Single Man – Chàng Độc Thân

Chương 7

Editor: Atami.K

Beta:…

68.

Thời điểm chuyện này xảy ra, là một tối của phim điện ảnh thông thường.

Có gì không chuẩn đâu? Sự việc mang tính định mệnh phần lớn đều xảy ra vào những thời khắc hết ức bình thường.

Hôm nay, giống như những ngày từ rất lâu về trước tới nay, là tối của phim điện ảnh(*).

Tôi chọn “Cỗ máy thời gian -Bồn tắm nước nóng” để giải trí cho mình, ý tôi là, để cho bạn cùng phòng của tôi thưởng thức.

Đúng vậy, tôi biết khiếu hài hước của mình hỏng be bét.

Nhưng mà, đó là bồn tắm nước nóng nha! Tôi khẩn cấp muốn nhìn biểu tình khó chịu trên mặt bạn cùng phòng rồi đây.

Khi tôi quay đầu, tôi phát hiện ra một vấn đề…

Ghế sô pha của mình kỳ thực phi thường phi thường nhỏ.

Đây không phải toàn bộ vấn đề.

Bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy có một đôi mắt màu xanh lục. Ngày nào cậu cũng đeo cái kính đen kia, cách một tầng thuỷ tinh, tôi gần như chưa từng có cơ hội chân chính nhìn thẳng ánh mắt cậu. Tuy rằng nói từ cách ăn mặc của cậu có thể phỏng đoán ngay cái kính kia cũng là hàng triển lãm thanh lịch. Nhưng nó đôi mắt bị nó che đậy này, còn thanh lịch hơn nhiều.

Cậu có một đôi mắt trầm tĩnh, chò dù chúng nó mang màu xanh lục hoạt bát nhất trên đời, cho dù chủ nhân của chúng nó hình như chẳng hài lòng với bất cứ chuyện gì, nhưng chúng lại rất trầm tĩnh.

Trên mặt cậu có một ít tàn nhang nho nhỏ, không quá rõ rệt, đến lúc này tôi mới phát hiện. Đồng thời còn có, ngũ quan của cậu tựa hồ đều mang theo sắc thái trẻ con chưa thoát hết. Mà tóc xoăn bình thường vẫn chỉnh tề của cậu, ngốc lâu trên sô pha, cũng trở nên rối tung rối mù.

Nếu không để ý nghề nghiệp kỳ lạ của câu, quần áo bó buộc đóng gói kèm biểu tình thường xuyên bất mãn, bỏ đi tất cả, cậu hình như chỉ là một thanh niên trẻ tuổi chưa thoát hết tính trẻ con, có khuôn mặt chưa đủ phong sương và đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng.

Một khi bóc đi mất bề ngoài kia, cậu lại sở hữu một linh hồn như thế nào đây?

Cậu sẽ phản ứng với mỗi câu chuyện cười dở toẹt của tôi, cậu sẽ tại mỗi thời khắc tôi thống khổ nhất như chúa cứu thế xuất hiện, cậu sẽ chôn trên sô pha nhỏ bé của tôi cùng tôi xem một vài tiết mục cậu chẳng hề hứng thú.

Dưới biểu tình và ngôn từ tựa như trào phúng kia, cậu lại dành cho tôi kiên nhẫn nhiều nhất có thể.

Cậu nói với tôi: “Đây không phải lỗi của anh.”

Cậu có một linh hồn dịu dàng.

Có lẽ càng đẹp hơn, bởi vì khi bỏ đi vô tận hiếu kỳ của tôi với cậu, tôi vẫn biết rất ít về cậu. Mà mội người tồn tại trên thế giới này, hoàn toàn chẳng biết gì về sự tồn tại của cậu cả. Không ai biết, trên đời này còn có một tâm hồn như vậy.

Cậu có một linh hồn cô độc.

Mà thời khắc này, chủ nhân của linh hồn này lại cách tôi gần đến vậy. Bả vai cậu gắt gao dựa vào bả vai tôi, tôi có thể tinh tường nhìn thấy cái bóng sẫm màu của hàng mi trải xuống khi cậu chớp mắt. Lúc cậu nhận ra được tôi đang quan sát mình, cậu cũng quay đầu lại nhìn tôi.

Chúng tôi đối diện khiến tim tôi đập gia tốc, âm thanh đoạn bối cảnh mông lung trong TV hoàn toàn tiêu biến, chỉ còn lại tiếng vang của máu trong mạch máu nhảy lên, vang lớn.

Cậu máy máy miệng, hình như muốn nói điều gì, lại không thốt ra khỏi miệng. Cậu chỉ là nghiêng nghiêng về phía tôi.

Tôi hôn cậu.

...

Cái hôn này phải hình dung thế nào đây?

Nó giống như cái ôm hôn ngây thơ giữa nam chính và nữ chính trong phần kết của bộ phim hoạt hình anime.

