" Bằng cách... "
Tề Mặc Thiên nói chưa hết câu, giọng cứ lắp bắp, nước mắt lưng tròng, toàn thân thoáng run rẩy trước người vừa xuất hiện....
......... năm phút trước khi ra khỏi không gian hệ........
Tiểu Bảo và tiểu Lam đang chơi đùa với Song Long trong không gian hệ. Chạy giỡn khắp nơi, đùa nghịch không ngừng, lăn lộn với bọn Song Long hết góc này lại qua góc khác
Mới có mấy ngày trôi qua nhưng cả bốn đứa lại trở thành bạn tốt của nhau lúc nào không hay biết. Trở nên thật thân thiết, cùng vui đùa, ăn uống với nhau.
Trong khi cả bốn đứa còn đang tựa vào nhai mà ngủ, thì bất thình lình Tiểu Bảo và Tiểu Lam được đưa ra ngoài. Hai đứa trẻ còn ngái ngủ, bất thình lình bị đánh thức sẽ còn rất mơ hồ. Mắt nhắm mắt mở nhìn quanh, lại nhìn ra cha của chúng đang đứng trước mặt chúng mà khóc.
Tiểu Bảo và Tiểu Lam cứ ngỡ mình đang mơ, nhưng mong sao giấc mơ này hãy cứ kéo dài mãi. Tiến tới gần Tề Mặc Thiên, đặt tay lên mặt ông mà quẹt đi nước mắt, tiểu Lam nói
" Cha ơi? Người vì sao lại khóc vậy? Chúng con nhớ người nhiều lắm, nhưng người mãi không về. "
Tiểu Bảo cũng gật đầu bảo
" Hôm nay con lại mơ thấy người nữa rồi, mong sao mỗi giấc mơ của tụi con có thể kéo dài mãi mãi. Nhưng ngay sau đó chúng con liền tỉnh dậy và không gặp được người nữa "
Tiểu Lam cứ liên tục gạt đi nước mắt trên mặt của Tề Mặc Thiên, nói
" Con mong sao giấc mơ lần này sẽ lâu một chút, vì mỗi lần con chỉ có thể nhìn người một chút rồi sẽ tỉnh lại ngay. Cũng chẳng thể chạm vào người, lần này con lại có thể. Con vui lắm "
Tề Mặc Thiên nước mắt không ngừng tuôn rơi, tay run rẩy ôm lấy hai người con của mình. Ôm thật chặt lấy, dụi mặt vào người chúng, miệng không ngừng nói " ta xin lỗi, ta xin lỗi các con rất nhiều "
Cả bọn Hạo Thiên xung quanh chỉ im lặng nhìn mà không nói gì, xem một cảnh cha con đoàn tụ đầy cảm động.
Tiểu Bảo và Tiểu Lam vẫn nghĩ chúng đang mơ, cười nói
" Cha ơi, nếu mỗi ngày con đều có thể mơ thấy cha ôm chúng con như vậy thì chúng con không đòi hỏi gì hơn nữa. Chỉ mong cha mau chóng quay trở lại với chúng con "
Tề Mặc Thiên nấc lên một tiếng, đặt tay lên mặt hai đứa con của mình, lắc đầu nói
" Không, tụi con không có mơ. Ta về rồi đây, về với các con rồi đây. Các con không có mơ đâu, đây là thật, là sự thật! "
Tiểu Bảo và tiểu Lam thoáng ngây người ra một lát, tiểu Bảo quay sang nói với tiểu Lam
" tiểu Lam, muội đánh ta một cái "
" Bốp "
" Không đau... Đây rõ ràng là mơ mà, cha nói như vậy vì chúng ta suy nghĩ như thế mà thôi "
Tiểu Bảo khẳng định khi mà tiểu Lam đánh cậu bé một cái nhưng cậu lại không hề cảm thấy đau. Hẳn cậu đã quên rẳng mình là một khôi lỗi không biết đau là gì, quên mất mình sẽ không chết đi, cũng sẽ không còn cảm giác gì cả.
