Siêu Trộm Cl

Chương 10

Edit: Nguyệt Sắc

* Florence (Firenze)là thủ phủ của vùng Tuscany và tỉnh Florence nằm bên bờ sông Arno của Italy. Thành phố hàng ngàn năm tuổi này được xem là “cái nôi” của phong trào Phục Hưng châu Âu với thành tựu rực rỡ về hội họa và kiến trúc. Florence có những công trình kiến trúc nổi tiếng như: Nhà thờ Santa Maria del Fiore, Tháp chuông Giotto’s Campanile, Nhà thờ Santa Maria Novella, Nhà thờ Duomo of Florence và Cầu Vecchio là một trong những biểu tượng của Florence.

Florence, dưới ngòi bút của nhà thơ cái tên của nó là viên ngọc xanh tuyệt đẹp.

Florence từng là thủ đô của Italia, mất đi vào thế kỷ 19.

Mà trong hơn ba trăm năm, kinh đô nghệ thuật này từng bị một gia tộc Mỹ quốc nắm trong tay.

Nhưng hiện tại, những đẹp đẽ hiếm có kia đã trở thành lịch sử, Florence nghênh đón chủ nhân mới, Buonaparte.

Đây là một bí mật.

Quản gia cao cấp Jame của gia tộc Buonaparte không bao lâu nữa sẽ đến Florence. Không bao lâu sau giới thượng lưu các nơi đã lục tục kéo đến, có lời đồn nói, gia tộc Buonaparte sắp tổ chức một yến hội tại Florence.

Những người trong giới thượng lưu luôn nắm tin tức rất nhanh, một buổi biểu diễn thời trang tại Milan được dời đến Florence, buổi biểu diễn này chỉ có một chủ đề thống nhất, cô dâu.

Có lời đồn nói, gia tộc Buonaparte thật ra muốn cử hành một hôn lễ tại Florence, bí mật trong bí mật.

Gia tộc Buonaparte tại Florence sở hữu hơn mười hai bất động sản lớn nhỏ, hai nữ giúp việc Susanna cùng Quina được sắp xếp đến quét dọn một biệt thự nhỏ. Đây là một tòa nhà hai tầng xinh xắn cổ xưa, gạch xây màu xám bên ngoài bám đầy những dây tường vi, gió thổi qua tung bay mơn mởn.

Susanna mang tấm khăn trắng tinh cẩn thận trải lên giường lớn, Quina mang hoa quả đặt vào tủ lạnh, tuy rằng biết tiên sinh chắc sẽ không ở biệt thự nhỏ như thế này nhưng các cô vẫn làm việc chăm chỉ. Buổi chiều quản gia Jame đến khiến các cô rất bất ngờ, tuy rằng Jame nhanh chóng rời đi nhưng ông ấy để lại một con mèo, một con mèo lông ngắn ngoại quốc có khuôn mặt như con hổ.

Quina nói, không biết Jame tiên sinh có ý tứ gì? Vì sao lại để một con mèo ở chỗ này?

Susanna nói, có khả năng tiên sinh sẽ đến đây.

Quina nói, vì sao?

Sana nói: -_-///

Trong lúc Susanna cùng Quina đang chờ đợi ở đây, hoàng hôn, trời chiều nhuộm vàng những dây tường vi, một chiếc máy bay trực thăng từ trên trời đáp xuống. Một người đàn ông cao lớn mặc áo gió đen mở cửa đi ra, ôm theo một cô gái. Cô gái mặt áo thun trắng, quần bò, rủ mắt ốm yếu dựa vào lòng người đàn ông.

Hai cô hầu gái cung kính đứng đợi ở cửa, đồng thanh chào tiên sinh. Cô gái hình như bị giọng nói làm giật mình, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn các cô, đôi mắt long lanh đầy nước như nai con.

Nhất thời chân tay Quina luống cuống, Susanna run tay mở cái giỏ mây ra, ánh mắt cô gái lại thay đổi, trừng lớn đôi mắt mày bồ đào nói: “Garfield!” [1]

Susanna cùng Quina nhận được lệnh rời khỏi biệt thự, mỗi ngày vào 4 đến 5 giờ sáng mới trở lại biệt thự quét dọn, hơn nữa không được phép đi vào phòng ngủ. Hai cô hầu gái rất hưng phấn, Quina nói, tìm cơ hội cô ấy sẽ tìm nữ chủ nhân để xin chữ ký; Susanna nói, cô muốn để nữ chủ nhân nếm thử cơm cà của cô. -_-///

Sáng sớm đầu tiên đến Florence, nói chính xác là trưa thì đúng hơn. Khi Chris tỉnh lại phát hiện trên giường chỉ có cô cùng Garfield, xoa xoa mắt ôm Garfield vào lòng. Con mèo cũng lười nhác, mơ mơ màng màng lật người dựa vào ngực mềm mại của cô ngủ tiếp.

Trong phòng tắm không có người, thư phòng không có người, đẩy cửa phòng tập thể thao ra, một anh chàng đẹp trai đang tập thể hình cười nói với cô: “Chào buổi trưa.”

Chris ôm mèo đứng ở cửa không nói chuyện.

Kiến trúc lầu hai có một điểm nhấn, đó là ba mặt của phòng thể thao đều là cửa sổ, lấy ánh sáng rất tốt. Buổi trưa ánh mặt trời chiếu vào khiến cô có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch hắn, chỉ mặc một cái quần ngắn màu xanh đậm không thể che đậy hoàn toàn, cơ bắp trên người lộ ra, da màu socola, mồ hôi như nước chảy qua cơ thể, cơ ngực cơ bụng từng khối rõ ràng…

Seven đột nhiên duỗi tay cầm lấy khăn lông trắng đi đến: “Chảy máu mũi.”

Chảy máy mũi? Chris nghi ngờ nhìn Seven, không có a, rất sạch sẽ mà.

