Siêu Trộm Cl

Chương 8

Edit: Nguyệt Sắc

* Cairo, thủ đô của Ai Cập, từ này bắt đầu từ tiếng Ả Rập có nghĩa là “Khải hoàn”. Nhắc đến Ai Cập người ta sẽ nhắc đến Cairo, nhắc đến Cairo thì phải nói tới dòng sông Nile huyền thoại, những kim tự tháp khổng lồ, các ốc đảo xinh đẹp cùng những sa mạc bao la…Thành phố Cairo là thành phố lớn nhất Châu Phi và là trung tâm thương mại, học thuật và văn hóa nổi tiếng.

Sáng sớm, một công ty chuyển phát nhanh ở Papeete [1] gửi đi một gói hàng màu lam nhạt, tới Roma đã là sáng sớm, ngày mới bắt đầu. Nhanh viên chuyển phát gõ cửa sơn trang Simon, một phút đồng hồ sau, quản gia James đã bưng một cái khay bạc đứng trước cửa phòng ngủ chính, trong khay bạc chính là gói hàng màu xanh nhạt: “Tiên sinh, ngài có chuyển phát nhanh, là tiểu thư Chris gửi.”

Đúng lúc Seven đã rời giường, hắn đi qua nhận lấy gói hàng cẩn thận mở ra, là một chậu xương rồng màu trắng kèm theo một máy ghi âm nhỏ.

Mang chậu xương rồng đặt lên cửa sổ, tưới một chút nước, hắn đi vào phòng tắm, máy ghi âm để trên bồn rửa mặt, bật lên, giọng nói khiến hắn nhớ nhung bay ra.

“Alo? Alo? Alo? Ừ, chất lượng âm thanh không tệ lắm.”

Hắn không nói gì, vẫn chưa phát hiện ra bản thân đang cười.

“Hello! Xin chào bạn nhỏ Seven, đây là máy ghi âm em mới mua, nó có tên nga, gọi là Lười Dương Dương (con dê lười), có phải rất dễ thương hay không!”

Hắn tự động bỏ qua cái tên mà nhìn máy ghi âm một cái, trên đó có một con dê hoạt hình, thật là ngốc, có lẽ những đứa con nít sẽ thích.

“Cái nhẫn này rốt cuộc là làm bằng gì nha? Hỏi qua rất nhiều người buôn bán châu báu, họ đều bảo không biết…Ấy ấy, không phải là em đi hỏi giá tiền a!”

“Anh cầm tinh con gì? Đừng nói là thỏ nha?… Quên đi, thỏ cùng chuột ở cùng nhau cũng không tệ.”

“Gần đây đang làm cái gì vậy? Có phải nhớ em đến không ngủ được không? Chao ôi…thật đáng thương.”

Tay cạo râu của hắn run lên một chút, trên cằm lưu lại vết máu nhợt nhạt.

“Hôm nay ở bảo tàng Metropolitan [2] em thấy một cái bình hoa rất xinh đẹp, hôm nào đó anh có thể làm cho em một cái không?”

“Oa oa! Công chúa Pheonix kết hôn, chú rể không phải là anh kìa….Hiện tại anh đang ở Hague sao? Hay là lén trốn ở trong nhà khóc nha?”

Hắn rửa mặt xong, cầm máy ghi âm đến phong đựng quần áo, ngón tay chảy mồ hôi thiếu chút nữa đã cầm không được cái con dê hoạt hình trơn nhẵn ấy.

“Người Eskimo thực nhiệt tình, nhưng mà nơi này thật là lạnh, vì sao lại không có chim cánh cụt nha? Chúng ta nuôi một con đi.”

“Buổi chiều nghe một buổi tọa đàm tại đại học Oxford, à, nói cái gì ấy nhỉ, người thuyết trình nói, đàn ông khi tuổi còn trẻ thì hãy tiết chế một chút mới tốt.”

Khóe miệng hắn co rút.

“Màu sắc của chậu xương rồng này rất đặc biệt, anh chăm sóc nó giúp em.”

“Bên này có một anh thật đẹp trai, hơn cả anh nha! Chao ôi, có nên hỏi điện thoại của hắn hay không?”

Hắn mặc áo sơ mi soi gương, đôi mắt híp lại.

“Anh ngoan ngoãn một chút, không được tìm phụ nữ.”

“Biển thật xanh…Em thích ở bên bờ biển…Muốn ăn món cay Tứ Xuyên…”

“Em sẽ tìm anh, mãi cho đến khi em trở thành một thói quen của anh, bye!”

Cạch! Giọng nói của cô đột nhiên biến mất khiến cho gian phòng yên tĩnh, hắn đứng sững sờ trước cái gương to một lát, nắm chặt máy ghi âm hoạt hình ở trong lòng bàn tay, xoay người rời khỏi phòng ngủ, mặt mũi khôi phục vẻ bình tĩnh: “James.”

Eskimo rất yên tĩnh nên cô có thể ngủ thẳng đến khi tự tỉnh lại. Chris ngáp một cái rồi rời giường, ánh mắt trời trong suốt chiếu xuống, bên ngoài cửa sổ sát đất là bờ biển xanh mênh mông vô hạn, rất đẹp, như thiên đường vậy.

Cô thoải mái uốn mình nằm trong ghế phơi năng chiều, nhìn bến tàu không xa, ở đó có một chiếc trực thăng đang dần chậm rãi hạ xuống.

Một cái bàn dài bày trước mặt cô, quản gia James mặc tây phục màu đen chào hỏi với cô, những cái khay được đưa lên bàn. Chris rất có tinh thần ngồi xuống, ánh mắt mong đợi.

“Có thơm cay xào cua không?”

Quản gia James gật đầu, vén vải che một cái khay bạc lên.

“Có lòng gà chua cay không?”

James quản gia lại gật đầu, lại xốc lên một chỉ ngân che.

“Có mực ngâm tiêu không?”

“Có thịt bò nướng cay không?”

“Có……”

Nhìn đồ ăn đầy bàn, Chris rất không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng một bó hoa hồng đỏ đưa lên bàn, cắm trong bình thủy tinh, xinh đẹp ướt át.

Quản gia James xoay người: “Mời cô thưởng thức.”

“Cám ơn.”

“Bát đĩa sẽ có người đến thu dọn, xin hỏi cô còn dặn dò gì không?”

“Không có, cám ơn.”

“Tiên sinh chúc cô chơi vui vẻ!”

“Cho tôi gửi lời cảm ơn hắn.”

Quản gia James xoay người, máy bay trực thăng nhanh chóng biến mất nơi chân trời, phảng phất như nó chưa hề xuất hiện nếu không có bàn thức ăn ngon để lại làm bằng chứng.

