Edit + Beta: Vịt*** Hôm qua tui bận nên hôm nay tui đăng bù các cô ạ:D Mà hình như các chương sau tác giả tăng số word từng chương thì phải TT_TT chương này cũng dài hết hồn luônGiữa những câu chữ trong tin sốt dẻo này ý chỉ Thẩm Gia Ngôn và Trương Tam Lỗi có quy tắc ngầm, sau đó cũng có mục đích tiến hành khống bình luận, không ngoài ý muốn là châm chọc của fan Chu Tầm Chi, ủy khuất khóc lóc kể lể Tân Nguyên bất công đối với Chu Tầm Chi như thế nào, mắng hết sức khó nghe.
Thẩm Gia Ngôn lập tức tới công ty, Mạnh Giản Minh nói: "Bức ảnh là chuyện lúc nào?"
"Khoảng đầu tháng 6, em hồi đó vẫn dưới tay Tôn Cường, hắn nói với em bộ phim kia của Trương Tam Lỗi Chu Tầm Chi không diễn nữa để cho em đi tới tranh thủ chút cơ hội, em liền đi qua."
Mạnh Giản Minh gật gật đầu: "Bức ảnh không thể nào là Trương Tam Lỗi chụp, cậu còn nhớ rõ hiện trường còn có ai không?"
Ngoại trừ nhân viên làm việc, Thẩm Gia Ngôn nhớ còn có Thẩm Thừa Vũ và đám phú nhị đại kia, Tạ Kế Hiên cũng ở đó. Nếu thật sự bàn về khả năng, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy có khả năng nhất là người nào đó trong đám Thẩm Thừa Vũ chụp đuợc hình.
Nhưng là ai đây?
Cái này rõ ràng không thoát được liên quan với Chu Tầm Chi, nhưng lại không tìm được chứng cớ chứng minh có liên quan tới hắn. Loại tin vịt này đều là lấy tiền làm việc, hiển nhiên có người tiến hành cạnh tranh không công bằng, lựa chọn thủ đoạn hèn hạ, cũng may dưới quan hệ xã hội của Tân Nguyên, thế cục có thu liễm.
Fan Chu Tầm Chi mắng tơi tả, fan Thẩm Gia Ngôn cũng rất cấp lực.
Bọn họ tin tưởng thần tượng 5 năm đều không có tiếng tăm gì, không thể nào vì một bộ phim mạng tầm thường kia làm quy tắc ngầm. Hơn nữa chỉ là một tấm hình có thể chứng minh cái gì, không phải ảnh giường chiếu, cũng không phải đi khách sạn bị tóm được, làm loại chuyện như thật mà không này chứng tỏ rằng là muốn bôi nhọ chứ sao.
Fan Chu Tầm Chi liền mắng không có lửa làm sao có khói, hang rỗng không có gió, giới giải trí còn không phải chính là chút chuyện kia, đừng giải thích càng bôi càng đen.
Thẩm Gia Ngôn cũng không quan tâm bọn họ nói như thế nào, chỉ là sợ có ảnh hưởng đối với phim truyền hình, Mạnh Giản Minh không để cho cậu đáp lại, cậu chỉ có thể ngậm miệng theo dõi, hi vọng tình thế nhanh chóng lắng lại.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Giản Minh, Thẩm Gia Ngôn ở trên hành lang gặp được Chu Tầm Chi.
Chu Tầm Chi thoạt nhìn hết sức hăm hở, gần đây cầm được phát ngôn của một nhãn hiệu nổi tiếng nước ngoài nào đó, mặc trên người chính là bộ mới nhất của nhãn hiệu, áo khoác đo người đặt làm riêng làm tôn lên phong thái nổi bật của hắn. Thẩm Gia Ngôn lúc này mặc áo bông béo ú, so với Chu Tầm Chi gọn gàng xinh đẹp, giống như đi nhầm cửa.
"Sư huynh." Chu Tầm Chi tâm tình tốt chào hỏi: "Đã lâu không gặp, anh gần đây đang làm gì?"
Cậu nói xem? Thẩm Gia Ngôn không có tâm tình gì phản ứng đến hắn: "Không làm cái gì chỉ ở nhà."
"Tốt thật á." Chu Tầm Chi lộ ra vẻ mặt hâm mộ: "Không giống em, ngày ngày chạy ngược chạy xuôi mệt như chó, chuyện gì cũng phải tự mình làm, bỏ con không nhân quyền a."
Còn không phải cậu tự làm, Thẩm Gia Ngôn không nói tiếp, Chu Tầm Chi lại không buông không tha: "Anh đây là béo sao anh Thẩm, em làm sao thấy anh có bụng nhỏ rồi." Hắn nhìn trên dưới đánh giá: "Anh Mạnh không có yêu cầu cân nặng với anh sao? Hay là nói anh cảm thấy chỉ cần công ty lăng xê, nằm cũng có thể thắng em sao?" Chu Tầm Chi nói trong mắt lộ ra mấy phần tức giận và đố kỵ, lại rất nhanh che giấu được, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Thẩm Gia Ngôn nắm chặt áo bông, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian nữa: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chưa từng có ý tứ muốn tranh cao thấp với cậu."