Vừa mới nghĩ đến điều này thì cái khăn lông liền che lên lỗ mũi của cô, cô bị ép ngửa đầu, người bị hắn ôm vào phòng tắm. Con mèo vẫn còn mơ hồ choáng váng chen trong ngực của cô mà ngủ. Chris tự hỏi, tại sao cô lại có thể chảy máu mũi nha?

Bên bồn rửa mặt, Chris ngoan ngoãn ngửa đầu, Seven giúp cô rửa sạch, nói: “Có cần ăn uống thêm mấy thứ bổ máu không nhỉ!!!?”

Chris không nói chuyện, khóe mắt híp lại lườm trong gương, nhìn thấy một giọt mồ hôi từ sau tai Seven trượt xuống, lướt qua cổ, lướt qua bộ ngực, lướt qua…Máu vừa mới ngừng lại chảy xuống.

Sau một hồi lau rửa, Seven nói: “Không phải mỗi ngày em đều nhìn thấy sao?”

Chris cúi đầu muốn rửa mặt lại bị Seven ngăn lại, Seven dùng khăn lông ướt giúp cô lau mặt, Chris đỏ mặt nói: “Ngượng nên nhìn không kỹ.”

“Vậy sau này nhìn kỹ chút.”

“Nga.”

Chris được đặt trên bồn rửa mặt, áo ngủ cởi ra hơn một nửa, dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa khiến con mèo Garfield tỉnh ngủ.

Seven đi tắm rửa, Chris ôm mèo xuống lầu mở cửa. Bên ngoài là một vị phu nhân không nhìn ra bao nhiêu tuổi, mặc sườn xám màu hồng cánh sen, khuôn mặt Phương Đông, thấy Chris lo âu thấp thỏm thì dịu dàng mỉm cười: “Chris phải không? Chào cháu, cô là mẹ của Seven!”

Vừa lúc phu nhân Buonaparte còn dùng cơm trưa, thế là mọi người cùng ăn. Tuy rằng mẹ chồng nàng dâu gặp nhau lần đầu nhưng không khí vẫn rất thoải mái, mãi đến khi phu nhân Buonaparte hỏi Chris: “Cha mẹ của cháu đâu? Làm gì?”

Chris cúi đầu, Seven cướp lời cười nói: “Măng tây hôm nay rất tươi, mẹ nếm thử đi.” Phu nhân Buonaparte cười không hỏi thêm gì.

Sau khi ăn cơm là thời gian uống cà phê, Seven đi ra ngoài nghe điện thoại, phu nhân Buonaparte cùng Chris tán dóc chi tiết về hôn lễ, phu nhân Buonaparte nói: “Cha của Seven hiện nay không biết đang đi câu cá trên hải đảo nào, hôn sự của hai đứa ông ấy còn không biết.” Chris nhớ là Seven nói cha hắn đã chết, cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mẹ chồng nàng dâu đều có ý tứ lấy lòng đối phương, từ hôn lễ cho tới thức ăn, từ du lịch cho đến Trung Quốc, sau đó hai người phát hiện họ thật ăn ý với nhau, mãi đến hoàng hôn, khi Seven ho vài tiếng thì phu nhân Buonaparte mới lưu luyến rời khỏi.

Rốt cuộc lại có thế giới của hai người, bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến. Sau khi ăn cơm xong lên sân thượng, Chris nấp trong lòng Seven mang nghi vấn buổi chiều hỏi ra. Seven im lặng nửa phút, chậm rãi thưởng thức những ngón tay xinh đẹp của Chris nói: “Mẹ anh rất yêu cha anh. Năm đó cha mất, mẹ vẫn không chịu tin sự thật này. Sau này bà ấy nghiên cứu các học thuyết quỷ thần của mọi tôn giáo. Sau đó bà vẫn cho rằng cha anh chưa chết.”

Chris ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Seven, Seven mỉm cười giúp cô vuốt một sợi tóc ra sau tai: “Bác sĩ nói, đây là một loại bệnh tinh thần.”

Chris nhẹ nhàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Trị không hết sao?”

Seven lại cười: “Như vậy rất tốt, ít nhất mẹ cũng vui vẻ như trước.”

Lông mày Chris càng lúc càng nhăn, cuối cùng thở dài tựa vào lòng Seven, đùa giỡn với nút áo ngủ của hắn: “Seven.”

“Ừ?”

“Nếu như, nếu như……”

“Nếu như có một ngày như thế, trước khi anh chết anh sẽ giết em.”

Phút chốc ngẩng đầu, Chris sững sờ nhìn Seven, dưới ánh trăng màu bạc, đôi mắt hắn màu xanh như mặt biển, không có chút màu đỏ thô bạo của máu, chỉ là thâm tình chuyên chú, phảng phất như có ma lực thần bí nào đó.

Bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng sờ mặt của cô: “Sợ sao?”

Chris không nói, không có gật đầu hoặc là lắc đầu, biểu tình của cô như sương mù, không thể nhìn rõ. Seven dịu dàng hôn cô, chậm rãi cởi ra áo ngủ của cô, xoay người áp chế cô lại, vuốt ve, hôn hít, nâng bờ eo của cô lên…

Trong dư vị của cao triều, hắn thở gấp ở bên tai của cô, khàn giọng hỏi: “Bảo bối, em hiểu chưa?”

Cô nhắm mắt hôn lên môi của hắn.

Là nơi ra đời của văn hóa Phục Hưng [2] , Florence là vùng đất huyền thoại tập trung các thiên tài như Da Vinci, Dante, Michelangelo, Galileo…… Điêu khắc, hội họa, kiến trúc…… Các tác phẩm nghệ thuật đều có thể dễ dàng nhìn thấy trong thành phố này, những con đường huy hoàng theo năm tháng, thong dong biểu hiện lịch sử xa hoa. Ngay tại thế kỷ 19, Florence từng là nơi một nơi mà các quý tộc châu Âu đều phải đến học, hiện nay nó đã trở thành “kinh đô du học” của thế giới.