Không quấy rầy tiểu thư Chris dùng bữa tối, chúng ta sẽ rời khỏi Tahiti, đem màn ảnh chuyển về một nơi khác của Trái Đất, Biển Đỏ [3] , quốc gia sa mạc, ốc đảo sông Nile [4] , thời gian là vào một tuần lễ sau.

Hoàng hôn dần chìm vào sông Nile, mang theo ánh sáng của thần mặt trời Atum [5] , ánh trời cuối chiều rơi hai bên bờ sông nhuộm một tầng sáng lên những cây cọ, ánh sáng lấp lánh tỏa sáng trong bóng chiều, trông như những ngôi sao óng ánh trên đỉnh cây đũa thần, khiến cho thành phố cổ trang nghiêm này thêm hoa lệ lộng lẫy vào đêm.

Buổi tối ở Cairo không khác gì những thành phố khác, ngoại trừ việc trong không khí thỉnh thoảng lại thổi qua mùi cá nướng thơm lừng.

Chiếc du thuyền sang trọng với ánh đèn lộng lẫy dừng bên bờ sông Nile, trên thuyền rất náo nhiệt, những cô gái nhảy mặc váy diễm lệ uốn éo bờ eo nhỏ, múa bụng trên sàn tàu, khăn che mặt che hết đi dung nhan, chỉ để lộ ra đôi mắt khiến bao người mơ mộng.

Trong một căn phòng trên thuyền tụ tập đầy các du khách đến từ khắp thế giới, cho dù là bên bàn tiệc đứng, quầy bar hay bên sân khấu, mọi chỗ đều kín người.

“Một ly Martini.”

Chàng trai trẻ bên trong quầy bar theo lời đi pha rượu, nhìn màu da hẳn là người Ai Cập.

Người khách tựa bên quầy bar hết nhìn đông lại nhìn tây: “Bartender (người pha chế rượu) đâu?”

Chàng trai nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng, cằm chỉ lên sân khấu: “Người đang biểu diễn ảo thuật ấy.”

Đám người trước sân khấu đều dâng trào mãnh liệt, điều khác biệt là, ảo thuật vốn hay thu hút những khán giả nhí, nhưng ở đây có rất nhiều trưởng thành, đặc biệt là đàn ông, tất cả đều chuyên chú chờ đợi người biểu diễn trên sân khấu.

Đó là một nữ ảo thuật gia trẻ tuổi, áo sơ mi màu da, vật liệu may mặc sính sát lấy thân thể, những tua rua màu đen xung quanh áo chuyển động theo những bước nhảy của cơ thể, giống như quanh cơ thể cô có một lớp lụa mỏng, bờ eo rất nhỏ lại mềm mại, như ẩn như hiện, quần màu đen bó sát người tôn lên cái chân dài lại thon đẹp, đôi giày bó cũng màu đen lại khiến cô trở nên đẹp trai quyến rũ.

Càng đẹp hơn là tư thái của cô, cho dù là từ bàn trắng biến ra một bông hồng, hay từ chiếc mũ đen mang ra một con mèo, ảo thuật tao nhã, tùy ý xoay hông, một cái xoay người, một ánh mắt nhung nhớ, một nét cười thoáng qua, thật khêu gợi.

Trong ánh đèn mông lung của sân khấu, nữ áo thuật gia đang thực hiện màn biểu diễn cắt ngang người, tuy là màn diễn cũ, nhưng điều đáng quan tâm chính là dáng người xinh đẹp của nữ ảo thuật gia, hơn nữa thứ bị cắt không phải là người mà là bức tượng của Nữ hoàng Ai Cập.

Mọi tầm mắt đều tập trung lên người của nữ ảo thuật gia, bao gồm cả hai người đàn ông cực kỳ xuất sắc đứng ở hai bên sân khấu..

Một người mặc quần áo trắng, đôi mắt màu xanh nhạt, khuôn mặt mê người cùng nụ cười lãnh đạm; người khác mặt áo sơ mi màu xám, mái tóc màu vàng nhạt, thân hình thon dài mà cường tráng, toát lên khí chất tao nhã cao quý.

Mà lúc này, có một cô gái bước từ trên cầu thang xoay tròn từ tầng hai đi xuống, làn da màu lúa mì, đôi môi đỏ tươi, mái tóc đen dài thẳng mượt buông tới eo, váy da báo, ủng da màu đen, tất cả đều toát lên vẻ bí ẩn của thần nữ.

Người đẹp đầu tiên là liếc mắt nhìn nữ ảo thuật gia trên sân khấu, khóe mắt lườm người đàn ông áo xám, lắc nhẹ bờ eo đi đến bên kia sân khấu, đến bên cạnh người đàn ông mặc quần áo trắng.

“Đang ở đâu?”

Người đàn ông vẫn nhìn sân khấu, qua vài giây mới đáp: “Khách sạn Winter Palace.”

Cô gái đứng thẳng người, đôi môi đỏ mọng tiến đến bên lỗ tai hắn mờ ám nói: “Đêm nay đợi em.”

Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm trên sân khấu, từ chối cho ý kiến, cô gái nhìn lại nữ ảo thuật gia trên đài, khóe môi nở nụ cười lạnh, xoay mông đi về phía người đàn ông áo xám, quyến rũ kéo cánh tay của hắn: “Darling (anh yêu), tiên sinh Buonaparte đã đến.”

Khác với khoang thuyền chật chội ồn ào ở lầu một, tầng hai của du thuyền được bài trí càng thêm xa hoa, cũng càng yên tĩnh. Tại đây có mấy người đàn ông đang chơi bài, bên cạnh có mấy người đẹp tiếp khách, màn hình cực lớn treo lơ lửng trên sofa, có hai người đàn ông đang ngồi xem đua ngựa, tại cửa có sáu người vệ sĩ đang ân cần nói chuyện với khách tới, người đàn ông áo xám khoác tay người đẹp váy da báo đi tới: “Seven đã đến sao?”

“Mới đến!” Người đàn ông mặt dài đang trái ôm phải ấm ở bên quầy bar mở miệng: “Tên ấy trực tiếp dùng tàu chở dầu xa hoa của hắn mà đến, thật là kiêu ngạo!”

“Ai kiêu ngạo?” Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ phía bên cầu thang khác, tất cả mọi người quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đí đến, mang kính râm cũng màu đen, trong tay mang theo một cô gái tóc vàng, váy dài màu hoa hồng, cực kỳ xinh đẹp.

Tiếng huýt gió dài đồng thời vang lên, người đàn ông mặt dài bên quầy bar lớn tiếng nói: “Thì ra là dẫn theo tiểu thư Sophie Na, khó trách hành trình trên biển lại lãng mạn như vậy.”