"Đây là xem thường ý tứ của em sao?" Chu Tầm Chi cười lạnh: "Châm ngôn nói thật hay, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Tân Nguyên bây giờ không chào đón em, phủng anh trong lòng bàn tay, cảm thụ của anh em hoàn toàn có thể lĩnh hội, dù sao anh hiện tại chính là em đã từng."
"Anh cứ việc đắc ý, em rất tò mò anh có thể đắc ý thời gian bao lâu."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Dù sao cũng khẳng định thời gian đắc ý của tôi dài hơn cậu."
Biểu tình Chu Tầm Chi lạnh xuống, giống như là bị đâm đau. Thẩm Gia Ngôn không thích đấu võ mồm với loại người này, không biết làm sao Chu Tầm Chi chính là không buông tha mình. Cậu 5 năm trải qua thế nào, không có một tâm thái tốt còn không phải bị tức chết, Chu Tầm Chi tìm cậu không thoải mái thuần túy lãng phí sức lực.
Chu Tầm Chi đột nhiên cười: "Em nhưng không cảm thấy Tạ Kế Hiên là một người trường tình."
Dứt lời nghênh ngang rời đi, trong lòng Thẩm Gia Ngôn một trận chán ghét, hóa ra hắn cho rằng mình sở dĩ có thể được lăng xê là bởi vì leo lên giường Tạ Kế Hiên. Đây đều là cậu tự kiếm được được chứ, Thẩm Gia Ngôn thật sự có chút tức giận, Chu Tầm Chi nghĩ như vậy, những người khác của Tân Nguyên thì nghĩ thế nào đây, đều cho rằng cậu có quan hệ với Tạ Kế Hiên?
Mặc dù quả thật có chút quan hệ như vậy.
Lúc Thẩm Gia Ngôn đi tới cửa, nhìn thấy ngoài cửa đi vào một người đàn ông khoảng 50 tuổi, bên cạnh đi theo một bảo tiêu. Người trung niên này mặt mũi giống như đã từng quen biết, thoạt nhìn cực kỳ quen mắt, Thẩm Gia Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên toát ra thân ảnh Tạ Kế Hiên.
Tạ Kính Đông trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc tổng tài ra, Tạ Kế Hiên đầu cũng không ngẩng, "Có hẹn trước không?"
Tạ Kính Đông lạnh mặt: "Ta là cha con, phải hẹn trước cái gì?"
"Con bận quá, cha có việc gì sao?" Tạ Kế Hiên ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên sofa, mặc dù là cha con, nhưng không có một chút cảm giác thân cận. Tạ Kính Đông nhìn bốn phía phòng làm việc của anh: "Con hồi đó nói mình muốn sản nghiệp nước ngoài, ta cho con rồi, những thứ đó đều là phần chính của Tạ gia, đủ để cho con ở Tạ gia đứng vững gót chân."
"Là cha có lỗi với con, mấy năm nay cha tận lực đền bù cho con, con làm gì với cha cũng được, nhưng Hồng Phi vô tội. Con về nước cướp công ty của nó, có thể, cha cái gì cũng sẽ không nói, nhưng làm người không thể đuổi tận giết tuyệt, con còn muốn ép tới nó ngồi tù, đây không phải quá đáng?"
Tạ Kính Đông một phen nói xong, liên tục thở dài, Tạ Kế Hiên lẳng lặng nhìn, "Cha cũng biết hai chữ quá đáng viết như thế nào sao?"
Tạ Kính Đông ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm, ông biết đứa con trai này khó đối phó, trước kia còn tốt chút, sau khi về nước càng thêm không để ông vào trong mắt.
"Cha nếu biết viết như thế nào, thì nên biết con làm một chút cũng không quá đáng." Tạ Kế Hiên để bút xuống, dựa trên lưng ghế: "Một phần của Tạ gia một sợi lông đều là thuộc về con, Tân Nguyên cũng là của con, con chỉ là từ trong tay Tạ Hồng Phi cầm về thứ vốn nên thuộc về con, không cần nhận được cho phép của bất cứ ai."
"Mặc kệ con chấp nhận hay không, Hồng Phi cũng là con của ta."
Tạ Kế Hiên gật đầu: "Là con của cha, nhưng không phải con của Tạ gia."
Tạ Kính Đông đã sớm lĩnh hội sự lợi hại của đứa con trai này của ông, xung đột chính diện đối với ông không có bất kỳ chỗ tốt nào, ông nhẫn nại: "Ta hôm nay tới không phải vì tranh luận điều này với con, ta muốn bảo con thả nó ra."