Cung điện Pitti [3] , một đám du học sinh châu Á đang tham quan dưới sự dẫn đường của hướng dẫn viên. Thời tiết hôm nay không tốt nên du khách không nhiều, có mấy nữ sinh vì đêm vũ hội trước đó đi chơi muộn mà ngáp liên tục, nhưng khi tiến vào điện thờ thì đôi mắt ai cũng sáng ngời.

Không phải là vì sự xa hoa lộng lẫy của đại sảnh, mà là vì một đôi tình nhân. Cô gái cao gầy tựa vào bình phong thủy tinh, mặc áo jacket cao bồi, đội mũ đen, trên cổ mang theo một cái khăn quàng bằng vải thun, tranh phục như những họa sĩ lưu lạc đầu đường, khí chất trong sáng thuần khiết. Sau lưng cô hơn nửa bước là một người đàn ông cao ngất, áo sơ mi màu xanh đậm, bên ngoài khoác áo len màu đen, khi tham quan phòng triển lãm còn mang kính râm, rất đẹp trai.

Nữ sinh Hàn Quốc vô thức liền giơ điện thoại lên muốn chụp hình thì lại bị “Nhân viên bảo vệ” ra mặt ngăn cản. Học sinh kia giải thích không phải chụp đồ vật trong triển lãm, “nhân viên công tác” nói, đồ vật trong triển lãm có thể chụp, người thì không thể.

Bên kia, cô gái chỉ vào cái bình phong nói câu gì đó, vừa đó vừa quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Trong số du học sinh chỉ có hai nữ sinh Trung Quốc là nghe hiểu cô nói gì, cô nói, cô nói muốn có một bình phong thế này trong phòng khách, muốn mang cái này về nhà.

Thật là tình cờ, mấy nữ sinh ra khỏi cung điện Pitti để đi mua trang sức ở các cửa hàng xung quanh, lại gặp đôi tình nhân ấy. Người đàn ông đi phía trước, một bàn tay dắt cô gái, hai tay cô gái đều nắm lấy tay người đàn ông, bước đi rất chậm, dường như là bị hắn kéo đi. Thỉnh thoảng cô gái lại ngừng trước một tủ kính trưng bày nhìn xung quanh, khi này người đàn ông cũng dừng lại nghiêng đầu nhìn cô. Thỉnh thoảng cô gái sẽ chỉ vào cái tủ kính nói, muốn cái này.

Nữ sinh Hàn Quốc cuối cùng cũng được như ước nguyện giơ điện thoại lên chụp hình, đáng tiếc tay run nên chụp hơi mờ.

Chạng vạng tối, hoàng hôn bên bờ sông Arno [4] khiến nước sông lấp lánh ánh sáng, phản chiếu kiến trúc hai bên bờ sông. Tình yêu là chủ đều vĩnh cữu bên dòng sông Arno nổi tiếng thế giới. Giờ phút này một tình yêu như thế cũng đang trình diễn, cô hái cúi người nhìn bóng dáng xinh đẹp của mình phản chiếu trên dòng sông mỹ lệ, người đàn ông ôm chặt cô từ phía sau, nhẹ nhàng mang một chiếc lắc tay màu vàng lên cổ tay của cô.

Dưới mái hiên, những họa sĩ ven đường dùng bút nhanh chóng vẽ lại bức tranh tình yêu này. Mà tại một toàn kiến trúc bốn tầng nơi xa xa, có một họng súng nhắm ngay đầu người đàn ông, trước khi súng cướp cò, cô gái đã kéo người đàn ông xuống hôn hắn.

Daniel bình tĩnh nhanh chóng tháo vũ khí ra, cơ hội của hắn chỉ có như thế, nếu chậm thêm mấy giây, lập tức hắn sẽ bị hệ thống hồng ngoại bố trí toàn thành phố này phát hiện. Có lẽ, Florence là một nơi không hề thích hợp cho việc ám sát.

Sắc trời dần tối, tại một cửa hàng bán đồ năn bên gần Thánh Giáo hội, Chris ăn một phần thịt bò cuốn lô hội, một phần thịt bò cuốn anh đào, một phần thịt bò cuốn hạt thông, nhưng đến phần thịt bò cuốn hương thảo thì Seven lại từ chối trả tiền: “Đợi đến nhà mẹ ăn bữa tối nữa, có xương bò rất ngon.”

Chris mút nước tương ở đầu ngón tay, mong đợi nhìn một đứa bé trai nhận phần thị bò cuốn hương thảo từ tay ông chủ, sau đó mong đợi nhìn Seven: “Một phần cuối cùng thôi.”

Seven lắc đầu, Chris bĩu môi không nhìn hắn, vét cái túi của mình mấy lần, nhưng một phân tiền cũng móc không ra, cô nhíu mày cắn môi sau đó chậm rãi xoay người ôm hắn.

Seven bất động: “Chúng ta nên đi thôi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

“Seven.”

Seven không nói chuyện.

Chris cắn chặt răng, đỏ mặt tiến đến bên lỗ tai hắn giọng nói cực nhỏ: “Mua một phần thôi, đêm nay anh muốn thế nào thì thế ấy.”

Seven nhốt chặt eo Chris, hôn lên môi cô một cái, nếm hương vị của nước tương, thật sự rất ngon, khó trách lại vòi vĩnh hắn như thế, hắn cười: “Không mua thì anh cũng muốn thế nào được thế ấy.”

Chris nhíu mi, vẻ mặt không phân rõ phải trái: “Không được, em nói không được là không được!”

Seven cúi đầu nhìn Chris, nói với ông chủ: “Thêm một phần thịt bò cuốn hương thảo.” Hạ xuống một nụ hôn.

Chiếc xe Lincoln màu đen tiến vào một căn nhà theo kiến trúc Roma, một người giúp việc nam tiến lên mở cửa xe, chỉ thấy một bắp chân dài tao nhã bước xuống, quần dài bó sát người, áo ren cũng đen, sau lưng trống rỗng khiến làn da như băng tuyết hiện ra, khêu gợi kích thích. Người đàn ông đưa tay qua eo cô gái, che chắn bớt đi cảnh xuân lộ ra ngoài.

