Edit + Beta: VịtHiện tại cũng sắp 12h, Tạ Kế Hiên không phải nên ở nhà sao?
Hơn nữa điệu bộ này, sao có chút ý tứ bắt gian vậy?
Lúc này, nhân viên làm việc tiến vào, Tạ Kế Hiên cũng thuận thế ngồi ở bên cạnh Thẩm Gia Ngôn.
"Muộn vậy còn chưa đi hả?" Thẩm Gia Ngôn tò mò hỏi một câu.
"Anh chờ em cùng đi.
Thôi Chính Khâm nhìn một cái, không phải sắp ly hôn sao? Vẫn ở cùng nhau sao?
Tạ Kế Hiên giống như là nói cho ai nghe: "Anh mua đồ ngủ mới cho em, em về thử xem."
"......"
Dừng lại! Đây là nội dung phim lúng túng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ gì đó. Thẩm Gia Ngôn hiểu đại khái, Tạ Kế Hiên không phải là đang nói cho Thôi Chính Khâm nghe chứ, câu vừa nãy anh nghe thấy? Nói thật, Thẩm Gia Ngôn căn bản không để ở trong lòng, Thôi Chính Khâm chính là đang nói giỡn thôi, trước kia cũng đã nói, nhưng cũng không thấy y làm gì.
Thẩm Gia Ngôn cũng không chọc rách sự thật đã tách ra của hai người, chỉ là mơ hồ đáp ứng một tiếng.
Tạ Kế Hiên thế là ưỡn thẳng sống lưng, bá khí lộ ra tư thế chính cung.
......
Dường như đang nhắn nhủ nhà ngươi không vượt qua được ông đây đâu.
Thôi Chính Khâm yên lặng hí hoáy đàn ghi-ta không nói chuyện, lúc rời đi tiễn bọn họ đến cửa. Nhìn bóng dáng hai người rời đi có chút bừng tỉnh, trước kia còn không có cảm giác gì, hiện tại càng nhìn hai người càng thấy xứng đôi, ngay cả bóng lưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào có ăn ý, nhìn thôi đã biết là một đôi, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tướng phu thê?
Bất kể có phải sắp ly hôn hay không, y e rằng cũng không có cơ hội gì.
Có người đã định trước trời sinh một đôi, người khác cố gắng thay thế, cũng bất quá là hàng thứ đẳng mà thôi.
Tạ đại tổng tài một đường đi theo tới nhà trọ của người ta, nhưng đến cửa Thẩm Gia Ngôn không để cho vào. Tạ Kế Hiên không động đậy, "Ở chỗ này quen chưa?"
"Vẫn ổn." Mặc dù không có rộng rãi sáng sủa như biệt thự lớn, nhưng điều kiện còn kém hơn bây giờ cậu cũng không phải chưa từng ở, cho nên không có ảnh hưởng gì.
"Nhớ Bảo Bảo không?"
Nhớ! Có lúc nhớ tới ngủ không yên, nhắc tới Bảo Bảo vẻ mặt Thẩm Gia Ngôn thâm trầm rất nhiều, "Nhóc con thế nào rồi?"
"Đã khóc một hồi, được tôi cầm ảnh của cậu lừa gạt."
"......" Vậy hả, dựa vào hơn 10 nghìn tấm hình trong máy tính của anh có thể lừa được 1 năm rưỡi.
Tạ Kế Hiên lấy điện thoại ra, cho Thẩm Gia Ngôn xem video anh quay Bảo Bảo. Ấn phát hình, nhãi con mà ngày đêm nhớ nhung trở nên chân thật sống động. Hôm nay mặc quần áo nhỏ hình gà con, lúc đạp lộ ra bụng trắng trắng, tròn vo, hẳn là vừa uống xong sữa, tinh thần vô cùng tốt, đang hứng thú gặm tay thịt nhỏ.
Video Tạ Kế Hiên quay, gọi một tiếng Bảo Bảo, nhóc con chớp chớp mắt, không có động tác gì. Tạ Kế Hiên lại lấy ảnh của cậu ra, nhóc con mắt phát sáng, phun bong bóng nước miếng muốn ôm ôm, Tạ Kế Hiên niết niết khuôn mặt nhỏ của nhóc, Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy nụ cười vui sướng của nhóc con.
Thẩm Gia Ngôn thật muốn xuyên qua điện thoại ôm lấy, thấy được không sờ được thật quá thống khổ.
Đây tuyệt đối là âm mưu của Tạ Kế Hiên, nhưng vô cùng thành công, câu trái tim cậu lên ngứa mãi, Thẩm Gia Ngôn có chút tức nổ phổi, nói: "Tôi quyết định muốn tranh quyền nuôi dưỡng Bảo Bảo với anh."
"......"
Tình cảnh hiện tại của Tạ đại tổng tài đại khái chính là cái gọi là lấy đá đập lên chân mình, vốn định mềm hoá Thẩm Gia Ngôn, không nghĩ tới ngược lại chọc giận thế giới nhỏ của Thẩm Gia Ngôn, khiến cho sự tình phát triển theo hướng càng ngày càng tệ.
