Không ngừng xâm nhập đại mạc, Ma Linh thú ngày càng dày đặc, Vân Phi Dương một đường giết tới, thu hoạch được không ít Ma Hạch.
Tới đây không phải vì Ma Hạch, mà vì dược tài luyện chế độc dược, đáng tiếc đi mấy chục dặm, tuy cũng phát hiện, nhưng đều là thảm thực vật râu ria.
Vù vù!
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, cát vàng bay múa đầy trời.
Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê ngược gió từng bước tiến lên, rất khó nhìn thấy cảnh vật trước mắt.
- Tìm một chỗ tránh gió đi.
Lâm Chỉ Khê mở miệng.
Thực lực hai người mặc dù đã đạt tới Vương cấp võ đạo, Vương cấp Ma đạo, nhưng trước mặt thiên nhiên vẫn quá nhỏ bé.
- Ừm.
Vân Phi Dương chỉ về một mảnh thạch nhô lên phía trước, nói:
- Đến đó đi.
Ô ô!
Hai người khó khăn trốn phía sau cự thạch, cuồng phong thổi qua hai bên như gào khóc thảm thiết.
- Mệt không?
Vân Phi Dương hất ra mớ cát bụi trên người, rồi nhẹ nhàng cắt tỉa tóc xanh lộn xộn của Lâm Chỉ Khê, ngôn ngữ tràn ngập quan tâm.
Lâm Chỉ Khê đáp:
- Không mệt.
Giọng nói tuy ngắn gọn như trước đây, nhưng lại không hề băng lãnh, thậm chí, sau khi hai người phát sinh chuyện phu thê, nàng theo bản năng ngồi sát vào nam nhân của mình, dựa vào đó.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, trong thời gian ngắn không thể đi được.
Vân Phi Dương nhàn đến phát chán, bắt đầu nói năng lung tung:
- Chỉ Khê, muội nói xem nếu như chúng ta có hài tử, tư chất có thể rất nghịch thiên không?
Lâm Chỉ Khê nghe vậy, trên gương mặt hiện ra một vòng ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Hiện tại còn không cần.
- Làm sao không cần.
Vân Phi Dương nhìn nàng, chân thành nói:
- Vân gia ta đều nhất mạch đơn truyền, cha ta luôn trông cậy vào ta phát dương quang đại, khai chi tán diệp, nhiệm vụ của nàng là sinh nhi tử nhiều một chút!
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Ta đã nghĩ kỹ, nếu như chúng ta có nhi tử, tên thì gọi Vân Tiểu Dương, nhũ danh thì gọi Tiểu Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê tên đồ vô sỉ đánh bại , bất quá nếu như một ngày này phát sinh thì sao?
Muốn cuối cùng.
Mặt nàng bắt đầu nóng.
Vân Phi Dương cười xấu nói:
- Cho nên vì ta Vân gia, hai ta phải nắm chặt thời gian mới được.
Nói rồi muốn làm chuyện bất chính.
Lâm Chỉ Khê vội đẩy hắn ra, trách cứ nói:
- Huynh cũng không nhìn một chút đây là đâu, có thể đứng đắn một chút không?
- Đúng thế, đúng thế.
Vân Phi Dương nói:
- Đi, ta dẫn muội vào thế giới của ta!
Nói rồi nắm lấy tay nàng, Linh Niệm câu thông tiểu thế giới trong đan điền, hai người trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Lâm Chỉ Khê hư không tiêu thất.
Vân Phi Dương thì không phải thế, khi hắn biến mất thì một hạt cát bụi rất nhỏ xuất hiện áp sát vào trên vách đá, trong hạt bụi này ẩn giấu một phương thế giới của hắn.
Xoát!
Xoát!
Hai người cùng nhau xuất hiện trong một khu vực chim hót hoa nở, trước người là một biển hoa, trong không khí tản ra hương thơm.
Hắn cười nói:
- Nơi này có thể rồi chứ.
Lâm Chỉ Khê vội vàng đứng lên, lui lại nói:
- Huynh chớ làm loạn!
Tại khu quái thạch bị hắn phá thân, Vân Phi Dương bá đạo như vậy, để nàng sợ hãi không nhỏ.
Xoát!
Vân Phi Dương nhào tới, đặt nàng dưới biển hoa, một bên cởi áo nàng, một bên nói khẽ:
- Yên tâm đi, ta sẽ rất nhẹ nhàng.
Cuối cùng, hai người quấn cùng một chỗ.
Theo Vân Phi Dương, nàng phải lựa chọn chậm rãi vượt qua bóng ma tâm lý mà không phải trốn tránh!
Có kinh nghiệm một lần, lần này hắn biểu hiện rất thành thạo.
Quả nhiên.
Nam nhân ở phương diện này, có năng lực vô sự tự thông.
Khuôn mặt Lâm Chỉ Khê ửng đỏ, con ngươi thanh lãnh trở nên mê loạn, ngọc thủ nắm chặt dần thả ra.