Tất cả mọi người đàn ông trên khoang thuyền đều đứng dậy bắt tay Seven thăm hỏi, sau đó lại ngồi xuống tiếp tục chơi bài hoặc xem đua ngựa. Seven cùng người đàn ông áo xám đều ngồi bên sòng bạc, người đẹp váy da báo dựa vào bên cạnh người đàn ông áo xám, vừa vặn đối diện với Seven cùng Sophie Na, vì thế ánh mắt cô ta cố tình hoặc vô tình quyến rũ nhìn Seven. Seven vẫn chưa bỏ kính râm ra, không nhìn thấy gì, nhưng Sophie Na ở bên cạnh thiếu chút nữa đã không nhịn cười được.

Người đàn ông mặt dài không chơi bài, thỉnh thoảng ở bên cạnh chen vào: “Seven, tôi cho rằng anh muốn cưới công chúa Hà Lan, còn nghĩ anh sẽ mang Sophie Na tặng cho tôi chứ!”

“Bên cạnh tôi không có cô gái nào đẹp như Sophie Na vậy!”

“Khi tôi vừa vào du thuyền đã thấy được một người.” Một người đàn ông mang kính đột nhiên mở miệng.

“Sao? Xinh đẹp nhiều không?”

“Xinh đẹp đến……” Người đàn ông híp mắt suy nghĩ, đột nhiên cười thật hạ lưu: “Xinh đẹp đến mức vừa thấy đã muốn lôi lên giường.”

Căn phòng thoáng yên lặng một chút đã bùng nổ, người đàn ông mặt dài kêu: “Cô gái nào? Trên thuyền này sao?”

Người đàn ông mang kính mắt gọi quản lý tới: “Đi gọi nữ bartender ở dưới lầu lên đây.”

Quản lý có chút khó xử: “Cô ấy chỉ là người làm việc tạm thời…”

Một tấm ngân phiếu bay ra: “Vậy mời cô ấy lên đây uống vài chén rượu.”

Qua mấy phút sau, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, khí thế tựa hồ rất dào dạt, nghe thanh âm thế này nghĩ sao cũng không giống người đẹp, thế là một lần nữa mọi người đều mang tầm mắt tập trung ngoài cửa, lại nhìn thấy…Một cô gái toàn thân mặc đồ đen, cũng mang kính râm, hơn nữa là chiếc kính râm cực lớn, khuôn mặt hầu như bị che hơn phân nửa, không nhìn rõ dáng vẻ thế nào, nhưng mà không thể không thừa nhận, thật sự là rất khêu gợi, sự khêu gợi chảy ra từ bên trong. Cô chính là nữ ảo thuật gia khi nãy.

“Các vị muốn uống gì?” Cô gái dường như không nhìn một cái mà trực tiếp vào thẳng quầy bar hờ hững hỏi thăm, thái độ so với các ông trùm ở đây càng thêm kiêu ngạo hơn.

“Tôi muốn một li Whiskey nóng.”

“Martinni.”

“Một ly Jeep Johnson.”

……

“Rượu đen Nga.”

“Brandy.”

Cô gái ngẩng đầu sau đó nhanh chóng cúi xuống, bởi vì mang kính râm nên không thể đoán ra cô nhìn cái gì.

Động tác pha chế rượu của cô gái vừa có vẻ đẹp trai vừa tao nhã, càng thêm có sự gợi cảm kỳ dị, có thể khiến tim phụ nữ đập nhanh, đàn ông nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Một cốc lại một cốc rượu được quản lý tự mình đưa lên, cô gái pha chế xong rượu muốn đi thì người đàn ông mặt dài lại nói “Chao ôi, chao ôi”, cô bị vệ sĩ ngăn lại.

Người đàn ông mặt dài muốn duỗi tay kéo cô: “Tiểu thư, có thể nể mặt uống…”

“Bặt.”, Seven đặt cái cốc có chân dài lên bàn, mọi người kinh ngạc nhìn hắn, tay của người đàn ông mặt dài cứng đờ tại chỗ.

Lại thấy Seven đứng lên, chậm rãi tháo kính xuống, đi đến bên cửa, cánh tay dài ôm cô gái vào lòng, đem mặt cô nhìn về đại sảnh chậm rãi mở miệng: “Để tôi giới thiệu với các vị, Chris, vợ của tôi.” Như là ném ra một trái bom, công phá xong thì chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.

Không khí sau đó có chút kỳ quái, đặc biệt là người đàn ông mang kính, biểu tình rất lúng túng, ván bài không bao lâu thì kết thúc, mọi người túm năm tụm ba tán gẫu. Seven ôm Chris ngồi trên sofa ở một góc, ôm cực chặt.

“Anh theo dõi em.” Cô nói thật lạnh lẽo rét buốt.

Hắn cười: “Bảo bối, anh muốn cho em bất ngờ.” Hắn hôn chóp mũi của cô, không coi ai ra gì.

Cô quay đi, vẻ mặt rất khinh thường: “Không cần ngụy biện.”

Hắn tìm môi của cô muốn hôn, lại bị cô nhanh chóng dùng tay chặn lại, thấp giọng mắng hắn: “Anh điên sao? Ở đây có nhiều người như vậy!”

Hắn càng ôm cô chặt hơn một chút: “Tàu chở dầu của anh đã cập bến, ở chỗ này đợi anh một hồi, sau đó chúng ta đi.”

Sau khi Seven rời khỏi, Chris ôm cốc đồ uống ngồi trên ghế sofa, người đàn ông mặt dài can đảm tiến tới: “Chị dâu, hai người kết hôn khi nào vậy?”

“Không biết.”

“…… Cô chắc vẫn chưa biết tôi? Tôi là Charles, tại Mỹ có mở sòng bạc làm ăn, đôi khi buồn buồn thì chơi luôn cả phim giáo dục giới tình.”

Chris không tự giác mà di chuyển thân thể ra xa một chút, Charles cười hì hì: “Tôi giới thiệu với cô một chút, cô nhìn nhé, hai người đang nói chuyện với Seven, người mập hơn gọi là Nguyễn Tương, buôn bán là Đông Nam Á, áo sơ mi xám là Mikhail, quý tộc Nga, buôn bán vũ khí đạn dược, người đeo kính bên kia gọi là Phổ Lâm…”

Chris dần nhận thấy điểm không bình thường: “Các anh tụ họp ở nơi này sao?”

“Đúng, hội nghị thượng đỉnh của thế giới ngầm, hai năm một lần.”

Khóe miệng Chris nhếch lên, nhanh chóng hỏi: “Khi nào thì định ra thời gian địa điểm?”

“Tại hội nghị trước đó.”