Mấy đứa bạn tốt nghe nói chuyện ly hôn, chờ Mike từ nước ngoài tới đây, nhanh chóng hẹn nhau đi khuyên bảo Tạ Kế Hiên, chỉ sợ bạn tốt nghĩ quẩn.
Tạ Kế Hiên thoạt nhìn quả thật không có tinh thần gì, nghĩ cũng biết, người mà tâm tâm niệm niệm không dễ theo đuổi tới tay, ngày tháng tốt đẹp chưa tới mấy ngày, đã ầm ĩ ly hôn, nghĩ thôi đã mệt mỏi.
Đỗ Tử Tửu mở miệng trước: "Nói chuyện cẩn thận chút đi, Gia Ngôn có phải có việc khó nói gì hay không?"
Mike nói: "Đúng đúng đúng, có phải sinh hoạt tình dục không hài hòa hay không hả, nghe nói 90% vợ chồng ly hôn đều là nguyên nhân này."
"......"
Mạnh Vân Dương cười nói: "Bạn bè ngoại quốc quả nhiên phóng khoáng, ba câu không rời sẹc xi."
Mike không đồng ý: "Tao nói thật đấy! Mày xem Tạ Kế Hiên, lúc trước ở cùng với Gia Ngôn tao còn tưởng chỗ đó của nó có vấn đề, vừa nhìn chính là xử nam mà. Mày cũng biết đấy, kỹ xảo nắm giữ không tốt sẽ bị ghét bỏ, không cách nào làm sung sướng bạn đời sớm muộn bị đạp á!"
Mạnh Vân Dương lắc lắc đầu: "Xin lỗi, không biết, kỹ xảo của mình rất tốt."
Trần Phương nói: "Cái gì cũng đừng nói, lúc này nên cưỡng chế trói người về, nhốt vào phòng nhỏ tối, này nọ 9 9 81 ngày, tới lúc đó, anh ấy đã không thể rời khỏi thân thể anh, tự nhiên nước chảy thành sông, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ ly hôn với anh."
...... Còn 9 9 81 nữa, mày cho là luyện công hả.
Rốt cuộc Đỗ Tử Tửu lớn tuổi nhất nói chuyện đúng trọng tâm hơn: "Quan hệ của hai bọn mày ban đầu chính là sai lầm, mày cũng không nói với người ta mày thích cậu ấy, giữa hai người tự nhiên sẽ có ngăn cách không xóa bỏ được, hợp đồng hôn nhân nhất định sẽ không lâu dài. Không bằng mượn cơ hội này bắt đầu một lần nữa, ở chung lâu như vậy, tao cảm thấy Gia Ngôn đối với mày nhất định là có cảm tình, nói không chừng cậu ấy cũng muốn bắt đầu một lần nữa, muốn hai người đứng ở địa vị ngang hàng một lần nữa quen biết, ở cùng với mày."
Mạnh Vân Dương gật đầu: "Mày phải có lòng tin với bản thân, bọn tao sẽ luôn ủng hộ mày."
Tạ Kế Hiên trầm mặc, trong lòng rối loạn phức tạp, nhưng con đường luôn phải đi. Thẩm Gia Ngôn có tính cách của mình, chuyện muốn làm sẽ kiên trì, từ cậu làm diễn viên quèn 5 năm cũng chưa từng vứt bỏ sự nghiệp diễn cũng có thể thấy được, là người cứng rắn không dễ tìm. Hơn nữa anh cũng không muốn ép Thẩm Gia Ngôn làm chuyện không muốn.
Thật sự muốn ly hôn sao? Bất luận là ai đối diện với người mà mình thích đều sẽ thiếu hụt sự tự tin, càng đừng nhắc tới tâm tình anh lúc này. Người khác nói thì dễ dàng, đối với anh mà nói thật là việc khó.
Lúc này, Mike nói: "Hợp đồng là gì?"
Người này ngược lại rất biết nắm bắt trọng điểm. Đỗ Tử Tửu đẩy hắn đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đi uống rượu, để cho Kế Hiên tự mình suy nghĩ thật kỹ đi."
Đêm nay, Tạ Kế Hiên mất ngủ, Thẩm Gia Ngôn cũng mất ngủ.
Bảo Bảo ngủ vù vù.
Thẩm Gia Ngôn vừa mở mắt còn có lịch trình phải chạy. Hôm qua retake《Thần Cổ》im lìm đã lâu truyền ra tin tức mới, đạo diễn mới đã vào vị trí, lập tức sẽ bắt đầu quay, nhìn thời gian, quay gần như đồng thời với《12h trinh thám》, có loại ý tứ đấu đá.
Sau này có thể đụng chạm thời gian chiếu hay không cũng chưa biết chừng.
Bất kẻ đối thủ nào cũng không thể xem nhẹ, nhất là loại topic có thể xào lên như《Thần Cổ》, team chủ đạo của trinh thám càng thêm tập trung tinh thần hơn trước kia, phòng ngừa chui vào kẽ hở.