Tạ Kế Hiên lãnh ngạnh không chịu thua: "Con cũng không phải cảnh sát."
Đây là nói rõ không hợp tác. Tạ Kính Đông cắn răng, "Đừng quên quy củ của Tạ gia, con thích đàn ông có thể, nhưng nhất định phải lưu lại đời sau cho Tạ gia, nếu không Hồng Phi có thể tiếp nhận, nó có một đứa con 3 tuổi con cũng biết a."
Tạ Kế Hiên hiểu ý tứ của ông. Nếu như chờ anh sau này già rồi không có đời sau thừa kế Tạ gia, vậy Tạ gia chính là của Tạ Hồng Phi.
Tạ Kính Đông biết Tạ Kế Hiên thích đàn ông, cũng biết anh có tinh thần khiết phích, con cái đời này e rằng không sinh được. Ông dù gì cũng có át chủ bài như vậy ở tay, cho nên không phải sợ Tạ Kế Hiên như vậy, nếu muốn ông im lặng không ép anh sinh con, vậy thì đừng chọc đến ông.
Nhìn Tạ Kế Hiên tựa hồ đang suy nghĩ, Tạ Kính Đông tìm về chút mặt mũi, hừ một tiếng: "Con suy nghĩ thật kỹ, đừng làm chuyện không có lợi với mình, mau thả Hồng Phi ra, đối với mọi người đều tốt."
Thẩm Gia Ngôn dựa theo ý tứ của Mạnh Giản Minh, hai hôm nay không lên mạng cũng không nhận điện thoại lạ gọi tới, yên lặng ở nhà. Khoảng thời gian này tới nay, cũng không biết là ảo giác của cậu hay là thế nào, cảm giác bụng lại trở nên lớn, hơn nữa bụng còn trở nên mềm nhũn, cậu nhàn rỗi không có chuyện gì liền vuốt ve thịt mềm trên bụng, thỉnh thoảng vật nhỏ còn đá một cái, tay cậu sờ tới đâu, nhóc con có thể nhấc tới đó, còn có ý nghĩa hơn trêu mèo.
Hiện tại mặc quần áo vào còn có thể che đậy, cởi quần áo ra thì thật sự rất kỳ, rõ ràng tứ chi rất gầy gò, nhưng bụng bia tương đối khả quan. Lúc Thẩm Gia Ngôn ngồi trên sofa xem TV, cảm giác mình giống như bọc dưa hấu, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhóc con liền sẽ đáp lại cậu, rất có ý tứ.
Cha con chơi vui vẻ, lúc Tạ Kế Hiên đi vào vừa hay nhìn thấy một màn này, Đổng Hạ Lãng phía sau ôm một hòm đồ to, dùng sức vươn cổ nhìn trong nhà, "Anh Thẩm, em mang đồ tới cho anh nè."
Thẩm Gia Ngôn nghe tiếng, vội vàng mặc áo bông vào, áo bông này là cậu mua trên mạng, đặc biệt mềm mại, mặc vào là có thể chen kín bụng.
Đổng Hạ Lãng đặt đồ trên bàn trà, móc ra một sản phẩm tiếng nước ngoài, tiếng Thái, tiếng Pháp, tiếng Anh gì đó, chai chai lọ lọ, chất đống một bàn. Thẩm Gia Ngôn nhìn không hiểu: "Những thứ này làm gì? Ăn sao?"
"Có ăn, có bôi." Đổng Hạ Lãng cũng nhìn không hiểu: "Những cái này đều là Tạ tổng mua cho anh."
Tạ Kế Hiên đi công tác hơn 1 tuần, sáng nay mới về, Thẩm Gia Ngôn vừa nghe Tạ Kế Hiên mua, biết đại khái những thứ này để làm gì, có lẽ là chuẩn bị cho nhóc con ra đời.
Đổng Hạ Lãng cầm lấy một cái bình màu vàng nói: "Em làm sao thấy giống sữa bột em uống hồi bé?"
Thẩm Gia Ngôn vừa nhìn, vỏ ngoài bình treo một tấm ảnh trẻ con, thoạt nhìn cũng không giống sữa bột. Thẩm Gia Ngôn có lệ nói: "Hẳn là sản phẩm chăm sóc sức khỏe."
"Anh Thẩm anh vẫn dùng sản phẩm chăm sóc sức khỏe sao." Đổng Hạ Lãng muốn nói lại thôi: "Nghệ sĩ quá mập không tốt đâu, em thấy anh đều có bụng bia rồi."
Thẩm Gia Ngôn "Phì" một tiếng bật cười, không trách được y cho tới bây giờ cũng không biết nam giới cũng có thể sinh con, hóa ra là bị bụng bia che dấu sao? Thẩm Gia Ngôn nhớ tới Mạnh Giản Minh còn muốn yêu cầu cậu trong một tháng giảm xuống, không cần giảm, chờ sau khi nhóc con sinh ra, cậu vẫn là Thẩm Gia Ngôn anh tuấn tiêu sái kia.
