"Nói như vậy, là ba đồng ý?" Thần Dật hỏi thử, mắt luôn nhìn ba cậu, định tìm ra một lối thoát từ ba mình.
"Dù ba có không đồng ý thì mày có nghe lời ba à?" Thần Phong lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, vỗ vai đứa con trai của mình "Con là thật lòng, hay đùa giỡn đấy?"
Thần Dật nói "Ba à, bây giờ con rất thật lòng, như ba đã nói, dù ba có đồng ý hay không, con vẫn sẽ cùng anh ấy một chỗ."
"Chuyện của con xử lý cho tốt, đã lớn rồi thì con tự có quyết định của mình, nhưng là người làm cha, ba vẫn cho con một chút ý kiến." Dừng một chút, Thần Phong nghiêm túc nói "Con không phải người thường, vốn chuyện yêu đương này nọ đã phải che giấu, huống chi bây giờ còn ở chung với một người đàn ông, con định che giấu cả đời sao?"
"Chuyện của con và anh ấy không cần ai xía vào, cũng không cần nói cho thế giới biết." Thần Dật cười nói "Ba, cảm ơn ba đã ủng hộ con."
"Thằng nhãi này." Thần Phong trừng mắt nhìn Thần Dật, cũng cười theo "Hai ngày nữa hẹn cậu ta cùng ăn bữa cơm."
"Không thành vấn đề." Thần Dật vui vẻ cười, cửa của ba xem như qua. Cậu ước gì được lập tức gọi cho Đường Văn Bác, để anh ấy không cần phải lo đến vấn đề này nữa.
"Đúng rồi, lần này về nước ngoại trừ gặp con, còn có một chuyện nữa." Sắc mặt Thần Phong hơi thay đổi.
"Chuyện gì?" Thần Dật tò mò hỏi.
"Mẹ con gần đây muốn ly hôn, sắp tới có lẽ sẽ đòi gặp con đấy."
Sắc mặt Thần Dật thoáng trầm xuống, thản nhiên nói "Chuyện bà ta không liên quan tới con, con cũng không muốn gặp bả."
"Dù sao cũng là mẹ con."
"Bà ta ngoại trừ đẻ con ra thì làm gì nữa?" Không muốn nghĩ đến chuyện này, Thần Dật nói với ba cậu "Ba đừng nhắc đến bà ta nữa."
Không khí trở nên quỷ dị, Thần Phong thở dài nói "Không nhắc thì không nhắc, lại đây, ba con mình nói về vợ con."
"Cậu ta tên gì?"
"Mấy tuổi?"
"Tuổi lớn có sao đâu, đàn ông càng già càng quyến rũ, giống ba mày nè."
"Ồ, có con gái rồi hả, không tồi không tồi, tính ra ba mày cũng có cháu gái, ha ha."
"Cái gì? Mày vất mặt mũi tao ở đâu rồi, nói nửa ngày lòi ra chưa cướp được vợ trên tay!"
Thần Dật bị ba cậu dọa sợ, nhất là khi cậu bảo cậu còn chưa câu được Đường Văn Bác, Thần Phong liền giận tới nỗi muốn lập tức đi gặp xem Đường Văn Bác là người thế nào.
Thần Phong cảm thấy rất hứng thú với vị "nam tức phụ tương lai" này.
Nhưng Thần Dật cũng không muốn ông bố động kinh của cậu tới đây dọa người.
Cùng ba tám chuyện một hồi, lúc Thần Dật về nhà đã là chạng vạng, lúc này Đường Văn Bác cùng Đường Lăng vừa từ công viên trở về.
Thấy Đường Văn Bác về, Thần Dật hưng phấn chạy tới chia sẻ chuyện của ba cậu cho Đường Văn Bác nghe, nhất thời cũng không chú ý tới Đường Lăng đang ôm búp bê không thèm chào hỏi cậu mà chạy thẳng lên lầu.
"Văn Bác, ba tôi đã đồng ý cho chúng mình cùng nhau, bây giờ anh không cần lo lắng nữa." Thần Dật khẩn cấp nói cho anh hay, trên mặt vui sướng tràn đầy.
Nhưng so với sự hưng phấn của Thần Dật, Đường Văn Bác có vẻ hơi bình thản, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ, tay anh nắn nắn khuôn mặt của Thần Dật đang nhảy nhót như một con thỏ.
"Sao vậy, anh không vui hả?" Thần Dật cũng không thích phản ứng của Đường Văn Bác, hai tay ôm lấy thân thể anh nhấc bổng lên không trung.
"A Dật!" Anh giật mình hô lên "Được rồi được rồi, thả tôi xuống..."
Hai người té xuống sofa, Thần Dật dụi đầu vào cổ anh, cười nói "Tôi nói rồi... tôi sẽ cho anh cảm giác an toàn."