Khóe miệng Chris lại nhếch lên.

Khi Seven bưng ly rượu trở về thì trên ghế sofa chỉ còn Charles mặt dài: “Cô ấy đâu?”

“Không biết.” Charles buông tay lắc đầu.

Seven đen mặt.

Đêm khuya, Seven cùng Sophie Na trở lại tàu chở dầu của mình thì thấy Wells đến chào đón: “Tiên sinh, nghe nói tiểu thư Chris cũng ở Cairo, cần tìm cô ấy đến không?”

“Không cần.” Mặt Seven lạnh như băng ném ra hai chữ, để lại Wells cùng Sophie Na nhìn nhau.

“Sao vậy?” Wells nhún vai.

“Giống như lại bị đá.” Sophie Na cũng nhún vai.

Mở cửa phòng ngủ ra, khi tay chuẩn bị bật đèn thì tự dưng dừng lại, trời sinh Seven đã có sự mẫn cảm khác thường đối với nguy hiểm. Hắn yên lặng đi vào phòng ngủ và rút súng ra, thần kinh căng thẳng, mãi đến khi thấy trên giường ngủ…

Hắn thu súng, mở lên ngọn đèn nhàn nhạt ở đầu giường, mí mắt của cô hơi lay động, mở ra một đường nhỏ nhìn hắn, mơ hồ than thở một câu: “Mới trở về a.” Lật người lại ngủ tiếp.

Hắn đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy tức giận cũng không phải mà đau cũng không phải.

Buổi tối uống quá nhiều rượu, hắn nghiêm túc tẩy rửa mùi rượu toàn thân rồi mới lên giường. Cô đang ngủ nên rất ngoan, tự động nhúc nhích bản thân, lại đang mặc cái áo sơ mi của hắn nên toàn bộ bắp đùi lộ ra, hơn nữa rất không ngoan ngoãn mà gác lên eo hắn.

Bàn tay to lớn với vào trong cổ áo của cô, chạm đến ngực mềm mại, sự khô nóng nhanh chóng lan xuống bụng, đại khái cô cũng đã quen với động tác này nên chỉ tinh tế rên lên hai tiếng, sau đó tiếp tục cọ xát trong lòng hắn rồi ngủ.

Hắn cười đến vui vẻ, hôn trán của cô, bảo bối ngủ cho tốt để có sức.

Đồng thời vào lúc đó, ở khách sạn Winter Palace của Cairo, một cô gái mặc áo gió màu nâu đi qua hành lang u ám của khách sạn, lặng yên vào một căn phòng.

Trong căn phòng cô tiến vào nháy mắt đã sáng đèn, vẫn là người đàn ông mặc quần áo trắng, tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh đêm xa xa của sông Nile.

“Daniel, hôm nay em mới biết anh cũng khí chất u buồn của mấy nhà thơ.” Cô gái cởi áo khoác, bên trong không phải là váy da báo mà là trang phục chiến đấu.

Daniel không thèm để ý, cô gái thu lại biểu tình trào phúng: “Washington gọi anh trở về.”

“Tôi biết.”

“Anh đương nhiên là biết, chỉ là không tuân thủ mệnh lệnh thôi.” Cô gái cười lạnh đi đến chỗ Daniel, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, tay trái dán lên ngực hắn: “Trái tim của anh bị cô gái kia đào đi rồi sao? Không biết bản thân đang làm gì?”

Daniel kéo tay của cô ra, tránh sự đụng chạm: “Tôi biết bản thân đang làm cái gì.”

“Nga? Bao gồm cả việc uống giấm chua của nữ tặc, suýt chút nữa bị mafia xử lý sao?”

“Việc này tôi sẽ báo cáo trực tiếp với cấp trên.”

“Vô dụng, bọn họ đã không còn tin tưởng anh, anh hiện tại nhất định phải trở về.”

“Cô có thể đi.”

Cô gái cười lạnh một tiếng tựa vào cạnh cửa sổ, trong mắt có sự tàn khốc: “Em phát hiện cái này trong tủ sắt của anh.” Lòng bàn tay mở ra, bên trong là một cuộn băng ghi hình: “Cây đàn violin bị mất trộm ở Vienna, động tác trộm đồ của cô ấy quả thật rất đẹp, khó trách lại khiến anh mê đảo.”

Đi vài bước, Daniel đã nắm chặt tay nheo mắt lại: “Cô muốn thế nào?”

Cô gái giả vời vô tội chớp chớp mắt: “Em không rõ, vì sao anh có chứng cớ lại không nộp lên, hoặc là…” cô gái bước tới gần Daniel: “Anh nên đưa cô ấy nhìn rồi uy hiếp cô ấy lên giường với anh.”

Đôi tay của hắn muốn đưa qua bắt lấy cổ tay cô, cô gái sớm có chuẩn bị đã tránh đi, hai người đánh nhau một vài phút trong phòng khách sạn, bởi vì rất quen thuộc với đối phương mà không phân thắng bại, cuối cùng cô gái nhào vào lòng Daniel: “Daniel vô dụng, anh cho rằng em không có chuẩn bị bảo lưu sao?”

Thân thể Daniel cứng đờ: “Cô muốn thế nào, Lisa?”

“Anh trở về Washington, nơi này giao cho em.”

……

“Đừng ngang ngược! Nếu không trở về bọn họ sẽ xử lý anh!” Lisa ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng: “Em sẽ giúp anh bảo vệ bí mật, chỉ cần anh nghe lời bọn họ trở về nhận sự điều tra.”

“Ngay cả em anh cũng không tin sao? Vì cô gái ấy?” Đôi mắt Lisa dần lạnh.

Daniel không có biểu tình gì mà khóa tầm mắt của cô: “Tôi trở về.”

Lisa rốt cục tươi cười hôn lên đôi môi lạnh như băng của Daniel…

Trong căn phòng có ánh sáng nhè nhẹ, cô vẫn ở trong lòng hắn ngủ ngon giấc, lòng bàn tay vì xoa nắng quá lâu mà thấm ướt mồ hôi, trơn nhẵn không cầm nắm được. Có lẽ vì ngủ rất thoải mái nên khuôn mặt của cô rất đáng yêu, đầu hơi ngưởng lên, môi hơi mở ra khiến hắn không còn cách nào để nhẫn nại nữa.

Nâng thân thể của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt, lưu luyến môi hồng, đầu lưỡi nặng nề với vào chạm lưỡi của cô, cô “ngô” một tiếng tránh mặt đi, tiếp tục ngủ.

Lấy tốc độc dọa người mà cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, thân thể tuyết trắng từng chút lộ ra, thuần khiết quyến rũ hiện ra trước mắt hắn, trong lỗ mũi có một luồng khí nóng nhanh chóng chảy xuống, quả thật là đã rất lâu hắn không chạm vào cô.