Ai.
Lại bị tên này khi dễ.
Lâm Chỉ Khê triệt để đầu hàng trên tinh thần.
Thực ra nàng biết, chỉ cần có lần thứ nhất, về sau loại chuyện này khẳng định không thể tránh được.
Trong biển hoa.
Quần áo Lâm Chỉ Khê tản mát, sợi tóc lộn xộn, trên gương mặt có ngượng ngùng ửng đỏ, bộc lộ ra một cỗ xinh đẹp mỹ lệ.
Một khắc này.
Đóa hoa chung quanh cũng tự ti mặc cảm trước mặt nàng.
Tê.
Đột nhiên, Vân Phi Dương nhe răng nhếch miệng.
Mười ngón tay của Lâm Chỉ Khê bóp chặt bắp thịt sau lưng hắn, móng tay hãm sâu vào trong da thịt.
Dưới bình thường tình huống, làm loại chuyện này, chắc chắn sẽ không điều động thuần linh lực, cho nên, Lâm Chỉ Khê bóp xuống đau vô cùng.
Vân Phi Dương nhịn đau, sụp đổ nói:
- Muội đừng khẩn trương như vậy.
Lâm Chỉ Khê nhắm chặt hai mắt, không những không nghe, ngược lại dùng lực càng lớn, sắp cào nát sau lưng Vân Đại Tiện Thần.
Vân Phi Dương nhanh khóc.
Dạng này, còn thế nào tiếp tục nữa?
Xoát! Đột nhiên, hắn hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, đè hai cánh tay Lâm Chỉ Khê ra hai bên, cũng an ủi:
- Đừng sợ! Chớ khẩn trương!
Có thể không sợ à.
Loại chướng ngại tâm lý này rất khó vượt qua.
Lâm Chỉ Khê bị trói buộc, hai con ngươi hiện ra kinh hoảng, nước mắt rơi xuống.
Nói thật.
Lấy tính cách Lâm Chỉ Khê vậy mà có thể sợ tới khóc như một cái cô gái yếu đuối, đây là sự việc mà trước đó chưa từng có.
Vì hạnh phúc về sau, vì tương lai Vân gia!
Vân Phi Dương mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn hung ác quyết tâm, cuối cùng mạnh mẽ đâm vào.
Lần này không còn mất đi lý tính.
Lần này rất ôn nhu.
Hai thân thể dán cùng một chỗ, trận trận gió mát thổi qua biển hoa, lộ ra hết sức xinh đẹp.
Lâm Chỉ Khê hoảng sợ, nhưng được Vân Phi Dương ôn nhu nên dần dần cũng bớt hoảng, hai con ngươi nàng mê ly, gương mặt ửng đỏ.
Hai người hòa làm một thể, chung phó vu sơn vân vũ.
Đoạn này cắt bỏ một vạn chữ
Ven hồ thanh tĩnh thanh nhã.
Lâm Chỉ Khê ngâm mình trong nước, vai lộ ra ngoài, tóc xanh tản mát trong nước như một bức tranh mỹ nhân vờn sóng.
Nhớ tới chuyện khi trước, gò má nàng đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi.
Nói thật.
Lần này Vân Phi Dương rất nhẹ nhàng, không mang đến cho nàng khó chịu, ngược lại lại có cảm giác xấu hổ khó mở miệng.
Phù phù.
Đầu Vân Phi Dương nhô ra từ trong nước, hắn nhìn thấy ánh mắt Lâm Chỉ Khê hoảng hốt, phảng phất đang suy nghĩ gì, nói:
- Làm sao vậy?
Lâm Chỉ Khê lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Không có việc gì.
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nói:
- Khi trở về Vạn Thế Đại Lục, chúng ta cử hành hôn lễ nhé.
Hôn lễ tại Trà bộ lạc chung quy chỉ làm cho bọn hắn nhìn, hai người bây giờ có tầng quan hệ này nhưng lại thiếu một hôn lễ chân chính.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Mục Oanh đâu, Lương Âm đâu?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
- Cùng một chỗ cưới.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta trước kia nói qua, huynh cưới ta thì không thể cưới nữ nhân khác.
- Không phải chứ?
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt đau khổ nói.
- Nam nhân của muội đẹp trai như vậy, nếu như chỉ cưới một người, cực kỳ không công bằng đối với các cô gái xinh đẹp khắp thiên hạ.
Lâm Chỉ Khê hung hăng lườm hắn một cái, nói:
- Có phải nữ nhân trong thiên hạ không gả cho huynh, thì không có nam nhân được phép cưới?
Vân Phi Dương nâng cằm lên, nói:
- Không phải à?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Vô sỉ.
Vân Phi Dương đứng ở trong nước, ưỡn ngực tự hào nói:
- Đương kim trên đời, người nào vô sỉ nhất, ngoài ta ra còn ai!