Anh vỗ vai lưng Thần Dật, thở dài "A Dật, đứng lên trước đi."
"Tôi đương nhiên sẽ rất vui nếu ba cậu cho phép, nhưng mà..." Đường Văn Bác nhìn lên lầu, cười khổ nói "Đường Lăng giận cậu vì thất hứa không dẫn nó đi chơi kìa."
Tuy rằng sau đó Thần Dật có gọi cho Đường Văn Bác nói rõ mọi chuyện, nhưng con nít bây giờ rất thất thường, thất hứa là thất hứa, không có lý do.
"Haiz..." Thần Dật dùng sức vò đầu, cậu ngu vãi, tự dưng quên mất chuyện này, chắc bây giờ Đường Lăng vẫn còn giận cậu.
Ngồi ở trong phòng, Đường Lăng đang chơi với búp bê đem về từ công viên, thấy Thần Dật đi vào liền xoay người quay lưng lại với đối phương, không thèm để ý tới Thần Dật.
"Đường Lăng, chú sai rồi, bỏ qua cho chú nha?" Thần Dật luôn kiêu ngạo giờ đang quỳ gối bên giường Đường Lăng, hai tay vỗ vỗ, nhỏ giọng nói "Chú không cố ý không dẫn Đường Lăng đi chơi mà."
Đường Lăng không để ý tới Thần Dật, chỉ hành hạ lên con búp bê đáng thương trong lòng.
Thấy Đường Lăng đánh con búp bê, Thần Dật mò tới trước mặt cô bé, thấp giọng nói "Đánh chú nè! Đánh chú đi! Chú là người xấu!"
Thần Dật cầm lấy tay Đường Lăng đánh vào người mình, con bé dỗi giật tay ra, ủy khuất nói "Chú là người xấu! Chú giống mẹ gạt con, các người đều là người xấu!"
"Đường Lăng..." Thần Dật ngồi bên cạnh Đường Lăng, nói "Chú biết chuyện của con và mẹ, nhưng Đường Lăng hạnh phúc hơn chú, ít nhất mẹ con rất thương con, mẹ con rời đi không phải vì không thương con nữa, mà là muốn con có cuộc sống tốt hơn."
"Chú thì... từ nhỏ đã không có me."
Lúc màn đêm buông xuống, Thần Dật nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng Đường Lăng, rồi vào phòng của Đường Văn Bác. Anh đang đọc sách ở trên giường, thấy Thần Dật bước vào liền tháo kính xuống.
"Sao rồi?"
"Ngủ rồi." Thần Dật cười đóng cửa, cũng không thèm hỏi đối phương có đồng ý hay không liền trèo lên giường, ngồi bên cạnh anh, hít một hơi thật sâu, thở dài "Xin lỗi, hôm nay không thể cùng mọi người đi chơi."
Đường Văn Bác cười, lắc lắc đầu, Thần Dật cũng có nguyên nhân, chứ không phải cố ý không đến.
"Huề nhau rồi à?" Nhìn thời gian lúc Thần Dật đi vào, Đường Lăng chắc là đã tha thứ cho Thần Dật.
Thần Dật gật đầu, hướng Đường Văn Bác xê dịch, để cho bọn họ nằm cùng nhau "Xem như không có việc gì."
"Ba cậu... thật sự không ngại để cậu và đàn ông chung một chỗ à?" Do dự một chút, Đường Văn Bác quyết định hỏi, lời nói có vẻ không tin.
"Thật đó! Thật luôn!" Thần Dật cười ôm lấy đầu Đường Văn Bác, khiến anh nhìn thẳng vào mình, gằn từng tiếng trịnh trọng nói "Đường Văn Bác, tự tin lên, đây là chuyện vui mà, cười lên cái coi."
"Sao mà tôi không tự tin chứ." Anh cười đẩy tay Thần Dật ra "Tôi biết tôi rất quyến rũ mà."
Thần Dật trở mặt xem thường, cái ông này lại nữa rồi, nhưng mà một Đường Văn Bác thích đùa giỡn mới chính là một Đường Văn Bác vui vẻ, không phải à?
"Đêm nay tôi ngủ với anh."
"Không được..."
"Tôi chỉ ngủ thôi, chứ không có làm gì hết." Thần Dật tự động cởi đồ, nằm lên giường ôm lấy eo anh rồi nhắm mắt lại, ngáp một cái "Oa... mệt quá, ngủ lẹ lên."
"... Haiz." Có chút bất đắc dĩ, nhưng còn chưa tắt đèn, vừa nằm xuống đã bị Thần Dật giam vào lòng, hơi thở ấm áp bao lấy toàn thân.