"Đúng rồi, anh Thẩm, anh biết không, Chu Tầm Chi đột nhiên yêu cầu hủy hợp đồng với Tân Nguyên." Đổng Hạ Lãng nói: "Nghe nói phí hủy hợp đồng hơn mười triệu đấy."
Thẩm Gia Ngôn hai hôm nay không để ý chuyện bên ngoài, một chút cũng không biết chuyện này, cậu kinh hãi: "Chuyện khi nào?"
"Ừm, hôm qua." Đổng Hạ Lãng hồi báo tin tức mình nghe nói cho Thẩm Gia Ngôn: "Làm ầm ĩ với chú Mạnh, nói công ty lăng xê anh chèn ép hắn, ăn tươi nuốt sống, dù sao cũng là lời khó nghe, còn nói xấu anh quy tắc ngầm, chú Mạnh dạy dỗ hắn một trận."
Thẩm Gia Ngôn cũng không quan tâm Chu Tầm Chi ở sau lưng nói cậu thế nào, "Phí hủy hợp đồng hắn tự đưa sao?"
Đổng Hạ Lãng tiến tới bên cạnh cậu: "Nghe nói hắn tìm được nhà dưới, phí hủy hợp đồng có người móc cho."
Cũng đúng, Chu Tầm Chi mới sẽ không làm mua bán lỗ vốn, chuyện hủy hợp đồng này nhìn rất kích động, nhưng Thẩm Gia Ngôn cảm giác hắn đã sớm làm xong tính toán, nói không chừng phim mới chính là nhà dưới liên hệ cho hắn. Tiểu sư đệ này, đầu óc linh quang vô cùng, hễ ngửi được chút hơi thở bất lợi với mình, liền bắt đầu mưu kế, không trách được dám giấu công ty tự mình nhận phim, hóa ra là có núi dựa.
Đổng Hạ Lãng nhìn thấy Tạ Kế Hiên đi ra ngoài, nhanh nhẹn đứng lên, cười nói: "Vậy em đi trước."
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy y cười tới ý vị thâm trường, muốn giải thích, lại không cách nào, đều ở cùng một chỗ rồi, đây không phải càng giải thích càng đen sao, hơn nữa lúc ở trụ sở phim ảnh, còn bị trợ lý này của cậu bắt gặp hai người ngủ trên một cái giường...... Thôi vậy, đi một bước nhìn một bước đi.
Tạ Kế Hiên cất đồ, Thẩm Gia Ngôn hỏi: "Bảo bảo ăn nhiều như vậy sao?"
"Mấy thứ này đều là phần hai người của cậu và bảo bảo." Tạ Kế Hiên đặt đồ vào trong tủ, Thẩm Gia Ngôn nhìn chằm chằm vào vai anh lúc đặt đồ, thật là mỗi lần nhìn đều phải cảm thán, đôi vai rộng rãi này thật lợi hại. Làm một người đàn ông cậu rất hâm mộ, loại sức lực và cảm giác an toàn này thật tuyệt.
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu nhìn cậu, Thẩm Gia Ngôn vội vàng hoàn hồn, cậu không nghĩ tới Tạ Kế Hiên cũng chuẩn bị phần của cậu, muốn nói sinh con xong hai người sẽ ly hôn, không cần vì cậu phiền hà như vậy, đột nhiên cảm thấy nói không nên lời, lời đến khóe miệng lại thu lại.
"Chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp cũng mời, bảo mẫu và người giúp việc đều có, tuần sau chúng ta liền dọn đến nhà mới."
"Còn phải dọn nhà hả?"
"Nơi này biện pháp an ninh không được, tới lúc đó bảo bảo ra đời, không có cách nào đảm bảo anh toàn của các cậu." Tạ Kế Hiên thẳng người lên, Thẩm Gia Ngôn đột nhiên phát hiện, người này cao hơn cậu một chút.
Kỳ thực Thẩm Gia Ngôn muốn nói chính là, an toàn của cậu không cần đảm bảo, dù sao sau khi bảo bảo ra đời, bọn họ cũng sẽ tách ra.
Tạ Kế Hiên ôm cánh tay, mong đợi trong ánh mắt vẫn chưa tản đi, mặt không biểu tình cậu: "Cậu không muốn sao?"
Thẩm Gia Ngôn cảm thấy nếu cậu nói không muốn, Tạ Kế Hiên nói không chừng sẽ len lén rơi nước mắt, cười nói: "Không có, tôi chỉ hỏi tí thôi."
Tạ Kế Hiên vừa ý, tiếp tục cần cù bày đặt đồ dinh dưỡng dự trữ của hai cha con.
