Một chiếc xe ngựa từ Đông Lăng thành đi ra.
Trong xe ngồi tam nữ, theo thứ tự là Tương Cần, cùng Xuân Lan Thu Cúc.
Tương Cần do Vân Phi Dương dùng số tiền lớn thuê, Xuân Lan Thu Cúc do Thôi Hữu Tiền chủ động đưa tới, có lẽ biết hắn yêu thích người đẹp.
Nói đùa.
Vân Phi Dương là một người tùy tiện sao?
Vốn hắn cự tuyệt, nhưng thấy Thôi Hữu Tiền nhiệt tình, lại nghĩ thuê một nữ nhân mắc như vậy, tự nhiên cần người phục thị, cho nên miễn cưỡng đồng ý.
Xe ngựa một đường đi nhanh, hơi có vẻ xóc nảy.
Ngồi trong xe, Thu Cúc lại giật nhẹ góc áo Xuân Lan, thấp giọng nói:
- Lan tỷ, ta khẩn trương.
Xuân Lan đáp.
- Ta cũng thế.
Các nàng không ngờ sẽ cùng theo Vân Phi Dương tiến về Thiết Cốt Thành.
Thiên tài như Vân Phi Dương đối với phổ thông nữ hài như Xuân Lan Thu Cúc, thật là tồn tại cao không thể chạm đến, nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ đi cùng hắn.
- Khẩn trương cái gì.
Tương Cần lôi kéo tay nhỏ nhị nữ, cười nói:
- Cũng không phải xuất giá mà.
- Tương tổng quản!
Xuân Lan Thu Cúc ngại ngùng cúi đầu xuống.
Tương Cần lắc đầu, đôi mắt đẹp của nàng nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ.
"Tiểu gia hỏa này không đơn giản, đi theo hắn có lẽ sẽ không tệ.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ chở Vân Phi Dương và Lăng Sa La theo sát sau xe ngựa.
Hắn vốn tính đưa Mục Oanh đi theo, nhưng nghĩ đến việc vừa tiếp nhận Thiết Cốt Thành, rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên cứ để nàng tiếp tục tu luyện tại học phủ.
Trên đường đi.
Vân Phi Dương đang suy nghĩ, tạo một tòa thành trì như thế nào.
Vấn đề rất nghiêm túc. Bởi vì, nội thành có rất nhiều người dân phổ thông, không thể đá bọn họ ra ngoài, chỉ có thể chiêu nạp Võ Giả.
Trong kế hoạch của hắn, không phải chỉ chế tạo một cái Thập nhị tinh Thành đơn giản như vậy, hắn muốn xây dựng một siêu cấp thành trì, không chỉ có cường đại võ giả, còn muốn quân đội tinh nhuệ!
Vì cái gì?
Bởi vì 30 vạn địch quân đánh tới, đã để Lâm Chỉ Khê trọng thương hôn mê vài ngày, hắn nuốt không được cục tức này.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, có thù khẳng định phải báo.
Mà còn muốn lấy đạo của người trị người!
Cho nên hắn muốn chú trọng phát triển quân sự, suất lĩnh đại quân, đánh xuống ba quận đã tấn công trước đó và Thiên Vũ Quận!
Như vậy, vấn đề tới.
Muốn có quân đội đủ để chống lại ba quận, tự nhiên cần nhân khẩu, kinh tế chèo chống, nếu không lấy cái gì đánh trận, lấy cái gì công phá thành trì địch quân?
Vân Phi Dương một mực suy nghĩ, cũng vì đó mà bỏ ra số tiền lớn mời Tương Cần đến.
Cô nàng này rất có tài làm kinh tế!
Mã phu đi đường suốt đêm, sau hai ngày đã đến Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đi vào. Bất quá, khi hắn vừa mới vào thành, lại trợn tròn mắt, bởi vì vô số binh lính đang chỉnh tề đứng hai bên.
Sau lưng bọn họ, tụ tập vô số dân chúng.
"Xoát xoát."
Từ Phàm đi lên trước, quỳ một chân trên đất, nói:
- Cung nghênh Thành chủ!
Hắn là thủ tướng Thiết Cốt Thành, nhưng về mặt thân phận thì không bằng Thành chủ, cho nên phải hành đại lễ, đây là lễ nghi cơ bản nhất.
Mà Lâm Nhược Hiên không chỉ có giao Thiết Cốt Thành cho Vân Phi Dương, còn đưa luôn 3 vạn binh lính thủ thành cho hắn.
Từ Phàm suất lĩnh Hắc Long Quân cũng thuộc về 3 vạn binh này.
"Xoát xoát!"
Đám binh sĩ chào quân lễ, ánh mắt lộ vẻ kính trọng.
Nội thành bách tính quỳ trên mặt đất, dù tiểu hài tử cũng quỳ xuống.
Nếu như không có thiếu niên này, mình giờ có lẽ đã sớm mất đi gia viên, có lẽ phải chạy nạn, hắn là đại anh hùng, là Thành chủ đại nhân, phải dùng phương thức long trọng nhất đến cung nghênh.
- Cung nghênh Thành chủ!