Từ cổ hôn xuống, ngay cả hắn cũng bội phục sự kiên nhẫn của bản thân, lúc này mà vẫn có thể dịu dàng như vậy. Cô xoay vặn thân thể, lông mày hơi nhăn lại, sắc mặt càng lúc càng đỏ, hô hấp cũng trở nên nhanh hơn, nhưng vẫn không tỉnh.

Tách hai chân dài của cô ra, nâng lên cái mông nhỏ, vùi đầu vào hôn, cô chợt kẹp chặt hai chân rồi tỉnh lại.

“Seven?” Hồ đồ lờ mờ, cô nhìn thấy thân thể trần truồng của mình, hai chân bị hắn gác lên vai, thì ra không phải là mơ…Máu dồn lên mặt, cả người xụi lơ, chút sức lực cũng không có, đành phải dẩu môi lên nũng nịu nói: “Anh là đồ vô lại.”

Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, dục vọng thừa cơ hội tiến vào, cô khẽ rên một tiếng, duỗi tay bám vào vai hắn, hắn cúi đầu hôn cô thật nóng bỏng, cười ở bên tai: “Đúng, anh chính là đồ vô lại.”

Dây dưa như thế, trước ăn trưa một lần, khi tắm rửa một lần, màn rèm cửa sổ thật dày che khuất ánh sáng, trong căn phòng u ám tràn đầy hơi thở tình triều. Cô giạng chân ở trên eo hắn, hai vai nghiêng về sau, cánh tay chống vào đùi của hắn, nhắm mắt rên rỉ tinh tế. Hắn nằm ngửa trên giường, đỡ lấy bờ eo đong đưa mềm mại của cô, một bàn tay khác vuốt ve thân thể động tình, đầu vai nhẵn mịn, khuôn ngực xinh đẹp, mông tròn nhỏ, tất cả của cô đều khiến hắn mê muội.

Sau một trận co rút thân thể của cô mềm xuống nằm trên người hắn, hắn ôm cô trong ngực, nâng cằm cô lên hôn, xoay người đè cô xuống, dục vọng lui ra, ngón tay thay thế chăm sóc.

“Không cần.” Cô lại ở tròng lòng hắn líu ríu ngẩng đầu.

“Hư ~~~~~~” Hắn hôn môi cô: “Bảo bối, em không ngoan.”

“Ô ô ô ô ô ~~~~~~~~ Không cần ngoan. Muốn ngủ giấc.”

“Bảo bối……”

Mí mắt đo đỏ vén lên, con mắt lượn lờ hơi nước: “Muốn ngủ một giấc.”

Lại là một buổi hoàng hôn, trời chiều trên mặt sông xuất hiện những tia sáng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh bắn vào nhà, chiếu vào một mảnh hỗn độn trên giường. Cô gái yếu đuối nằm bò trên giường, chăn mền kéo lên đến eo, giữa tơ lụa màu đen lộ ra cái lưng tuyết trắng trần truồng cộng thêm những dấu hôn đỏ tươi.

Seven từ trong buồng tắm bước ra, thay cô kéo chăn lên, nằm nghiêng bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô…Mãi đến khi chiều tà lặn hoàn toàn, khuôn mặt của cô đã nhìn không rõ, hẳn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của cô: “Tỉnh sao? Nên ăn cơm.”

Cổ họng của cô lẩm bẩm một tiếng, không nói chuyện.

Nhìn thấy cô dáng vẻ vô lực, hắn nắm tay của cô lên để bờ môi, hôn chiếc nhẫn: “Cuối tuần chúng ta trở về Roma kết hôn.”

Cô vẫn không có phản ứng.

“Em không nói chuyện chính là đáp ứng.”

Cô rầu rĩ cười một tiếng, dịu dàng nói: “Đừng quá đáng.”

Hắn cười ôm cô vào trong ngực của mình, cầm lấy quần lót đầu giường giúp cô mặc vào, sau đó mang áo ngực, hắn nhịn không được mà cắn vào ngụm vào bộ ngực sữa, ôm trong ngực chán rồi mới thả cô ra. Cô bị hắn làm loạn mà tỉnh hơn một nửa, sau khi rửa mặt đi ra thì thấy hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, lễ phục đuôi én màu đen làm nổi bật thân hình thon dài, cô rất lưu manh mà huýt sáo.

Hắn dắt tay cô ra cửa đã thấy Sophie Na, váy dài lễ phục mà vàng nhạt, trên ngực đính đầy ngọc trai, cực kỳ phù hợp với lễ phục của Seven. Lông mày của cô nhăn lại một chút, sau khi hắn đưa cô ngồi lên bàn ăn thì hôn vào trán nói: “Anh đi tham gia một buổi yến tiệc, em ăn xong thì trở về ngủ trước.”

Cô cúi đầu không lên tiếng, hắn không lập tức rời khỏi mà ôm eo của cô nói nhỏ bên tai: “Ghen tị sao?”

Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn tươi cười, mổ một cái lên môi hắn: “Em chờ anh trở về.” Cô dịu dàng lại biết điều khiến trong lòng hắn nao nao.

Sau khi tham gia xong tiệc tối, trên đường trở về Seven luôn nhìn đồng hồ, cả tối không có tin tức gì truyền đến, chứng tỏ cô không bỏ chạy, điều này lại khiến hắn có chút bất ngờ.

Trở lại tàu chở dầu, thứ đầu tiên nghênh đón hắn lại là một tờ hóa đơn thanh toán, đại khái nhìn qua một lần thì thấy nhiều thứ linh tinh, có quần áo, mũ nón, giày dép, con có sữa tắm, mấy đĩa CD, giá trị xa xỉ. Seven ký hóa đơn lại rất vui vẻ, thậm chí Wells ở bên cạnh còn nhìn thấy hắn tươi cười, hơn nữa là cười rất ngọt ngào thỏa mãn, thế nên Wells nghi ngờ mình đang nhìn thấy ảo ảnh.

Căn phòng đèn đuốc sáng trưng, tất cả ngọn đèn đều bật, truyền hình mở rất lớn cảm giác thật náo nhiệt, trên màn hình là một nhân vật mặc đồ cổ trang Trung Quốc lúc ẩn lúc hiện. Cô đang ngồi trên ghế sofa xem ngon lành, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, đối với sự xuất hiện của hắn xem như không nhìn thấy.

Hắn đi qua hôn lên trán của cô, sau đó thay quần áo tắm rửa, y phục trong phòng quần áo của hắn bị người ta đẩy sang một bên, hơn một nửa còn lại đều là đồ của cô, thật là không khách khí, không khách khí đến mức khiến hắn thấy thích thú.