Tân Nguyên bên này, Mạnh Giản Minh vốn chỉ cho Thẩm Gia Ngôn 10 ngày nghỉ, kết quả nửa tháng, Thẩm Gia Ngôn vẫn ở nhà. Hiện tại loại tình huống này, Mạnh Giản Minh chỉ có thể trước tiên để mặc cậu, xử lý chuyện Chu Tầm Chi trước.
Đổng Hạ Lãng 3 ngày 2 đầu chạy về phía nhà Thẩm Gia Ngôn, mang đến tin tức trực tiếp cho Thẩm Gia Ngôn.
Đối với Chu Tầm Chi, Tân Nguyên một chút cũng không nhượng bộ, phí hủy hợp đồng 1500 vạn một phần cũng không thể thiếu. Đừng thấy Tân Nguyên đòi nhiều, Chu Tầm Chi vừa mới ký ba năm, 2 năm đầu Tân Nguyên đập đống tiền lên người hắn, tuyệt đối không ít hơn phí hủy hợp đồng 1500 vạn. Hơn nữa, ở giới giải trí, quan trọng hơn tiền là nhân mạch, Chu Tầm Chi thông qua nhân mạch trên tay Tân Nguyên mới là đáng giá nhất, mà hắn đi lần này, mấy con đường phát tài ẩn núp này cũng đều sẽ chạy theo hắn.
Giết gà dọa khỉ, chính là muốn cho các nghệ sĩ khác xem xem, Tân Nguyên cũng không phải là ăn chay.
1500 vạn, Chu Tầm Chi giao được, nhưng hắn không muốn ra máu vô ích. Trước khi đi, còn mở livestream, phỏng vấn trực tiếp, dùng sức bôi nhọ Tân Nguyên, tiếp đó là Thẩm Gia Ngôn. Mắt thấy chính là muốn đánh đến cùng với Tân Nguyên, Thẩm Gia Ngôn hết sức tò mò, núi dựa sau lưng Chu Tầm Chi rốt cuộc là ai, dám kiêu ngạo như vậy.
Ba tiết mục này của Chu Tầm Chi mang theo xảo diệu thập phần, mặc dù ngoài mặt bôi đen Tân Nguyên, trên thực tế hung hăng giẫm Thẩm Gia Ngôn một cái. Vốn trên mạng lan truyền Thẩm Gia Ngôn quy tắc ngầm thượng vị, cái này giống như càng thêm xác thực chuyện này.
Trong miệng hắn, Thẩm Gia Ngôn cấu kết tổng tài Tân Nguyên Tạ Kế Hiên, leo giường thượng vị, ghen ghét hắn nổi tiếng, thổi gió bên gối cướp hết tài nguyên của hắn, chèn ép hắn, đưa hắn vào đường cùng, mới bất đắc dĩ đề xuất hủy hợp đồng. Kết quả Tân Nguyên ăn tươi nuốt sống, sư tử ngoạm cư nhiên đòi 1500 vạn, quả thực mất trí.
Người ngồi trong nhà nồi từ trên trời tới. Không cần nghĩ, hiện tại trên mạng khẳng định càng hăng say bôi đen cậu. Đổi lại người khác, nhất định phải sợ tới không ngủ được, nhưng Thẩm Gia Ngôn muốn ngủ không chịu được, vừa đến giờ, giống như là mở ra chốt mở ngủ tự động, nhóc con muốn ngủ thì cậu phải ngủ.
(nồi: việc xấu)Ngày cuối cùng tuần này, lão thái thái Thẩm gia tới đại thọ, Thẩm Gia Ngôn không thân thiết với bà, cũng không làm sao thân thiết với người Thẩm gia. Nhưng những người này bình thường không nhớ đến cậu, vừa tới sinh nhật gì đó đều phải thông báo cậu. Thẩm Gia Ngôn 8h dậy, thu thập xong 9h lên đường, Tạ Kế Hiên nhất định muốn cậu mang theo Đổng Hạ Lãng, Thẩm Gia Ngôn không có biện pháp, mang theo trợ lý về nhà chúc thọ.
Thẩm lão thái thái năm nay 78, hai con gái 1 con trai, đều hôm nay về nhà sinh nhật cho bà. Lúc Thẩm Gia Ngôn đến, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong tiểu viện âm thanh nhao nhao truyền tới, xen lẫn âm thanh kêu khóc của trẻ con, hàng năm đều là như vậy.
"Tiểu Đổng, đợi lát nữa bọn họ hỏi cậu cậu không cần trả lời, tùy tiện ứng phó là được."
Đổng Hạ Lãng đáp ứng: "Em biết rồi anh Thẩm."
