả?" Chứ không phải ụp lên mặt tui hả?
Đường Lăng quay đầu lại nhìn ba đang mỉm cười, hướng Thần Dật cười nói "Chú ơi, cho con xin lỗi."
"Hả... gì?" Cậu không nghe sai đó chứ? Quỷ nhỏ này xin lỗi cậu! Thần Dật vội cầm lấy chiếc bánh ngọt nặng tựa ngàn cân này, trộm nhìn Đường Văn Bác đang cười đến vô tâm vô phế, chính mình cũng cười lên.
"Cảm ơn." Dùng bốn chữ vừa mừng vừa lo để hình dung tuyệt đối không đủ, Thần Dật đột nhiên có chút cảm động, cảm động muốn khóc luôn á, cầm bánh ngọt trong tay không biết phải làm gì, đau khổ vừa tới lại đi thật mau, hạnh phúc giống như miếng bánh ngọt đang cầm trên tay.Đường Văn Bác vỗ vỗ người cậu, cười nói với Thần Dật: "Đứng không sợ mỏi à? Lại đây ngồi xuống."
"Ừm." Gật đầu, Thần Dật ngồi bên cạnh Đường Văn Bác, Đường Lăng cũng không như trước lách người chen vào, chỉ dựa vào lòng Đường Văn Bác, vừa ăn bánh vừa xem phim hoạt hình.
Thần Dật kỳ lạ nhìn Đường Văn Bác, không biết cái ông này dùng ma thuật gì dạy Đường Lăng ngoan như vậy, thái độ trước sau thay đổi 180 độ.
Đường Văn Bác ngồi ở một bên nhìn thấy Thần Dật cười cười, lấy tay vỗ chân Thần Dật, rồi quay đầu tiếp tục xem phim hoạt hình cùng với con gái, một loại cảm giác ào đến, nhàn nhạt, ngọt ngào, gia đình ấm áp, khiến Thần Dật không hiểu sao lại cảm động.
Ăn một miếng chocolate moouse, sau vị dắng chính là hương vị ngọt ngào nồng đậm.
Quan hệ cùng Đường Lăng khó khăn lắm mới được cải thiện, Thần Dật quyết định thừa thắng truy kích, cùng Đường Văn Bác dẫn Đường Lăng đi công viên trò chơi.
"Có sao không? Cậu không tiện xuất hiện nơi công cộng." Nghe Thần Dật đề nghị, Đường Văn Bác có điều lo lắng, tuy rằng cùng đi chơi công viên nghe rất hứng thú, nhưng dẫu sao Thần Dật cũng là người của công chúng.
"Tôi chuẩn bị rồi." Thần Dật lấy ra bảo pháp, là mặt nạ hoạt hình, đeo vào chỉ thấy mỗi đôi mắt "Có cái này sẽ không sao."
Nếu vấn đề đã được giải quyết, vậy còn do dự làm gì. Đường Văn Bác sảng khoái đáp ứng, lập tức đem tin tốt nói cho Đường Lăng, cô bé đã sớm muốn được đi chơi, vừa nghe thấy Đường Văn Bác và Thần Dật tuần sau dẫn bé đi chơi công viên thì vui vẻ nhảy cẩng lên.
"Là chú Thần của con đề nghị đó, còn không mau cảm ơn." Anh cười sờ đầu Đường Lăng, cô bé lập tức nhảy vào lòng Thần Dật, hôn một cái trên má cậu.
"Cảm ơn chú Thần."
Thần Dật trợn mắt cười, nhìn Đường Văn Bác cùng nhau cười, tóm lại là rất vui vẻ, cậu cảm giác được rằng Đường Văn Bác cố gắng làm cho cậu và Đường Lăng hòa hợp với nhau, mà chuyện này Thần Dật tất nhiên phải làm rồi.
Không chỉ bởi vì muốn cùng Đường Văn Bác ở chung một chỗ phải thông qua ải Đường Lăng này, mà quan trọng hơn, cậu đã xem Đường Lăng như con gái mình, từ một thằng nhóc to xác biến thành một người cha, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Bây giờ Thần Dật cũng hiểu được ít nhiều, bạn bè của cậu bình thường chẳng trông mong gì với con cái, nhưng một khi em bé được sinh ra, cả đám liền mừng rỡ nhiên điên, trở thành ông bố bỉm sữa tiêu chuẩn.
Mỗi ngày Đường Lăng đều nghĩ khi nào mới được đi chơi công viên, qua một ngày liền lấy bút đánh dấu vào cuốn lịch, rất nhanh, thời gian đã tới, ngày mai chính là thứ ba.
"Ba, chú Thần nói ngày mai sẽ dẫn con đi chơi công viên nước, ngày mai sắp đến rồi..." Ban đêm, cô bé rúc vào lòng anh mơ màng nói.
"Ngủ ngoan nha." Đường Văn Bác cuối đầu hôn lên trán con gái, âu yếm sờ đầu Đường Lăng, anh giúp bé đắp chăn "Tỉnh dậy là đến ngày mai rồi."
Từ phòng Đường Lăng bước ra, Đường Văn Bác nhìn đồng hồ, đã gần 11h đêm, Thần Dật đi làm từ sáng đến giờ vẫn chưa về.
Đang định gọi điện cho Thần Dật, anh liền nhận được cuộc điện thoại từ Thần Dật gọi đến.
[Xin lỗi, đêm nay tôi không về nhà được, đừng lo, sáng mai em sẽ lái xe tới, 9h gặp cở cửa công viên nha, tôi nhất định sẽ tới.]
Sáng sớm hôm sau, Đường Văn Bác lái xe mang con gái tới công viên, đã 9h rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thần Dật.
"Ba ơi, chú Thần đâu?"
"Sắp tới rồi, ba đưa con đi ăn sáng nha."
9h30, vẫn không thấy Thần Dật, có chuyện gì đột xuất sao? Đường Văn Bác gọi điện thoại lần thứ tám, vẫn là trạng thái tắt máy.
"Chú Thần sao còn chưa tới vậy?" Đường Lăng lộ ra biểu tình mất mác, ngửa đầu nhìn Đường Văn Bác.
"Chúng ta đợi thêm chút xíu nữa nhé." Sờ đầu con gái, anh nhẹ nhàng nói.
Chờ đợi luôn khiến con người ta chán nản, không có kiên nhẫn, thấy bực bội. Đã 10h rồi, Đường Văn Bác nhìn thấy trên mặt Đường Lăng rõ ràng đang mệt mỏi.
"Ba ơi, có chờ nữa không, chú Thần có tới hay không vậy?"
"Chú Thần có việc đột xuất, chúng ta vào trước đi." Đợi một tiếng cũng không thấy Thần Dật, có làm sao thì cũng phải về gặp Thần Dật mới biết được, Đường Văn Bác quyết định mang Đường Lăng vào công viên.
Vừa mới xoay người, Đường Văn Bác chợt nghe thấy Đường Lăng hô to một tiếng "Chú ơi", rồi chạy về hướng đó.
Người tới không phải Thần Dật, là Elvis.