Nó duy trì cũng không lâu, nhưng tôi lại cảm thấy nếu lâu một chút trái tim tôi sẽ phải nhảy ra khỏi lồng ngực mình.

“Tôi nghĩ tôi yêu phải em rồi.” Khi môi chúng tôi tách ra, tôi nhìn thẳng cặp mắt xanh kia, nói với chủ nhân của bọn chúng.

“Được rồi, ta không thể nói là ta cũng vậy,” trái tim của tôi loảng xoảng một chút, thật sự, ta đều nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, “Tự thấy em không phải một tên tự kỷ, hơn nữa người em yêu là anh.”

“Có ai từng nói với em chưa, em thật sự rất đáng ghét.”

“Anh nói có tính không.”

Cậu lại đổ lên trên tôi, tôi tưởng cậu muốn hôn tôi, tôi gần như muốn nhắm mắt lại. Cậu lại nói: “Anh không biết, em thích đôi mắt nâu của anh đến nhường nào đâu, nhan sắc ấm áp như vậy.”

Quá gần, tôi cơ hồ muốn ngã vào đáy mắt người đối diện.

Thế nhưng, từ từ, chúng tôi hình như là còn có một vấn đề rất lớn đang chờ.

“Khoan đã, từ từ, chúng ta mà yêu đương, thế giới có thể bị…”

“Em không biết. Xét về mặt lý thuyết, em không phải nhân loại.”

Cái gì???

“Nhưng em nói với anh…”

“Em nói em đến từ trái đất, không có nghĩa là em là người trái đất.”

“Em lừa anh.”

“Ta ám chỉ ngươi rồi.” Cậu vậy mà lại đi trích dân “Du hành giữa các vì sao”, thật đáng ghét!

Lúc này, tôi mới ý thức đến trọng điểm của tôi hoàn toàn nằm sai chỗ.

“Ý em nói là, rất có khả năng anh và em cùng một chỗ, thế giới cũng sẽ không tận thế.”

“Có loại khả năng này.”

Cho nên, tôi lại hôn cậu.

Lý trí tôi nhớ rõ nên làm thế nào. Thực có khả năng thế giới yêu tôi yêu đến mạng cũng không cần, cho dù tôi và một trái dâu tây yêu nhau nó cũng muốn chơi trò tự sát. Nhưng thời khắc này tôi bị vui sướng chiếm lĩnh toàn thân, hoàn toàn không nguyện muốn bận tâm về lý trí. Có một khắc bạn nhận ra, người bạn yêu cũng yêu bạn, hơn nữa hai người còn hôn môi, hai lần, trời ơi, thời khắc này còn có thể hoàn mỹ hơn nổi nữa sao?

Không thể hoàn mỹ hơn nữa, bởi vì, hai chúng tôi đều chưa từng yêu đương, cho nên chúng tôi đều không biết hiện tại phải làm gì.

“Phim còn chưa hết, chúng ta tiếp tục xem đi.”

“Thú thực, bồn tắm nước nóng, em thà xem cái buồng điện thoại màu xanh da trời kia còn hơn, ít nhất trông nó còn dễ nhìn.” Cậu lại thế rồi, tuy rằng rất đáng yêu.

“Anh không cảm thấy hai người vừa hôn môi xong sẽ nói loại lời thoại này.”

Cậu như là bị nghẹn một chút, trên mặt hiện lên chút tầng đỏ ửng mỏng manh.

Tôi sợ cậu thật sự giận, liền lập tức chuyển dời đề tài: “Vậy em nói anh nghe một chút về công việc của bọn em a.” Tôi trước kia hầu như chưa bao giờ hỏi về vấn đề này.

“Ân.” Sau đó cậu kể cho tôi nghe một câu chuyện cũ thần kỳ rất dài lại rất cô độc.

Chúng tôi đều không hề nhắc tới chuyện kia … cái kết của thế giới liệu có thể buông xuống hay không.

Có lẽ do may mắn, hoặc do chúng tôi đều không muốn phá hỏng thời khắc này.

Day 68.

Atami: Một ngày vừa ngọt ngào, vừa hơi buồn nhỉ?

69.

Cố gắng không quan tâm không thể thay đổi kết cục của bất cứ sự việc nào, bất luận cố gắng đến cỡ nào.

Cho nên chúng tôi không thể không đối mặt một sự thật, chính là tình yêu của chúng tôi vẫn có thể làm thế giới huỷ diệt.

Toàn thế giới đều trở nên lạnh lẽo.

Tuy rằng cảnh tuyết rất có không khí lãng mạn, nhưng nó không cách nào làm rạng rỡ tình yêu. Đầu tiên, nó là một hồi thiên tai sẽ hại chết mọi người, cấp đông trái đất thành trái băng lớn, tiếp theo, quên đi cái ý tưởng lãng mạn, nó lại là một bằng chứng sự thật còn ảm đạm gấp nhiều lần màu sắc của mình… Đoạn tình yêu này không thể không chấm dứt.