Dương Mạn Cầm và Thẩm Khởi Minh đã tới, người lớn lúc này đều ngồi trong phòng nói chuyện, Thẩm Gia Ngôn tới chỉ có mấy em trai em gái cùng tuổi chào hỏi, những người khác ôn hoà nhìn cậu một cái, ánh mắt đều ở trên người Thẩm Thừa Vũ và vị hôn thê của hắn Trịnh Hiểu Nam.
"Ngày kết hôn đã định, tháng 5 năm sau." Dương Mạn Cầm ngồi ở bên cạnh lão thái thái, mặt mày hồng hào, tươi tắn như hoa, đắc ý hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người. Thẩm Khởi Minh cũng đắc chí vừa lòng, ngồi cảm giác đều cao hơn người khác, tự tôn của nam giới phải nhận được thỏa mãn cực đại.
Lão thái thái cười: "Ta biết Tiểu Vũ là một đứa có tiền đồ." Lão thái thái thích có tiền đồ, trước kia biết Thẩm Gia Ngôn vào Tân Nguyên, còn thoải mái với cậu, sau đó thấy Thẩm Gia Ngôn không có thành tựu gì, nhìn cũng không nhìn Thẩm Gia Ngôn một cái.
Thẩm Gia Ngôn tiến lên đưa máy xoa bóp lưng eo cho lão thái thái, lão thái thái nhìn một cái, không có hứng thú nhận lấy, trong miệng cắn hạt dưa: "Tiểu Vũ hồi bé nhìn gầy còm, ai có thể nghĩ tới hiện tại nó có tiền đồ nhất chứ, lúc nhỏ nhìn thật sự không được, vẫn là trưởng thành mới biết được ai tài giỏi nhất."
Cô bác xung quanh đều gật đầu, nghe nói Trịnh Hiểu Nam là phú nhị đại đấy, trong nhà có công ty lớn, Thẩm Thừa Vũ cưới thiên kim, sau này ăn uống không lo, cuộc sống thật tốt. Nghĩ như vậy, liền không thể không so sánh với Thẩm Gia Ngôn. Nghe Thẩm Thừa Vũ nói, Thẩm Gia Ngôn làm quy tắc ngầm gì đấy, leo giường ông chủ bị truyền ra ngoài, danh tiếng đều thối.
Ai u, tiếp tục nhìn Thẩm Gia Ngôn, trong mắt những người này mang theo ý tứ khinh bỉ, cũng không hứng thú đáp lời cậu. Danh tiếng xấu, sau này đâu còn làm tiếp được, bọn họ cũng không muốn dính tanh đầy người.
Thẩm Gia Ngôn ở trong giới giải trí sờ bò lăn đánh nhiều năm như vậy, đâu cảm giác không được nhân tình lạnh ấm. Cũng không ở trong phòng bị ghẻ lạnh, đi ra ngoài nói chuyện với em trai em gái.
Đổng Hạ Lãng nhìn ra những người này không thích phản ứng Thẩm Gia Ngôn, trong lòng rất tức giận, không đáng giá thay Thẩm Gia Ngôn, "Anh Thẩm, anh tại sao tới nơi này ạ?"
Thẩm Gia Ngôn không sao cả: "Nhân tình luôn phải làm, bằng không rơi vào trong tay người khác là nhược điểm."
Đổng Hạ Lãng vừa nghĩ cũng đúng, Thẩm Gia Ngôn hiện tại ở giới giải trí, không thể so với nơi bình thường, một cái không tốt sẽ bị netizen đánh dẹp, làm việc nhất định phải cẩn thận. "Vẫn là anh Thẩm lợi hại."
Thẩm Gia Ngôn cười cười. Lúc này, bác gái của Thẩm Gia Ngôn từ trong nhà đi ra ngoài, gọi: "Thiến Thiến, vào nhà nói chuyện với anh Tiểu Vũ."
Thiến Thiến không muốn: "Con muốn chơi với anh Gia Ngôn."
Bác gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tới đây túm lấy cánh tay Thiến Thiến, "Ngứa da phải không?" Có lệ nói với Thẩm Gia Ngôn: "Các cháu chơi nhé, ta dẫn nó vào nhà." Vừa đi vừa nói: "Mày không có mắt à, không thấy anh chị mày đều ở bên trong chơi với anh Tiểu Vũ của mày sao, ở đây xem náo nhiệt gì." Cũng không sợ Thẩm Gia Ngôn nghe thấy.
Đưa xong quà, Thẩm Gia Ngôn cũng không định ăn cơm, nói tạm biệt với lão thái thái. Lão thái thái ngay cả lời giữ người cũng không có, gật gật đầu liền để Thẩm Gia Ngôn đi.
Sáng thứ 2, Thẩm Gia Ngôn cùng Tạ Kế Hiên dọn nhà, chuyển vào trong một biệt thự lớn.