Đi qua căn phòng khách hoa lệ rộng lớn, nữ giúp việc đẩy cửa nhà ăn, chính giữa nhà ăn là một cái bàn thật dài, trên bàn đủ thứ tinh xảo, đế cắm nến cùng bộ đồ ăn bằng bạc. Ngồi ở vị trí chủ nhân là phu nhân Buonaparte mặc lễ phục màu xanh ngọc, mỉm cười nói: “Seven, con đến muộn.” Bà nâng tay ra hiệu cho quản gia ở sau mang thức ăn lên.

Ngoại trừ hai vị trí còn trống bên tay phải của phu nhân Buonaparte, trên bàn ăn đã có năm sáu người cả nam lẫn nữ, dung mạo không nói, nhưng quần áo đều nghiêm chỉnh, khí chất xuất chúng.

Phu nhân Buonaparte giới thiệu Chris với mọi người, ngồi cùng bên với Chris là hai cô gái mà cô quen biết, An Phi Á cùng Sophie Na, đại tiểu thư cùng bác sĩ của gia đình, đối diện là hai na một nữ. Người đàn ông trung niên là chú của Seven, Quitin; người đàn ông trẻ tuổi là em họ Seven, Elven; cô gái kia là vợ của Eleven, công chúa Hà Lan, Pheonix.

Quintin cùng Pheonix lễ phép gật đầu hỏi thăm, chỉ có Eleven vẫn nhìn chòng chọc Chris. Tuy là anh em họ, hơn nữa cũng đẹp trai như nhau, nhưng Eleven lại khác Seven, Seven thiên về vẻ đẹp của Hy Lạp, trong khi Eleven lại thiên về sự hoang dã của Bắc Âu.

Trong nhà ăn yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy tiếng chân người hầu, khi Seven đặt ly nước trên tấm lót phát ra tiếng vang thì Eleven cười mở miệng: “Cô càng xinh đẹp hơn trong truyền thuyết tôi nghe được, tiểu thư Chris.”

Bữa tiệc tối này chủ yếu là giới thiệu Chris với gia tộc, chỉ có Chris đến đây để ăn thật sự. Seven nhìn cô cúi đầu sắp ăn xong một phần bít tết, cảm thấy đêm nay nên làm vận động mạnh hơn một chút, để tránh khỏi việc cô ăn quá no mà ảnh hưởng đến đường tiêu hóa.

Phu nhân Buonaparte còn không biết trước khi ăn cơm Chris đã ăn đến bốn phần thịt bò cuốn, đối với sức ăn của cô có vẻ rất hài lòng: “Vốn dĩ bác còn lo lắng, cháu gầy như thế sau này có con sẽ hơi mệt, có thể ăn được như thế thì tốt.” Nói xong, Chris thấy ngượng ngùng, đành phải cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi ăn cơm xong, những người đàn ông đến thư phòng hút thuốc, phu nhân Buonaparte thì trở về phòng tắm rửa để tụng kinh, để lại bốn cô gái trẻ ngồi uống trà tán gẫu. Công chúa Pheonix vẫn thận trọng như trước, ngồi thẳng lưng theo tiêu chuẩn hoàng gia, An Phi Á thì có ý đùa với cô, ngồi bên cạnh hết hỏi cái này đến hỏi cái kia. Chris cùng Sophie Na ngồi ở sofa đối diện, bởi vì không phải là bạn bè thân thiết nên nội dung nói chuyện cũng tương đối hạn hẹp. Sophie Na chú ý thấy bữa cơm Chris ăn hơi nhiều nên đặc biệt pha trà tiêu hóa cho cô.

Uống xong nửa cốc trà thì An Phi Á ở bên kia cười ha ha lên. Chris thấp giọng hỏi Sophie Na, có thuốc tránh thai nào mà không ảnh hưởng tới cơ thể hay không. Sophie Na nhíu mày nói có, nhưng chưa được sự đồng ý của tiên sinh thì không thể cho cô. Chris gật đầu, không bao lâu sau thì những người đàn ông đi ra, đề tài phụ nữ kết thúc.

Sau khi ra khỏi cửa thì mặt Seven trầm xuống, để tài xế ra về, lúc lái xe thì không nói một lời. Xe là xe thể thao nên Chris cũng thấy hắn nói chuyện với Sophie Na, không biết sao lại nói nhanh như thế, nhưng cái bụng trướng đau nên cô cũng lười để ý đến hắn, uốn người ngồi lờ đờ trên ghế.

Thế mà lại ngủ quên đi, mãi đến khi được hắn ôm vào phòng ngủ mới tỉnh lại, mơ hồ nhìn cái mặt lạnh của hắn thay áo ngủ cho cô, sau đó cô yên lòng yên dạ xoay đầu ngủ.

Xảy ra chuyện như thế, hắn đang tức giận đương nhiên sẽ không đụng đến cô. An tĩnh ngủ đến nửa đêm, đột nhiên đau bụng tỉnh lại, quả nhiên là kinh nguyệt. Từ lúc ở Moscow, hắn bắt đầu không làm biện pháp tránh thai nữa nên cô đành tự mình uống thuốc, vì thế mà kinh nguyệt thất thường, hơn nữa còn bị đau.

Định tắm rửa nhưng lại đau đến mức không muốn động, cô ôm bụng cuộn tròn trong phòng tắm, cũng không muốn gọi hắn. Garfield xoay vòng quanh chân cô kêu meo meo. Không bao lâu sau cửa phòng tắm được mở ra, hắn lẳng lặng đứng một hồi sau đó thở dài ôm cô vào lòng, hắn chui đầu vào cổ cô nói: “Em muốn thế nào thì làm thế ấy.”

Trong lòng cô vừa thấy ngọt ngào vừa thấy đau xót, cọ cọ trong lòng hắn, sợ hãi nhỏ giọng giải thích: “Em…Em muốn chờ thêm mấy năm…”

“Được.”