Thẩm Gia Ngôn cũng càng mệt mỏi, 12h về đến nhà mắt đều sắp không mở ra được. Đi thang máy đến tầng 6, cách từ xa đã nhìn thấy cửa nhà có một thân ảnh cao lớn, cậu một cái nhận ra là Tạ Kế Hiên, nhưng gọi một tiếng, lại không nhận được đáp lại.
Đến gần mới phát hiện, người uống rượu say. Ở chung thời gian dài như vậy, ngoại trừ cái lần ăn quán ven đường cùng bạn cậu có chút say, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên thấy anh say lợi hại vậy.
Bất quá Tạ Kế Hiên rất nhanh mở mắt ra, túm lấy tay Thẩm Gia Ngôn.
"Cậu về rồi?"
"Anh tới lúc nào?" Mùi rượu nồng nặc như vậy nhất định uống không ít rượu, Thẩm Gia Ngôn cúi đầu nhìn một cái, ngón tay nắm lấy cậu đỏ rực. Tạ Kế Hiên uống rượu lên mặt rất gắt, lúc này đỏ rực giống như tôm luộc chính.
(lên mặt ở đây không phải ý kiêu căng ngạo mạn, mà là uống rượu đỏ hết lên mặt)"Vừa mới."
Thẩm Gia Ngôn cũng không tin là vừa mới. Áo khoác nếp gấp sâu như vậy ít nhất ngồi phải nửa tiếng rồi.
"Vào đi." Không thể suy nghĩ bình thường với người uống rượu say, Thẩm Gia Ngôn mở cửa, con ma men Tạ đại tổng tài ngoan ngoãn theo sau vào cửa. Một ra lệnh một hành động, Thẩm Gia Ngôn bảo cởi áo khoác, anh liền cởi áo khoác.
"Anh trước tiên uống nước, tôi gọi thư ký Hoàng đưa anh về." Thẩm Gia Ngôn nói: "Vợ chờ sinh gì đó đừng nói nữa."
Tạ Kế Hiên cúi đầu, một mực không lên tiếng. Thẩm Gia Ngôn đang muốn gọi, lại bị người từ phía sau ôm chặt lấy, điện thoại bị đụng rơi xuống đất.
Hô hấp nóng rực phun ở cổ cậu, Thẩm Gia Ngôn nóng run rẩy một cái. Tạ Kế Hiên ôm quá chặt, chặt tới làm cho người ta không thở được, "Đừng gọi, hôm nay tôi không muốn về."
Thẩm Gia Ngôn thở dài, nhẹ nhàng nói: "Vậy được."
Tạ Kế Hiên cứ như vậy một mực ôm không buông tay, giống như sợ Thẩm Gia Ngôn chạy mất vậy, hai người trước ngực dán sau lưng, nhiệt độ lồng ngực truyền tới, Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình cũng nóng lên.
Ai cũng không nói gì, thật lâu sau, Tạ Kế Hiên nhẹ nhàng mà ở bên tai Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh yêu em."
Tinh thần Thẩm Gia Ngôn run lên, hô hấp đột nhiệt trở nên dồn dập vài phần, rốt cục nghe được câu này còn khiến người run sợ hơn trong tưởng tượng, cậu cũng không biết nên khóc hay nên cười. Tạ Kế Hiên rốt cuộc tại sao nghẹn đến bây giờ mới nói chứ, rõ ràng con cũng sinh rồi, khúc mắc gì nghiêm trọng vậy.
5 năm Thẩm Gia Ngôn làm diễn viên quèn, Tạ Kế Hiên cũng bận rộn tranh quyền đoạt vị, lúc anh còn chưa ổn định, không muốn chen vào cuộc sống của Thẩm Gia Ngôn, mang đến phiền toái cho đối phương. Cho tới bây giờ, sau khi ở nước ngoài đứng vững gót chân, mới hành động tóm lấy Tân Nguyên, sau khi chân chính nắm Tạ gia trong tay, tìm tới Thẩm Gia Ngôn.
Bởi vì Thẩm Gia Ngôn nói không thích đối phương chủ động, nếu không sẽ không hứng thú, kỳ thực là bởi vì đã trải qua quá nhiều, nhận được không dễ, quá thích ngược lại sợ nọ sợ kia, sợ mất đi.
Hơn nữa Thẩm Gia Ngôn là thẳng nam, không thể xác định tâm ý, tỏ tình trở nên càng thêm khó khăn.
Nhưng dù sao cũng phải bước một bước này không phải sao.
Thẩm Gia Ngôn cũng hiểu Tạ Kế Hiên đang nghĩ gì, lúc Tạ Kế Hiên cầm lấy tay cậu, cũng cầm lấy.
Tạ Kế Hiên vốn còn thấp thỏm bất an nghe thấy Thẩm Gia Ngôn quay đầu nói, ánh mắt thâm trầm đột nhiên sáng lên, nhất thời kích động khó nhịn, cứ như vậy hôn tới.
Thẩm Gia Ngôn cũng không giãy dụa, nhưng đôi môi thật sự có chút đau, nhịn không được lui về sau một bước, bị Tạ Kế Hiên lại giam trở lại.
Em không được phép đi đâu nữa.__________
Tự dưng Tạ tưng tưng thay đổi làm tui thấy lạ quá =)))))