- Cung nghênh Thành chủ!
Tiếng gọi ầm ĩ vang vọng Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương vung tay lên, tiếng hô dần ngừng lại, hắn trịnh trọng nói.
- Từ hôm nay trở đi, sẽ không lại để cho các ngươi bị ép rời nhà nữa. Bởi vì, chỉ có Thiết Cốt Thành chúng ta khi dễ người khác, sẽ không bị người khác khi dễ!
Các binh sĩ và bách tính nhao nhao ngơ ngác.
Sau đó.
Nội thành vang lên tiếng hoan hô cáng thêm nhiệt liệt, kéo dài không thôi!
Trên tường thành.
Mắt thấy bách tính toàn thành reo hò, Diệp Nam Tu cười nói:
- Chúng ta về sau không cần về Đông Lăng thành, ở chỗ này theo Phi Dương ca lăn lộn thôi.
- Ừm!
Hắc Mao và Khúc Vãn Ca trọng trọng gật đầu.
La Mục còn lười biếng nói:
- Tiểu tử này đã là Thành chủ, như vậy, Thiết Huyết tiên phong đoàn để ta tới thống lĩnh đi.
- Cắt.
Ba người tập thể xem thường.
- Thế nào?
La Mục giơ quyền đầu, lớn lối nói:
- Các ngươi không phục nha?
Quả nhiên, sau khi tên này có thực lực, con chim trong đũng quần không bị đính hai quả trứng đã bay tít lên trời a.
Khu vực trung ương Thiết Cốt Thành, ban đầu là quân phủ tướng quân, nay đã thay đổi thành Phủ thành chủ.
Bọn người Vân Phi Dương được Từ Phàm dẫn dắt đi tới.
- Có chút tàn tạ a.
Nhìn thấy tường viện rách nát, Vân Phi Dương rất không hài lòng.
Từ Phàm khổ sở nói:
- Thiết Cốt Thành mấy năm không ngừng chinh chiến, có một tòa phủ đệ hoàn chỉnh,đã rất không tệ.
Vân Phi Dương nói:
- Phủ thành chủ đại biểu cho một tòa thành, không kiến tạo tráng lệ, chẳng phải để người khác chê cười, trời sáng một lần nữa trùng kiến.
- Cái này…
Từ Phàm lúng túng nói:
- Trùng tu không tành vấn đề, nhưng vấn đề là không có tiền.
Mấy năm liên tục chiến tranh, đã sớm móc sạch Thiết Cốt Thành, đến nay đều dựa vào cứu tế từ Đông Lăng thành.
Vân Phi Dương tiếp nhận một cứ điểm quân sự quy mô khá lớn, ngồi lên chức Thành chủ, nhìn qua phong quang vô hạn. Nhưng trên thực tế còn không bằng những thành nhỏ nhân khẩu thưa thớt, bởi vì họ không có chiến loạn, nên có hệ thống kinh tế ổn định.
Nhìn lại Thiết Cốt Thành, trừ thành tường kiên cố một chút, cao hơn một chút thì chả còn gì cả, nội thành một mảnh tiêu điều, vô cùng thê thảm.
Cục diện này quả thực rối rắm.
- Aii…
Vân Phi Dương thở dài một hơi, lấy ra ngân phiếu, nói:
- Đi Đông Lăng thành mua sắm tài liệu, tranh thủ trong bảy ngày trùng kiến cho tốt.
Từ Phàm tiếp nhận ngân phiếu, mắt trợn tròn ra ngoài. Bởi vì, ngân phiếu trong tay hắn chừng một trăm vạn lượng!
Tên này, thật có tiền!
Không đâu.
Vân Phi Dương trong một năm này lưu giữ không ít tiền, trong không gian giới chỉ ít nhất cũng có 300 vạn!
Đương nhiên.
Có thể có nhiều tiền như vậy, chủ yếu vì đánh cướp Trương gia Tiền trang và tiểu tử Cơ Viêm kia.
300 vạn, con số này không nhỏ.
Có thể dùng để chế tạo thành trì, quả thực như chín trâu mất một sợi lông.
- Còn không mau đi!
- Tuân mệnh!
Từ Phàm vội vã rời đi.
Vân Phi Dương nhìn về phía Tương Cần, cười nói:
- Địa phương có chút tàn phá, trước hết ủy khuất cô rồi.
- Ngươi để cho ta ở Phủ thành chủ?
- Không được hả?
" "
Tương Cần im lặng.
Mình chỉ được mời đi theo, lại không là cái gì của hắn mà ở ại Phủ thành chủ sẽ để người nói ra nói vào.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương đi trước tiến vào.
Tương Cần lắc đầu, mang theo Xuân Lan Thu Cúc vào theo.
Tuy tường ngoài và cửa lớn Phủ thành chủ bị phá gần nát, nhưng nội viện lại rất sạch sẽ. Hơn nữa, còn có binh lính đứng gác, đề phòng sâm nghiêm.
- Tương cô nương.
Vân Phi Dương tiến vào phòng khách, chân thành nói:
- Cô hẳn phải biết, mục đích ta đưa cô đến Thiết Cốt Thành này.