Cũng trong đêm nay, tại một ngôi biệt thự khác của gia tộc Buonaparte, trong garage u ám của tầng hầm, Peter mặt đầy vết thương nhận lấy đồ ăn: “Đây là nơi nào?”

Từ trong bóng tối truyền tới giọng nói của một người đàn ông: “Florence.”

“Italy? Vì sao đưa tôi tới nơi này?”

“Hôn lễ của người thừa kế nhất định sẽ tiến hành tại nhà thờ Đức Mẹ ở Florenca, đây là quy củ của gia tộc Buonaparte.”

“Cái gì? Buonaparte ở chỗ này sao?”

Người đàn ông cười một tiếng: “Đúng, ngay ở trước mặt anh.”

Peter cả kinh nhảy dựng lên làm nghiêng cả đĩa đồ ăn: “Vì sao đưa tôi tới địa bàn của Buonaparte?”

“Hắc! Ông anh, thả lỏng chút đi, Seven tuyệt tình với gia tộc Jixieliefu nhưng cũng không dọa anh sợ tới mức đó chứ…”

Peter nhanh chóng từ kinh hoàng chuyển sang phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên anh không thể tưởng tượng được! Con người ma quỷ đó…”

“Đương nhiên tôi biết rõ ràng.” Người đàn ông dừng một chút, đột nhiên cười quỷ dị: “Con người ma quỷ đó, chín tuổi đã giết chết bác của hắn.”

Hai phút hắc ám trầm mặc.

“Khi nào có thể cầm được khoản tiền của Jixieliefu?”

“Anh chuẩn bị đối phó với Buonaparte thế nào?”

“Rất đơn giản, phụ nữ chính là điểm yếu của hắn.”

Peter cười lên, vết thương khiến khuôn mặt có chút đáng sợ: “Buonaparte không luyến tiếc dùng máu rửa cả gia tộc Jixieliefu đủ để chứng minh tầm quan trọng của người phụ nữ kia với hắn, thế mà anh còn dám động đến cô ta sao, quả nhiên là không chừa đường rút lui cho mình. Ra tay trước hôn lễ sao?”

“Hiện tại còn không phải lúc……”

Sáng sớm bốn ngày sau, thân trên không che đậy, Seven mặt lạnh vội vàng bước xuống cầu thang, khi nghe thấy tiếng vang từ trong phòng bếp truyền ra thì nhíu mày, chậm rãi đi về phía bếp.

“Buổi sáng tốt lành.” Chris đang bận việc không ngẩng đầu lên mà lên tiếng chào hỏi.

Seven mỉm cười tựa bên cạnh cửa, cũng nói một tiếng buổi sáng tốt lành. Có người nói lòng của phụ nữ là khó đoán nhất, quả nhiên không sai. Mấy ngày nay cô cùng hắn đều khó chịu với nhau, rõ ràng đêm qua còn mới phát tác, hại hắn tỉnh lại không thấy cô ở trong lòng thì lo lắng, thì ra cô lại ngoan ngoãn làm bữa sáng cho hắn.

“Muốn ăn cái gì?” Cô quay đầu hỏi, thấy hắn thì lông mày nhíu lại: “Anh không lạnh sao! Cuồng khỏa thân!”

Hắn mỉm cười trả lời vấn đề đầu tiên của cô: “Sandwich cá ngừ, một ly coffee.”

Cô càng nhíu mày, cắn môi dưới nói: “Nhưng mà em chỉ làm ít lươn.”

Thì ra là chính cô thèm ăn.

Sáng sớm, ăn xong bát lươn cay cay, Chris hài lòng thỏa dạ trở lại phòng ngủ. Lúc này biệt thự không có hầu gái nên nhiệm vụ rửa chén đương nhiên rơi xuống người Seven. Seven ở trong phòng bếp, cẩn thận lau chùi tỉ mỉ chén bát bằng sứ, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống cũng có sự thú vị thế này.

Hôm nay Seven rất bận, buổi sáng trở về thư phòng thì mở một cuộc hội nghị qua video rất lâu, giữa trưa, hắn cùng cô ăn hai phần đồ ăn tiêu chuẩn ở trên ban công, buổi chiều tiếp tục trở về thư phòng xem văn kiện. Trong thư phòng của hắn có một cửa sổ rất lớn sát đất, ánh nắng ngày xuân chiếu vào phòng, cô ngồi tại cửa sổ tắm nắng mặt trời, nhàn nhã thong dong tập yoga.

Tập yoga xong xong cô ôm Garfield đi tắm rửa, tắm rửa xong không còn chuyện gì là, rảnh rỗi đến mức nhàm chán, ôm mèo ngồi lắc lư trong thư phòng, bất giác phát hiện ra hôn lễ chỉ còn một tuần nữa là diễn ra, vậy mà ngay cả lễ phục cô cũng chưa chọn.

Cô rất lười, tắm rửa xong thì mặc một cái áo thun cổ chữ V rất sâu, mặc lỏng lẻo trên người, để lộ cái cổ thon dài cùng với bóng dáng của xương quai xanh tinh xảo, hai chân thon dài tuyết trắng, bàn chân trần đạp nhẹ nhàng trên thảm da dê trải sàn, nhẹ nhàng trong suốt, không tiếng động, nhưng khi cô đến ngay sau lưng hắn thì hắn lại quay người ôm chặt.

Hắn mang mắt kính trông rất văn nhã, nhưng bàn tay to lại dò vào trong y phục của cô, thần sắc đàng hoàng chững chạc, giọng nói lại mờ ám: “Bên trong mặc cái gì vậy?”

Cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn: “Lưu manh…”

Hắn cười, nụ cười đã đánh vỡ triệt để một chút tao nhã đó, lại thêm mấy phần sùng nịch và bá đạo: “Ngoan, buổi tối sẽ mang em đến tiệm áo cưới chọn lễ phục.”

“Không muốn đi.”

“Ngoan.”

“Vậy bây giờ liền đi.”

“…… Anh còn có việc.”