Tề Mặc Thiên lắc đầu lia lịa, nói
" Không, đây là sự thật, là hiện thực, không phải mơ đâu. Con đừng như vậy "
Tiểu Bảo và Tiểu Lam lắc đầu, mặt buồn càng thêm buồn, nói
" Không, cha nói dối. Đây là mơ, cha chỉ không muốn tụi con phải buồn... "
" Bốp "
Mặt của tiểu Bảo lệch sang một bênh, khuôn mặt kinh ngạc. Mà không chỉ một mình tiểu Bảo kinh ngạc, mà toàn bộ người ở đây đều kinh ngạc, cũng kinh hãi trước hành động của Hạo Thiên.
Hạo Thiên lạnh giọng nói
" Đau không? "
Tiểu Bảo da mặt đỏ lên nhưng không hề cảm thấy đau. Không cảm thấy đau thể xác, nhưng trong lòng lại rất đau, âm ỉ đau không ngừng.
Tề Mặc Thiên kéo tiểu Bảo lại, xem mặt cho cậu, hỏi han liên tục
" Con có sao không? Có đau không? Con đừng khóc, ta đánh nó cho con, ta đánh nó cho con.... "
Tiểu Bảo và tiểu Lam nấc lên một tiếng, nhảy bổ vào người Tề Mặc Thiên, khóc lên từng tiếng, lắp bắp nói
" Cha ơi... Hức... Con nhớ cha nhiều lắm... Hức... Tiểu Bảo với tiểu Lam nhớ cha nhiều lắm... Hức.. Cha đi lâu quá, bỏ chúng con lại chỗ đó rất đáng sợ... Hức.... Cha nói sẽ trở lại với chúng con sớm mà... Hức... Cha bỏ chúng con đi thật lâu không về... Hức... Cha không được bỏ chúng con, chúng con không cho cha đi nữa.... Hức... Hu hu hu hu... "
Tề Mặc Thiên gật đầu, gật đầu lia lịa, giọng lắp bắp nói
" Được.... Được... Ta không đi nữa... Ta ở lại với các con... Sẽ ở lại với các con suốt đời này... "
.......
Cả ba người ôm lấy nhau khóc nức nở một hồi lâu, hai đứa trẻ vì vừa gặp lại cha mình nên cảm xúc có chút lên cao quá độ, khóc quá nhiều thành ra mệt nên lại ngủ thiếp đi trên người Tề Mặc Thiên. Ông ôm lấy hai đứa con của mình mà cười một cách mãn nguyện, tay ôm ấp một cách nhẹ nhàng hết mức có thể.
Hạo Thiên nhỏ giọng nói
" Hai đứa nó cũng đã mệt rồi, Tề Mặc Thiên tiền bối hãy đưa chúng về phòng ngủ đi "
Tề Mặc Thiên mặt trước nhìn con mình một cách dịu dàng, mặt sau liếc Hạo Thiên một cái, hừ lạnh nói
" Con chờ đấy, dám đánh tiểu Bảo. Ta chắc chắn sẽ cho con một trận "
Tề Mặc Thiên nói rồi liền bế hai đứa nhỏ trên tay mà rời đi. Hạo Thiên ngồi lại oan ức nói
" Con chỉ muốn giúp ngài thôi mà, tiền bối.... "
An Lam Nguyệt một bên cười nói
" Á a à, vậy mà dám đánh tiểu Bảo, đệ sắp không xong với An Tề Vương rồi "
Hạo Thiên khẽ thở dài nói
" Đành chịu, đệ cũng đâu muốn như vậy đâu. Vì bọn chúng cứ phủ nhận mãi, nên phải để chúng tự cảm nhận một phen thôi "
Khôi lỗi thường thì không có cảm xúc, chỉ hoạt động theo mệnh lệnh, có lệnh thì sẽ hoạt động. Còn dạng khôi lỗi như Tử Kiệt, Tử Lam hoặc tiểu Bảo và tiểu Lam thì khác, chúng rất đặc biệt. Chúnh đặc biệt vì chúng có cảm xúc, chúng biết buồn, vui, hờn, giận, phấn khích, hạnh phúc, bất ngờ, kinh ngạc.... Cảm xúc y như con người vậy. Nhưng bản chất vẫn là không biết đau, bất kỳ vết thương thể xác nào cũng không thể làm khóc rên rỉ vì đau. Mà ngược lại, chúng sẽ cảm thấy đau lòng. Tâm chúng sẽ đau, sẽ buồn và âm ỉ những nỗi đau lòng khó phai. Chúng đặc biệt như thế đó....