Khu dân cư xa hoa cao cấp, bảo an hạng nhất, Thẩm Gia Ngôn nhà quê lên tỉnh, nhìn không khép miệng lại được. Biệt thự lớn 3 tầng, thiết kế kiểu Bắc Âu thuần chất, lầu 1 còn có lò sưởi trong tường. Lên lầu hai, chính là phòng ngủ của bọn họ. Có tiền chính là tốt, Thẩm Gia Ngôn vừa nhìn vừa cảm thán, phòng chủ có phòng vệ sinh phòng để quần áo, ghép lại lớn hơn cả cái phòng thuê nhỏ kia của cậu.
Bên cạnh phòng ngủ chính là phòng của bảo bảo, giường nhỏ quần áo nhỏ của bảo bảo đều mua xong rồi, tất cả thứ cần thiết đều đầy đủ. Trên mặt đất trải thảm mềm mại, Tạ Kế Hiên giới thiệu, đây là bện thủ công, ngay cả giường nhỏ cũng là chế tạo thủ công, Thẩm Gia Ngôn nhìn nói không ra lời.
Nhìn ra được, Tạ Kế Hiên thật sự yêu con mình, Thẩm Gia Ngôn coi như là triệt để yên tâm.
"Tôi ở đâu hả?" Thẩm Gia Ngôn đi dạo một vòng không thấy chỗ ngủ của cậu, nhịn không được hỏi.
Tạ Kế Hiên dừng lại, mặt không biểu tình nói: "Phòng ngủ chính."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Không có chỗ khác sao?"
Tạ Kế Hiên lắc lắc đầu: "Chỗ nhỏ, chỉ có 2 phòng ngủ, cậu trước chấp nhận chút đi."
"......"?? Nhỏ sao??
Thẩm Gia Ngôn nhìn từng cánh cửa lầu trên lầu dưới nói: "Đó không phải đều là phòng sao?"
Tạ Kế Hiên nói: "Đều trống, sau khi mua biệt thự, tôi chỉ còn lại tiền mua 1 cái giường."
"......"
Thẩm Gia Ngôn cứ như vậy tiến vào phòng ngủ chính, người giúp việc mang toàn bộ đồ đi vào, kết quả phòng để đồ quá lớn, quần áo của cậu ngay cả 1 phần trăm cũng không để đầy, nhìn kỳ cục. Còn có từng dãy ngăn kéo đựng đồng hồ, Thẩm Gia Ngôn ngượng ngùng đặt cái đồng hồ 2000 đồng của mình vào.
Cậu đứng ở một bên nhìn thư ký Hoàng treo tây trang cho Tạ Kế Hiên, chỉ thấy thư ký Hoàng tay chân thuần thục treo tây trang thủ công dựa theo màu sắc thời tiết. Lại đổi một tủ quần áo khác, treo áo sơ mi dựa theo mùa màu sắc. Lại xoạt xoạt xoạt thu dọn cà vạt, xếp từng đôi giày da vào trong tủ giày.
Tiếp theo, đựng đầy mặt đồng hồ, lại sắp xếp khuy măng sét cài áo dây lưng, Thẩm Gia Ngôn nhìn vậy đủ rồi.
Chờ hắn thu dọn xong, Thẩm Gia Ngôn nằm bò trên quầy thủy tinh nhìn đồng hồ, làm một người đàn ông, Thẩm Gia Ngôn cũng thích mấy thứ như đồng hồ đeo tay, có lẽ cũng giống như phụ nữ thích châu báu trang sức. Bất quá cậu biết ít, chỉ biết mẫu hãng đồng hồ mọi người đều biết. Tạ Kế Hiên chỗ này nhưng nhiều lắm, cũng không thấy nhãn hiệu đồng hồ cậu nói ra miệng được, căn bản đều là cậu không biết.
Nhưng vừa nhìn đã không rẻ, rất đắt. Thẩm Gia Ngôn không dám cầm, Tạ Kế Hiên không biết lúc nào từ phía sau cậu đi tới, kéo ngăn kéo ra cầm một cái đưa cho Thẩm Gia Ngôn.
Thẩm Gia Ngôn không dám nhận: "Tôi sợ làm hỏng."
"Cho cậu." Tạ · mua xong biệt thự lớn tiền còn lại chỉ đủ mua một cái giường · Kế Hiên hào khí nói.
Thẩm Gia Ngôn nhưng không dám nhận: "Cái này đắt lắm đi."
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy còn có một cái giống y sì, Tạ Kế Hiên nói: "Mua một tặng một, cậu đừng nghĩ nhiều."
"......" Nhãn hiệu đồng hồ gì còn lưu hành mua một tặng một??
Lúc này phim truyền hình Thẩm Gia Ngôn vừa vặn kiếm được một khoản, cũng là đàn ông ưỡn ngực ngẩng đầu, lập tức liền nói: "Bao nhiêu tiền tôi trả lại cho anh."
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Cũng chỉ 1 phần 3 phí diễn xuất của cậu."