Sau khi tắm rửa xong hắn không đi đến bên cạnh cô mà mở một chai rượu đỏ từ năm 84 trong quầy bar, ngồi trên cái ghế cao nhìn cô, nhìn xuyên qua cả cái áo sơ mi màu đen bằng lụa, cánh tay vòng ra sau lưng khiến hắn thiếu chút nữa đã phun hết rượu.

Vốn dĩ cái áo sơ mi bằng lục ấy chỉ cài một nút ở ngực, theo động tác của cánh tay cô nên vạt áo bị vén lên, cái bụng bằng phẳng lộ ra hoàn toàn, màu đen làm nổi bật cái bụng như tuyết mùa đông, mà quần lại thấp eo, cái háng tinh xảo nửa ẩn nửa hiện, khêu gợi khiến người ta phun máu.

Hắn sững sờ hơn nửa ngày không nói chuyện, lại gặp cô nghiêng khóe mắt nhìn hắn, nhếch môi cười như không cười: “Quần áo của em đẹp lắm sao?”

Giọng của hắn thật rõ ràng: “Đẹp lắm.”

Cô cười, chân dài đặt trên bàn trà, tùy ý cong lên tư thế khêu gợi, đôi chân thon dài bọc quần đen ở dưới không kiêng nể gì mà dụ dỗ, nhếch chân cho hắn nhìn: “Giày của em đẹp không?”

Hắn nheo mắt nhìn cô không nói chuyện.

Không được đáp lại, cô mấp máy môi, nghiêng đầu: “Dáng vẻ của em xinh không?”

Hắn đặt chén rượu xuống, không rên một tiếng đi qua, cúi xuống hôn cô, muốn đem cô ngốn sạch, bàn tay lớn ở trên bụng của cô chăm sóc, cô ngẩng cổ triền miên cùng hắn, rồi khi hắn ngừng một hơi thở thì đẩy hắn ra nói: “Stop!”

Giống như bị một chậu nước lạnh hắt xuống dưới, hắn hơi khựng người thở gấp, chống đỡ đôi tay bên tai cô, cự ly rất gần, nhìn khuôn mặt của cô khi nãy còn là yêu tình thì giờ đã biến thành nữ vương, nữ vương lấy một ngón tay chọc vài vai hắn, đẩy hắn ra, đứng lên trở về phòng ngủ, không thèm ngó hắn một cái mà nói: “Đêm nay anh ngủ ở sofa.”

“Bảo bối?”

“Tự kiểm điểm.” Cửa “ba” một tiếng đóng lại.

Người đang tức giận thì rất khó ngủ, Chris ở trên người xoay qua xoay lại vài lần thì rút ra kết luận này, đặc biệt còn nằm trên giường có hương vị của hắn. Khóa cửa nhẹ nhàng kêu “răng rắc”, đúng lúc này cô ném cái gối tới, hắn cười ấp úng càng khiến cô tức giận, rống với hắn: “Đi ra!”

“Phòng này là của anh.”

Cô lập tức xoay người đứng lên thay quần áo, áo ngủ còn chưa kịp cởi ra đã bị hắn ôm vào ngực: “Bảo bối, tự kiểm điểm không thể giải quyết vấn đề, không bằng…” Hắn chống lên trán của cô, cho cô nhìn thấy rõ sự mờ ám trong mắt hắn: “Để anh yêu em thật tốt một lần được không?”

Quả đấm rơi xuống trên người hắn, cô dùng hết sức lực mà đánh hắn, hắn buông lỏng cơ bắp toàn thân cho cô đánh, đặt cô trên giường, hôn lên cái háng xinh đẹp, sự quấy nhiễu của cô với hắn chẳng thấm vào đâu, quần áo ngủ bị kéo xuống, hai chân cũng bị cưỡng ép mở ra, cô biết phản kháng cũng vô dụng nên nắm chặt áo ngủ của hắn: “Chúng ta nói chuyện.”

Hắn hôn một chút đùi trong mềm mại, đưa một ngón tay vào trong: “Nói chuyện gì?”

Cô cắn răng hút không khí, nắm chặt vai hắn quay mặt đi không nhìn hắn: “Anh, anh đi ra ngoài trước.”

Hắn vuốt tóc trên trán cô, sau đó hôn lên môi trơn bóng: “Bảo bối, thật chặt.” Vừa lòng phát hiện được sự run rẩy của thân thể cô, ngón tay của hắn càng dùng sức, may mắn là cô không để móng tay, hắn nghĩ.

“Chuyện đêm nay khiến em rất tức giận, hi vọng sau này không xảy ra nữa.” Lời đối thoại này vốn dĩ nên có khí thế, nhưng dưới tình huống này thì trái ngược lại, mặt của cô đều đỏ hết lên.

Hắn hôn hít gò má của cô, từng chút từng chút dịu dàng, ngữ khí lại không thể bỏ qua: “Trong trường hợp thế này thì không thể dẫn em đi, sau này cũng không.”

Cô rất rõ dụng ý của hắn, chỉ là không thể không tức giận: “Nhưng cô gái khác thì không được.”

Hắn nhíu mày nghĩ một chút, cười nói: “Tốt, sau này ai cũng không dẫn đi.” Xoa cái mũi nhỏ của cô: “Vừa lòng chưa, bảo bối của anh?”

Cô dẩu môi hừ một tiếng, hắn chậm rãi rút ngón tay ra, cô lập tức quay đầu nhìn hắn: “Còn có chuyện muốn nói.”

“Ừ?”

Mặt cô đỏ rực, mắt sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn hắn mở miệng: “Từ giờ trở đi: anh chỉ có thể đối tốt với một mình em; chỉ được sủng em, không được lừa em; đáp ứng mọi chuyện em yêu cầu, em muốn thì anh phải làm được; mỗi câu nói với em đều phải thật lòng. Không được lừa em, mắng em, phải quan tâm đến em; người khác bắt nạt em thì anh phải là người đầu tiên giúp em; lúc em vui vẻ anh cũng phải vui vẻ, lúc em không vui vẻ thì anh phải chọc cho em vui vẻ; vĩnh viễn đều thấy em xinh đẹp; trong mơ cũng phải nhìn thấy em; trong lòng chỉ được có mình em.”

Hắn sững sờ nhìn cô vài giây, sau đó cười: “Nếu làm như vậy anh được lợi gì?” Dục vọng của hắn chống đỡ nơi non mềm ướt át, cô cuống quít ngăn cản lại: “Anh còn chưa đáp ứng!” Nhưng sao có thể ngăn cản, hắn gắng sức một cái đã tiến vào…

Lần này đến phiên cô sững sờ nhìn hắn vài giây, đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người mà “oa oa” một tiếng khóc ra: “Anh bắt nạt em!”