Cô bĩu môi: “Không phải anh làm xã hội đen sao?!”

Ý cười trong mắt hắn càng thêm sâu, ôm cô ngồi trên chân mình, hôn lên cái cổ tuyết trắng: “Ông xã của em làm ăn đứng đắn a.”

Trên mặt cô đầy sự ghét vỏ, nhanh tay rút ra một cây súng từ trong ngăn kéo bàn của hắn, hắn cười nhận lấy, không nhanh không chậm bỏ vào lại ngăn kéo: “Bảo bối, đây không phải thứ em nên chơi.” Sau đó cầm một vài cuốn sách du lịch trên bàn đưa cho cô: “Chọn hành trình cho tuần trăng mật đi.”

Cô dẩu môi, rất không tình nguyện ôm đống sách tránh đi chỗ khác, tùy ý ngồi trên thảm trải sàn, lật lật cuốn sách cùng với đùa với con mèo, rất ngoan ngoãn biết điều.

Nhanh chóng xử lý xong công việc, bốn mươi phút sau hắn đóng máy tính lại, phát hiện ra cô đang nằm trên thảm trải sàn viết cái gì đó, hắn đi qua hỏi: “Chọn được rồi sao?”

Cô liếc hắn một cái, cười tít mắt ngừng viết, sau đó mang mớ giấy như các quân bài xếp trước mắt hắn:”Rút một cái đi, anh sẽ quyết định đi đâu.”

Hắn mỉm cười lắc đầu, xoay người rút ra một tấm, cô liền hỏi: “Nơi nào?” Hắn lập tức cất tờ giấy vào túi áo: “Lúc khởi hành sẽ nói cho em biết.”

Cô vừa nhíu mi muốn nói cái gì đó thì đã bị hắn ôm vào ngực, đôi môi hồng nho nhỏ bị chặn lại, nụ hôn dịu dàng nhưng cũng bá đạo. Hôn đến đất trời xoay chuyển, cô bị hắn ôm lên đặt vào sofa, không biết là cô rất gầy hay là do áo thun rộng thùng thình, bàn tay to của hắn dễ dàng thò vào vạt áo, nhẹ nhàng thoải mái sờ khắp thân thể của cô, mà cô không mặc áo ngực, ngay cả quần lót cũng không biết bị cởi ra từ khi nào…

Garfield đột nhiên kêu meo meo không ngừng, cô đang mê mang bỗng mở mắt đẩy hắn ra. Hắn hôn cô thêm một lúc mới buông ra, vừa cởi áo sơ mi của mình ra vừa xách cổ con mèo lên, hai ba bước đã đến bên cửa sổ, mở cửa sổ liền ném nó ra ngoài.

“Mèo của em!” Cô từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, còn chưa vọt tới cửa sổ đã bị hắn dễ dàng nhốt chặt. Cách lớp quần áo hắn hôn lên ngực mềm mại của cô, mơ hồ nói: “Không chết được.”

Cô đẩy hắn, lại bị hắn tiến lên một bức ép vào vách tường, áo bị vén lên, làn da trắng nõn nổi bật, tuyết trắng càng thêm non, đỏ tươi càng thêm mềm, hô hấp của hắn lặp đi lặp lại, chui đầu trước ngực của cô, như một đứa trẻ tham ăn.

Cô giận dỗi quay mặt đi: “Em không muốn.”

Môi của hắn lướt qua ngực xinh đẹp của cô, hôn đến bên tai, nhẹ nhàng liếm láp vành tai: “Em đã quên ngày ấy đáp ứng anh cái gì sao? Muốn thế nào thì được thế đó, không phải sao?”

Hô hấp của cô nặng nề, hai chân kẹp chặt, nhìn đôi mắt của hắn: “Vậy anh cũng từng đáp ứng với em điều gì? Bây giờ lại bắt nạt em sao?”

Hắn tươi cười: “Như thế này sao có thể gọi là bắt nạt?” Đem quần áo của cô bỏ đi, cũng trừ khử đi lớp chắn cuối cùng trên cơ thể mình, dịu dàng nhưng lại không thể phản kháng, tách hai chân của cô ra.

Đôi tay của cô leo lên vai hắn, móng tay trơn nhẵn cắm vào, không chế hơi thở, nỗ lực dùng giọng bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Rốt cuộc anh yêu điều gì ở em?”

Khi hắn sắp tiến vào cơ thể của cô thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Có ý gì?”

Cô không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng hắn. Hắn dần nheo mắt rồi lập tức tươi cười, dịu dàng sờ gò má của cô: “Bình thường rất thông minh, sao khi ở cùng với anh thì chỉ số thông minh lại giảm xuống như thế?!”

Khuôn mặt của cô đỏ bừng, liều mạng muốn tránh ra thì lại bị hắn ôm chặt lại, giọng nói mê hoặc cô: “Nghe cho rõ đây bảo bối, cái gì của em anh cũng yêu.” Nghe thấy thế thì động tác của cô hơi ngừng lại, sau đó lại giãy dụa nhưng sức lực không còn như trước. Hắn hôn lên cái miệng không ngừng tránh né của cô, đồng thời xâm nhập vào thân thể cô.

Mồ hôi từ sau gáy của cô chảy xuống, tạo thành dòng suối nhỏ tại khe ngực trắng nõn, rốt cuộc cô cũng không còn sức giãy dụa, bàn tay nắm lấy đôi vai của hắn, từ trong mũi “ừ ừ” ra tiếng.

Hắn biết cô mệt mỏi, ôm cô nằm trên ghế sofa, vén những sợi tóc ướt của cô ra sau tai, ôm chặt eo hôn lên cái trán mịn đầy mồ hôi, thân thể cả hai đều nóng bỏng, trong lòng cô cũng mềm mại nóng bỏng không kém, tay nắm chặt nhau không buông.