Hạo Thiên lắc đầu ngao ngán một hồi, lúc này đám nhóc lại bu vào hỏi
" Boss boss, lúc nãy cậu có nói đến Tinh thần lực ấy. Tinh thần lực là gì vậy? "
Hạo Thiên liền nói
" Ở Ma giới có một thứ gọi là Tinh thần lực, Tinh thần lực chia làm 9 cấp, Tinh thần lực càng cao thì sự khống chế linh hồn càng mạnh và thời gian càng lâu. Giống như Tề Mặc Thiên tiền bối ấy, ông ấy có Tinh Thần lực mạnh mẽ, nên mới vượt cấp xuyên qua cánh cửa giữa cánh thế giới mà đến cho ta một cái thông báo như lúc nãy ta đã kể. Ngoài ra Tinh thần lực còn dùng để khống chế tâm trí kẻ khác. Nhưng không phải ai cũng có thể có được Tinh thần lực, số người có nó là rất hiếm. Điển hình như một trong số những người rất hiếm thấy là An Lam Nguyệt tỷ và Tề Mặc Thiên tiền bối. Ngược lại, những người không có sẽ cố gắng dựng cho mình một ý chí kiên cường, vững chắc để chống lại những người có Tinh thần lực mạnh mẽ "
Bọn nhóc nghe xong thì " ồ " lên một tiếng to, quay sang hỏi An Lam Nguyệt
" Nguyệt đại tỷ, Tinh thần lực của tỷ cấp mấy rồi? "
An Lam Nguyệt cười nói
" Tinh Thần lực của ta đã đạt cấp 6 rồi. Rất mạnh đó nha. Muốn tỷ biểu diễn xem một chút không? "
Cả đám nhóc liền đồng thanh nói
" Có ạ! "
An Lam Nguyệt đưa mắt nhìn đám nhóc, dừng ánh mắt trên người Thống Trung. Cậu bất thình lình cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, vội vàng nói
" Nguyệt đại tỷ, tỷ đừng nhìn đệ như vậy. Đệ không muốn... "
Tới chữ muốn thì Thống Trung liền im bặt lại. Ánh mắt mơ hồ, không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa, An Lam Nguyệt cười nói
" Tiểu Trung, tự vả mặt cho ta "
Thống Trung như người mất hồn, nghe theo sự sai khiến một cách mù quáng, cậu đáp
" Vâng "
" Chát... Chát... Chát.... Chát... "
Cứ thế năm, sáu cái liền, An Lam Nguyệt liền bảo
" Dừng lại "
Thống Trung liền bỏ tay xuống, trên mặt cậu sưng vù lên, đỏ chát, nhìn cậu như cái đầu heo quay vậy. Đám nhóc phì cười, An Lam Nguyệt ôm bụng cười, tay vỗ " bốp... Bốp... Bốp... " ba tiếng. Thống Trung liền trở lại như cũ, cậu ôm mặt mình, ủy khuất khóc không thành tiếng nói
" Tại sao các người luô ức hiếp ta? Hại mặt ta thành đầu heo như vậy, bắt đền đấy... "
Hạo Thiên vừa lắc đầu vừa cười, tay đưa ra chữa trị cho cậu. Biến khuôn mặt đầu heo của cậu trở lại bình thường. Hạo Thiên nói
" Tinh thần lực chính là như vậy đấy "
Bọn nhóc " ừm ừm " gật đầu, hôm nay lại một phen vui vẻ nhờ Thống Trung nữa rồi...