Tiếp nhận sự thật rất khó sao? Không hề, gần bảy mươi ngày kiến thiết tâm lý có lẽ đều vì ngày hôm nay.

Chúng tôi cuộn trên ghế sô pha cả một đêm, xem hết hoàn chỉnh một bộ phim về vượt thời không, nắm tay nhau đến tận khi cánh tay tê rần, cậu chỉ cần phát biểu bất cứ một bình luận trào phúng lại đáng yêu nào tôi liền hôn hai má cậu, tôi âm thầm ý đồ hôn lên mỗi khoả tàn nhang trên gò má cậu. Tận đến khi chúng tôi phát hiện hừng đông thật doạ người, dưới lầu một mảnh tuyết trắng mờ mịt, tôi đương hạnh phúc đến không thể tự kiềm chế được.

Sau đó thì sao? Tôi cảm thất tuy mình còn ở trong nhà, bên cạnh có bạn trai ấm áp, nhưng linh hồn tôi đã bị ném ra ngoài cửa, phủ kín một vốc lại một vốc tuyết, làm thành một người tuyết bi thương

Ai cũng không được, kể cả cậu cũng không được, tôi chỉ có thể một mình.

“Khởi động lại cũng chẳng thể thay đổi được gì. Cho dù khởi động lại vẫn sẽ gây ra tận thế.” Lời cậu nghe bình tĩnh mà lại tuyệt vọng, “Có lẽ, có lẽ em chỉ có thể xin về hưu thôi.”

Làm đặc công thời không là như thế nào đâu? Em từ nhỏ tồn tại chính vì phần công việc này, em không có gia đình, không có bằng hữu, không có mối liên hệ nào, cứu vớt sinh mạng, cứ vớt thế giới, chỉ là chẳng có gì thuộc về chính mình. Cậu không phải đặc công thời không duy nhất, những đặc công thời không trước đó vì nhiều loại nguyên nhân mà rời khỏi cương vị, bọn họ có một cơ hội có thể thực hiện một nguyện vọng… một nguyện vọng khi về hưu.

Nhưng là, sau khi về hưu họ sẽ đi đâu? “Em không biết.” Cậu cau mày nói với tôi như vậy.

Nếu như công việc chính là sinh mệnh của em, như vậy về hưu xong sẽ như thế nào đây?

“Không, không được, tuyệt đối không được.”

“Có lẽ đây chính là thời không của em. Chúng ta không có biện pháp nào khác.”

“Không được, nếu như em…” Tôi không nói nên lời từ kia, từ được tạo thành từ lưỡi hái và mũ trùm đầu, một từ đáng sợ, “… biến mất thì làm sao được.”

“Vì anh, không sao cả. Anh sẽ nhớ rõ em mà không đúng sao?”

“Không, chuyện đó không giống như vậy.”

Tôi nhìn cậu, những tàn nhan thật nhỏ bé cùng cặp mắt sáng rỡ kia, sự vật xinh đẹp nhất tôi từng sở hữu. Tôi đột nhiên nhớ tới, lối thoát. Có lẽ tôi vốn không có cơ hội hôn lên mỗi tàn nhang của cậu.

“Khiến anh quên đi ngày hôm qua, cả hôm nay nữa, quên rằng đã yêu phải em. Chúng ta tiếp tục tất cả chuyện này, tìm kiếm một lối thoát.” Ý tưởng này hình thành nhanh chóng đến nỗi như nổ tung, lại mãnh liệt, nhưng thốt khỏi miệng lại gian nan như vậy.

Cảm giác này như là tôi phản bội người tôi yêu thương.

“Em đáp ứng anh, đừng hứa bất kỳ nguyện vọng về gì cả. Em cam đoan đi.”

“Em cam đoan.”

Cậu đáp ứng thật sự rẩt nhanh rất dứt khoát, tôi hi vọng tôi có thể tin tưởng cậu. Nhưng sự thật là tôi căn bản sẽ không nhớ được cam đoan này, khiến tôi lại không cách nào hoàn toàn yên tâm. Tôi chỉ có thể nhìn cậu thật sâu thật sâu thật sâu thật sâu, tựa như đây chính là lần cuối cùng tôi có cơ hội được gặp cậu.

“Mai gặp, Alex.”

“Mai gặp, Henri.”

“Anh yêu em.”

“Được rồi, em không thể nói là em cũng yêu em, bởi em yêu anh.”

Alex… lúc nầy là nói tiểu gia hoả trắng trắng trong phòng thí nghiệm kia… cực kỳ không am hiểu đi mê cung. Giống như nó mỗi ngày đều sẽ quên mất mê cung mà mình vẫn đi hết mỗi ngày.

Thế nhưng cuối cùng, nó nhất định đi đến điểm cuối, vui vẻ ôm khối phomai cắn, chỉ là chậm hơn một chút so với Dean thông min.

Tuy rằng nó chẳng nhớ rõ bất cứ cái gì, nhưng nó vẫn sẽ đến được nơi.

Day 69.
Bình Luận (0)
Comment