Mặt trời dần dần trầm xuống, buổi diễn thời trang cũng bị ném đi, Garfield loay hoay trong vườn hoa không dám lên lầu. Trong thư phòng mờ tối, trên thảm trải sàn có hai thân thể thay nhau nổi lên, thỉnh thoảng cô mơ hồ kêu ra một tiếng, Seven, sau đó liền bị hắn nâng trong tay ngậm trong miệng.

Sáng sớm, lại là một ngày mới, khi tỉnh lại trong thư phòng hắn mới phát hiện chỉ lẻ loi một mình, kỳ lạ khi thấy cô vẫn còn sức lực để rời khỏi. Tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, chuẩn bị cho cô một nụ hôn chào buổi sáng thật dài, nhưng trong phòng bếp chỉ có Garfield cùng với ba hộp cá ngừ.

Hắn quyết định đi phòng ngủ tìm cô, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua tủ rượu bằng thủy tinh trong suốt thì phút chốc hắn dừng bước, xoay người.

Thân hình trong suốt mơ hồ, hắn thấy trên ngực của mình, CL.

Đây là thói quen của siêu trộm, sau khi có được thứ mình muốn, để lại hai chữ CL, đây là dấu hiệu của cô.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Garfield đang ăn cá giật mình, Seven tiếp điện thoại thì nghe tiếng của cô: “Seven, buổi sáng tốt lành!” Tuy rằng ngữ khí nhẹ nhàng nhưng Seven lại phát hiện điểm chột dạ ở trong đó. Vẻ mặt khi nãy còn dịu dàng lập tức nghiêm trọng: “Em đang ở đâu?”

Rõ ràng chỉ là giọng nói truyền ra từ trong điện thoại, nhưng không biết vì sao Chris lại cảm thấy áp lực, ở đầu bên kia cô vô thức rụt cổ, trả lời rõ ràng: “Đang trên đường rời khỏi Florence!”

“Trở về. Lập tức!”

“Không.”

Không nói gì nữa, trong toa hành khách yên tĩnh, Chris gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Seven, dường như hắn đang bực bội. Hắng giọng một cái, Chris nói: “Em có đồng ý qua với anh là sẽ kết hôn sao?” Sau khi nói xong cô cũng cảm thấy là bản thân mình đang cố tình gây chuyện, vốn tưởng rằng hắn không đáp lại nhưng cách vài giây lại nghe hắn nói: “Vậy 5201314 có ý gì?”

“A?” Chris kinh ngạc khi đề tài được chuyển đổi, thẹn quá hóa giận nói: “Cái này không có quan hệ gì với việc kết hôn!”

Bên kia triệt để trầm mặc, thực phẫn nộ.

Nhân viên của tàu đi qua phát đồ uống, nhìn thấy một cô gái phương Đông cúi đầu ngồi gần cửa sổ, điện thoại di động để ở tai nhưng mím chặt môi không nói chuyện.

“Cô có cần giúp đỡ gì không?” Nhân viên trên tàu nhiệt tình đến thăm hỏi. Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu rồi lại cúi đầu, nhẹ nhàng kêu một tiếng Seven, nhân viên kia để đồ uống xuống rồi nhanh chóng rời khỏi.

“Em muốn đi du lịch một mình, sẽ trở về trước hôn lễ.”

Hắn cắn răng hỏi: “Vì sao?”

“Chỉ là muốn thôi!” Cô chơi xấu nên phải nhượng bộ:”Mỗi ngày em sẽ nói cho anh biết em ở đâu, được không?”

Không được cũng phải được, Seven nắm điện thoại, nhìn chòng chọc con mèo Garfield mua để lấy lòng cô, nó đang khò khè năn cá ngừ, càng nhìn càng tức giận bực bội.

Cô đã nói mỗi ngày nói cho hắn cô đang ở đâu, chính là mỗi ngày gửi cho hắn một tấm hình.

Bức hình đầu tiên, tòa kiến trúc phong tình Slavic — lâu đài Roman Knopf ở Moscow.

Bức thứ hai, rừng cây cọ vàng — sông Nile ở Cairo.

Bức thứ ba, nông trại đầy hoa tulip tung bay trong gió – Trang trại ở Hague.

Bức thứ tư, một bình hoa chụp trong tủ kính — cửa hàng gốm sứ nghệ thuật ở Buenos Aires.

Bức thứ năm, dàn nhạc giao hưởng đang diễn tấu trên sân khấu — rạp hát quốc gia Vienna.

Bức thứ sáu, hình ảnh một vận động viên trên bãi cỏ rộng lớn — Sân vận động Olympic ở Roma.

Bức thứ bảy, suối phun muôn màu trong màn đêm — Sòng bài khách sạn Bellagio tại Las Vegas.

Bức thứ tám, là nơi nào của Tokyo đây? Trang trại hoa Lavender? Nhà của Suzuki? Hay là cái quán rượu nhỏ không tên ấy…hắn vô cùng mong chờ.

Seven lòng đầy mong đợi hiện tại đang xuất hiện trong một cửa hàng áo cưới, trên bục cao có các người mẫu xinh đẹp, tất cả đều trắng nõn nhỏ nhắn, mà càng đặc biệt hơn, các cô đều mặc áo cưới.

An Phi Á ngồi bên cạnh Seven, mang đôi mắt kính nhìn nghiêm túc, thỉnh thoảng lật album trong tay: “Cái váy bằng lụa mỏng như thế nào?”

“Quá mỏng.”

“Cái có hoa văn bằng ren?”

“Bại lộ cơ thể.”

“Vậy cái màu vàng thì sao?”

“Bó quá sát người.”

“Được rồi, không cần nhìn nữa.” An Phi Á tháo mắt kính xuống, khép sách lại: “Em trở về tìm một cái mền, ngày mai đem Chris bọc kín lại là được.”

Seven cười ra tiếng, Odd đi đến phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Máy bay đến Trung Quốc đã chuẩn bị xong.” Seven gật đầu ra hiệu đã biết, lúc này di động nắm chặt trong bàn tay vang lên tiếng có tin nhắn, Seven vội vã mở ra, xem xong nhìn nhíu chặt mày.