"......"
Không thể làm bạn.
"...... Có thể trả góp không?"
Dưới lầu đầu bếp đã nấu xong cơm, trong bụng Thẩm Gia Ngôn có nhóc, thích ăn chua, nhìn thấy mì gà chua cay nước miếng chảy ròng ròng. Một hơi ăn 2 bát, Tạ Kế Hiên hỏi cậu có hài lòng không, Thẩm Gia Ngôn đâu còn không hài lòng, "Ăn ngon quá!"
Tạ Kế Hiên thế là nói với thư ký Hoàng: "Vị sư phụ Tống này."
Thẩm Gia Ngôn mới biết được, hóa ra đây là khảo hạch, cậu là người chấm, nếu cậu nói không ngon, vị sư phụ Tống này sẽ phải mất chén cơm.
Tạ Kế Hiên, thật sự rất nghiêm khắc.
Hai tiếng sau, mới là bữa trưa chính thức.
Thẩm Gia Ngôn cơm nước xong, nằm trên sofa ngay cả lên lầu cũng cảm thấy lao lực, nắm mắt nhớ lại bàn mĩ thực kia, không khỏi cảm thán, có tiền thật tốt.
Tạ Kế Hiên từ trên lầu đi xuống, Thẩm Gia Ngôn theo dõi anh cho dù ăn cơm rồi cũng eo phẳng gầy, cực kỳ buồn bực. Mà cậu, đừng nói ăn cơm, chính là chưa ăn cơm, cũng là bụng bia. Thẩm Gia Ngôn lộ ra ánh mắt tức giận, không phục xoa nhẹ hai nắm thịt mềm trên bụng, thấy Tạ Kế Hiên nhìn sang, vội vàng giả bộ ngủ.
Thẩm Gia Ngôn nghe được tiếng bước chân của Tạ Kế Hiên dừng ở bên cạnh cậu, nghĩ anh có phải muốn xem TV hay không, muốn tìm sofa ngồi, lúc đang muốn dậy nhường chỗ cho anh, phía trên lại có hơi thở dựa tới, nong nóng phun trên mặt Thẩm Gia Ngôn.
Thẩm Gia Ngôn không dám cử động, vừa khẩn trương nhịp tim có chút nhanh. Nhắm mắt lại cái gì cũng không thấy, chỉ cảm thấy hơi thở của Tạ Kế Hiên càng ngày càng gần, tận tới lúc Thẩm Gia Ngôn cảm thấy đã đáy, nếu như còn không ngừng —
Thẩm Gia Ngôn không dám thở mạnh, lúc đang không biết như thế nào cho phải, chuông cửa vang lên.
Tạ Kế Hiên dừng lại một giây, cuối cùng rời đi, Thẩm Gia Ngôn cũng vội vàng dậy, làm bộ bị chuông cửa đánh thức.
Tới là Mạnh Giản Minh, Thẩm Gia Ngôn đang muốn trốn, không biết làm sao Mạnh Giản Minh ánh mắt lợi hại, sớm đã nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn.
Thẩm Gia Ngôn cười cười xấu hổ, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Giản Minh không biết nói cái gì cho phải, lúc này là thật, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cậu giải thích với Mạnh Giản Minh thế nào đây, tựa hồ nghĩ như thế nào cũng là ngõ cụt.
"Tạ tổng, các anh......" Mạnh Giản Minh hồi lâu không hoàn hồn, chờ ai đó tới giải thích cho hắn. Nếu nói là bạn bè qua cửa, Thẩm Gia Ngôn làm sao mặc quần áo ở nhà? Không, đó kỳ thực là đồ ngủ đi?
Thẩm Gia Ngôn đang rầu rĩ, liền nghe Tạ Kế Hiên đơn giản rõ ràng nói: "Bọn tôi kết hôn rồi."
"!!"
"......"
Mạnh Giản Minh sợ ngây người, lúc này thật sự không hoàn hồn được. Thẩm Gia Ngôn nói: "Sao anh —"
"Đây là sự thật."
Hai người bỏ mặc Mạnh Giản Minh, Thẩm Gia Ngôn định phân rõ phải trái: "Không phải đã nói không nói cho ai khác sao?"
Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe lên, "Tôi quên rồi."
"......"
Thẩm Gia Ngôn đang suy nghĩ giải thích thế nào, liền nghe Mạnh Giản Minh như ở trong mộng mới tỉnh nói: "Các anh kết lúc nào?"
"Lâu lắm rồi, Tạ tổng vừa tới Tân Nguyên —"
Mạnh Giản Minh thu hồi bản kế hoạch làm sao xử lý tin đồn trên mạng trong tay, quả quyết nói: "Tôi đổi chủ ý, trực tiếp công bố việc cưới xin của các anh là được."
(Anh Mạnh lại được tăng lương rồi =))))))