Hắn thật sự đang bắt nạt cô, vừa hôn nước mắt cuồn cuộn chảy ra không ngừng của cô vừa luật động, cuối cùng cũng kết thúc một lần, hắn dịu dàng hôn cô: “Từ giờ trở đi, anh chỉ sủng một mình em, không lừa em. Đồng ý với mọi yêu cầu của anh, em muốn gì anh đều làm cho em. Mỗi câu nói với em đều là thật lòng. Không bắt nạt em, không mắng em, luôn tin tưởng em. Có người bắt nạt em anh sẽ nhảy ra đầu tiên. Em vui vẻ anh sẽ cùng em vui vẻ, em không vui anh sẽ dỗ em vui. Vĩnh viễn cảm thấy em xinh đẹp nhất, nằm mơ cũng thấy em. Trong lòng anh, vĩnh viễn chỉ có một mình em…” Hắn hôn môi của cô: “Anh yêu em.”

Nói xong đã phát hiện cô không còn khóc, ánh mắt vô tội ngây ngốc nhìn hắn, sau đó cô hạ mắt xuống, chắc là muốn cười nhưng có chút ngại ngùng nên cắn chặt môi dưới: “Nói hoàn phát hiện nàng đã sớm không khóc, vô tội ngây ngốc nhìn hắn, sau đó hạ xuống con mắt, nghĩ cười khả năng lại có điểm ngại ngùng, thế là cắn chặt môi dưới, “Anh học ở đâu ra vậy?”

“Anh nói theo em.”

“Nga.” Cô cúi đầu thấp xuống, dáng vẻ thẹn thùng e lệ thật khiến người ta chết đuối, ngón tay dùng sức nắm lấy bờ vai của hắn, được ở cùng với người yêu thương nhất trên đời là một việc rất tuyệt diệu.

Sắc trời đã mờ tối, từ chiếc loa to truyền ra tiếng kinh Coran khắp thành phố Cairo, Seven mở to ánh mắt, lẳng lặng nhìn một thân ảnh nhảy từ cửa sổ vào, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng thay đồ. Đợi khi Chris thay xong trang phục đi đêm đến bên giường thì cô đã thấy Seven ngồi dậy.

“A a.” Chris cười gượng hai tiếng, chậm rì rì bò lên giường: “Anh tỉnh rồi.” Cô chui vào trong chăn nheo mắt lại, thật ấm.

“Nhìn anh thật mệt mói.” Lời còn chưa dứt, cả người đã nhào vào trong lòng hắn, thân thể lạnh như băng còn dính chút sương mai ẩm ướt, bắt lấy cánh tay hắn ôm ngang qua hông cô: “Mệt mỏi quá, anh xoa bóp đi.”

Thế là hắn cúi nửa người xuống, ôm cô vào trong ngực, xoa nắn cái chân dài tinh tế, cô được xoa bóp thoải mái nên từ mũi vang lên những tiếng “hừ hừ”, thân thể hai người dán chặt vào nhau, nhất định cô cũng cảm giác được dục vọng của hắn nhưng vẫn tiếp tục không kiêng nể gì mà cọ xát trong ngực hắn, đại khái cô đoán lúc này hắn sẽ không đụng vào cô, bởi vì cô mới đi “làm việc” trở về, thật sự rất mệt mỏi.

Seven yên lặng thở dài, cảm nhận thật sâu sắc việc nuôi con gái không dễ dàng gì, đặt biệt là với những người không biết nghe lời, rõ ràng biết cô làm chuyện không nên làm nhưng sủng ái quá mức khiến hắn không nỡ rầy la…Thật là quá cưng chiều rồi.

Thừa dịp cô đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì hắn tranh thủ lừa gạt cô: “Ngày mai anh phải lên đường đến Moscow, em có đi cùng không?”

“Không muốn, lạnh lắm.”

Thì ra trong lúc cô mơ màng cũng không thể lừa gạt được, hắn lấy lui làm tiến: “Vậy em trở về Roma chờ anh chứ?”

“Nhà em ở Hague.”

Im lặng nửa khắc, hắn thở dài, hôn trán của cô, cô gái không tim không phổi kia đã uốn người ngủ say trong lòng hắn.

Sau trưa cô tỉnh lại, nghĩ lại đây là ngày cuối cùng ở Cairo nên muốn hắn dẫn cô đi chơi, hắn đương nhiên vui vẻ nhận lệnh, nhưng vì buổi chiều có một cuộc họp ngắn nên hắn để cô chờ ở đại sảnh khách sạn một chút.

Trước khách sạn có một con đường, đối diện chính là chợ Khan – el – Khalili [6] nổi tiếng, ở nơi đó có những người dân địa phương trùm kín đầu, cũng có du khách ngoại quốc mang ba lô trên vai, nhốn nha nhốn nháo rất náo nhiệt, cô đang đợi cũng thấy chán nên chạy qua phố đối diện.

Ban ngày thành phố Cairo có màu xám, có lẽ là do nó rất gần sa mạc, cát bụi bao phủ cả thành phố, nơi nơi đều u tối, cho nên khi Mikhail ra khỏi khách sạn liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh mỹ lệ ở đối diện. Áo thun thuần trắng, quần yếm cao bồi màu lam nhạt, trên vai cùng trên lưng có trang trí một con dê cùng một con chó nhỏ, ôm đang ôm một cốc nước trái cây màu cam, tro bụi cũng không thể dính vào người cô để cướp đi sự sạch sẽ, cả ngã tư đường đều bao quanh sự bừng sáng của cô.

Mikhail do dự rất lâu mới dám xác định cô chính là cô gái mình gặp trên du thuyền đêm hôm đó, khêu gợi cùng thuần khiết, thật khó tin lại là một người.

“Phu nhân Buonaparte, xin chào.”

Chris lúc này đang xoay người nhìn một bức họa, sau một lúc mới phản ứng lại, quay đầu nhìn người đàn ông: “Kêu tôi sao?”?”

Người đàn ông có mái tóc vàng nhạt khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu, động tác rất tao nhã: “Xin chào, tôi nghĩ ba ngày trước chúng ta đã gặp nhau, tôi là Mikhail, bạn làm ăn với Buonaparte tiên sinh.”

“Xin chào.”