Bức thứ tám, màn hình trắng.

Sự việc nhỏ ở bên dưới không ảnh hưởng đến bất kỳ người mẫu nào trên sàn catwalk, buổi biểu diễn thời trang vẫn tiếp tục. An Phi Á vẫn lựa chọn tỉ mĩ, tư tưởng Seven thì lại không tập trung, không ngừng mở di động xem hình ảnh.

Màn hình trắng, cô muốn nói với hắn điều gì.

Không bao lâu sau, yên tĩnh bị đánh vỡ, lần này là Wells: “Tiên sinh, không thấy tiểu thư Chris.”

“Xoát” một tiếng, điện thoại di động khép lại: “Cái gì?”

“Tại sân bay Narita ở Tokyo, người của chúng ta cùng tiểu thư Chris cùng biến mất.”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Sáu giờ trước, bọn họ muốn đi tìm, nhưng…”

“Tôi không muốn nghe giải thích.”

“Toàn bộ người ở Châu Á đã được điều đến Tokyo, cũng đã thông báo với Suzuki, đến nay vẫn chưa thấy ghi chép nào về xuất nhập cảnh, tiểu thư Chris hẳn là còn ở Nhật Bản.”

“Chuẩn bị máy bay.”

“Vâng, tiên sinh. ”

An Phi Á chỉ nghe được sơ sơ, hơi thở xung quanh Seven cho cô biết có chuyện không tốt: “Có chuyện gì sao?”

Nhìn thời gian tấm ảnh được gửi qua điện thoại, Seven nghiêng người hôn má An Phi Á: “Em có chuyện ra ngoài, chị giúp cô ấy chọn lễ phục.”

Buổi diễn thời trang áo cưới lúc này cũng bước vào giai đoạn kết thúc, ánh đèn trên sàn catwalk đột nhiên tối đi, chỉ có một ngọn đèn màu bạc mờ nhạt chiếu tại trung tâm của sàn, vì thế dưới đài càng trở nên mơ hồ u ám. Seven đã nhanh chóng đi đến cạnh cửa, hắn đang định khom người kéo tay nắm cửa thì người xem đột nhiên trầm trồ, Seven cảm giác được điều gì đó nên quay đầu…

Sương mù như ánh sáng rắc xuống xung quanh, người trên sàn catwalk cứ như bước ra từ truyện cổ tích. Váy lụa trắng tách ra hai bên từ dưới rốn, đuôi áo sau lưng trải dài nhưng đám mây, hai chân thon dài ẩn hiện dưới quần dài, thánh khiết mà yêu nghiệt, một tấm lụa mỏng che kín hai mắt, mỹ lệ động lòng người.

Sau khi người xem trầm trồ thì lặng ngắt như tờ, khi hai chân trần của cô bước trên thảm đỏ, rất nhiều người xem đã ngừng hô hấp, hình ảnh như giấc mộng, khiến người ta không thể tin.

Một bước chân, một bước chân, cô nhắm mắt, tao nhã, nhẹ nhàng đi trên thảm đỏ trên sàn catwalk. Không có biểu tình, không có giọng nói, không có nụ cười, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên.

An Phi Á lật đến tờ cuối cùng của album, xuân tân nương — mộng.

Cưới được cô gái như thế này về nhà, là mộng của tất cả đàn ông.

Người đàn ông may mắn đó, là em trai của cô.

Ngừng lại ở những bước cuối cùng trên sàn catwalk, cô gái trên sàn, chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt sáng như ngọc.

Cửa chính của phòng biểu diễn đã kéo ra một nửa, ánh đèn từ ngoài chiếu vào, trở thành một nguồn sáng khác, chiếu lên một đôi mắt sâu như biển.

Chú thích:

[1] Mèo Garfield: là một con mèo hoạt hình dựa theo cuốn truyện tranh cùng tên của nhà văn Jim Davis.

[2] Văn hóa phục hưng: Phục Hưng là một phong trào văn hóa thường được xem là bao phủ giai đoạn từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 17, khởi đầu tại Firenze (Ý) vào Hậu kỳ trung đại, sau đó lan rộng ra phần còn lại của châu Âu ở những quy mô và mức độ khác nhau. Người ta cũng dùng từ Phục Hưng để chỉ, một cách không nhất quán, thời kỳ lịch sử diễn ra phong trào văn hóa nói trên.

[3] Lâu đài Pitti: Lâu đài Pitti được xây dựng giữa thế kỷ XV ở bờ nam sông Arno, do kiến trúc sư Brunelleschi thiết kế cho một nhà buôn giàu có, sau được dòng họ Medici mua lại và mở rộng thêm. Đến thế kỷ XVII lại được sửa sang thành nhà triển lãm nghệ thuật tranh và đồ mỹ nghệ vàng bạc. Sân trong của lâu đài Pitti do Bartolomeo Ammanati (1511 – 1592) thiết kế theo phong cách điển hình của chủ nghĩa Thủ pháp (mannerism) ở Firenze.

[4] Sông Arno: dòng sông Arno chảy qua thành phố Florence thơ mộng hiền hòa, nổi tiếng với cây cầu ổ khóa tình yêu Ponte Vecchio. Cây cầu Ponte Vecchio bắc qua sông Arno ở Florence là công trình cầu vòm bằng đá lâu đời nhất châu Âu này được xây dựng từ thời La Mã. Ban đầu cầu được xây chính bằng gỗ nhưng sau trận lụt hồi thế kỉ 12, toàn bộ phần gỗ của cầu bị cuốn trôi chỉ còn lại đá, từ đó người dân cho dựng lại Ponte Vecchio theo kiến trúc mái vòm vững chãi đậm phong cách Roman. Du khách đến đây một phần để ngắm những cửa hàng san sát nhau trên cầu, một phần để gắn chiếc khóa tình yêu vĩnh cửu lên thành cầu với nguyện ước mãi mãi bên nhau của các cặp uyên ương từ khắp nơi đổ về.
Bình Luận (0)
Comment