"Đường Lăng phải đi học, trước khi khai giảng tôi muỗn dẫn con bé đi chơi." Trong bóng tối, Đường Văn Bác nhẹ giọng nói, anh biết Thần Dật chưa ngủ.
"Được, tôi cũng đi, lần này sẽ không khiến hai người thất vọng." Ôm gắt lấy anh, Thần Dật thỏa mãn nói "Mọi chuyện cứ giao cho tôi, hai người chỉ cần vui vẻ là được."
"Ừm..."
Đây là cảm giác được chăm sóc sao?
Quả nhiên Thần Dật giữ lời, tối hôm trước vừa đáp ứng Đường Văn Bác, ngày hôm sau đã chuẩn bị xong.
Vé máy bay, địa điểm, tất cả đều được chuẩn bị rất tốt.
Chuyện gặp mặt ăn cơm của Đường Văn Bác và ba cậu dời lại sau, Thần Dật mang theo Đường Văn Bác và Đường Lăng bay tới thắng cảnh tràn ngập ánh nắng mặt trời và bờ cát mềm mại để nghỉ phép, đảo Bali.
Nói được thì làm được, hành động lần này của Thần Dật rất nhanh chóng, nhanh đến nỗi Đường Văn Bác đã đáp xuống Bali rồi vẫn còn đang ngơ ngác, mới mấy ngày thôi sao mà đã ở Bali rồi??
Nhưng mà hạt cát mềm mại dưới chân, gió biển thổi dạt dào, ánh sáng mặt trời đều vô cùng chân thật.
"Đường Lăng, cẩn thận một chút."
Nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đùa giỡn không xa, cảm giác hạnh phúc bắt đầu tàn sát bữa bãi trong lòng.
Trở lại nơi ở, Thần Dật và Đường Lăng đã thay đổi đồ bơi liền ngâm mình trong hồ bơi nhỏ trong nhà, xa xa là biển rộng xanh thẳm, lúc này ánh mặt trời cũng dịu dàng chiếu xuống.
"Ba ơi, xuống đây nè."
"Ừ xuống đây nè." Thần Dật không có ý tốt hùa theo, cậu chưa thấy qua bộ dáng Đường Văn Bác mặc đồ bơi.
Haiz, nghĩ tới là thèm.
Không lay chuyển được đe dọa cám dỗ từ Đường Lăng và Thần Dật, Đường Văn Bác quay về phòng thay quần bơi, nếu muốn thấy bộ dáng thẹn thùng của Đường Văn Bác thì phải thất vọng rồi.
Từ nhỏ đã sống ở Châu Âu cởi mở, mày trông chờ gì ở người đàn ông như Đường Văn Bác vì một cái quần bơi mà xấu hổ?
Thay xong quần bơi, Đường Văn Bác trực tiếp nhảy vào bể, cùng một lớn một nhỏ nô đùa, hất nước vào nhau, ba người hết lòng đùa giỡn.
Chơi cả ngày, đến tối Đường Lăng vì mệt quá đã vào phòng ngủ sớm, mà bây giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm của hai người lớn mà thôi.
Hai ly rượu trái cây, ban đêm ở đây tràn ngập gió biển, nơi xa xa còn truyền đến âm nhạc như có như không.
"Cụng ly."
"Cụng ly..."
Giơ ly rượu lên, hai người đàn ông nhìn nhau cười, buổi đêm yên ắng tâm sự một hồi, uống chút rượu, có cảm giác rất lãng mạn, cũng có một chút ái muội.
"A Dật, cảm ơn cậu." Đường Văn Bác đột nhiên nói.
Ngọn đèn màu vàng cam mập mờ không rõ, làm Thần Dật không thể thấy rõ tình cảm trong mắt Đường Văn Bác.
"Cảm ơn gì chứ, là chuyện phải làm mà."
"Cũng đúng." Đường Văn Bác lập tức thay đổi 180 độ, không chút khách khí thu lại lời cảm ơn.
"Này..." Thần Dật bất mãn cười ra tiếng, loại cảm giác này thật tốt, đã đến Bali vô số lần, nhưng chỉ lần này mới thấy thoải mái như vậy.
"Mấy ngày nay tôi rất vui, chưa bao giờ như vậy, A Dật." Đường Văn Bác nghiêng đầu nhìn Thần Dật, thoạt nhìn anh đã uống rất nhiều rồi.
"Cái gì?" Thần Dật kề sát lại, muốn nghe rõ lời anh nói.
"Hình như tôi uống nhiều rồi..." Anh nỉ non, có chút lười biếng, ánh mắt mông lung, quá mức dịu dàng, sao có thể không làm người ta trầm luân được chứ?
"Vậy à?" Thần Dật nhẹ nhàng nắm lấy cằm anh, hôn lên.