Chris lại cúi đầu nhìn bức tranh, cô cho rằng chào hỏi với người xa lạ như thế là đủ lễ phép ân cần để kết thúc, nhưng hiển nhiên đối phương không nghĩ như vậy. Mikhail tiến sát vào nửa bước giống như đang nhìn kỹ bức tranh hơn nhưng thật ra là nhìn cô. Cô quay mặt đi, làn da trắng nõn như sữa bò, thật khiến người ta muốn kiểm tra sữa bò và tơ lụa có giống nhau hay không. Càng muốn hôn một cái, kiểm tra xem có thơm mềm như sữa bò không.

Người bán hàng thừa cơ chào hàng: “Đây là bức tranh miêu tả những câu chuyện tình yêu của nữ hoàng Cleopatra, rất thích hợp để làm quà tặng cho người yêu.”

Chris cười một chút, Mikhail nói hắn muốn.

Chris nhìn người bán hàng đóng gói bức tranh, có chút nuối tiếc khi bị người ta mua mất, Mikhail lại cầm bức tranh đưa đến trước mặt cô: “Cô rất thích nó.”

Chris lại cười một chút, xoay người nhìn khách sạn ở phố đối diện: “Hội nghị kết thúc rồi sao?”

Mikhail yên lặng thu cánh tay về: “Buonaparte thật sự là người đàn ông rất có mị lực, tôi đã từng có người bạn gái sau khi gặp hắn thì mất hồn mất vía rồi trở thành tình nhân của hắn.”

“Ừ, rất đúng.” Chris thập phân tán đồng khẽ gật đầu: “Dáng vẻ đẹp trai lại có tiền.”

Mikhail nhìn cô một cái, đúng lúc đó người đàn ông “dáng vẻ đẹp trai lại có tiền” xuất hiện cùng với “bạn gái” của Mikhail.

Seven cùng Mikhail có chút chuyện muốn nói thế là hai người uống trà chiều bàn luận về kho vũ khí ở Moscow, không kiêng dè gì với phụ nữ, phụ nữ cũng có đề tài của mình, bạn gái Mikhail là Lisa hỏi Chris: “Đêm qua Cairo mất bị mất trộm một cây gậy vương quyền của nữ hoàng Cleopatra, cô có nghe nói không?”

Chris lắc đầu, Lisa lại nói: “Nghe nói là CL làm, cũng đúng, những chuyện thế này trừ cô ấy ra thì ai có thể làm?”

Chris cười cười, Lisa cũng cười cười.

Hai người đàn ông nói xong chính sự, Mikhail đề nghị cùng nhau dùng bữa tối, Seven từ chối: “Xin lỗi, thời gian đêm nay chỉ thuộc về tôi cùng vợ của mình.”

Lời này hàm xúc rõ ràng, Chris nhu nhược tức giận đỏ mặt trong lòng Seven, khuôn mặt phấn hồng cúi đầu lại ngồi nghiêng nên lọt vào mắt Mikhail ở đối diện. Hắn nhớ đến lời nhận xét của Phổ Lâm về cô, hiện tại dục vọng đang hừng hực thiêu đốt lòng hắn, nhưng hắn chỉ ôm bạn gái của mình đứng dậy, rất phong độ mà nói lời tạm biệt, hẹn gặp lại tại Moscow.

Bữa tối Seven cùng Chris đi ăn cá nướng và uống bia đá, quần áo của hắn cùng với khung cảnh sơ sài ở xung quanh rất không phù hợp, bị cô giễu cợt nhưng hắn vẫn chăm sóc cho cô ăn uống, cuối cùng cô cũng có lương tâm lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền, cười như tên trộm có chút thẹn thùng: “Hình như em còn chưa cho anh cái gì.”

Dây chuyền là một mảnh đồng khắc hình con đại bàng, là cô mua trong một cửa hàng ở chợ Khan – El – Khalili, làm bằng thủ công rất tinh xảo, cô tự mình mang giúp hắn, hắn nâng miếng đồng khắc con chim ưng lên hôn một cái khiến cô cũng đỏ mặt.

Sau khi ăn cơm Seven đi tính tiền thì có một bé trai chạy tới đưa cho Chris một lá thư: “Bên ngoài có một cô gái nhờ cháu giao cho cô.” Chris rút tấm hình ra thì sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đuổi theo bé trai: “Cô ấy còn nói gì không?”

Bé trai vươn tay, Chris cho nó ít tiền nó mới nói: “Cô ấy nói, nếu cô có hứng thú thì có thể đến Moscow giao dịch với cô ấy.”

Seven tính tiền xong đã thấy Chris đứng ở cửa, hắn kéo cô vào trong ngực: “Sao vậy bảo bối? Sắc mặt của em không tốt.”

“Không có chuyện gì, chắc là do mới uống rượu lại ra gió thôi.”

Thời gian ban đêm thuộc về nhau đương nhiên không thể thiếu những lần triền miên, Seven nghĩ đến thời gian ly biệt sắp tới nên tàn nhẫn muốn cô hơn, Chris cũng dị thường mà phối hợp, chấp nhận yêu cầu không có chừng mực cả đêm của hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Wells không thể không đến cửa nhắc nhở hành trình, Seven vẫn ôm chặt Chris không buông tay: “Bảo bối, bảo bối ngoan, đi Moscow với anh.”

Cô ôm lấy hắn hồi lâu nhưng vẫn không nói chuyện.

Chờ hắn ôm đã rồi cuối cùng cũng hôn lên trán của cô: “Ngoan ngoãn ở Hague chờ anh.” Nhấc chân chưa bước ra khỏi cửa đã bất ngờ bị cô ôm lấy từ sau, hắn vừa mừng vừa sợ kêu mấy tiếng Chris, cô lại yên lặng, yên lặng gọi hắn một tiếng, Seven.

Chú thích:

[1] Papeete: là thủ phủ của Polynesie thuộc Pháp. Đây cũng là thành phố chính của đảo Tahti ở Thái Bình Dương.

[2] Bảo tàng Metropolitan: Metropolitan Museum of Art (viết tắt là the Met) là một trong những viện bảo tàng mỹ thuật lớn nhất của Hoa Kỳ, đặt tại trung tâm Thành phố New York.

[3] Biển đỏ còn gọi là Hồng Hải hay Xích Hải có thể coi là một vịnh nhỏ của Ấn Độ Dương nằm giữa châu Phi và châu Á.

[4] Ốc đảo sông Nile: từ dùng để chỉ Cairo của Ai Cập, nơi có sông Nile chảy qua và được vao quanh bởi sa mạc.

[5] Thần mặt trời Atum: Atum là vị thần quan trọng nhất trong thần thoại cổ Ai Cập, ở đây là chỉ thần mặt trời.

[6] Chợ Khan – El – Khalili: là khu chợ nổi tiếng nhất thế giới của Ai Cập về các mặt hàng thủ công và mỹ nghệ.
Bình Luận (0)
Comment